chương 20: Tiết lộ quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Thiệu Quần vừa cùng giáo viên rời đi, Giản Tùy Anh liền quay về lớp chờ đợi. Tin tức Thiệu Quần đánh nhau nhanh chóng lan truyền trong giới cấp cao. Những người có ý tốt đều muốn tìm hiểu lý do. Nhưng sau khi nhìn vẻ mặt của Giản Tùy Anh và Chu Lệ, bọn họ đều đồng loạt không dám lên tiếng.

       Tiết học trôi qua nhanh chóng, Thiệu Quần vẫn chưa về. Giản Tùy Anh lo lắng đến phòng giáo viên sau giờ học tìm người, nhưng Thiệu Quần không có ở đây, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không có. Cậu thực sự lo lắng không biết phải làm gì nữa, đành quay về chỗ ngồi của mình, ngơ ngác nhìn vị trí của Thiệu Quần bên cạnh.

        Sách giáo khoa của anh vẫn nằm bất động trên bàn, còn có những bài tập chưa làm xong. Họ vội vã rời đi trong tiết học trước, thậm chí Thiệu Quần còn quên không đậy nắp bút của mình. Giản Tùy Anh cầm bút của Thiệu Quần lên, nhẹ nhàng đóng lại và đặt ở bên phải các bài tập thường dùng của anh, nhưng cậu lại cảm thấy sai sai, vì thói quen của Thiệu Quần dường như là cầm bút bằng tay trái rồi đập vào góc bàn, làm cho chiếc nắp bật ra rồi lại chuyển sang tay phải viết. Giản Tùy Anh không biết đã bao nhiêu lần cười nhạo sự kỳ quặc của Thiệu Quần, còn Thiệu Quần thì chỉ mỉm cười nhẹ và tiếp tục gõ vào góc bàn của anh. Giản Tùy Anh tưởng tượng Thiệu Quần cắn bút, cau mày suy nghĩ, khóe miệng cậu cong lên, nhưng nghĩ đến tung tích của Thiệu Quần, nụ cười lại rũ xuống.

        Hay tin, Lý Văn Tốn cùng Kha Dĩ Thăng đã vội vã chạy đến cửa lớp cậu, tuy không có tâm trạng nhưng Giản Tùy Anh và Chu Lệ vẫn phải giữ bình tĩnh ra gặp họ.

        Lý Văn Tốn trở nên lo lắng, anh nhanh chóng hỏi chuyện gì đã xảy ra và tại sao Thiệu Quần lại bị bắt đi sau một trận đánh nhau. Giản Tùy Anh mím môi không nói gì. Chu Lệ đứng sang một bên, liếc nhìn Giản Tùy Anh, định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

        Lý Văn Tốn nhìn Giản Tùy Anh im lặng hồi lâu. Anh nhận thấy sự xấu hổ trong mắt Giản Tùy Anh nên định bỏ cuộc không hỏi nữa.

       "Thiệu Quần nhận lỗi thay cho tôi..."

        "Này, đừng nói thế." Chu Lệ nghe thấy Giản Tùy Anh lại nhận trách nhiệm về phía mình. "Mọi người đều đã ra tay. Nếu tôi phản ứng kịp, tôi cũng sẽ đánh thằng cháu trai đó trước...Hơn nữa, chúng ta đều là anh em, cho nên không ai có thể trách cứ người khác." Mặc dù Chu Lệ không biết chuyện gì vừa xảy ra. Hắn cẩn thận không nói gì vì hắn biết người kia có quan hệ với Giản Tùy Anh, nếu Giản Tùy Anh không nói, hắn không có tư cách nói rõ với người khác.

       Lý Văn Tốn và Kha Dĩ Thăng nghe xong càng bối rối hơn. Tại sao lời nói của Chu Lệ lại có ý là họ đã cùng nhau hội đồng một người? Hai người chưa bao giờ nghe nói rằng họ có mối thù chung lớn như vậy?

        "Người bị đánh tên là Giản Tùy Lâm." Giản Tùy Anh cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt Lý Văn Tốn ngay lập tức thay đổi, anh ta nhỏ giọng chửi rủa. "Con mẹ nó, sao thằng cháu này lại ở đây? Cậu ta đang tìm cậu sao?" Lý Văn Tốn rất thông minh, chỉ dựa vào cái tên này liền đoán được đại khái diễn biến sự việc. Chắc là Giản Tùy Lâm lại mon men đến bên cạnh Giản Tùy Anh. Sau khi bị Giản Tùy Anh đánh, Thiệu Quần và Chu Lệ cũng ra tay, nhưng hiện tại xem ra chỉ một mình Thiệu Quần phải chịu trách nhiệm. Giản Tùy Anh dường như đang tự trách nên Lý Văn Tốn lại nói: "Tùy Anh, cậu đừng suy nghĩ nhiều, Thiệu Quần chỉ đánh nhau thôi không có gì to tát. Trước đây tôi ngày nào cũng đánh nhau, nhưng mãi đến hai năm nay tôi mới không thế nữa. Nếu cậu không tin tôi, cứ hỏi Tiểu Thăng và Đại Lệ." Lý Văn Tốn nói xong liền nháy mắt với Kha Dĩ Thăng, hắn ta hiểu ý liền làm theo. "Này, tôi còn tưởng có chuyện gì lớn? Chỉ là đánh nhau thôi, cũng không có giết cậu ta. Mà này, Thiệu Quần không có giết cậu ta đúng chứ?"

         "Không." Chu Lệ tiếp tục. "Chỉ bị thương ngoài da thôi, không có vết thương nghiêm trọng nào ở cơ và xương."

         "Không phải bây giờ đã kết thúc rồi sao? Đánh nhau là chuyện thường tình." Lý Văn Tốn cười cười vỗ lưng Giản Tùy Anh an ủi. “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ đánh cậu ta, gần đây tôi không có chỗ nào để chút giận."

         "Nào." Giản Tùy Anh xua tay, cậu cảm thấy khá khó chịu khi nhìn những người bạn này, thực tế mà nói, họ có mối quan hệ tốt hơn với Thiệu Quần. Biết Thiệu Quần nhận lỗi thay cho cậu, họ không những không trách móc một lời mà còn đến đây an ủi cậu. Đây mới chính là những người anh em thực sự...

        Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói: "Những người anh em, tôi phải cảm ơn các anh."

        Kha Dĩ Thăng và những người khác nhanh chóng xua tay, họ chỉ nghĩ rằng đây là điều mà bạn bè nên làm. Giản Tùy Anh lắc đầu nói: "Không chỉ vì điều này, tôi còn muốn cảm ơn các anh vì chưa bao giờ hỏi bất cứ điều gì về tôi. Tôi biết các anh chắc chắn rất tò mò, nhưng các anh vẫn không hỏi gì cả. Thật sự, cảm ơn các anh rất nhiều." Giản Tùy Anh dừng lại, rồi tiếp tục: “Sau buổi tối tự học có thời gian tới chỗ tôi, tôi sẽ kể cho các anh nghe mọi chuyện.”

        Kha Dĩ Thăng và Chu Lệ nhìn nhau. Một phần những gì Giản Tùy Anh nói là đúng. Họ đã tò mò từ rất lâu về cuộc sống của Giản Tùy Anh. Tuy nhiên, nếu Giản Tùy Anh giữ im lặng, họ cũng không tiện hỏi thêm. Tóm lại, họ cho rằng Giản Tùy Anh là một người tốt và một người anh em đáng để kết bạn. Không ngờ bây giờ cậu đã mở lòng, nên họ cũng sẵn sàng lắng nghe từ tận đáy lòng. Thiết nghĩ, Giản Tùy Anh có thể khó nói nên Lý Văn Tốn lại an ủi: "Tùy Anh, nếu cảm thấy xấu hổ thì bọn tôi không biết cũng không sao. Dù sao, lý do kết bạn là để xem người này có hợp với mình hay không. Nó không liên quan đến bất cứ điều gì khác."

        Lý Văn Tốn rõ nội tình, biết Giản Tùy Anh cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra lời này. "Tùy Anh, bọn họ cũng không có để ý tới chuyện này."

        Giản Tùy Anh gật đầu, chăm chú nhìn mấy người. "Không sao đâu, đừng xấu hổ...Muốn biết thì buổi tối cứ đến đi. A Văn biết mọi chuyện về gia đình tôi. Nếu không muốn hỏi trực tiếp tôi thì hỏi anh ấy cũng được."

        Giản Tùy Anh nói xong, Kha Dĩ Thăng và Chu Lệ đã yên tâm hơn. Hai người đều bày tỏ rằng họ nhất định sẽ đến vào buổi tối, bất kể trời gió hay mưa. Họ đã muốn biết từ lâu, làm sao có thể không đi, bí mật mà họ tò mò suốt hai ba năm sắp được tiết lộ...

        Lúc này, chuông tan học vang lên, mấy người trở lại lớp học. Thiệu Quần còn chưa về. Giản Tùy Anh ôm cằm chờ đợi. Vẫn không có tin tức gì, Chu Lệ lại cố gắng thuyết phục Giản Tùy Anh giữ bình tĩnh và nói rằng sẽ không có gì nghiêm trọng...

        Thiệu Quần trở lại sau một thời gian dài kể từ khi bắt đầu tiết tự học buổi tối. Anh ta lắc lư như không có chuyện gì xảy ra. Anh đã thay bộ đồng phục dính đầy máu và đang cầm ly sữa trên tay. Giản Tùy Anh vẫn ngồi trên ghế của cậu, anh cũng yên vị ở chỗ của mình, đẩy ly sữa vào tay Giản Tùy Anh, sau đó liền nhíu mày: "Không phải tôi bảo cậu cứ đến lớp hội họa như bình thường sao? Sao cậu không đi? Tôi đến lớp hội họa rồi đi tìm quanh đó mãi mà không thấy cậu."

        Giản Tùy Anh mím môi không nói gì, nhìn chằm chằm hồi lâu vào ly sữa mà Thiệu Quần đưa cho. Thiệu Quần liếc nhìn khuôn mặt Giản Tùy Anh, biết chắc rằng cậu đang lo lắng cho mình. Vì thế Thiệu Quần đặt tay lên đầu Giản Tùy Anh, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, cười vui vẻ nói: "Này, để tôi đoán, cậu đang lo lắng cho tôi nên không có tâm trạng làm gì? Chậc chậc, sao tôi lại không mang theo máy ảnh nhỉ? Chụp một tấm hình cậu trông lo lắng thế này cũng đủ để khoe cả đời rồi."

        "Chết tiệt, ai lo lắng cho anh?" Giản Tùy Anh tức giận khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của Thiệu Quần. Làm sao Thiệu Quần có thể nhận hết trách nhiệm về mình và giả vờ ổn như vậy? Anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc này sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy thực sự bị trừng phạt?

      “Để tôi xem nào, cái bĩu môi này có thể dùng để treo chai dầu được luôn đấy.” Thiệu Quần vô tâm trêu chọc Giản Tùy Anh. Thấy Giản Tùy Anh vẫn tỏ ra không vui, anh đưa tay nhéo nhẹ vào môi Giản Tùy Anh.

        Giản Tùy Anh tát đi cử chỉ không trung thực của Thiệu Quần. "Anh có thể vui lòng cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với anh không?"

         "Không được." Thiệu Quần xoa xoa bàn tay bị thương của mình, nhún vai. "Một trận ẩu đả giữa hai thanh niên có thể tạo ra vấn đề lớn đến mức nào? Tôi thực sự không đánh mạnh lắm nên chỉ phải viết bản kiểm điểm, thế thôi."

        "Thật sao?" Giản Tùy Anh khó tin nói. Nếu vấn đề này được giải quyết một cách dễ dàng như vậy, thế thì tại sao Thiệu Quần lại vắng mặt cả buổi chiều? Thậm chí cả giáo viên chủ nhiệm? Nếu thực sự đơn giản như vậy thì Thiệu Quần đã về từ lâu rồi. Huống chi, không phải là cậu không biết tính tình của Giản Đông Viễn, nếu có người đánh con trai út của hắn, hắn có thể dễ dàng bỏ qua sao?

       "Thật, tại sao tôi phải nói dối?" Thiệu Quần ôm cằm nói. "Chị gái tôi đã xử lý xong rồi. Anh trai này là ai chứ? Anh ấy là Thiệu công tử. Ai dám làm gì tôi? Đừng lo lắng." Thiệu Quần không chọn nói ra toàn bộ sự thật. Mặc dù cuối cùng anh đã phải viết giấy khám sức khỏe và thanh toán chi phí y tế, mọi chuyện đã kết thúc, tuy nhiên quá trình này thực sự không hề nhẹ nhàng như vậy.

        Giản Đông Viễn hay tin có người đánh con trai mình nên hắn vội vã chạy tới. Trước khi biết thân phận của Thiệu Quần, hắn ta đã hạ quyết tâm phải cho người bắt nạt con trai mình một bài học. Hắn đã trực tiếp đến gặp hiệu trưởng và yêu cầu nhận được lời giải thích. Dù thế nào đi nữa, hiệu trưởng cũng nên đuổi học Thiệu Quần-thủ phạm. Mãi đến khi Thiệu Văn lao tới, vẻ mặt Giản Đông Viễn mới có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn không chịu nhượng bộ, hắn không muốn con trai mình bị đánh vô ích.

        Thiệu Quần chế nhạo: “Vậy ông định làm gì? Trả cho ông 1,8 triệu để bán con trai mình nhé? Con trai ông thật đáng giá. Nếu được trả giá cao như vậy cho một trận đánh, sao ông không lập hẳn một sàn đấu chỉ để nó bị đánh trong tương lai?"

       Thiệu Quần muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Thiệu Văn đã liếc anh một cái. Có chút khó khăn nhưng cuối cùng Thiệu Văn đã thương lượng xong và đạt được kết quả công bằng, Thiệu Quần đã sai khi đánh người trước, nên những người hiển nhiên phải nhận được bồi thường sẽ được bồi thường, nhưng họ sẽ chỉ trả đúng phần của mình. Đừng hòng nghĩ đến điều gì khác.

       Suy cho cùng, Thiệu Văn đã trưởng thành và biết nội tình. Giản Đông Viễn vừa phải chịu một khoản lỗ lớn do công việc kinh doanh gần đây thất bại và hắn đang phải điên cuồng kiếm tiền. Tuy nhiên, họ không bị lợi dụng, không thể bị tống tiền chỉ vì Thiệu Quần đánh người. Giản Đông Viễn thấy thái độ của Thiệu Văn rất cứng rắn nên không còn cách nào khác phải bỏ cuộc.

       Thương lượng xong, Thiệu Văn đưa Thiệu Quần trở về nhà, yêu cầu Thiệu Quần thay quần áo và nói chuyện nghiêm túc với cô. Cô tưởng Thiệu Quần cuối cùng đã ổn định được trong hai năm gần đây, cho rằng em trai mình đã nhận thức được thế nào là trách nhiệm, vậy tại sao lại tùy tiện đánh người nữa?

        Thiệu Quần phải nghe lâu đến mức anh cảm thấy tai mình chai sạn. Dù sao thì anh cũng đồng ý với tất cả những gì Thiệu Văn nói và hứa với Thiệu Văn rằng đây sẽ là lần cuối cùng trước khi cô để anh đi.

         May mắn thay cho Thiệu Quần, Giản Tùy Lâm vẫn là một con người, và cậu ta thậm chí còn không nhắc đến tên của Giản Tùy Anh sau khi gây ồn ào như vậy. Thiệu Quần kỳ thực đã có dự định từ lâu, chỉ cần Giản Tùy Lâm dám nhắc đến Giản Tùy Anh, anh sẽ không quan tâm đến thương thế của Giản Tùy Lâm mà lao vào đánh cho cậu ta một trận nữa. Nhưng vì lý do nào đó, Giản Tùy Lâm quả thực không nói gì. "Em...chắc chắn rằng...chính Thiệu Quần...là người đã đánh em." Thiệu Quần rất vui khi nghe thấy câu nói này và anh chấp nhận tất cả mà không chút do dự.

          Nhưng từ khi gặp Giản Đông Viễn, Thiệu Quần mới biết thế nào là một kẻ cặn bã thực sự. Khi Thiệu Văn đàm phán với Giản Đông Viễn, Thiệu Quần có rất nhiều suy nghĩ điên cuồng trong đầu. Tất nhiên, điều anh nghĩ đến nhiều nhất là tại sao một người như Giản Đông Viễn lại có một đứa con như Giản Tùy Anh. Mẹ của Giản Tùy Anh phải đỉnh đến mức nào mới có thể sửa đổi hoàn toàn gen kém cỏi của Giản Đông Viễn? Mặt khác, anh càng cảm thấy tiếc cho Giản Tùy Anh hơn. Kiếp trước cậu đã làm điều gì sai mà gặp phải một người bố như vậy? Đừng nói đến Giản Tùy Anh, nếu là anh thì anh cũng không thèm nhận Giản Đông Viễn.

        "Thiệu Quần, đừng lừa dối tôi. Tôi biết Giản Đông Viễn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?" Lời nói của Giản Tùy Anh cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiệu Quần, lúc này anh mới tỉnh táo lại, suy nghĩ kĩ rồi trả lời: "Quả thực lúc đầu có chút rắc rối, nhưng chị tôi đã giải quyết xong rồi nên đừng lo lắng quá. Hãy đến lớp một cách bình thường và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cậu biết đấy? Nếu cậu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi thì tại sao không..." Thiệu Quần ngân dài câu cuối, như muốn trêu chọc Giản Tùy Anh. "Giúp tôi viết bản kiểm điểm. Tôi đã không viết nó trong vài năm và tôi đã quên mất nó bắt đầu như thế nào."

         "Ồ, để tôi viết cho anh..." Giản Tùy Anh quay đầu lại, có chút xấu hổ.

         "Có thật không?" Thiệu Quần ngạc nhiên hỏi. "Bình thường tôi phải cầu xin cậu rất lâu cậu mới chịu chép cho tôi cái gì đó, lần này thật dễ nói chuyện, này, nó thật đáng giá. Nói cho tôi biết, cậu còn không vừa mắt ai nữa không? Tôi liền đánh người đó thêm vài cái nữa. Cậu tiết kiệm được 1 tệ còn tôi sẽ đổi được lợi ích lớn hơn.

          "Anh nằm mơ à!" Giản Tùy Anh thì thầm. Trước khi Thiệu Quần trở lại, cậu cảm thấy rất áy náy, nhưng Thiệu Quần dường như đã nhìn thấu cậu trong nháy mắt và dùng cách độc đáo của mình để xua tan mặc cảm trong lòng cậu. Giản Tùy Anh không khỏi thở dài. Cậu cảm thấy mình thực sự đã chắc chắn về câu trả lời cho câu hỏi của Nhâm Nghị.

         Lời hứa giúp Thiệu Quần viết kiểm điểm không phải là lời nói suông. Sau một đêm chọn lọc, cuối cùng cậu cũng hoàn thành nó. Trong suốt quá trình viết, Thiệu Quần luôn nhìn cậu với nụ cười nham hiểm, như thể anh ta đã nhận được món hời lớn mà không mất gì. Viết xong, cậu liền đưa nó cho Thiệu Quần, nhưng anh không trực tiếp nộp ngay mà chép lại ra một tờ giấy khác, sau đó gấp bản gốc cẩn thận rồi bỏ vào sổ tay. "Tôi sẽ giữ thứ này. Nếu về sau cậu lại chọc giận tôi, tôi sẽ lấy nó ra đọc, coi như cậu viết cho tôi."

        Kết quả là Thiệu Quần bị cho một tát vào mặt.

       Tóm lại, nhờ sự trêu chọc của Thiệu Quần, trong lòng Giản Tùy Anh không còn nhiều cảm giác tội lỗi.

        Cuối cùng sau khi tan trường, Thiệu Quần thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trở về nhà Giản Tùy Anh thì phát hiện ra Chu Lệ cũng đang đi theo hai người họ. Tuy nhiên, Thiệu Quần không để ý lắm. Thỉnh thoảng rảnh rỗi Chu Lệ cũng đến nhà Giản Tùy Anh. Thế là anh nhún vai bảo Chu Lệ muốn đi thì đi. Nhưng vừa ra khỏi cửa lớp, anh đã thấy Lý Văn Tốn và Kha Dĩ Thăng đang đợi ở cửa, lúc này Thiệu Quần càng bối rối hơn, nhưng có vẻ họ đã hẹn nhau trước nên anh cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

        Mãi cho đến khi mọi người trở về nhà Giản Tùy Anh, lấy đồ uống ra rồi ngồi xuống cùng nhau. Giản Tùy Anh chậm rãi mở miệng, Thiệu Quần mới nhận thấy có điều gì đó không ổn. Hóa ra Giản Tùy Anh sắp tiết lộ quá khứ với họ. Thiệu Quần không biết tại sao, nhưng trong vô thức đã nắm chặt tay Giản Tùy Anh, anh biết rằng Giản Tùy Anh sẽ phải dùng hết can đảm mới có thể nói ra những lời này. Giờ đây Thiệu Quần chỉ muốn ôm Giản Tùy Anh thật chặt, để cậu biết rằng anh luôn ở bên cạnh cậu.

        Tay Giản Tùy Anh cứng đờ trong giây lát, nhưng sau đó rất nhanh đã siết lấy tay Thiệu Quần. "Họ của tôi là Giản, nhưng tôi không phải là họ hàng xa của gia đình Giản, mà là con trai của Giản Đông Viễn, con trai lớn của Giản gia.."

        "Chết tiệt!" Chu Lệ bất giác chửi thề. Là con trai cả của Giản gia, trải nghiệm sống của Giản Tùy Anh có thể khá sốc, nhưng họ không ngờ nó lại gây sốc như vậy. Họ chỉ biết một chút về hoàn cảnh của gia đình Giản. Họ có một đứa con trai nhỏ. Xét theo độ tuổi, chắc chắn người đó chính là Giản Tùy Lâm mà họ đã đánh bại ngày hôm nay. Tuy nhiên, Giản Tùy Lâm ít tuổi hơn Giản Tùy Anh. Không thể nào Giản Đông Viễn lại lừa dối vợ và sinh ra đứa trẻ đó trước khi kết hôn, nên chỉ có một khả năng...đứa trẻ đó là kết quả của việc ngoại tình...

        "Mẹ tôi là vợ cả của Giản Đông Viễn, bà ấy họ Lý, tên là Lý Ngụy Lan." Giản Tùy Anh nhẹ nhàng nói.

        "Chết tiệt!" Chu Lệ không khỏi chửi thề lần hai. Hắn cũng biết nhà họ Lý là một gia tộc thực sự nổi bật trong thế hệ trước, tuy nhiên, sau khi hai cô con gái kết hôn, các trưởng lão của nhà họ Lý đều lần lượt biến mất sau đó, tiếng tăm của Lý gia dần chìm xuống ở Bắc Kinh và không còn ai nhắc đến nữa. Thế mà không ngờ rằng Giản Tùy Anh lại là con trai của hai gia đình tốt. Bởi vì Giản Tùy Anh chưa bao giờ nói gì, thậm chí họ còn cho rằng cha mẹ Giản Tùy Anh đã qua đời hoặc có điều gì đó muốn che giấu, nhưng sự nghi ngờ trong lòng Chu Lệ lại càng sâu sắc hơn, vì đây là một cuộc hôn nhân bình thường, hơn nữa điều kiện gia đình của người phụ nữ cũng rất tốt, tốt đến mức gần như có thể nói là đã gả chồng, làm sao tên của Giản Tùy Anh lại được giấu kín ở Bắc Kinh, thậm chí không một ai biết về chuyện này?

        "Khi tôi được sinh ra, gia đình đã kiểm tra và phát hiện tôi có dị tật bẩm sinh, cho nên Giản Đông Viễn không muốn thừa nhận tôi." Giản Tùy Anh nghiến răng nói.

        "Chết tiệt!" Chu Lệ lần thứ ba thở dài. Hắn không ngờ trên đời lại có người cha như vậy, bởi vì con có khuyết điểm nên không thèm nhận. Nhưng điều khiến Chu Lệ càng bối rối hơn là Giản Tùy Anh có khuyết điểm gì? Hắn quen biết Giản Tùy Anh đã lâu như vậy, nhìn Giản Tùy Anh không hề khiếm khuyết chỗ nào, thể chất của cậu cũng không tệ. Chu Lệ khó hiểu nhìn chằm chằm vào mặt Giản Tùy Anh hồi lâu rồi nói một cách chân thành: "Khuyết điểm của cậu không quá đẹp...Quả thực là khá khiếm khuyết..."

        Kha Dĩ Thăng trợn mắt nhìn Chu Lệ không nói nên lời, lại nhéo mạnh Chu Lệ khiến hắn rít lên, rồi gật đầu với Giản Tùy Anh: "Đừng lo lắng cho cậu ấy, cứ nói tiếp đi. Mạch não của cậu ấy khác với chúng ta."

        Chủ đề vừa rồi có chút nặng nề, nhưng Chu Lệ thỉnh thoảng ngắt lời cậu, khiến cho Giản Tùy Anh thoải mái hơn rất nhiều. Cậu vẫn nắm chặt tay Thiệu Quần, lúc này mới thả lỏng một chút, tiếp tục trầm giọng nói: “Lúc đó mẹ tôi đã nhìn rõ bản chất của Giản Đông Viễn nên bà muốn ly hôn và đưa tôi đi cùng. Nhưng việc ly hôn liên quan rất nhiều đến vấn đề tài sản. Giản Đông Viễn đã chuyển nhượng rất nhiều tài sản trước khi kết hôn. Nếu việc ly hôn thực sự xảy ra, ông ta sẽ lấy một nửa tài sản của mẹ tôi, mẹ tôi không muốn nhượng bộ nên việc ly hôn tiếp tục bị trì hoãn. Rốt cuộc, ông nội tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã cho Giản Đông Viễn một bài học, nhưng Giản Đông Viễn sống chết cũng không chịu thừa nhận đã chuyển nhượng tài sản. Nên ông nội tôi không còn cách nào khác phải đưa mẹ con tôi đến Tần Hoàng Đảo và nuôi mẹ tôi như con gái. Sau này chúng tôi phát hiện ra, Giản Đông Viễn đã có một người phụ nữ ở bên ngoài, thêm một cậu con trai khỏe mạnh chào đời. Bây giờ các anh đều biết cậu ta là Giản Tùy Lâm. Mẹ tôi rất đau khổ khi biết mình bị lừa nhiều năm như vậy. Nhưng bà không thể ly hôn, bà lâm bệnh và qua đời ngay sau đó...Bà đã lập di chúc, không chia cho Giản Đông Viễn một xu mà để lại toàn bộ cho ông nội tôi. Nhờ ông giữ gìn, nó sẽ được truyền lại cho tôi khi trưởng thành. Ngày mẹ tôi qua đời, Giản Đông Viễn không hề có chút kiêng dè nào, ông ta xác định không thể lấy được tài sản thừa kế nên đã công khai kết hôn với người phụ nữ đó và thừa nhận đứa con trai kia là người thừa kế hợp pháp của mình. Chuyện chính là như vậy..."

       Sau khi Giản Tùy Anh nói xong, mấy người đồng loạt im lặng...Họ đã hối hận từ lâu. Biết trải nghiệm sống của Giản Tùy Anh nặng nề như vậy, thà rằng để nó mãi mãi là một bí mật...

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro