chương 4: Vì trái tim em còn Thiệu Quần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Giản Tùy Anh luôn cảm thấy mình có thể buông bỏ nhiều thứ, chẳng hạn như khi trở về Bắc Kinh, anh nghĩ mình có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết của mẹ và ông nội sau ngần ấy năm. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hiền hậu và kiên quyết của ông Giản trên bia mộ, nước mắt không kìm được rơi xuống.

      Bao nhiêu năm qua, anh đã trải qua vô số chuyện lớn nhỏ. Anh không hề khóc ngay cả khi sự sống và cái chết ở trên bàn mổ, anh đã không thể sống sót qua bao sóng gió nếu không có sự giúp đỡ của ông nội, nhưng bây giờ hãy nhìn ông lão đi.

      Có thể trên đời tất cả những trưởng lão thành tâm với anh đều đã bị chôn vùi ở đây, vĩnh viễn không còn ai có thể thực sự bảo vệ anh nữa, anh không còn nơi nương tựa an toàn nữa.

      Thấy vậy, Lý Văn Tốn quay đi, lấy khăn giấy trong túi ra rồi lặng lẽ đưa cho Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh gượng cười, lấy khăn giấy lau mặt, kéo Giản Tây Ninh về phía ông già, nhẹ nhàng nói: "Ông nội, đây là Tiểu Tây, nhóc con đã gần bảy tuổi rồi, chúng ta trước đây cũng từng sống ở Anh, cháu rất muốn nghe lời ông, đưa Tiểu Tây đi sống ở một nơi tốt đẹp, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng dù suy nghĩ thế nào đi chăng nữa...về chuyện đó, cháu không nghĩ vậy là tốt đâu. Ông ơi, ông luôn dạy cháu không được lùi bước khi làm việc gì đó và phải đối mặt với mọi việc một cách cởi mở như một người đàn ông nên cháu quyết định quay lại. Cháu không thể tiếp tục sống cuộc sống ẩn náu, ông ơi, xin hãy tha thứ cho cháu." Giản Tùy Anh nói, mở nắp chai rượu và từ từ đổ rượu lên mộ ông già.

      "Cụ nội." Giản Tây Ninh lúc này cũng đột nhiên lên tiếng: "Ba luôn nói rằng đối với ba, con là người tốt nhất. Cụ nội đừng lo lắng. Sau này lớn lên, con sẽ đối xử tốt với ba và con sẽ bảo vệ ba." nói xong Giản Tây Ninh nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại và đập vào ngực cậu như lời tự hứa.

       Giản Tùy Anh không khỏi bật cười. Trước đây anh luôn cảm thấy mình cô đơn và bất lực. So với hầu hết mọi người, anh cũng kém may mắn. Có lẽ ông trời thực sự muốn đền bù cho anh nên mới đưa Giản Tây Ninh đến với anh. Giản Tùy Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tây Ninh, anh cảm thấy quyết định giữ cậu lại là hoàn toàn đúng đắn.

       Lý Văn Tốn liếc nhìn Giản Tùy Anh và cuối cùng mỉm cười, gã cũng mỉm cười, ngồi xổm xuống và vỗ về Giản Tây Ninh: "Cháu phải cao hơn để không va vào đầu gối người khác khi nhảy lên bảo vệ ba của cháu."

      "Cháu còn chưa đến bảy tuổi, sau này nhất định sẽ cao hơn chú." Giản Tây Ninh vẫy nắm tay nhỏ của mình và nói một cách không tin.

      "Vừa rồi cháu thể hiện như người lớn, nhưng bây giờ lại chưa đầy bảy tuổi." Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Giản Tây Ninh, Lý Văn Tốn không khỏi muốn trêu chọc cậu.

      Giản Tùy Anh không thể chịu nổi khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Giản Tây Ninh nữa nên anh đã kéo Lý Văn Tốn lên và trừng mắt nhìn gã: "Anh luôn bắt nạt trẻ em như thế này à? "

       Lý Văn Tốn đẩy kính lên và nở nụ cười thật tươi: "Anh từ nhỏ đã bị em bắt nạt, bây giờ nhìn thấy em phiên bản 2.0, anh phải dùng toàn lực bắt nạt lại chứ.

      "Tại sao trước đây tôi không nhận ra anh thù dai vậy nhỉ?"

        Lý Văn Tốn mỉm cười nghiêng người về phía anh. "Em không phải đang ở trước mặt ông già sao? Để ông nhìn em bắt nạt anh như thế nào. Ông nội Giản, ông nhìn kỹ xem, cậu ấy vừa đấm cháu một cái nữa, cháu sẽ ghi vào sổ và tìm con trai cậu ta để đòi lại tất cả."

       "Ông nội tôi quan tâm đến anh à?" Giản Tùy Anh tặc lưỡi.

       "Đúng! Cụ cố của cháu không quan tâm!" Giản Tây Ninh cũng xen vào.

       "Này, hai người cùng nhau bắt nạt tôi." Lý Văn Tốn dựa vào bia mộ của ông già, giả vờ lau những giọt nước mắt vô hình: "Ông nội Giản, tại sao cuộc đời của cháu lại khốn khổ như vậy?"

      "Nào." Giản Tùy Anh buồn cười và kéo Lý Văn Tốn lại. Sau cuộc cãi vã nhỏ này, những cảm xúc mà anh vừa nghĩ đến và lật đi lật lại hàng ngàn lần đã biến mất. Anh ngừng đề cập đến những điều khó chịu và kể cho ông già nghe một số trải nghiệm của anh và Giản Tây Ninh ở Anh, đặc biệt là quá trình khôn lớn của Giản Tây Ninh, được anh kể rất chi tiết.

       Lý Văn Tốn không tiếp tục gây rắc rối và lặng lẽ lắng nghe những trải nghiệm của Giản Tùy Anh trong những năm qua. Mãi đến khi trời tối và Giản Tây Ninh tỏ ra mệt mỏi, Lý Văn Tốn mới đưa hai cha con ra khỏi nghĩa trang.

       Thiệu Quần đã đợi ở nghĩa trang nhiều ngày. Hắn ta ngày nào cũng vội vã đến trước bình minh giống như bấm giờ, và rời đi vào đêm khuya. Hắn thực sự không biết liệu Giản Tùy Anh có đến đây hay không, hay khi nào em sẽ đến, nhưng hắn chỉ biết hy vọng như vậy. Dù sự mong đợi này có xa vời, hắn vẫn muốn tiếp tục chờ đợi.

       Thế mà cuối cùng khi đợi được Giản Tùy Anh, hắn phát hiện ra rằng Giản Tùy Anh không chỉ có một mình. Vẻ ngoài của Lý Văn Tốn bên cạnh em thật chói mắt, hắn chỉ nhìn họ tương tác từ xa, nhìn Lý Văn Tốn đưa khăn giấy cho Giản Tùy Anh, nhìn Lý Văn Tốn và Giản Tùy Anh cười đùa, nhìn Lý Văn Tốn đứng cạnh Giản Tùy Anh và lặng lẽ lắng nghe em ấy nói, thậm chí còn nhìn thấy Lý Văn Tốn đang ôm con trai mình. Lý Văn Tốn có thể tham gia vào cuộc sống của Giản Tùy Anh, nhưng hắn chỉ có thể đứng trong bóng tối và lặng lẽ quan sát họ như một kẻ tò mò.

      Thiệu Quần gần như phát điên vì ghen tị, hắn không biết mình đã làm thế nào để kiềm chế bản thân và đợi họ nói xong rồi mới tiến tới. Hắn chỉ nói đi nói lại với mình rằng phải kiểm soát, phải kiểm soát, đây là mộ người thân của Giản Tùy Anh, hắn ta không thể làm loạn như trước, vô lương tâm như một đứa trẻ mới lớn.

      Hắn đứng ở phía xa, ngơ ngác nhìn về phía trước, chỉ hy vọng Giản Tùy Anh sau khi nói xong sẽ nhìn hắn một cái khi em đi ngang qua hắn. Nhưng Giản Tùy Anh lại không làm vậy, trực tiếp lướt qua người hắn như một kẻ xa lạ.

      Thiệu Quần không còn tự chủ được nữa, loạng choạng tiến tới gọi tên Giản Tùy Anh.

       Bước chân của Giản Tùy Anh có chút do dự, nhưng anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước như chưa hề nghe thấy gì. Thiệu Quần nhanh chóng bước vài bước để chặn họ, nhìn sâu vào mắt Giản Tùy Anh và nói một cách khó khăn: "Tùy Anh, em có thể cho anh một chút thời gian để trò chuyện được không?"

       "Anh nói nhỏ thôi." Giản Tùy Anh lạnh lùng hạ giọng nhắc nhở, sau đó chỉ vào đứa trẻ đang ngủ trên vai của Lý Văn Tốn.

      "Chỉ mấy phút thôi được không? Em về đã lâu, chúng ta chưa nói được gì với nhau."

      Giản Tùy Anh cau mày liếc nhìn Thiệu Quần, không giấu được nỗi đau trong mắt. Không biết có phải quá kích động hay không, ngón tay hơi run lên, Giản Tùy Anh thở dài. "Thiệu Quần, giữa chúng ta dường như không còn gì để nói."

      Thiệu Quần đã đoán được nếu gặp lại Giản Tùy Anh, em sẽ không cho hắn cơ hội giải thích dễ dàng như vậy, nhưng khi thực sự nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Giản Tùy Anh, hắn vẫn cảm thấy như bị kim đâm.

      "Chỉ vài lời thôi. Cho dù chúng ta không gặp nhau nhiều năm như vậy, anh vẫn muốn được cùng em nói chuyện, em nhé?" Bởi vì khi hắn quay đi, Giản Tùy Anh sẽ lại biến mất không dấu vết.

       Giản Tùy Anh cảm thấy không thoải mái khi bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Thiệu Quần, anh sợ Thiệu Quần sẽ đánh thức Giản Tây Ninh bằng một tiếng động lớn, vì vậy anh quay sang Lý Văn Tốn: "A Văn, trước tiên đưa Tiểu Tây trở lại xe. Ngủ ngoài trời gió dễ bị cảm lạnh."

       Lý Văn Tốn trong lòng không muốn để Giản Tùy Anh lại một mình với Thiệu Quần, nhưng gã vẫn đang ôm Giản Tây Ninh trong người. Một lúc sau mới gật đầu đồng ý, sau đó trừng mắt nhìn Thiệu Quần: "Được rồi, anh đưa thằng bé lên xe trước. Nhanh lên nhé, nhóc con mà tỉnh dậy đi tìm em là anh không dỗ nổi đâu." Sau đó, gã ôm Giản Tây Ninh đi về phía bãi đậu xe.

       Giản Tùy Anh nhìn thấy Lý Văn Tốn đi rồi mới khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn Thiệu Quần. "Anh muốn nói gì?"

      "Tên con là Tiểu Tây? Giản Tiểu Tây?" Thiệu Quần bất lực hỏi khi nhìn Lý Văn Tốn bế con trai mình đi.

      "Không." Giản Tùy Anh lắc đầu. "Tên con là Giản Tây Ninh, đó là điều anh muốn hỏi phải không? Bây giờ anh biết rồi, không sao đâu." Nói xong anh quay người đi về phía bãi đậu xe.

      Thiệu Quần nắm chặt cánh tay Giản Tùy Anh, run rẩy nói: "Đợi đã, Tùy Anh, đợi đã."

      Giản Tùy Anh cau mày nhìn bàn tay mà Thiệu Quần đang nắm lấy tay mình. Thiệu Quần thấy rõ sự cảnh giác và...chán ghét trong mắt Giản Tùy Anh.

     Thiệu Quần không biết phải làm thế nào để miêu tả nó. Cảm giác này khiến trái tim hắn đau đớn vô cùng. Hắn biết mình nên buông tay Giản Tùy Anh ra, nhưng hắn không thể kiềm chế giữ em lại được. Hắn ta đã tìm kiếm em trong hơn bảy năm. Thiệu Quần không biết làm sao mình có thể sống sót. Hiện tại người này đã ở gần hắn như vậy, làm sao hắn có thể buông tay.

      Giản Tùy Anh rất khó chịu khi bị Thiệu Quần kéo, vì vậy anh cố gắng thoát khỏi tay hắn và lùi lại hai bước. "Anh còn định nói gì nữa? Không phải tất cả những gì có thể nói đã chấm dứt vào bảy năm trước sao?"

      "Không!" Thiệu Quần hít một hơi thật sâu và nói với giọng run rẩy: "Lời của anh làm sao nói hết được? Tùy Anh, em cứ như vậy rời đi, anh cũng chưa nói được câu xin lỗi. Anh nợ em rất nhiều, còn Tiểu Tây, anh cũng nợ con quá nhiều. Anh là bố ruột của nó, nhưng anh chưa bao giờ được chăm sóc con dù chỉ một ngày, anh..."

      "Đủ rồi." Giản Tùy Anh tức giận nói. "Đủ rồi, Thiệu Quần. Tôi không cần lời xin lỗi của anh, Tiểu Tây cũng vậy. Nó là con trai của tôi! Nếu anh muốn dùng cái danh xưng bố nó để cầu xin nuôi nó, tôi hiện tại nói cho anh biết, anh nằm mơ đi!"

      "Không, Tùy Anh, không, làm sao anh có thể tranh giành Tiểu Tây với em? Anh chỉ muốn bù đắp cho em và con chúng ta. Anh xin..."

      "Không cần phải xin lỗi. Tất cả đều không phải lỗi của anh, nên đừng gánh hết trách nhiệm về phía mình. Tôi không quan tâm đến việc anh sửa đổi hay không, và bây giờ chúng tôi chỉ muốn sống yên bình. Cuộc sống của chúng tôi vẫn ổn, vì vậy đừng đi xung quanh chúng tôi nếu anh không có việc gì để làm. Chúng tôi đã quên rồi." Giản Tùy Anh nói xong, anh hít một hơi thật sâu, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu vì tức ngực.

      Mối vướng mắc trước đây giữa anh và Thiệu Quần giống như một mớ hỗn độn, hơn bảy năm nay anh vẫn chưa giải quyết được. Mỗi lần nghĩ đến, anh chỉ cảm thấy kiệt sức về thể xác và tinh thần. Trước khi trở về, anh luôn cho rằng mình đã quên hết, mặc dù sự tồn tại của Giản Tây Ninh luôn khiến anh nhớ về mối quan hệ trong quá khứ với Thiệu Quần, nhưng anh cho rằng chỉ cần không nghĩ tới, không nhớ lại thì có thể hoàn toàn bỏ quên sự tồn tại của Thiệu Quần.

      Nhưng khi anh quay lại, Thiệu Quần liên tục xuất hiện trước mặt anh, luôn nói với anh về những lỗi lầm trong quá khứ của bọn họ. Anh đã rất tin tưởng và dựa dẫm vào Thiệu Quần nhưng cuối cùng anh lại bị bỏ rơi và phải tuyệt vọng cùng con bỏ trốn ra nước ngoài.

      Anh cũng biết rằng những gì anh đã trải qua không thể đổ lỗi cho Thiệu Quần, khi đó cả hai đều còn quá non nớt và bốc đồng, có thể nói rằng mọi thứ đều là số mệnh. Lúc này, anh chỉ muốn tránh xa Thiệu Quần và tránh xa những sai lầm mình đã mắc phải. Nhưng người này vẫn không ngừng quấy rầy.

      "Là lỗi của anh, Tùy Anh, đều là lỗi của anh." Khóe mắt Thiệu Quần đã đỏ bừng. "Trong hoàn cảnh của em lúc đó, anh lại nghe lời người khác mà nghi ngờ em và A Văn, làm ra chuyện khốn nạn như vậy, anh thật sai lầm, kỳ thật còn hơn thế nữa..." Thiệu Quần nghẹn ngào.

      "Anh luôn hèn nhát và ích kỷ, anh coi thường lòng tốt của em và không suy xét hoàn cảnh hay suy nghĩ của em. Anh là một kẻ khốn nạn. Ghét anh, Tùy Anh, em nên ghét anh."

      "Tôi không ghét anh." Giản Tùy Anh nhìn về phía trước với đôi mắt trống rỗng: "Tôi không phải là loại người bám víu vào quá khứ. Thiệu Quần, đã hơn bảy năm rồi, chúng ta...đều nên bước tiếp. Tôi buông bỏ được, anh cũng có thể buông bỏ..."

      Giản Tùy Anh không nói gì nữa, đi thẳng về phía bãi đậu xe.

      Thiệu Quần nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhưng thẳng tắp của Giản Tùy Anh, nỗi đau trong lòng không thể diễn tả bằng lời.

      Giản Tùy Anh vẫn luôn như vậy, tự do thoải mái, em nói không ghét anh, tức là em đã không còn tình cảm với anh nữa...Anh còn tệ hơn cả người qua đường...

      Nhưng hắn, hắn thực sự không thể buông bỏ được. Trong đời hắn chưa từng thấy ai có tinh thần cao cả, độc lập hơn và không dè dặt hơn Giản Tùy Anh. Làm sao hắn có thể buông tay Tùy Anh được, và hắn cũng không muốn thoát khỏi nó, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác tội lỗi và hối hận ngày này qua ngày khác để xoa dịu sự tấn công của chất độc đang dần len lỏi. Mãi đến ngày Giản Tùy Anh thực sự rời đi, hắn mới phát hiện ra độc tố đã đâm sâu vào xương cốt hắn và hắn không thể buông bỏ nó một cách dễ dàng như Giản Tùy Anh. Sự tự trách móc và hối hận đang khiến hắn phát điên.

      Hắn chỉ có thể bất lực ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối rồi ôm chặt hai chân, tưởng tượng xem Giản Tùy Anh có cảm thấy giống như hắn bây giờ không? Có lẽ em cũng không khác hắn là mấy, nên hắn chỉ coi đây là quả báo cho việc mình đã làm, rồi kiên nhẫn chấp nhận.

      "Em không sao chứ?" Lý Văn Tốn ngồi ở ghế lái, nhìn sắc mặt tái nhợt của Giản Tùy Anh, mở cửa rồi hỏi.

      "Có chuyện gì thì quay về nói." Giản Tùy Anh thở dài, nặng nề dựa vào ghế, nhắm mắt lại không nói thêm nữa.

      Lý Văn Tốn cũng giữ im lặng và chở Giản Tùy Anh cùng con trai anh về.

     Người bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn thịnh soạn trong căn phòng ăn ấm áp. Lý Văn Tốn đánh thức Giản Tây Ninh và lau mặt cho cậu bé một lần nữa sau khi bữa ăn kết thúc trong im lặng. Lý Văn Tốn chuẩn bị rời đi.

     Trước khi rời đi, Lý Văn Tốn có vẻ vẫn có chút lo lắng. Gã mặc áo khoác vào và cởi ra nhiều lần. Vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn và nheo mắt. Giản Tùy Anh đỡ trán: "Nếu thật sự không thoải mái thì cứ nói ra đi"

      Lý Văn Tốn nghe vậy, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu đưa vào miệng. Vừa định châm lửa thì anh chợt nhớ ra ở nhà có trẻ con. Thế là thôi lại nhét điếu thuốc vào hộp đựng.

      Giản Tùy Anh nhìn hàng loạt hành động của Lý Văn Tốn với ánh mắt lạnh lùng. "Ra ban công."

      "Ừ." Lý Văn Tốn nhàn nhạt đáp, bước ra ban công, mở cửa, lại đưa điếu thuốc vào miệng.

      Giản Tùy Anh ngồi trên ghế, đưa tay về phía Lý Văn Tốn: "Cho tôi một điếu."

      "Ừm." Lý Văn Tốn đưa điếu thuốc, lấy bật lửa ra, châm thuốc và cau mày hỏi: "Em không bỏ thuốc à?"

      "Nhìn anh tôi khó chịu." Giản Tùy Anh hít một hơi thật sâu, sau thời gian dài không hút thuốc, anh đột ngột cảm thấy hơi choáng váng, nên nhắm mắt lại, bình tĩnh lại rồi mới nói: "Anh muốn hỏi Thiệu Quần đã nói gì với tôi?"

       "Muốn nói thì nói, không muốn nói thì đừng nói, anh chỉ thấy sắc mặt em không ổn, và anh có chút lo lắng." Lý Văn Tốn dựa vào lan can ban công: "Thiệu Quần... mấy năm nay sống không tốt."

      "Liên quan gì đến tôi?" Giản Tùy Anh thản nhiên nói.

      "Cậu ấy không thể quên được em, ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra điều đó." Lý Văn Tốn thở dài. "Cậu ta đã tìm kiếm em suốt những năm qua, đặc biệt là hai năm sau khi em rời đi. Bất cứ nơi nào nghe được tin tức về em, cậu ta đều chạy đến đó không chút do dự. Thiệu Quần vừa giải ngũ, bắt đầu công việc kinh doanh không dễ dàng, và cậu ấy vẫn tránh mặt anh cho đến ngày hôm nay."

      Giản Tùy Anh mím môi không nói gì, còn Lý Văn Tốn tiếp tục: "Đã nhiều năm như vậy, anh cũng biết em đã..."

      "Dừng lại." Giản Tùy Anh xua tay. "Chúng ta đã đồng ý không đề cập đến chuyện này mà, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?"

       "Anh biết em không muốn nghe điều này." Lý Văn Tốn nghiêm túc nhìn anh, nhìn khuôn mặt thanh tú của Giản Tùy Anh. "Nhưng anh vẫn muốn nói, Tùy Anh, lúc Tiểu Tây được sinh ra, anh đã nói anh nguyện ý làm cha của Tiểu Tây, sẽ đối xử tốt với em, đương nhiên em cự tuyệt. Lý do...anh cũng biết. Bởi trong lòng em còn Thiệu Quần, ngoại trừ Thiệu Quần, là ai cũng vô dụng. Bây giờ đã bảy tám năm trôi qua, vĩnh viễn vẫn không ai có thể bước vào trái tim em. Nói rằng em và Thiệu Quần giống nhau, quả thực cũng có chút đúng. Chuyện này đã kết thúc rồi, em đã từ bỏ nó rồi sao?"

      "A văn!" Giản Tùy Anh hét lớn, cố gắng cắt ngang lời nói vô nghĩa của Lý Văn Tốn.

      "Tùy Anh!" Lý Văn cũng gầm lên. "Chúng tôi chỉ muốn em sống thật tốt. Với tư cách là bạn bè, anh hy vọng em có thể buông bỏ mọi thứ và sống một cuộc sống tốt đẹp. Cho dù em không chọn anh, anh cũng muốn em đừng làm việc này nữa. Nếu Thiệu Quần có thể giúp em làm những việc nguy hiểm đó, anh thà là cậu ấy!"

      "Mẹ tôi đã chết rồi! Ông nội tôi cũng đã chết rồi!" Giản Tùy Anh đứng dậy hét lên. "Hai mạng! Hai mạng, anh muốn tôi buông bỏ, sống cuộc đời của chính mình? Nếu thật sự không làm gì cả, tôi sẽ sống trong vũng lầy như vậy cả đời cho đến ngày tôi già chết, tôi không thể yên nghỉ nổi!" Giản Tùy Anh càng nói càng tức giận, Lý Văn Tốn càng nghe càng khó chịu.

      Gã biết nỗi đau của Giản Tùy Anh ở đâu, nhưng gã không thể chịu đựng được. Gã thực sự sợ Giản Tùy Anh lại gặp nguy hiểm. Giản Tùy Anh cố gắng đẩy gã ra xa, không để gã dính líu đến bất cứ điều gì...

      "Anh xin lỗi, Tùy Anh, anh không nên hét lên với em." Lý Văn Tốn lắc đầu rồi dập tắt điếu thuốc trong tay, nói với giọng trầm: "Chú ý an toàn và bảo vệ bản thân. Anh đi trước." Nói xong, Lý Văn Tốn rời khỏi nhà Giản Tùy Anh mà không quay đầu lại.

      Mãi cho đến khi Lý Văn Tốn  rời đi, Giản Tùy Anh mới kiệt sức ngồi sụp xuống ghế.

      "Bỏ ư?" Giản Tùy Anh cười lớn, nhưng thanh âm sao nghe lại buồn đến thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro