chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Giản Tùy Anh đã sống hơn 20 năm và chưa bao giờ biết từ "sợ hãi" là gì. Nhưng sau khi trả lời cuộc gọi của Giản Tùy Lâm, anh thực sự có chút sợ hãi khi nghĩ đến một khả năng khác.

       Nếu Giản Tùy Lâm thực sự dám làm điều này thì cậu ta đang làm gì? Rõ ràng là vì số tài sản thừa kế nhỏ bé trong tay anh, họ muốn cướp nó để bù đắp cho công việc kinh doanh đang suy sụp của gia tộc Giản. Nếu chuyện này thật sự là do Giản Tùy Lâm thực hiện thì chắc hẳn Giản Đông Viễn cũng biết, nhiều khả năng chính là do Giản Đông Viễn ra lệnh.

       Họ dám làm điều này với anh, còn ông nội anh thì sao? Họ biết ông nội đã bảo vệ anh nhiều năm như vậy, lại dám tự tin đối phó với anh như vậy phải chăng khoản nợ của họ đã thực sự đến mức tuyệt vọng, cho nên bây giờ họ không còn sợ hãi gì nữa? Vấn đề anh đang gặp phải đã được giữ bí mật với ông già. Liệu ông có thực sự không biết gì không? Họ có đe dọa ông nội của anh không?

        Giản Tùy Anh càng nghĩ càng sợ hãi, lái xe về Tần Hoàng Đảo mà không thèm gọi trước cho ông nội.

        Anh cũng biết rằng nếu gọi điện cho ông, ông nhất định sẽ dùng lời lẽ tử tế để dỗ dành khiến anh yên tâm. Nhưng làm sao anh có thể yên tâm nếu không trực tiếp gặp mặt.

        Giản Tùy Anh lái xe rất nhanh, nhưng vẫn phải mất gần 4 tiếng mới đến nơi, Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ thấy đã gần 10 giờ. Ông già đi ngủ sớm nên người bảo mẫu đã mở cửa cho anh.

       Sau khi Giản Tùy Anh vào nhà, anh trực tiếp hỏi bảo mẫu xem ông già thế nào, ông có nhận được cuộc điện thoại lạ nào hay gặp người lạ nào không, bảo mẫu bối rối trước hàng loạt câu hỏi của anh nhưng bà vẫn trả lời một cách thành thật. Ông vẫn ăn và ngủ, thỉnh thoảng đi chăm sóc vườn tược đất đai không khác gì thường ngày. Giản Tùy Anh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, lặng lẽ đi đến phòng ông Giản để xem, thấy ông nội quả thực đã ngủ rất ngon thì mới yên tâm trở về phòng.

        Ông lão tỉnh dậy vào ngày hôm sau và nghe tin Giản Tùy Anh đã về nên ông vội vàng nhờ bảo mẫu chuẩn bị món ăn yêu thích cho Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh gần như bị đánh thức bởi mùi thơm của đồ ăn nên anh vội vàng đi đến tiền sảnh ngay khi vệ sinh cá nhân xong.

        Ông lão đang ngồi trên ghế sofa, uống trà đọc báo, đợi Giản Tùy Anh dậy ăn cơm, thấy Giản Tùy Anh đi vào, ông lão ngẩng đầu mỉm cười. "Tiểu tử này, sao đêm khuya lại về mà không chào hỏi một tiếng?"

        Giản Tùy Anh thấy ông lão không có vấn đề gì và tinh thần vẫn vui vẻ, anh mỉm cười, sau đó bước tới ngồi bên cạnh ông già. "Hôm qua cháu mới làm xong việc, nhớ ra đã lâu không về gặp ông nên lập tức quay lại."

       “Ban đêm chạy về nguy hiểm lắm.” Ông lão mỉm cười vỗ vỗ vai Giản Tùy Anh. Ông mừng vì Giản Tùy Anh đã trở lại, nhưng ông không thể không lo lắng cho sự an toàn của anh.

        "Cũng không muộn, lúc cháu về vẫn là ban ngày. Hơn nữa, đây không phải là để ông thức dậy vào sáng sớm có thể nhìn thấy cháu ngay sao?" Giản Tùy Anh chớp mắt, cười tươi rói.

        "Xem cháu sáng nay làm cái gì." Lão phu mặt giả vờ nghiêm túc. "Cuối cùng là ta đã nuôi nấng cháu và tiễn cháu đi, mới yên tĩnh được ít lâu thì cháu đã chạy về, cháu nghĩ ta còn chưa thấy đủ?"

        "Ồ, ông thực sự chẳng nhớ cháu gì cả, thế thì cháu phải đi đây." Giản Tùy Anh nói, làm bộ đứng dậy đi ra ngoài. Ông già nhìn Giản Tùy Anh một cách khó khăn. "Này, đi đâu thế? Ở lại ăn đã."

        Giản Tùy Anh cười nói. "Cháu biết ông không đành lòng rời xa cháu, được rồi chúng ta ăn thôi, trong nhà thơm quá."

        Ông nội và cháu trai vừa dùng bữa vừa trò chuyện vui vẻ. Ông già có chút lo lắng hỏi han Giản Tùy Anh. "Ta nghe nói giới nghệ thuật nơi cháu dấn thân không hề yên bình. Có người chỉ đạo và một số quy tắc ngầm, có cả nam lẫn nữ, cháu phải cận thận. Cháu sống một mình ở Bắc Kinh và không có ai chăm sóc, phải tuyệt đối chú ý, đừng để bản thân trở thành mục tiêu của những kẻ độc hại."

        Trái tim Giản Tùy Anh thắt lại khi nghe những gì ông lão nói. "Ông nghe ai nói mấy chuyện vô nghĩa này? Các lão nhân về hưu mỗi ngày không có việc gì làm phải đi tung tin đồn nhảm sao?"

        Lão phu trợn mắt nói: "Sao cháu phải gay gắt như vậy? Ta nói đều có căn cứ cả, yêu cầu cháu chú ý cũng không phải là không tốt cho cháu."

        "Cháu biết, cháu biết." Giản Tùy Anh thở dài. "Vậy ông nói cho cháu biết ông còn phát tán cái gì, để cháu chú ý hướng gió."

        "Còn có thể có chuyện gì nữa." Giản tiên sinh vẻ mặt có chút xấu hổ, nói lớn.

        "Còn chưa đủ, cháu muốn nghe chuyện khác. Ví dụ như...ừm...gia đình Giản Đông Viễn hiện tại thế nào rồi? Ông không hỏi sao?"

        “Sao cháu lại hỏi chuyện đó?” Lão phu khó chịu xoa cằm, quay đầu sang một bên nói. "Họ tự kinh doanh. Dù thua lỗ hay kiếm được cũng không có tiêu đến tiền của ta. Tại sao ta phải lo lắng về điều đó?"

         Ông cứ bảo là ông không quan tâm. Giản Tùy Anh nhếch môi, nghĩ nghĩ. Anh chưa hề đề cập đến chuyện của kinh doanh Giản Đông Viễn, chỉ hỏi chuyện nhà của Giản Đông Viễn. Ông lão cứ nói không muốn biết, nhưng ông vẫn biết mọi chuyện được và mất. Chỉ là không rõ lão phu tự mình hỏi thăm hay là Giản Đông Viễn chủ động đến tìm ông. Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc và dự định ở lại với ông lão thêm vài ngày nữa để quan sát.

        Mấy ngày nay Giản Tùy Anh ở Tần Hoàng Đảo, lão nhân thật sự vẫn ổn, không có cuộc gọi nào từ Giản Đông Viễn, thỉnh thoảng có vài người bạn cũ của lão phu ghé qua chơi. Những lão nhân này đều biết Giản Tùy Anh và họ luôn ca ngợi anh là cháu trai cả hiếu thảo, luôn quay lại thăm Giản tiên sinh khi rảnh rỗi.

        Giản Tùy Anh ở đó vài ngày và không thấy có gì bất thường. Tình cờ hồi âm từ Bắc Kinh về việc điều tra Giản Tùy Lâm cũng được gửi đến.

        "Cậu ta học trường nào?"

        "Năm hai Đại học Công Thương."

        "Cậu có chắc không? Không phải Đại học Tài chính và Kinh tế sao?"

        "Chắc chắn là trường Đại học Công Thương. Tôi đặc biệt đến xem và dự thính ở đó. Tôi cũng hỏi những người bạn cùng lớp xung quanh cậu ta và họ đều khẳng định rằng quả thực có một người bạn cùng lớp như vậy."

        "Mạng lưới quan hệ thì sao?"

        "Tôi đã kiểm tra rồi, sẽ gửi cho cậu sau."

         Người đàn ông này làm việc khá hiệu quả. Sau một thời gian, cậu ta đã gửi tất cả thông tin tìm được về Giản Tùy Lâm cho Giản Tùy Anh. Mạng lưới quan hệ của Giản Tùy Lâm tương đối đơn giản, một số ít bạn bè xung quanh cậu ta cũng thuộc nhóm quen thuộc của anh, những người còn lại là vài người bạn cùng lớp và chỉ có một người trong số họ học tại trường Đại học Tài chính và Kinh tế.

         Giản Tùy Anh không khỏi nhìn lại lần hai về người bạn cũ cùng lớp này của cậu ta. Người đó chuyển về từ nơi khác ngay trước khi tốt nghiệp năm cuối trung học. Có vẻ như tình bạn với Giản Tùy Lâm không được sâu sắc lắm. Giản Tùy Anh thầm nghĩ trong lòng, liệu anh có đang quá nhạy cảm hay không?

        Theo logic thông thường, nếu Giản Tùy Lâm đang ủ mưu tính kế anh. Bước tiếp theo là để Giản Đông Viễn ép anh giao lại tài sản thừa kế. Quả thực Giản Đông Viễn đã làm điều này, nhưng sau khi anh từ chối thì không đả động gì nữa. Tuy nhiên họ không thể từ bỏ ý định chỉ vì anh nói rằng điều đó là không thể.

        Hơn nữa, vì mục tiêu của họ là tiền nên bắt đầu từ lão phu là một ý tưởng hay, nhưng bây giờ họ không tìm đến anh và lão phu nữa. Giản Tùy Anh đã suy nghĩ rất lâu nhưng không thể hiểu được mục đích của họ.

        Anh cảm thấy như bây giờ mình đã nắm được manh mối, nhưng manh mối này dù anh có cố gắng tìm ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự việc này khiến anh bế tắc trong suy nghĩ, đến mức khi quay trở lại Bắc Kinh anh vẫn tiếp tục nghiên cứu và điều tra.

        Đã hơn một tháng trôi qua, người hãm hại anh không biết có bị sốc trước cuộc họp báo của anh hay không. Gần đây, Giản Tùy Anh luôn cảm thấy mình đặc biệt dễ căng thẳng vì làm việc quá sức.

        Trong khoảng thời gian này Ôn Tiểu Huy đã rủ anh đi mua sắm mấy lần nhưng anh đều lịch sự từ chối vì không có nhiều thời gian. Đến lần thứ tư, Giản Tùy Anh cuối cùng cũng hoàn thành luận văn và thiết kế của mình nên mới chịu đồng ý với lời mời của Ôn Tiểu Huy.

        Mặc dù phong cách của họ rất khác nhau nhưng tính thẩm mỹ của họ lại giống nhau. Sau khi mua rất nhiều thứ ở Lufthansa, họ ngẫu nhiên tìm được một địa điểm ăn uống.

        Giản Tùy Anh thích ăn cay nên gọi hai ba món cay, khiến Ôn Tiểu Huy trố mắt nhìn. “Ăn đồ cay như vậy không sợ bị tổn thương da à!"

        “Cậu quan tâm làm gì?” Giản Tùy Anh cầm thực đơn lên, nhìn thấy phía dưới có nước mận chua, anh gọi thêm một cốc nữa cho mình, đưa thực đơn cho Ôn Tiểu Huy rồi nói: "Muốn không?"

        "Không, không, không." Ôn Tiểu Huy xua tay. "Tốt nhất là tôi sẽ ăn chút gì đó nhẹ nhàng. Than ôi, cậu trời sinh đã có điều kiện tốt, không phải kiêng kỵ gì."

        Sau khi gọi món xong, hai người trò chuyện một lúc. Ôn Tiểu Huy thực sự có một số ý tưởng hay. Cậu ấy đề xuất vài phương án thiết kế và Giản Tùy Anh rất thích chúng nên anh đã đề nghị Ôn Tiểu Huy đến công ty của mình. Nhưng lần này Ôn Tiểu Huy không còn sôi nổi như trước nữa, cậu do dự hồi lâu mới nói sẽ suy nghĩ lại. Thấy Ôn Tiểu Huy gặp rắc rối, Giản Tùy Anh biết cậu đã có kế hoạch riêng nên cũng không nói thêm gì nữa mà nói về những chủ đề khác, chẳng qua chỉ là mấy câu chuyện phiếm gần đây trong giới mà thôi.

        Một lúc sau, đồ ăn được dọn ra, cả buổi sáng đi mua sắm xong hai người đều đói bụng, tập trung ăn uống. Giản Tùy Anh cũng đeo găng tay để bóc tôm cho mình, nhưng anh vừa mới bỏ tôm vào miệng đã cau mày.

        "Sao vậy? Hỏng rồi? Không còn tươi nữa?" Ôn Tiểu Huy quan tâm hỏi.

        “Nó còn khá tươi.” Giản Tùy Anh cắn thêm vài miếng, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, liền đặt con tôm sang một bên và nói. "Nó luôn có mùi vị không ổn. Đây là nơi tôi thường ăn. Có lẽ hôm nay thay đổi đầu bếp."

        "Thử món khác thì sao?"

        "Ừ." Giản Tùy Anh lấy cốc nước mận chua trên bàn và uống một ngụm lớn để kìm nén cơn buồn nôn, nhưng tình hình không khả quan hơn. Anh nhìn đống đồ ăn trên bàn lại mất cảm giác thèm ăn nên nhẹ nhàng đặt đũa xuống.

        “Cậu bị say nắng à?” Ôn Tiểu Huy thấy sắc mặt Giản Tùy Anh có chút nhợt nhạt, liền nghiêng người sờ trán Giản Tùy Anh, thì thầm: “Cũng không nóng.”

        “Không sao đâu.” Giản Tùy Anh xua tay, mời Ôn Tiểu Huy ngồi xuống. "Gần đây tôi luôn như vậy, có lẽ là do nóng quá nên tôi cảm thấy không thoải mái."

        "Ừa, gần đây nhiệt độ quả thực khá cao." Ôn Tiểu Huy nhờ người phục vụ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng riêng, sau khi ngồi xuống, Giản Tùy Anh lại cảm thấy dễ chịu hơn. Vì vậy, anh kìm nén cảm giác buồn nôn trong cơ thể và ăn một thứ gì đó. Cuối cùng uống thêm hai cốc nước mận chua trước khi hoàn toàn nhẹ nhõm.

        Thấy Giản Tùy Anh đã khỏe lại, Ôn Tiểu Huy lại bắt đầu trò chuyện không mệt mỏi, cậu kể cho anh nghe về việc gần đây bộ phận nào đã đào tạo ra một người đẹp trai. Giản Tùy Anh mỉm cười nghe, Ôn Tiểu Huy nói một hồi, lại thở dài, vẻ mặt u sầu. “Haiz, nhưng anh ta đẹp trai đến mấy cũng vô dụng, không thể đẹp bằng cậu và người yêu cậu. Tại sao tôi không thể gặp được những người đẹp như hai người?" Nói xong, Ôn Tiểu Huy lấy một chiếc gương từ trong túi ra, nhìn một lúc lâu, ngẩng đầu lên nói với Giản Tùy Anh. “Trông tôi cũng không tệ mà.”

        Lời còn chưa dứt, Giản Tùy Anh lại cảm thấy buồn nôn. Trước đó trong bụng anh chẳng có gì cả, chỉ cảm thấy cồn cào. Bây giờ anh vừa mới ăn xong, không kiềm chế được nữa liền đi thẳng vào phòng tắm trong phòng riêng và nôn mửa hết ra. Ôn Tiểu Huy bị bỏ lại một mình ngơ ngác, cậu nhìn vào gương lần nữa. "Không phải chứ...Tôi vừa nói một câu liền nôn mửa?"

        Ôn Tiểu Huy nói xong mới ý thức được không phải bởi vì lời nói của mình, mà là bởi vì vấn đề tương tự lại xảy ra, cậu nhanh chóng rót một ly nước, chờ đợi ở cửa, nhìn thấy Giản Tùy sau khi nôn mửa vẻ mặt yếu ớt đi ra, cậu mới đưa nước cho Giản Tùy Anh súc miệng rồi hỏi: "Cậu thực sự ổn chứ? Có chuyện gì vậy? Hay chúng ta đến bệnh viện nhé? Đáng sợ quá."

        Giản Tùy Anh luôn có sức khỏe tốt. Anh ấy từ nhỏ đã hiếm khi bị cảm lạnh chứ đừng nói đến việc phải đến bệnh viện. Anh cũng chưa bao giờ tiêm thuốc, theo anh thì chuyện này chẳng là gì cả nên anh xua tay. "Không có gì nghiêm trọng đâu, gần đây tôi quá mệt mỏi, hơn nữa đang là mùa hè, có thể sẽ có chút say nắng. Cậu về trước nghỉ ngơi đi."

        "Được rồi, được rồi. Vậy chúng ta nhanh chóng quay về. Đừng di chuyển, tôi sẽ lái xe." Ôn Tiểu Huy thu dọn túi lớn túi nhỏ của họ, cậu muốn dùng cơ thể nhỏ bé của mình để bế Giản Tùy Anh ra ngoài, nhưng Giản Tùy Anh đã nghiêm túc từ chối. Anh thực sự không nghĩ đó là vấn đề lớn. Gần đây anh ấy đặc biệt dễ buồn ngủ và mệt mỏi. Anh luôn cảm thấy mình không được nghỉ ngơi đầy đủ, tuy nhiên không đến mức cần người khác hỗ trợ.

        Ôn Tiểu Huy đưa Giản Tùy Anh về nhà nhưng không rời đi ngay. Sau khi nhìn Giản Tùy Anh về phòng nghỉ ngơi, cậu nhìn quanh đồ đạc trong nhà anh. Thiệu Quần và Giản Tùy Anh sống với nhau đã lâu, về cơ bản họ có hai bản sao của mọi thứ trong nhà. Khi Ôn Tiểu Huy nhìn thấy Giản Tùy Anh nằm trên giường không ngủ được, cậu không ngừng trò chuyện với anh.

        Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp hai người ở đầu giường, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, họ đến Tây Tạng du lịch. Hai người ôm nhau trước cung điện Potala, đôi mắt sắc bén của Ôn Tiểu Huy lập tức tập trung vào bức ảnh, cậu nhẹ nhàng cầm lên rồi hỏi: "Có vẻ nó được chụp từ mấy năm trước, hai người quen nhau sớm như vậy, có thể nói cho tôi biết hai người gặp nhau như thế nào không?"

        Giản Tùy Anh liếc nhìn bức ảnh và nói một cách trịnh trọng: "À, cái này được chụp sau khi tôi tốt nghiệp trung học phổ thông, chúng tôi là bạn học cấp ba, ngồi cùng bàn suốt ba năm."

        "Yêu nhau từ thời thơ ấu, thật tuyệt." Ôn Tiểu Huy ôm mặt thở dài. "Anh ta đi làm hả? Khi nào anh ta mới về? Buổi tối có người chăm sóc cậu không?"

        "Không thể quay lại." Giản Tùy Anh mỉm cười dịu dàng. “Về phần quân đội, mấy tháng anh ấy mới về một lần.”

        "Ồ, chẳng trách lần trước gặp, tôi thấy anh ta trông không giống một sinh viên đại học bình thường. Anh ta có phong thái của một người được huấn luyện."  Ôn Tiểu Huy vui vẻ nói rồi đặt bức ảnh lại. "Vậy cậu cảm thấy không thoải mái thì phải làm sao bây giờ? Hay tôi ở lại muộn một chút nhé?"

        "Không sao đâu. Cậu có thể đi làm việc của mình. Tôi chỉ cần chợp mắt một chút là sẽ ổn thôi."

        "Được rồi, cậu đi ngủ đi, cho đến khi cậu ngủ say thì tôi mới về, nếu không tôi sẽ lo lắng."

         Ôn Tiểu Huy nói xong, Giản Tùy Anh cũng nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dần dần ập đến. Khi anh tỉnh lại thì đã muộn, Ôn Tiểu Huy đã rời đi. Trước khi đi, Ôn Tiểu Huy còn tốt bụng rót một ly nước ra bàn, Giản Tùy Anh uống vài ngụm và lắc đầu, cảm thấy cảm giác khó chịu trước đó đã qua đi. Anh gửi tin nhắn cho Ôn Tiểu Huy để báo rằng anh vẫn ổn. Tin nhắn phản hồi lập tức đến, cậu nói rằng hiện tại cậu đã yên tâm và sẽ hẹn gặp anh vào ngày khác khi anh khỏe mạnh. Giản Tùy Anh cũng đồng ý.

        Dạo gần đây họ phải chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp và họ thực sự bận rộn, cuối cùng, sau khi buổi lễ kết thúc, họ thực sự đã tốt nghiệp. Tuy nhiên, Giản Tùy Anh không còn có cảm giác như vừa tốt nghiệp trung học nữa, không có nhiều bạn học nào anh đặc biệt quen thuộc. Mọi người dường như đang chạy đua vì tương lai của mình và họ đã mất đi nghị lực và tinh thần từ lâu. Một số thậm chí không đến dự lễ tốt nghiệp vì về quê.

        Thiệu Quần cũng đã tốt nghiệp nhưng bị chia vào quân khu, chuẩn bị phải nhập ngũ sớm, hắn chỉ có mấy ngày nghỉ phép và không có thời gian đi du lịch. Hơn nữa, Thiệu Quần còn lo lắng Giản Tùy Anh vẫn chưa bắt được người kia nên ở lại Bắc Kinh mấy ngày.

        Giản Tùy Anh không biết có phải vì năm nay anh gặp quá nhiều chuyện hay không, anh luôn cảm thấy cơn nóng trong người vẫn chưa thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng ăn không ngon. Thiệu Quần cũng ngủ không ngon. Lần đầu tiên muốn đưa Giản Tùy Anh đến bệnh viện để kiểm tra kỹ, nhưng Giản Tùy Anh luôn có nhiều việc phải làm trước khi đến bệnh viện. Kết quả là vẫn không đến được bệnh viện.

        Bây giờ Thiệu Quần lại có một nỗi lo lắng khác trước khi rời đi, Giản Tùy Anh thuyết phục Thiệu Quần. "Anh không biết sức khỏe của em tốt như thế nào sao? Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là sẽ ổn. Gần đây em bận rộn quá, em cảm thấy mình đã sụt cân rất nhiều."

        “Uh, em giảm cân rồi đây này.” Thiệu Quần ôm Giản Tùy Anh, nhéo vào vòng eo thon thả của anh. "Không còn thịt đâu. Cứ thế này thì làm sao anh yên tâm được?"

         “Sao anh lại lo lắng nhiều như vậy?” Giản Tùy Anh nhướng mày. “Lúc thì lo lắng liệu có ai đang muốn hại em hay không, lúc thì lo lắng em có bệnh gì hay không."

         "Anh thực sự không muốn rời đi." Thiệu Quần gục đầu vào hõm cổ Giản Tùy Anh, dụi dụi. "Anh sẽ chính thức nhập ngũ ngay khi rời đi, kỳ nghỉ càng ít hơn, không biết khi nào mới có thể quay lại."

         "Hãy đi để bảo vệ Gia đình và Tổ Quốc của anh." Giản Tùy Anh mỉm cười đẩy Thiệu Quần ra. "Chờ anh trở về."

          "Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro