chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Ban đầu Thiệu Quần định tìm cách trì hoãn việc trở về vài ngày, nhưng bố hắn, Tướng Thiệu, đã nghe đâu đó rằng hắn ép đại đội trưởng phải cho nghỉ phép nên đã rất tức giận. Lão gia đặc biệt gọi cho Thiệu Quần để hỏi lý do hắn rời trường quân sự. Thiệu Quần do dự hồi lâu, không thể nói là vì Giản Tùy Anh xảy ra chuyện nên mới như vậy, hắn chỉ nói là một người bạn của hắn gặp rắc rối gì đó.

        "Bạn bè kiểu gì mà phải làm đến mức này!" Thiệu tướng quân nghe xong càng tức giận hơn. Những năm gần đây ông ấy hiếm khi nổi giận với Thiệu Quần. Thứ nhất, bởi vì Thiệu Quần là một người lương thiện, cơ bản chưa từng phạm sai lầm nào nghiêm trọng. Thứ hai là Thiệu Quần quả thực đã trưởng thành và trở thành một người khá ổn định, thậm chí còn tự mình vào học viện quân sự. Theo lời các trung đoàn trưởng, Thiệu Quần chưa bao giờ đề cập đến danh tính của bố mình khi vào học viện quân sự. Có vẻ như Tướng Thiệu rất hài lòng khi con trai ông có ý định đi theo con đường của riêng mình. Nhưng ông không thể nào hiểu được, rõ ràng trước đây hắn biểu hiện rất tốt, vậy  tại sao bây giờ lại dùng thân phận của ông để ép cấp trên cho nghỉ phép?

        Thế mà đầu dây bên kia, Thiệu Quần chỉ qua loa một câu "bạn bè" khiến Thiệu tướng quân rất tức giận.

        "Là loại bạn bè nào! Bạn nào mà khiến mày phải tìm cách ép chỉ huy cho nghỉ phép? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mày học hành càng ngày càng tụt dốc!" Thiệu tướng quân mấy năm gần đây rốt cuộc nhìn hắn lớn lên, thực sự sợ hắn lại trở thành đứa trẻ không biết sợ hãi như buổi tối năm đó.

        "Bố, đừng hỏi nữa, nhất là lúc này." Thiệu Quần hơi sốt ruột, Giản Tùy Anh vẫn đang xem kế hoạch trong phòng khách, còn hắn đã nghe điện thoại rất lâu, sợ Giản Tùy Anh sẽ lo hắn xảy ra chuyện gì.

          Thiệu tướng hôm nay đặc biệt tức giận, vẫn không chịu bỏ cuộc, ông không tin một người bạn bình thường có thể khiến Thiệu Quần vi phạm những quy tắc mà trước đây hắn chưa từng. Thiệu tướng quân cảm thấy rất kỳ lạ, bất chợt nghĩ tới một khả năng nên do dự hỏi: "Mày có đối tượng rồi?"

         "Ah?" Thiệu Quần sửng sốt một chút, hắn không biết tại sao bố hắn đột nhiên đoán được như vậy, hắn do dự một lát, sau đó bình tĩnh nói: "Đúng vậy, thưa bố."

        "Vậy lần này mày phải ra ngoài vì người yêu của mình?"

         Thiệu Quần không phủ nhận, Tướng Thiệu mới chợt hiểu ra. Thiệu Quần còn trẻ nên trong mắt hắn một cuộc cãi vã giữa hai người sẽ là vấn đề lớn. Có lẽ Thiệu Quần quá xấu hổ không dám nói thẳng với chỉ huy về người muốn gặp nên hắn không còn cách nào khác phải nhắc đến tên bố mình. Tướng Thiệu thở dài. "Muốn ở bên ai thì cứ ở đi, nhưng lần sau không được tái phạm đâu đấy."

        Thiệu Quần biết bố mình đã hiểu lầm và cho rằng mình ra ngoài vì cãi nhau với người yêu, nhưng hắn không muốn giải thích nhiều nên nói: "Con hiểu rồi bố ạ."

        "Được rồi, xong xuôi thì quay lại đi. Nhân tiện, Bạn gái mày là con cái nhà nào? Đang học trường gì?"

        "Bố, đừng hỏi." Thiệu Quần chỉ khiêm tốn nói mình có người yêu, nhưng thật khó để nói cho ông biết người yêu mình là ai, nên hắn chọn cách nói lấp lửng.

        "Không hỏi thì không hỏi." Thiệu tướng quân hừ lạnh một tiếng. "Bố không quản được người trẻ tuổi như mày, chỉ có một điều, có bạn gái là tốt rồi, đừng làm mấy chuyện quá phận với con nhà người ta, để bố mà biết, bố đánh gãy chân mày."

        "Con biết, con biết." Thiệu Quần cúp điện thoại rồi vội vã trở lại phòng khách. Giản Tùy Anh gần như đã đọc xong kế hoạch họp báo và đưa ra một số gợi ý đơn giản để họ sửa đổi.

        Vì đang chuẩn bị họp báo nên Giản Tùy Anh phải gấp rút lên kế hoạch thực hiện, nếu mọi chuyện không kết thúc sau đợt nắng nóng này, anh sẽ không thể tận dụng cơ hội này nữa, cho nên anh đã đã bàn bạc với Lý Văn Tốn và ấn định ngày họp báo là hai ngày sau. Lý Văn Tốn đã liên hệ với nhiều phóng viên truyền thông và một số người bạn chuyên về an ninh của mình. Một mặt là để đảm bảo cho hoạt động báo chí diễn ra suôn sẻ. Mặt khác, gã cũng để tâm đến những gì Thiệu Quần nói, ai biết người ẩn náu trong bóng tối nếu bị dồn vào đường cùng sẽ làm ra chuyện gì. Nếu nó gây tổn hại đến Giản Tùy Anh, họ không thể chịu nổi kết quả này.

        Hai người Lý Văn Tốn, Giản Tùy Anh gọi điện thoại bàn bạc hồi lâu, cuối cùng thống nhất được một phương án, Thiệu Quần đã xem nó, dù không đồng tình với quyết định của họ nhưng mọi chuyện đã tiến triển đến mức này rồi thì sự phản đối của hắn cũng không còn tác dụng gì nữa. Trước khi đi, Thiệu Quần một lần nữa nhắc nhở Giản Tùy Anh về vấn đề an ninh, Giản Tùy Anh hết lòng ghi nhớ.

        Nửa đầu cuộc họp báo diễn ra suôn sẻ, gần đây tin đồn về Giản Tùy Anh vẫn chưa dừng lại, rất nhiều cơ quan truyền thông không mời cũng đến sau khi biết tin, chỉ để giành lấy trang nhất cho tin tức này, cho nên số lượng người đến vượt ngoài tính toán của bọn họ.

        Giản Tùy Anh giải thích ngắn gọn trong cuộc họp báo về việc anh và Trương Đình quen nhau như thế nào. Họ được một người bạn giới thiệu sau khi anh đoạt giải. Lúc khai trương công ty mới, Trương Đình cũng tham gia với tư cách là một người bạn bình thường, không có quan hệ lợi ích. Tất nhiên, Giản Tùy Anh cũng thừa nhận rằng giải thưởng của anh đã bị ban giám khảo thu hồi.

        "Tôi chấp nhận kết quả này." Giản Tùy Anh trầm giọng, liếc nhìn các phóng viên ngồi phía dưới. "Tôi chấp nhận nó không phải vì tôi thực sự cảm thấy lương tâm cắn rứt, mà là vì tôi vẫn tin vào công lý, tôi tin rằng bây giờ họ đang tước đi giải thưởng của tôi vì họ thấy nó gây tranh cãi, nhưng họ chắc chắn sẽ trả lại công lý cho tôi nếu biết tôi là nạn nhân vô tội. Đối với những người bí mật vu khống và tấn công tôi, tôi muốn nói với họ rằng lý do khiến con người trở thành sinh vật mạnh mẽ nhất thế giới không phụ thuộc vào việc họ thông minh đến đâu và sử dụng bộ não của mình tốt như thế nào, mà đó là bởi vì con người có bản lĩnh và họ sẽ đứng dậy sau mỗi lần thất bại để đạt tới một cảnh giới mới. Dù ngoại cảnh có tồi tệ đến đâu, họ vẫn sẽ làm việc chăm chỉ, miễn là còn sót lại một tia lửa, nó sẽ cháy âm ỉ, sau đó bừng sáng và tỏa nhiệt. Đối với người khởi xướng chụp lén tôi, tôi chỉ muốn nói với bạn những lời cuối cùng này. Bạn chỉ là một con kiến ​​ẩn mình trong bóng tối âm thầm quan sát. Nhưng tôi, Giản Tùy Anh, bạn không thể làm gì được, bạn không thể đánh bại tôi."

        Giản Tùy Anh nói xong, khẽ gật đầu với các phóng viên. Ban đầu các phóng viên có mặt tại đây chỉ muốn lấy một số thông tin trực tiếp để thu hút lượng truy cập. Theo quan sát của họ, Giản Tùy Anh gần như đã bị dư luận đẩy vào tình thế tuyệt vọng và việc tổ chức cuộc họp báo này thậm chí có thể là một động thái bất lực, họ nghĩ rằng Giản Tùy Anh sẽ khóc cay đắng trong buổi họp báo để bày tỏ rằng mình đã phải chịu bao nhiêu bất công. Nhưng không ngờ, chàng trai trẻ chưa ra trường này đã tát thẳng vào mặt họ. Anh thậm chí còn không nói mình đã gặp phải bao nhiêu lời chỉ trích gần đây, thay vào đó anh ấy bình tĩnh chấp nhận kết quả và chính thức tuyên chiến với những người đã vu khống mình.

        Không biết là ai dẫn đầu trong tiếng vỗ tay rầm rộ. Đám đông bên dưới choáng ngợp giây lát, họ thực sự tôn trọng người đang đứng trên sân khấu lúc này. Sự kiên cường của người này đã khiến anh ấy tỏa sáng.

        Tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu rồi mới dần lắng xuống. Một phóng viên chậm rãi giơ tay hỏi Giản Tùy Anh.

        "Xin lỗi, bạn nói rằng bạn gặp vị lãnh đạo kia thông qua một người bạn. Bạn có thể cho tôi biết người bạn đó là ai không?"

        "Không tiện." Giản Tùy Anh mỉm cười. “Buổi họp báo này chỉ có tôi tham gia, tốt nhất không nên lôi kéo những người không liên quan vào.”

        Một phóng viên khác chậm rãi giơ tay, Giản Tùy Anh gật đầu ra hiệu cho người đó tiếp tục đặt câu hỏi.

        "Xin lỗi, bạn nói quan niệm nghệ thuật của bạn giống với quan niệm nghệ thuật của vị lãnh đạo kia. Bạn có thể cho tôi biết quan niệm nghệ thuật của bạn là gì không?"

        "Đương nhiên." Giản Tùy Anh gật đầu. "Mọi người trong giới truyền thông có mặt tại đây chắc hẳn có đôi chút hiểu biết về tôi, cũng như biết rằng chủ đề của tôi trong cuộc thi lần trước là con Phượng Hoàng. Nó mang theo tất cả những nỗi bất hạnh và hận thù tích tụ trên thế giới rồi lao mình vào ngọn lửa hung hãn để tự thiêu. Chỉ sau khi cơ thể đã trải qua sự đau đớn và rèn luyện tột độ thì nó mới có thể tái sinh trong một cơ thể tốt hơn. Người bạn lãnh đạo của tôi đã tìm kiếm một cơ thể phù hợp cho đôi cánh mà anh ấy thiết kế để bay giữa trời và đất. Anh ấy cảm thấy Phượng Hoàng rất phù hợp với điều này. Cho nên càng chứng tỏ rằng chúng tôi đã gặp nhau sau khi tôi tham gia cuộc thi."

        Với sự mở đầu của hai phóng viên này, những câu hỏi tiếp theo trở nên suôn sẻ hơn. Về cơ bản, họ xoay quanh một số chủ đề mà họ quan tâm, chẳng hạn như tại sao anh và Trương Đình lại đến khách sạn vào ngày hôm đó, và việc Trương tiên sinh tạm thời bị hủy bỏ tư cách người đánh giá có thật hay không. Giản Tùy Anh trả lời từng câu một, các phóng viên khá hài lòng.

        Giản Tùy Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lời muốn nói đều đã nói xong. Dù có tuyên chiến hay không anh cũng chỉ muốn người trong bóng tối biết rằng mọi âm mưu chống lại anh đều vô ích. Nếu thực sự muốn đối đầu với anh thì hãy đứng lên một cách công khai. Với cuộc họp báo này, anh tin rằng người đó sẽ không thể ngồi yên và nhất định ra tay lần nữa. Chỉ cần kẻ đó lại ra tay, anh không tin mình không thể tìm ra hắn.

        Nhưng đúng lúc này, một phóng viên không biết từ đâu đến đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Bạn nói bạn đoạt giải và tự mình thành lập công ty, vậy làm sao quen được nhiều bạn bè cấp cao như vậy? Có quen biết với lãnh đạo hẳn không phải là điều dễ dàng, mà buổi họp báo này lại được cho là anh Lý Văn Tốn đã giúp bạn tổ chức, kể cả lần trước thành lập công ty. Hai người có phải là bạn bè không? Xuất thân của anh Lý vốn đã nổi tiếng ở Bắc Kinh. Còn bạn thì sao? Họ của bạn là Giản, bạn có quan hệ họ hàng với Giản gia không? Hơn nữa, người đứng đầu Giản gia cũng đến đây vào ngày công ty mới của bạn khai trương. Tôi nghe nói thế hệ thứ ba của gia tộc Giản cũng có tên đệm là "Tùy". Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?"

         Khi Lý Văn Tốn nghe thấy câu hỏi của người này ở phía sau, gã đã vô thức lao tới, nhưng may thay gã vẫn kịp thời dừng lại trước khi tiến lên phía trước. Nếu bây giờ gã thực sự can thiệp thì chẳng khác nào rạch cho vết thương càng thêm sâu, nhưng gã thực sự rất tức giận và bất lực. Những người này không biết gì cả. Họ cứ sử dụng các từ và cụm từ một cách ngẫu nhiên mặc dù họ biết mối quan hệ của hai người. Cho dù Giản Tùy Anh thực sự có xuất thân công tử thì liệu nỗ lực của cậu ấy có trở nên vô giá trị trong mắt người khác hay không? Chỉ vì họ của cậu ấy là Giản, nên cậu ấy buộc phải là người của Giản gia? Gã nghe thật nực cười làm sao.
       
        Lý Văn Tốn nắm chặt tay lại, nếu  hôm nay không phải là buổi họp báo quan trọng của Giản Tùy Anh thì gã đã lao vào đánh cho tên phóng viên kia một trận.

        Nhưng Giản Tùy Anh trên sân khấu chỉ hắng giọng, rồi bình tĩnh nói: "Bạn muốn chứng minh điều gì khi hỏi những câu hỏi này? Là muốn chứng minh tôi không xứng với danh tiếng của mình sao? Bạn muốn chứng minh rằng tôi giành được giải thưởng này và thành lập được công ty là nhờ lai lịch của mình sao?  Bạn muốn chứng minh rằng những suy đoán vô căn cứ trên Internet là đúng? Bạn muốn chứng minh rằng bạn đúng và tôi sai? Vậy để tôi nói cho bạn biết, bạn không thể chứng minh được điều gì. Tôi và anh Lý thực sự là bạn bè thì đã sao? Chúng tôi đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ và chúng tôi là bạn học cùng trường cấp ba. Bạn bè thì không thể giúp đỡ lẫn nhau sao? Có vấn đề gì nếu việc khai trương và họp báo của công ty tôi là do bạn bè tổ chức? Về phần làm sao gặp được nhiều bạn bè cấp cao như vậy có ý nghĩa gì? Khi bạn hòa đồng với họ, bạn có hỏi chức vụ của họ là gì không? Tất cả những gì tôi có thể nói là các bạn của tôi đã làm việc rất chăm chỉ và tôi cũng không tệ." Giản Tùy Anh mỉm cười, một số khán giả cũng cười, Giản Tùy Anh tiếp tục: "Có vẻ như bạn đã tìm hiểu rất nhiều về tôi, vậy bạn có biết chính xác tôi là ai trong Giản gia không? Giản gia có ai như tôi không? Họ và tên chỉ là đại diện, không tượng trưng gì nhiều, tôi có thể được gọi là Trương Tùy Anh hoặc Vương Tùy Anh. Liệu việc gọi những cái tên này đều có nghĩa là tất cả thành tích của tôi chỉ là giả?"

       Lý Văn Tốn đang im lặng nghe bài phát biểu tràn đầy năng lượng của Giản Tùy Anh trên sân khấu, nó rất giống với mối quan hệ giữa gã và Giản Tùy Anh. Gã không thể đến gần, nhưng cũng không muốn tránh xa...

       Tóm lại, cuộc họp báo kết thúc đã kết thúc như thế, tiếng nói thảo luận về Giản Tùy Anh thậm chí còn nhiều hơn trước. Một số người đã chọn tin anh, nhưng một số vẫn chọn làm ngơ. Mọi điều Giản Tùy Anh nói chẳng liên quan gì đến họ, họ chỉ tin vào những gì họ muốn tin.

        Nhưng những điều này không liên quan gì đến Giản Tùy Anh. Sau khi kết thúc buổi họp báo, Giản Tùy Anh bắt đầu làm việc của mình một cách có trật tự, điều hành công ty thật tốt và dành thời gian để làm luận văn tốt nghiệp. Tất nhiên, anh cũng không quên lời dặn dò của Thiệu Quần. Anh đã thuê vài vệ sĩ để bảo vệ mình hàng ngày và thường xuyên báo cáo với Thiệu Quần rằng anh vẫn an toàn. Giản Tùy Anh cũng không quên người phóng viên đã đặt cho anh những câu hỏi sắc bén đó, đồng thời nhờ người kiểm tra thông tin chi tiết hộ. Giản Tùy Anh có linh cảm rằng tên phóng viên này có liên quan đến người đang theo dõi anh. Nhưng sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, Giản Tùy Anh mới phát hiện ra người này căn bản không có lai lịch, thậm chí còn không có một chút quan hệ nào với anh. Manh mối đến đây đã bị phá vỡ, Giản Tùy Anh đành phải tìm người theo dõi hành động của kẻ này, sau đó tiếp tục bận rộn với việc riêng của mình.

        Trên thực tế, còn một chuyện khác mà Giản Tùy Anh không biết có thể coi là manh mối hay không, đó chính là anh nhận được điện thoại của Giản Tùy Lâm vào ngày sau cuộc họp báo. Vừa nghe thấy giọng nói của Giản Tùy Lâm, anh gần như cúp máy ngay lập tức, sau đó đưa cậu ta và người cha ghê tởm của anh vào cùng một danh sách đen, nhưng Giản Tùy Lâm dường như đã đoán trước được nên lập tức cản anh lại.

        "Anh." Giản Tùy Lâm nói. "Đừng cúp máy, em vừa xem trực tiếp buổi họp báo của anh, em rất ngưỡng mộ anh."

        "Đây không phải là lẽ đương nhiên sao?" Giản Tùy Anh chế nhạo. "Mày còn chuyện gì không? Không thì để tao cúp máy. Tao không có gì để nói với người họ Giản."

        "Nhưng em muốn nói chuyện với anh, anh hai." Giản Tùy Lâm trầm giọng. "Bố nhờ em đi tìm anh, em muốn giúp bố nhưng mẹ không đồng ý, thậm chí còn trách bố. Bố rất tức giận."

        "Lão già đó còn có quyền tức giận sao?" Giản Tùy Anh cáu kỉnh nói. "Sao lão phải tức giận! Tao đéo cần lão giúp đỡ, tốt nhất mày nên hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Mày muốn nhờ tao giúp? Giản gia gần đây gặp khó khăn lắm đúng không? Ngân hàng không đến đòi nợ à? Vậy thì bảo trọng nhé. Nếu mày có thời gian đến gặp tao, mày cũng có thể xem công ty nhà mày tồn tại được bao lâu."

        "Anh hai, anh thật sự sẽ không phải chịu tổn thất gì cả, anh yên tâm. Khủng hoảng trong nhà sẽ được giải quyết mà không cần anh phải lo lắng." Giản Tùy Lâm mỉm cười, bình tĩnh nói. “Hơn nữa, chuyện gia đình em ra sao cũng không liên quan gì nhiều đến em, điều em quan tâm là anh, anh hai. Khi nào anh mới thừa nhận mình là người nhà họ Giản? Khi nào anh mới thừa nhận chúng ta có quan hệ huyết thống? "

       "Muốn tao thừa nhận thì cứ nằm mơ đi." Giản Tùy Anh cười lạnh. “Đời này không được, kiếp sau cũng không được, kiếp sau cũng không được! Chúng mày thật sự làm tao phát ốm, cứ mặt dày bám lấy tao như keo dán chó, bóc mãi chẳng ra."

        Giản Tùy Lâm ở đầu dây bên kia thở dài, kìm nén cơn tức giận nói: "Anh à, anh không thừa nhận cũng không sao, dù sao những điều này đều là định mệnh. Anh có tin vào định mệnh không? Định mệnh đã sắp đặt anh là người nhà họ Giản, cho dù có muốn cũng không thể thay đổi được."

       "Ồ, đây không phải là trùng hợp sao? Tao không tin vào chuyện này." Giản Tùy Anh nói rồi cúp điện thoại. Tại sao cậu ta cứ cố gắng muốn thân thiết với anh như vậy? Giản Tùy Lâm, tên khốn kiếp này, nếu biết trước nó chẳng nói được lời nào bình thường thì anh đã cúp máy từ lâu rồi, thật là lãng phí thời gian.

        Nhưng sau đó trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một phỏng đoán kỳ lạ. Tại sao Giản Tùy Lâm lại chú ý đến động thái của anh? Cậu ta thậm chí còn thường xuyên theo dõi cuộc họp báo và gọi điện cho anh sớm nhất có thể. Lẽ nào tiểu tử này đang âm thầm hãm hại anh? Nhưng mục đích của cậu ta khi làm điều này là gì?

       Vì thế anh lấy điện thoại di động ra, thực hiện gọi một cuộc gọi khác. "Giúp tôi tìm ra nơi người tên Giản Tùy Lâm đang học."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro