chương 19: Thiệu Quần, anh ấy là độc nhất vô nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Kỳ nghỉ đông đến rồi, tiếp theo là lễ hội mùa xuân, Giản Tùy Anh lo lắng Thiệu Quần sẽ lại làm ra một loạt hành động giống như năm ngoái, trước khi trở lại Tần Hoàng Đảo, cậu đã cảnh cáo Thiệu Quần nhiều lần: "Anh nên dành thời gian cho gia đình trước khi đến thăm tôi, đừng có ý định tạo thêm bất ngờ nữa."

        Thiệu Quần nghi ngờ rằng Giản Tùy Anh đã nhìn thấy những vết thương còn sót lại trên mặt anh vào năm ngoái, nhưng Giản Tùy Anh không vạch trần nên anh vẫn giả vờ như không có gì xảy ra. Vì vậy, năm nay Thiệu Quần đã không mắc phải sai lầm tương tự, anh kiên nhẫn đợi cho đến khi Thiệu tướng quân rời đi vào ngày rằm tháng Giêng âm lịch mới chạy đến Tần Hoàng Đảo để đón Giản Tùy Anh, hai người cùng nhau trở về Bắc Kinh.

        Năm thứ hai trung học dường như trôi qua rất bình yên. Người ta nói năm thứ hai trung học là bước ngoặt của cả trường trung học, nhưng Giản Tùy Anh lại không hề cảm thấy như vậy. Cậu vẫn học hội họa và điểm trên lớp vẫn bình thường. Thiệu Quần cùng Giản Tùy Anh đều hòa hợp.

        Họ bước vào năm cuối trung học, trên bảng đen bắt đầu viết những khẩu hiệu rằng vẫn còn XX ngày nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Những năm trước, khi chào đón học sinh mới, bọn họ có chút hứng thú đi cùng Chu Lệ xem có học sinh nào đẹp trai không. Nhưng năm nay có lẽ vì mấy cái khẩu hiệu kia mà bọn họ có chút lo lắng. Ngay cả Chu Lệ tích cực nhất cũng không đề cập đến.

        Một vài tuần sau khi bắt đầu học kỳ mới, mọi người đều rất có động lực. Thậm chí Giản Tùy Anh cũng bắt chước những người khác và dán một tờ giấy lên góc bàn của cậu với nội dung: "Đại học X", nhưng trong vòng một tháng, Giản Tùy Anh đã ngủ quên khi nằm trên tờ giấy "Đại học X"

        Thời gian tự học buổi tối của họ dần dần được kéo dài, Thiệu Quần gần như không về nhà nữa mà hoàn toàn chuyển đến chỗ của Giản Tùy Anh, cùng nhau ăn uống và ôn tập, thực sự hòa nhập việc học và cuộc sống của họ với nhau.

        Vì điểm môn toán, sau khi Lý Văn Tốn tham gia trại hè kéo dài một tháng, đón chào hắn là chuỗi hoạt động khép kín hoàn toàn, gia đình kiểm soát hắn chặt chẽ hơn và hắn gần như không có thời gian nghỉ trưa. Thiệu Quần, Giản Tùy Anh vô cùng kinh hoàng nên đã cố gắng giúp Lý Văn Tốn nghĩ ra nhiều cách, chẳng hạn như giả vờ ốm hoặc bỏ trốn đều vô ích, Lý Văn Tốn chỉ có thể chấp nhận số phận và sống một năm cuối cấp 3 khốn khổ theo kế hoạch gia đình.

        Có vẻ như ngay khi bước vào năm cuối trung học, cuộc sống của các em thực sự tràn ngập đủ loại việc học, hiệu trưởng Lưu, người luôn ít kiểm soát các em, cũng thường đưa ra những lời động viên như: Tôi đã mài kiếm mười hai năm và ngày hôm nay tôi sẽ kiểm tra lưỡi kiếm của mình." Ngay cả các bạn cùng lớp cũng thỉnh thoảng tụ tập lại trên sân bóng rổ, chăm chỉ luyện tập như muốn giải tỏa áp lực.

        Giản Tùy Anh ngẫm nghĩ: Đây có thể là bước ngoặt quan trọng quyết định hướng đi của họ trong tương lai. Thế nên cậu cũng tích cực tham gia vào bầu không khí căng thẳng này.

        "Này." Giản Tùy Anh thở dài mệt mỏi.

        Họ vừa chơi xong một trận, giải tỏa rất nhiều năng lượng tiêu cực. Một số người ngồi gục xuống trên sân bóng rổ.

       “Sắp xong rồi.” Thiệu Quần tuy mệt mỏi nhưng vẫn ôm Giản Tùy Anh vào lòng, để cậu dựa vào người mình, bình tĩnh nói.

        "Tôi đang đếm từng ngày và lần đầu tiên tôi biết ý nghĩa của việc sống là như thế nào!" Chu Lệ nằm trên mặt đất không ngừng khóc. “Nếu biết năm cuối cấp 3 vất vả như vậy thì tôi đã tận hưởng nó như bọn chúng hồi tôi học năm nhất cấp 3. Một khi tôi đã tận hưởng đủ rồi thì dù có khó khăn đến đâu tôi cũng chịu được." Chu Lệ tức giận chỉ vào một nhóm học sinh năm nhất bên cạnh đang học thể dục cùng lúc với họ.

        "Anh chưa tận hưởng đủ?" Giản Tùy Anh cười nói. "Anh là người vui tươi nhất đấy."

         "Không có gì quá đáng." Chu Lệ thở dài, sau đó gầm lên hết sức. "Thêm một ngày để chơi là một ngày!"

         Có người ở sân chơi nghe thấy tiếng gầm của Chu Lệ liền chuyển sự chú ý sang bọn họ, Giản Tùy Anh xấu hổ kéo đồng phục của Thiệu Quần ra che mặt. Lúc này, một học sinh năm nhất trung học đi về phía họ. Trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên.

        “Anh hai!” Thiếu niên kia hét lớn.

        Chỉ với âm thanh này, bàn tay đang nắm áo đồng phục của Giản Tùy Anh đột nhiên cứng lại. Ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra mình đã dùng nhiều sức như thế nào. Thiệu Quần ngay lập tức nhận ra sắc mặt Giản Tùy Anh không tốt, liền vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, lạnh lùng nhìn người đang đến gần họ.

         Người con trai này có vẻ khá ngạc nhiên và hơi lo lắng, thấy Giản Tùy Anh không trả lời, cậu ta tiến lại gần hai bước, cố gắng chỉ ra chính xác người anh em mà cậu ta đang nói đến là ai, nhưng trước khi cậu ta có thể tiến lại gần hơn, Thiệu Quần đã giấu bóng dáng của Giản Tùy Anh sau lưng, cau mày nói: “Đi đi, anh trai cậu không có ở đây, đừng nhận nhầm người thân.”

         Cậu thiếu niên dường như không hề sợ hãi Thiệu Quần, nhưng cậu ta không đến gần nữa mà nghiêng đầu cố gắng tìm kiếm bóng dáng phía sau Thiệu Quần. Lúc này cậu ta mỉm cười với vẻ mặt vô hại: "Tôi tên là Giản Tùy Lâm, anh nghĩ anh trai tôi là ai?"

         "Tôi gọi cậu là gì cơ? Ra khỏi đây ngay lập tức, đừng trách tôi thô lỗ nếu cậu đến đây lần nữa." Thiệu Quần trừng mắt đe dọa.

          Chu Lệ ở một bên thấy có gì đó không ổn, hắn mệt mỏi từ trên sân đứng dậy, đi đến bên cạnh Thiệu Quần, một chọi ba, Giản Tùy Lâm bất lợi, Giản Tùy Anh vẫn mỉm cười.

        "Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh trai tôi. Anh đang làm gì vậy?" 

         "Mày không cần khuôn mặt này nữa phải không!" Thiệu Quần cáu kỉnh bước tới nắm lấy cổ áo Giản Tùy Lâm đẩy cậu ta ra. Nhưng lúc này Giản Tùy Anh đã kéo áo Thiệu Quần ra hiệu cho anh lùi lại. Thiệu Quần bối rối liếc nhìn Giản Tùy Anh, tuy không cam lòng nhưng anh vẫn lùi lại hai bước để Giản Tùy Anh đối mặt trực tiếp với người tên Giản Tùy Lâm.

        "Đến đây nói chuyện với tao." Giản Tùy Anh chỉ vào một nơi trống ở phía bên kia của sân bóng rổ, Giản Tùy Lâm lập tức ngoan ngoãn đi theo cậu, Thiệu Quần cũng muốn đi theo, nhưng Giản Tùy Anh lại ra hiệu ngăn cản. Thiệu Quần cởi áo khoác ném xuống đất, tức giận chửi thề mà không làm gì được.

        Chu Lệ càng thêm bối rối, gãi gãi đầu, nhịn rất lâu mới hỏi: "Chuyện gì vậy? Tùy Anh chưa bao giờ nói mình có em trai. Quan hệ giữa hai người hình như không tốt lắm?"

        "Làm sao tôi biết được." Thiệu Quần cầm chai nước trên mặt đất lên nhấp một ngụm, nhắm mắt lại. Anh chăm chú nhìn hai anh em đang nói chuyện cách đó không xa.

        "Tôi không biết sao cậu lại muốn đánh em trai cậu ấy? Sao tôi lại bối rối thế này? Hai người ngày nào cũng dính nhau như sam mà bây giờ cậu bảo không biết là sao? Nếu thật sự biết, cứ nói cho tôi đi, tôi không phải là người không biết giữ mồm giữ miệng.” Chu Lệ có chút nóng nảy, nhưng cũng không trách hắn được. Trải nghiệm sống của Giản Tùy Anh giống như một bí mật vậy, mặc dù họ đã chơi với nhau gần ba năm, nhưng xem ra Giản Tùy Anh vẫn luôn sống một mình và chỉ về nhà ông nội trong những ngày nghỉ lễ. Mọi người đều đoán chắc rằng có chuyện gì khó nói nên không ai dám hỏi thêm. Nhưng bây giờ có người thân đang tìm kiếm cậu ấy, hắn không thể thờ ơ, chỉ cần cho hắn biết một chút thông tin, nếu gặp lại tiểu tử này còn biết cách mà xử lý.

        Nhưng Thiệu Quần vẫn khẳng định mình thực sự không biết gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào động tác của hai người, nhận thấy ánh mắt sắc bén của Giản Tùy Anh, muốn bước tới, nhưng Giản Tùy Anh lại nhìn về phía anh. Lúc này ý tứ đã rõ ràng, yêu cầu anh ở yên đó chờ đợi, Thiệu Quần thấp giọng chửi rủa, đá vào khán đài bên cạnh phát ra âm thanh buồn tẻ. Thiệu Quần nghe càng cáu kỉnh hơn.

        Anh ấy vẫn nhớ những gì ông Giản nhờ anh làm, đó là luôn chú ý đến việc bố của Giản Tùy Anh có đến gặp cậu ấy hay không, nhưng anh thực sự không ngờ rằng Giản gia lại có một cậu thiếu niên học cùng trường với họ. Thiệu Quần không muốn Giản Tùy Lâm và Giản Tùy Anh nói thêm câu nào nữa. Nhưng Giản Tùy Anh đã quyết, vì vậy anh ta không thể kéo Giản Tùy Anh lại, anh ta chỉ có thể căng thẳng chú ý đến những gì đang xảy ra ở phía bên Giản Tùy Anh, để chạy tới kịp thời nếu cần.

        Giản Tùy Lâm vẫn đang nỗ lực không mệt mỏi để thiết lập mối quan hệ với Giản Tùy Anh. Dù cho Giản Tùy Anh có ghét cậu ta đến mức nào, cậu ta cụp mắt xuống và nói: “Em thực sự làm điều đó vì lợi ích của cả gia đình. Anh ơi, em rất mong khi nào anh có thời gian về thăm nhà. Bố cũng quan tâm đến anh, tuy bố không nói thẳng với em nhưng em nghe thấy bố gọi điện cho ông nội mấy lần, nói rằng muốn đến trường gặp anh. Nếu ông không ngăn cản, bố đã đến tìm anh rồi."

        "C*t!" Giản Tùy Anh nghiến răng, thấp giọng chửi rủa."Tao biết tại sao hắn ta lại gọi cho ông nội rồi! Mày đừng có giả vờ tử tế ở đây nữa. Mày và gia đình mày chẳng là cái đéo gì cả."

        "Anh đừng nói thế." Giản Tùy Lâm mỉm cười. "Anh không phải là người nhà của chúng ta sao? Họ của anh là Giản, dòng máu của bố anh đang chảy trong cơ thể anh. Chúng ta đều là gia đình." Sau đó cậu ta hạ giọng và đến gần Giản Tùy Anh. “Chỉ có gia đình chúng ta mới biết bí mật về cơ thể anh~"

        “Cơ thể tao có bí mật cái *** !” Giản Tùy Lâm bất ngờ đến gần khiến Giản Tùy Anh cảm thấy cậu ta rất nham hiểm, cậu khó chịu lùi lại nửa bước, đẩy Giản Tùy Lâm ra: "Đừng có lộn xộn như vậy, ai là người thân của mày? Nhà tao chỉ có tao và ông nội, những người khác đều đã chết, mày là gia tộc gì?"

         "Ồ, thật đấy à." Giản Tùy Lâm nụ cười càng sâu, cậu ta nhìn thẳng vào mắt Giản Tùy Anh khiến cậu càng cảm thấy khó chịu hơn, như thể thứ mà Giản Tùy Lâm đang nhìn không phải là một con người, mà là một con mồi. Giản Tùy Anh thực sự không thể chịu đựng được cảm giác này. Cậu cho rằng Giản Tùy Lâm không bình thường và trông giống như một người bị bệnh tâm thần, nếu không thì làm sao vẫn có thể mỉm cười sau khi bị chửi như vậy? Dù sao thì cậu cũng không chịu được. Nếu có người khác dám chửi cậu như vậy thì cậu đã đánh người đó từ lâu rồi.

       Giản Tùy Anh chán ghét không còn chú ý đến cậu ta nữa, xoay người rời đi, muốn tránh xa tên tâm thần này. Tuy nhiên, Giản Tùy Lâm đã nhanh chóng bước hai bước để đuổi kịp Giản Tùy Anh, sau đó kiễng chân lên và thì thầm vào tai Giản Tùy Anh: "Anh ơi, em đương nhiên biết người thân của anh đã qua đời. Khi cô ấy được chôn cất, em cũng có mặt ở đó. Anh khóc rất đẹp, khi nào anh mới khóc lại?"

        Khoảnh khắc Giản Tùy Anh nghe rõ ràng, cậu cảm thấy hơi chóng mặt, một cỗ tức giận điên cuồng cùng ánh mắt sắc lẹm quét qua người Giản Tùy Lâm, sao nó dám? Sao nó dám đến dự đám tang của mẹ mình! Gia đình bọn họ đã ép chết mẹ cậu, sao họ còn dám khoe khoang trong đám tang của mẹ cậu? Nếu Giản Tùy Lâm mà đi, thì người phụ nữ đó cũng đi? Trên đời sao có thể có loại mẹ con vô liêm sỉ như vậy!

         Giản Tùy Anh tay nắm chặt thành quyền, cậu không thể kiềm chế nổi nữa mà đấm thẳng vào mặt Giản Tùy Lâm. Giản Tùy Lâm không ngờ rằng Giản Tùy Anh sẽ bất ngờ tấn công khiến cậu ta không né kịp.

         Lúc này, Giản Tùy Anh phải thừa nhận rằng cậu đã muốn làm điều này từ lâu. Nếu có thể, cậu cũng muốn đập chết người được gọi là mẹ của Giản Tùy Lâm là Triệu Nghiên và người cha có quan hệ huyết thống với cậu là Giản Đông Viễn. Sự vô liêm sỉ của những người này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, và cậu chỉ muốn họ biến mất khỏi thế giới này.

        Giản Tùy Anh hung hăng trừng mắt nhìn Giản Tùy Lâm, sau đó đấm vào bụng Giản Tùy Lâm, cậu ta bị đánh mạnh đến nỗi cúi người xuống, cậu còn muốn đá cậu ta lần nữa, nhưng  bóng hình một người thiếu niên đã lao tới rất nhanh đến trước mặt Giản Tùy Anh, người con trai túm lấy cổ áo Giản Tùy Lâm và đấm thẳng vào mặt Giản Tùy Lâm. Những sợi chỉ đẫm máu lập tức tràn ngập khóe miệng Giản Tùy Lâm.

       Thiệu Quần ném Giản Tùy Lâm xuống đất như điên, hung dữ đấm Giản Tùy Lâm hết cái này đến cái khác vào người và mặt cậu ta.

        Giản Tùy Anh không ngờ Thiệu Quần lại chạy tới nhanh như vậy. Cậu rõ ràng đã choáng váng và phải vội vàng giữ Thiệu Quần lại. Đó không phải là vì Giản Tùy Lâm. Cho dù gia đình tên Giản này có bị đánh vạn lần, cậu cũng tuyệt nhiên không nghĩ là quá đáng, nhưng đây vẫn là ở trường, trong lớp thể dục còn có rất nhiều người, đánh đập người khác một cách dã man như vậy giữa thanh thiên bạch nhật, về sau khó tránh khỏi bị trừng phạt, Giản Tùy Anh không muốn liên lụy đến Thiệu Quần.

         Nhưng Thiệu Quần dường như bị cơn tức giận cuốn đi, mặc dù Giản Tùy Anh đã giữ anh lại nhưng anh ta vẫn chửi bới và chỉ vào Giản Tùy Lâm. "Nhớ kỹ, hôm nay người đánh mày tên là Thiệu Quần. Từ nay về sau tránh xa chúng ta ra, nếu không mỗi lần nhìn thấy mày tao đều đánh!"     

       "Được rồi Thiệu Quần, đủ rồi." Giản Tùy Anh kéo Thiệu Quần lùi lại vài bước. Chu Lệ cũng chạy tới, sững sờ nhìn Giản Tùy Lâm nằm trên mặt đất với những vết thương khắp người. "Chết tiệt, chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!"

        Các giáo viên và học sinh trong lớp xung quanh cũng nhận thấy sự náo động ở đây, ồn ào chạy tới, tách Thiệu Quần và Giản Tùy Lâm ra. Cô giáo phụ trách nhanh chóng gọi vài bạn cùng lớp đến giúp đưa Giản Tùy Lâm vào phòng y tế, cô cũng đi theo cậu ta để xem có nguy hiểm gì không. Đồng thời yêu cầu giáo viên lớp khác trông chừng Thiệu Quần, Giản Tùy Anh và những người còn lại, phòng trường hợp họ lợi dụng sự hỗn loạn để chạy trốn.

        Lúc này Thiệu Quần mới tỉnh lại sau cơn tức giận vô cớ,  anh ôm lấy Giản Tùy Anh, thì thầm vào tai cậu: "Tôi sẽ kể cho cậu sau nếu cậu có thể nghe thấy tôi cử động."

        "***!" Giản Tùy Anh kéo quần áo của Thiệu Quần và hét lên: "Rõ ràng là..." Thiệu Quần nhanh chóng bịt miệng Giản Tùy Anh lại. Dù có rên rỉ thế nào cũng không nói được một lời. Sau đó Thiệu Quần cố tình lớn tiếng nói: “Tôi đã nhìn ra rồi, thằng cháu trai này không vừa mắt tôi, còn dám đến lớp của chúng tôi khiêu khích.”

        Sắc mặt Giản Tùy Anh ngày càng trở nên xấu hơn, cậu cắn mạnh vào tay Thiệu Quần, cố gắng khiến Thiệu Quần buông tay đang che miệng mình ra, nhưng Thiệu Quần không hề cử động, chỉ khẽ cau mày, sau đó dùng tay còn lại khẽ an ủi, vừa vuốt dọc lưng cậu vừa kề vào tai cậu nói nhỏ: "Đừng phạm sai lầm, tốt nhất không nên để lộ mặt, ngoan ngoãn đi! Lỡ như ai đó phát hiện ra thì sao?"

         Giản Tùy Anh lúc này mới ngừng vùng vẫy rồi nhìn Thiệu Quần với đôi mắt mở to. Thiệu Quần biết không? Chuyện Giản Tùy Lâm và cậu có quan hệ huyết thống? Phải chăng anh ấy cũng biết về quá khứ không mấy tốt đẹp của gia đình mình?

       Thiệu Quần như đọc được suy nghĩ trong mắt Giản Tùy Anh, lại hạ giọng: "Cái gì tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết cậu có một người cha, ông ta vẫn chưa làm gì cả. Dù sao cậu cũng đừng gặp ông ta. Nhớ chưa?"

        Giản Tùy Anh lắc đầu tuyệt vọng. Làm sao có thể? Rõ ràng cậu đã ra tay trước. Làm sao cậu có thể đổ hết trách nhiệm lên người Thiệu Quần? Làm sao Thiệu Quần có thể bảo vệ cậu như vậy. Anh ấy không sợ bị trừng phạt à? Anh ấy không sợ bị gia đình khiển trách sao? Thiệu Quần thật ngu ngốc...Tại sao anh ấy thậm chí còn ngu ngốc hơn trước...

         Giản Tùy Anh cảm thấy khóe mắt đau nhức, trong lòng rất buồn bã, có vẻ Thiệu Quần đã như vậy kể từ khi gặp Giản Tùy Anh, luôn liều lĩnh đánh vào nơi đặc biệt nhạy cảm trong lòng cậu. Giản Tùy Anh không biết miêu tả loại cảm giác này như thế nào, nhưng cậu bỗng nhiên nhớ tới lời Nhâm Nghị, có một số cảm giác đến một ngày nào đó cậu tự nhiên sẽ hiểu...

        Cậu tựa hồ hiểu ra rồi, Thiệu Quần đối với cậu thật sự là độc nhất vô nhị. Bằng cách độc đoán và kiêu ngạo độc nhất của mình, anh đã đứng ra bảo vệ cậu từ phía sau và mang đến cho cậu những điều bất ngờ. Không có ai như Thiệu Quần.

        Giản Tùy Anh không khỏi cảm thấy khó chịu. Làm sao người này có thể như vậy, công khai bước vào cuộc đời cậu, rồi... đột nhập vào trái tim cậu...

        Thiệu Quần vẫn thấp giọng an ủi Giản Tùy Anh, cố gắng thuyết phục cậu giao hết trách nhiệm cho mình, nhưng Giản Tùy Anh không còn nghe rõ Thiệu Quần đang nói gì, cậu bất chấp lao vào vòng tay của anh. Thiệu Quần có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn kiên quyết ôm đầu Giản Tùy Anh sát vào ngực mình.

        Lúc này, giáo viên đưa Giản Tùy Lâm đến phòng y tế đã quay lại, xua tay và mắng lớn, khiến tất cả những người có mặt giải tán, sau đó quay sang Thiệu Quần: "Tên của em là Thiệu Quần phải không?"

        Thiệu Quần buông Giản Tùy Anh ra, chỉnh trang quần áo rồi nói với giáo viên: "Đúng, là em, là em đã làm, tiểu tử kia chết rồi sao?"

        Lão sư đối với Thiệu Quần thái độ khá bất mãn, cau mày nói: "Sao em lại kích động như vậy? Cũng may em kia không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da, em ấy cũng xác nhận người làm ra chuyện này là em. Thiệu Quần, cùng tôi đi gặp giáo viên chủ nhiệm."

         "Em cũng ra tay!" Giản Tùy Anh thấy thái độ thờ ơ của Thiệu Quần và anh ấy đang định rời đi cùng với giáo viên, vì vậy cậu nhanh chóng ngăn cô lại và nói: "Em đã ra tay trước và nó không liên quan gì đến Thiệu Quần."

        Chu Lệ thêm vào mặc dù hắn không biết chuyện gì đang xảy ra: "Em cũng ra tay, cô cũng mang em đi đi."

        Lão sư hiển nhiên cho rằng những chàng trai này đang thể hiện cái gì gọi là tình huynh đệ. Tất cả nhân chứng đều chỉ xác định được một người tên là Thiệu Quần, cho nên cô chỉ tiếp nhận một người, không để ý tới hai người kia. "Cứ đi theo tôi. Những người còn lại hãy quay về lớp và học tập vui vẻ!"

        "Cô thì biết cái gì!" Giản Tùy Anh lo lắng nói. “Rõ ràng là em…”

        “Tùy Anh!” Thiệu Quần hét lớn, sau đó mỉm cười với Giản Tùy Anh, xoa xoa làm rối mái tóc của cậu. "Ngoan ngoãn chờ tôi, trở về phòng học đi, buổi tối tôi sẽ đón cậu ở lớp hội họa, tôi quay lại giảng bài cho cậu."

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro