chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Cả hai đều cố gắng không liên lạc với nhau. Tất nhiên, cả hai cũng không trì hoãn bất cứ điều gì vì chuyện tình cảm. Công việc của Giản Tùy Anh và việc đào tạo của Thiệu Quần vẫn diễn ra một cách có trật tự. Chớp mắt một tuần đã trôi qua, lễ khai trương công ty mới của Giản Tùy Anh sắp bắt đầu.

        Hầu như tất cả bạn bè của Giản Tùy Anh đều có mặt, ngoại trừ Thiệu Quần, người cách đây không lâu vừa xin nghỉ phép để đến xem cuộc thi của Giản Tùy Anh. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ không thể có thêm một ngày nghỉ được chấp thuận trong tuần này. Vì vậy, dù biết hôm đó là lễ khai trương công ty mới của Giản Tùy Anh, hắn cũng không thể làm gì được.

        Mặc dù Giản Tùy Anh rất thất vọng nhưng anh cũng hiểu được tính đặc thù của học viện quân sự. Thiệu Quần không thể rời trường trừ khi cần thiết. Ít nhất Giản Tùy Anh đã cảm thấy hài lòng vì Thiệu Quần đến cổ vũ anh trong cuộc thi lần trước.

        Thiệu Quần lần này không đến nhưng trong buổi lễ lại có một nhân tố bất ngờ khác, đó chính là Trương Đình, người mà anh vừa gặp.

        Một người có địa vị như Trương Đình không thích hợp tham gia lễ khai trương doanh nghiệp tư nhân như vậy, nhưng Trương Đình đã tìm mọi cách để đến, thậm chí còn rũ bỏ bộ dạng nhếch nhác thường ngày của mình. Thay vào đó, gã thay một bộ vest lịch sự, mái tóc dài ngang lưng được tỉ mỉ vuốt ngược ra sau, thắt dây gọn gàng, tạo cho anh cảm giác như đang được lãnh đạo phỏng vấn. Tất nhiên, chỉ khi gã ta im lặng, bởi khoảnh khắc Trương Đình nhìn thấy Giản Tùy Anh, bản chất thật của gã mới hoàn toàn bộc lộ khi gã mở miệng.

        "Này tiểu đệ, cậu làm rất tốt, nhưng một cái lông vũ cũng không có, haiz." Trương Đình thì thầm với Giản Tùy Anh trong khi mọi người đang tụ tập để chụp ảnh.

        Giản Tùy Anh nén cười, nghĩ thầm, nó chỉ lấy tên là Phoenix thôi, không phải công ty chim. Tôi lấy đâu ra lông vũ? Hơn nữa, một giám đốc như anh mỗi ngày ngậm lông chim vào miệng có phù hợp không? Tuy nhiên, trước mặt nhiều người như vậy, Giản Tùy Anh cũng không tiện trêu đùa, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích triết lý thiết kế của công ty mình cho Trương Đình nghe.

        Trương Đình đánh giá nó rất cao, sau đó tiếp tục anh anh em em với Giản Tùy Anh bất chấp hình ảnh của mình.

        Với sự chúc phúc của Trương Đình, người lãnh đạo cao nhất, những người khác có mặt ở đây đều nhìn Giản Tùy Anh bằng con mắt khác. Anh có mối quan hệ tốt với giám đốc Sở Văn Hóa khi còn trẻ như vậy, tương lai vô cùng rộng mở. Trong lời nói của họ cũng dành cho Giản Tùy Anh một sự tôn trọng nhất định. Giản Tùy Anh khá hài lòng với tình huống này, nói thẳng ra thì đây gọi là lợi dụng tình thế, mặc dù anh và Trương Đình là bạn bè thật nhưng việc lợi dụng tình thế là điều khó tránh khỏi với địa vị của Trương Đình. Chuyến thăm lần này của Trương Đình cũng thể hiện rằng gã không chỉ tò mò về công ty của anh mà còn sẵn sàng trao cho anh cơ hội hiếm có này. Hà cớ gì anh không tận dụng.

        Bất ngờ Giản Đông Viễn bước vào. Bên cạnh là Giản Tùy Lâm. Hai người không mời mà đến. Thậm chí họ còn vừa cười vừa chào hỏi những người có mặt. Vì ở đây nhiều người như vậy, thật khó để yêu cầu ai đó đuổi họ ra ngoài.

        Giản Đông Viễn dường như không để ý đến vẻ mặt của Giản Tùy Anh, sau khi chào hỏi những người xung quanh, ông ta đi thẳng về phía Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh thực sự không muốn nói chuyện với hai người họ. Anh lùi lại vài bước cố gắng trốn trong đám đông, bình tĩnh quan sát. Anh không muốn cãi nhau với hai kẻ trơ trẽn này trong lễ khai trương công ty mới.

       Giản Tùy Anh đã lo lắng liệu ngày khai trương công ty có xảy ra chuyện gì hay không. Y như rằng, Giản Đông Viễn đang trìu mến gọi tên anh từ xa. Mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ. Đó là họ của Giản Tùy Anh và nhìn thái độ của Giản Đông Viễn đối với Giản Tùy Anh. Làm sao họ có thể không đoán được Giản Tùy Anh có liên quan đến Giản gia? Nhưng chưa ai trong số họ từng nghe nói đến người nào như vậy trong gia đình Giản. Lại nhìn Giản Tùy Anh, họ không khỏi tò mò hơn.

         Giản Tùy Anh mím môi, tay nắm chặt thành quyền. Anh không biết mình đã dùng bao nhiêu sức lực để kiềm chế bản thân đánh người, nhưng Giản Tùy Lâm đã dẫn đầu chạy về phía Giản Tùy Anh như thể thân mật lắm. "Anh !"

        Giản Tùy Anh gần như nôn mửa trước tiếng gọi ấy, mày kiếm nhíu chặt, không đáp lại.

        Giản Tùy Lâm mỉm cười nói tiếp: "Anh ơi, bố nói công ty mới của anh sắp khai trương, dù thế nào cũng phải ủng hộ anh."

        Giản Đông Viễn nhìn xung quanh rồi chế nhạo một chút."Trông ổn đấy, cũng không làm mất mặt Giản gia.
Nhưng phô trương có chút nhỏ, dù sao cũng là công ty của Giản gia. Sao con không gọi thêm người?"

       "Mẹ kiếp, cái gì gọi là công ty của Giản gia?" Giản Tùy Anh nhịn không được, âm thầm chửi rủa. Anh hoàn toàn chán ghét hai cha con này. Không ngờ lúc này họ dám đến đây để lợi dụng anh. Cái này có được tính là báo ứng không? Chỉ vài giờ sau khi lợi dụng tầm ảnh hưởng của Trương Đình, anh đã bị trừng phạt. Nhưng mà Trương Đình đã tự nguyện tạo cơ hội cho anh mà!?

        Giản Đông Viễn sốt ruột liếc nhìn Giản Tùy Anh. "Con đang nói cái gì vậy? Ở đây có phóng viên, con còn nói bậy bạ, đây là lão phu dạy con sao?"

        Câu nói này hoàn toàn khơi dậy sự tức giận kìm nén trong lòng Giản Tùy Anh. Anh đã chịu đựng rất lâu chỉ để bảo vệ sự nghiệp của mình khỏi cái ô uế của những kẻ hèn hạ, nhưng hai người này thực sự đã đi quá giới hạn và dám động đến ông nội của anh. Giản Tùy Anh trực tiếp hét lên: "Ông nội tôi dạy tôi như thế nào cũng không liên quan gì tới ông!"

         Ngay khi câu nói này được thốt ra, nó đã hoàn toàn khơi dậy tiếng bàn tán trong đám người, biến ánh mắt háo hức và thăm dò ban đầu thành hoàn toàn ngạc nhiên, sau đó họ bối rối nhìn nhau, cuối cùng tập trung lại và thì thầm to nhỏ. Giản Tùy Anh không muốn biết họ đang nói về điều gì. Hoặc có thể họ tò mò về danh tính của anh, hay thái độ của anh đối với gia đình Giản, những điều này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là hai cha con kia đã dám nói về ông nội trước mặt anh. Họ là ai mà có quyền phán xét anh và ông nội anh?

       Giản Đông Viễn nghe vậy, sắc mặt lập tức tái mét, đang định mở miệng phản bác thì bị Giản Tùy Lâm nhanh chóng kéo tay áo, nháy mắt với ông, cau mày nói nhỏ vào tai ông, lúc này lông mày của Giản Đông Viễn mới giãn ra một chút, nhưng ông vẫn nói với giọng trầm: "Sao con lại vô lễ với người lớn tuổi như vậy? Thậm chí còn không biết cách kiềm chế bản thân trước giới truyền thông."

        Lý Văn Tốn và Chu Lệ nghe thấy tiếng động lớn, thầm nghĩ có chuyện không ổn, liền vội vàng chạy tới sảnh. Ngay khi họ lao đến quầy lễ tân và chen được vào trung tâm sự kiện, họ nhìn thấy Giản Tùy Anh đang đối mặt với hai cha con họ Giản. Lý Văn Tốn cảm thấy thật tệ, sao gã không nghĩ đến việc gửi ảnh của hai người này cho nhân viên bảo vệ để chặn họ lại ở cửa.

        Nhưng gã cũng biết hôm nay là ngày trọng đại của Giản Tùy Anh, nếu thực sự gây ồn ào trên truyền thông và bị người khác chỉ trích, danh tiếng Giản Tùy Anh dày công xây dựng sẽ bị hủy hoại. Một số tiêu đề buồn cười kiểu như《Shock! Hé lộ bí ẩn quá khứ của nhà thiết kế trẻ X》sẽ được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội.

        Lý Văn Tốn liếc nhìn khuôn mặt tối sầm của Giản Tùy Anh, sau đó nhìn hai cha con đang ưỡn ngực, ngẩng cao đầu. Gã nhanh chóng cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi việc. "Này, đây không phải là chú Giản sao? Nếu chú cho chúng tôi chút thể diện, công ty anh trai tốt của tôi sẽ tới hỗ trợ chú." Gã nói lời này rất trôi chảy, xem ra Giản Đông Viễn đến đây là vì Giản Tùy Anh, nhưng những người ở đây không phải kẻ ngốc, cuộc trò chuyện giữa Giản Tùy Anh và Giản Đông Viễn tuy ngắn gọn nhưng ít nhiều cũng tiết lộ một số thông tin, bọn họ đều chắc chắn rằng quan hệ giữa hai người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là họ hàng, có thể có một số mâu thuẫn khó giải thích.

        Đương nhiên, Lý Văn Tốn không biết gì về cuộc đối thoại trước đó của Giản Tùy Anh với Giản Đông Viễn, gã chỉ muốn đám người hiếu kỳ này giải tán càng nhanh càng tốt, vì vậy gã cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, trìu mến kéo cánh tay Giản Đông Viễn, vừa đi vừa hàn huyên: "Đi thôi, chú Giản, để tôi cho chú xem tháp champagne mà tôi đã nhờ người sắp xếp. Nó cao hơn những nơi khác rất nhiều, lát nữa chú có thể uống thêm hai ly."

        Giản Đông Viễn theo Lý Văn Tốn xuống cầu thang, sau đó bị dẫn ra khỏi trung tâm sự kiện. Trên thực tế, Giản Đông Viễn không có ý định tham dự lễ khai trương công ty mới của Giản Tùy Anh. Hiện tại ông đang bị choáng ngợp bởi một đống khoản nợ lộn xộn, và ông chưa bao giờ nghĩ đến việc mình còn một đứa con trai lớn. Ông thậm chí còn không biết rằng con trai lớn của mình đã thành lập công ty. Chính Giản Tùy Lâm đã nhắc nhở ông vài lời.

        Giản Đông Viễn chủ yếu muốn đánh giá quy mô của công ty để ước chừng xem di sản của mẹ Giản Tùy Anh có nằm trong tay anh hay không. Và bây giờ ông đã biết số tài sản thừa kế này lớn đến mức nào, nếu được sở hữu nó, có thể mọi vấn đề nợ nần hiện tại của ông sẽ được giải quyết, hoặc ít nhất cũng khiến ông thở phào nhẹ nhõm, miễn là ông có thể sống sót cho đến khi dự án của mình hoàn thành. Khi nguồn tiền quay trở lại, các khoản nợ sẽ được giải quyết dễ dàng.

        Vì vậy, tuy không muốn thân cận với con trai lớn nữa nhưng ông vẫn đến buổi lễ cùng Giản Tùy Lâm. Nhưng điều khiến ông không ngờ là Giản Tùy Anh lại không quan tâm đến sự có mặt của giới truyền thông mà trực tiếp tấn công hai cha con ông, khiến ông xấu mặt, gần như phải rời khỏi hội trường.

       “Cứng đầu y như mẹ nó vậy.” Giản Đông Viễn lắc đầu thở dài.

        Khi Giản Đông Viễn rời đi, mọi người dần dần giải tán. Đúng lúc này, Trương Đình đi tới vỗ vai Giản Tùy Anh hỏi. "Chuyện gì vậy? Cậu đang cãi nhau với ai mà không có tôi à?"

        Giản Tùy Anh vẫn còn tức giận. Anh gần như bật cười trước lời nói của Trương Đình, nhưng đằng sau đó là một câu chuyện dài về quá khứ của anh nên anh chỉ xua tay và thở dài. "Tôi không cãi nhau với ai cả. Người không quen biết đến nói vài câu không hay."

        Trương Đình tin rằng trong chuyện này có chút riêng tư, nên gã cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ kéo Giản Tùy Anh và Chu Lệ tiếp tục sôi nổi. Cuộc hỗn loạn ngắn ngủi cứ như vậy trôi qua, Giản Tùy Anh không biết Lý Văn Tốn đã thuyết phục Giản Đông Viễn và Giản Tùy Lâm bằng cách nào, chí ít họ cũng không chủ động nói chuyện với Giản Tùy Anh trong quá trình tiếp theo. Họ chỉ trò chuyện với một số người khác trong công ty. Mặc dù Giản Tùy Anh cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn không can thiệp sâu.

        Kết thúc buổi lễ khai trương, Trương Đình vẫn còn hưng phấn, nhất quyết kéo Giản Tùy Anh đi tìm chỗ uống thêm một ly. Giản Tùy Anh rất biết ơn Trương Đình đã đến hôm nay nên trực tiếp đặt phòng riêng trong club, đồng thời mời thêm một số người bạn tốt của mình cùng đến chung vui.

        Nhóm người đã có một khoảng thời gian vui vẻ, ăn uống và ca hát cho đến tận đêm khuya. Tuy nhiên ngày hôm sau mọi người đều có việc phải làm, nên họ dần dần giải tán, chỉ còn lại Giản Tùy Anh và Trương Đình.

        Dù sao thì Trương Đình cũng hơi già rồi, gã đã uống rất nhiều và say đến mức đứng không vững, Giản Tùy Anh, người cũng hơi say, đã đưa gã lên xe.

         Người lái xe là tài xế mới thuê của Giản Tùy Anh. Cậu ta hỏi Giản Tùy Anh muốn đưa người đàn ông này đi đâu. Giản Tùy Anh cũng không biết nên anh phải mở cửa kính ô tô để Trương Đình tỉnh táo lại và hỏi gã sống ở đâu. Nhưng Trương Đình vừa lên xe, gã đã nằm im bất động. Anh không còn cách nào khác ngoài việc yêu cầu tài xế lái xe đến một khách sạn khá tốt gần đó, hy vọng Trương Đình có thể nghỉ tạm qua đêm ở đây.

        Thế là tài xế lái xe đến trước cửa khách sạn, Giản Tùy Anh đỡ Trương Đình xuống xe. Tài xế đến bãi đậu xe trước, sau đó mới tới giúp Giản Tùy Anh đỡ Trương Đình vào khách sạn.

        Giản Tùy Anh cùng Trương Đình  đang đợi tài xế ở trước khách sạn, bất ngờ có một thứ gì đó như tia chớp lóe lên, Giản Tùy Anh theo bản năng muốn đi tới nhìn. Nhưng đúng lúc này Trương Đình đã tỉnh lại, nhưng đứng không vững. Giản Tùy Anh nhanh chóng ổn định Trương Đình, sợ rằng gã sẽ ngã dập mặt.

        Cũng may tài xế kịp thời chạy tới, Giản Tùy Anh vội vàng đẩy Trương Đình vào tay tài xế rồi đuổi theo hướng có ánh sáng, nhưng không có người nào ở đó cả. Giản Tùy Anh tự hỏi liệu anh có quá nhạy cảm hay không. Ai lại rảnh đến mức nhìn anh chằm chằm như vậy? Ngoài ra, Trương Đình vẫn còn ở đây, anh đành phải quay lại cùng tài xế đỡ Trương Đình vào khách sạn.

        Trương Đình, người đã uống quá nhiều, khá không thành thật, Giản Tùy Anh lo lắng Trương Đình sẽ cần gì đó vào lúc nửa đêm nên anh để tài xế ở lại chăm sóc gã và bắt taxi về nhà.

        Sau khi trở về nhà, Giản Tùy Anh bất giác nhớ lại tia sáng đó, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Đáng lẽ anh phải nhạy bén hơn, vì vào ban đêm ánh sáng càng rõ ràng. Dù chưa từng đắc tội với ai, nhưng anh đang đứng về phía Trương Đình, anh không tin tính khí thất thường của Trương Đình sẽ không bị ai ghét.

        Nghĩ đến đây, Giản Tùy Anh không còn quan tâm đến việc đã muộn thế nào nữa mà bấm số điện thoại cho Yến Minh Tự.

        Yến Minh Tự tựa hồ còn đang ngái ngủ, nhưng vừa nghe Giản Tùy Anh thuật lại, đầu dây bên y đã lập tức vang lên tiếng thay quần áo, tiếp theo là âm thanh của nước, rõ ràng là Yến Minh Tự đang rửa mặt cho tỉnh táo.  Một lúc sau, Yến Minh Tự mới chậm rãi nói: "Chúng ta không loại trừ khả năng em bị chụp lén, nhưng không ai có thể động vào Trương Đình. Yên tâm, anh sẽ liên lạc cho bạn bè bên giới truyền thông. Chờ tin tức của anh."

        Yến Minh Tự cúp máy, rất nhanh sau đó liền gọi lại. "Anh đã hỏi qua, bọn họ đều nói không có theo dõi Trương Đình, cũng không có ý định tiết lộ thông tin cá nhân của anh ta."

        "Có lẽ em hơi nhạy cảm với việc chụp lén." Giản Tùy Anh vẫn có chút lo lắng.

        "Anh cũng không biết nữa." Yến Minh Tự suy nghĩ một lúc. “Cho dù đó là sự thật thì nó cũng không được truyền đi nhanh như vậy. Anh sẽ liên lạc với Trương Đình khi anh ấy thức dậy vào ngày mai. Anh ta có khả năng chặn tin tức nên em đừng lo lắng quá."

        "Được rồi, xin lỗi vì đã đánh thức anh vào giờ này, anh Minh Tự." Giản Tùy Anh có chút khó áy náy. Anh cũng biết là không nên nhưng vấn đề này lại liên quan đến Trương Đình. Anh không thể đảm bảo kết quả sẽ ra sao nếu phải đợi đến ngày mai. Vì vậy, anh đành phải cắn răng và thực hiện cuộc gọi này.
       
        Yến Minh Tự ở đầu dây bên kia cười rồi nói: "Em đang nói cái gì vậy? Những gì em làm là đúng đắn. Hơn nữa, em cũng rất ý thức được nguy cơ. Bây giờ anh thấy an tâm hơn rồi."

       "Thật tốt nếu em không làm hại ai." Giản Tùy Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi được Yến Minh Tự an ủi.

        “Ừ, em có khuôn mặt hại nước hại dân quá mà.” Yến Minh Tự cũng thoải mái hơn một chút và nói đùa. "Đáng tiếc em quá thực tế."

       “Em sẽ coi đó là lời khen của anh.”

       "Anh chỉ đang nói sự thật." Yến Minh Tự mỉm cười. "Đã muộn rồi, em nghỉ ngơi cho thật tốt, còn phải làm luận văn tốt nghiệp."

        "Em biết rồi, anh nghỉ ngơi đi." Giản Tùy Anh cúp điện thoại, đứng dậy đi tắm rồi lên giường ngủ.

        Ngày hôm sau Giản Tùy Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại liên hồi. Giản Tùy Anh bối rối thò tay ra khỏi chăn, cầm điện thoại lên. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trong máy lần lượt đổ về.

         Giản Tùy Anh ngồi dậy xem xét. Trong số các cuộc gọi nhỡ, ngoài cuộc gọi của Lý Văn Tốn và Yến Minh Tự, thậm chí còn có một số bạn bè cùng lớp mà anh không thường xuyên liên lạc.

         Giản Tùy Anh bối rối bấm vào một trong những tin nhắn văn bản, đó là đường link Yến Minh Tự gửi cho anh.

         Trong tiềm thức anh cảm thấy không ổn, vội vàng nhấp vào liên kết. Đó là một bài viết ẩn danh.

        《SHOCK! Tiết lộ bí mật đằng sau Giải thưởng Thiết kế XX 》

          Trong đó có một bức ảnh, chính xác là bức ảnh chụp anh cùng Trương Đình đến khách sạn tối qua, tuy hơi mờ nhưng người quen nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra đó là ai.

          Nội dung bài viết chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Mối quan hệ thân thiết giữa một quan chức cấp cao của Sở Văn Hóa và một nhà thiết kế trẻ."

          Bốn chữ “quan hệ thân thiết” dấy lên làn sóng dư luận. "Thân thiết" đến mức nào? Liệu nó có liên quan gì đến giải thưởng mà nhà thiết kế trẻ giành được? Tóm lại, ngay khi bức ảnh được tung ra đã gây bão trong ngành.

         Hiển nhiên Giản Tùy Anh đã khơi dậy sự ghen tị của người khác khi giành được giải thưởng này ở độ tuổi trẻ như vậy. Giờ đây, khi bức ảnh Giản Tùy Anh đưa Trương Đình đến khách sạn được đăng tải, bài viết đã lên đến hàng nghìn lượt tương tác chỉ trong vòng vài giờ.

        Giản Tùy Anh chưa kịp đọc những bình luận bên dưới, điện thoại di động của anh đã vang lên tiếp, vẫn là Yến Minh Tự.

        Giọng nói của Yến Minh Tự như bị bóp nghẹt, y ngay lập tức xin lỗi khi mở miệng. "Tùy Anh, thật xin lỗi, anh đã sơ suất, anh chỉ nghĩ đến cánh truyền thông, không để ý tới có người dùng cách khác truyền tin."

        "Em không trách anh." Tùy Anh vội vàng nói. "Anh Trương có biết không?"

        "Anh vừa gọi, anh Trương nghĩ chuyện này nhắm tới anh ấy và anh ta cảm thấy rất áy náy vì để nó ảnh hưởng đến em."

        "Được rồi, có cách nào xử lý không?" Giản Tùy Anh cố gắng bình tĩnh lại.

        "Anh Trương đã cho người tìm cách xóa bài đăng, nhưng dư luận đang lên tiếng rồi, ban giám khảo có thể cũng biết chuyện này. Anh đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất, em biết đấy..." Yến Minh Tự vừa dứt lời, Giản Tùy Anh lập tức hiểu rằng chắc chắn sẽ có một loạt phản ứng dây chuyền, anh không thể đứng yên chờ chết được, phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết. "Không sao đâu, anh Minh Tự, hãy nói cho em biết."

        Yến Minh Tự nói một cách khó khăn: "Giải thưởng của em...có thể sẽ...bị thu hồi và xem xét đánh giá lại." Yến Minh Tự gần như cắn môi khi nói ra những lời này. Tất nhiên, y biết chuyện này tàn nhẫn đến mức nào đối với Giản Tùy Anh - người đã chuẩn bị rất lâu cho giải thưởng này. Giờ đây mọi cố gắng của anh gần như sẽ bị phá hủy bởi bức ảnh và vài dòng chữ đơn giản kia.

        "Tại sao họ lại làm vậy!" Giản Tùy Anh rất sốc. Anh đã tự mình giành được giải thưởng này và anh chỉ quen biết Trương Đình sau khi tham gia cuộc thi. Tại sao anh lại phải chịu kết quả bất công như vậy?

        "Tùy Anh." Yến Minh Tự giọng nói hơi nghẹn lại. Nếu y không giới thiệu Trương Đình với Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh đã không phải chịu đựng những điều này. Yến Minh Tự cắn răng, nói tiếp: "Anh sẽ cố gắng hết sức để trao đổi với ban giám khảo. Chỉ cần còn một tia hy vọng, anh cũng phải cố giữ lại giải thưởng cho em. Em xứng đáng nhận được điều đó."

        "Em hiểu rồi." Tay cầm điện thoại của Giản Tùy Anh hơi run, Yến Minh Tự đã nói như vậy, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời tích cực. Nhưng có vẻ như bây giờ vấn đề này đã phát triển đến mức Yến Minh Tự không thể nào kiểm soát được. Giản Tùy Anh chỉ đành hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng bình tĩnh lại để chấp nhận sự thật rằng mình có thể sẽ mất đi giải thưởng mà mình dày công đạt được, rồi trầm giọng nói: "Xin lỗi đã làm phiền, anh Minh Tự."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro