chương 3: Yêu em đến cuồng si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       "Thiệu Quần, này, cậu đừng như thế, thật sự đừng như thế mà. Một lát nữa Tiểu Thăng sẽ tới đây, cậu có thể đợi cậu ấy nghĩ ra biện pháp được không?" Chu Lệ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Thiệu Quần như thế này. Bọn họ đã lớn lên cùng nhau. Anh cũng đã tận mắt chứng kiến ​​Thiệu Quần từ một con quỷ đa nghi trở thành một kẻ luôn tỏ ra hối hận về cuộc đời mình."

       Họ không còn là những đứa trẻ ngày xưa nữa. Mặc dù không ai chịu nói chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó, nhưng anh có thể đoán được kha khá chỉ bằng cách nghĩ đến việc Giản Tùy Anh rời bỏ quê hương còn Thiệu Quần cùng người anh em tốt Lý Văn Tốn từ mặt. Thế là anh tiếp tục thuyết phục: "Tùy Anh đã trở lại, cậu ấy vẫn ở cùng thành phố, muốn đi đâu cũng có thể gặp, Tùy Anh cũng không phải là người keo kiệt như vậy, cậu còn chưa hiểu rõ?"

      "Cậu không hiểu đâu." Thiệu Quần lẩm bẩm "Tôi đã..."

      "Không phải là tôi không hiểu." Chu Lệ thở dài. "Các người không ai nói một lời về chuyện xảy ra năm đó. Tại sao phải nghi ngờ A Văn và Tùy Anh? Các người suýt phá sản công ty của bọn họ. A Văn cũng không phải loại người như vậy."

      "Đừng nói nữa được không?" Thiệu Quần không còn sức lực để nhớ lại mớ hiện thực lộn xộn hồi đó.

      "Không nói thì không nói." Chu Lệ vỗ vỗ vai Thiệu Quần. "Anh ơi, để em nói cho anh biết. A Văn quen Tùy Anh lâu hơn chúng ta, trước đây hay sau này cũng thế. Nếu họ thực sự là quan hệ đó, làm sao một người có thể rời đi và một người vẫn ở lại đây? Tôi bảo cậu suy nghĩ quá nhiều. Lần sau gặp hãy xin lỗi Tùy Anh. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."

       "Cậu không hiểu." Thiệu Quần cứ lặp đi lặp lại.

       Chu Lệ cuối cùng cũng chịu hết nổi. Mãi anh mới xin được nghỉ phép để thoải mái ở nhà trong hai ngày. Kết quả là Thiệu Quần từ sáng sớm đã gọi điện cho anh, thúc giục anh liên lạc với Lý Văn Tốn và Giản Tùy Anh. Anh còn chưa đồng ý thì không ngờ giữa trưa Thiệu Quần đã đột nhập vào nhà anh và ép anh thực hiện cuộc gọi này. Hắn ta trông như thể sẽ treo cổ tự tử trước nhà anh nếu anh không làm như vậy.

        Đúng là anh đã đánh hắn, nhưng sau khi đánh, Thiệu Quần lại càng ốm nặng hơn. Anh ấy cũng muốn trở thành một người bạn thân và chỉ dẫn cho Thiệu Quần, nhưng dù anh ấy có nói gì đi nữa, hắn vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói này.

        Bạn bè của họ có thể không hiểu nhưng họ cũng muốn giúp đỡ anh em mình xoa dịu mối quan hệ. Không phải họ không biết mấy người đã khó khăn như thế nào trong những năm qua. Anh ấy chỉ không hiểu có loại hận thù sâu sắc nào có thể dẫn đến việc anh em quay lưng lại với nhau.

       Nghĩ đến đây, Chu Lệ tức giận hét lên: "Đúng, chúng tôi không hiểu. Chúng tôi không hiểu tình yêu và sự hận thù giữa các cậu. Vì các cậu đều có khó khăn riêng nên anh em chúng tôi trở thành cái bia đỡ đạn cho các cậu phải không? Suy cho cùng, chúng ta đều là anh em mà, không ai xứng đáng phải chịu đựng điều đó cả."

      "Ý tôi không phải thế" Thiệu Quần ngẩng đầu lên và nói.

      "Vậy ý cậu là gì? Đã nhiều năm như vậy, cậu không nói một lời, anh em tôi cũng không hỏi thêm gì nữa. Hiện tại các bên liên quan đã trở lại, anh em tôi cũng chỉ mong các người hòa hợp với nhau. Bình thường lại đi, để sau này cậu đừng như gấu đi lạc nữa."

      Thiệu Quần khó chịu ôm đầu, không muốn nói rằng khi nhớ lại những chuyện đó, hắn cảm thấy mình thật quá đáng. Nhiều đến mức hắn thậm chí không muốn nói về nó. Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến hắn đau đầu.

       Chu Lệ cau mày, đang định nói cái gì nữa, thì lúc này chuông cửa vang lên. Chu Lệ vội vàng lắc lắc Thiệu Quần. "Chắc là Tiểu Thăng đấy. Cậu ta nhất định phải có cách." Nói xong liền chạy về phía cửa.

       Đúng như dự đoán, người đến chính là Kha Dĩ Thăng, lúc đó Chu Lệ không thể chịu đựng được nữa nên đã lén nhắn tin cho gã, gọi gã đến như muốn cứu mạng anh. Kha Dĩ Thăng chạy ngay đến đây, vẻ mặt của gã đã thay đổi ngay lập tức khi bước vào cửa. Trông không tốt tí nào, và gã càng cảm thấy tức giận hơn khi nhìn thấy Thiệu Quần. Không để ý đến ánh mắt Chu Lệ dành cho mình, gã ta đá vào chân Thiệu Quần và bùng nổ nói. "Mẹ nó làm tôi tưởng trời sập rồi cơ, có chuyện đéo gì vậy?"

        "Này, đừng vội mắng cậu ấy thế." Chu Lệ nhanh chóng tóm lấy Kha Dĩ Thăng, đẩy gã sang một bên. "Thiệu Quần đã như vậy rồi, đừng đổ thêm dầu vào lửa."

        Kha Dĩ Thăng trợn mắt nhìn Chu Lệ nói. "Nhìn cậu ta phát điên như vậy, không phải là vì Tùy Anh trở về sao? Phải ngăn cản cậu ta lại."

       "Cậu thật sự có biện pháp sao?" Chu Lệ mắt sáng lên.

       "Có vấn đề gì?" Kha Dĩ Thăng trừng mắt nhìn Thiệu Quần và khinh thường nói, "Tùy Anh trở về nhất định phải đi thăm mộ lão nhân, sao cậu không ngồi ở đó trông chừng, lo không thấy được cậu ấy?"

       "Ừ, tôi đang bối rối. Tại sao tôi lại không nghĩ ra chuyện lớn như vậy? Bọn họ trở về nhất định sẽ muốn gặp lão nhân. Tôi sẽ chặn ngay. Tôi chắc chắn...sẽ gặp được em ấy." Thiệu Quần nói, lấy áo khoác rồi đi ra khỏi cửa...

      "Nhưng tôi khuyên cậu đừng đi." Kha Dĩ Thăng châm một điếu thuốc đưa vào miệng, mơ hồ nói.

      "Ý cậu là gì?" Thiệu Quần cau mày và hỏi với vẻ bối rối.

       "Biết rằng hiện tại họ đang sống tốt là được. Nếu cậu thực sự cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, hãy tìm cách đền bù cho họ ở phương diện khác. Nếu có thể, xin đừng làm phiền họ." Kha Dĩ Thăng chậm rãi nói, thở ra từng vòng khói.

       "Cậu nói như thế là sao?" Đừng nói là Thiệu Quần, Chu Lệ cũng có chút không hiểu vì sao Kha Dĩ Thăng đột nhiên đổi chủ đề, khuyên nhủ Thiệu Quần đừng làm phiền người khác.

      "Cậu biết điều gì? Xin nói rõ ràng cho tôi." Thiệu Quần dừng lại hỏi, đè nén khó chịu trong lòng.

       Kha Dĩ Thăng nhìn vẻ mặt lập tức chán nản của Thiệu Quần, rít một hơi thuốc thật sâu và thở dài trước khi nói. "Tùy Anh lẽ ra đã kết hôn và sống một cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?"

      "Ý cậu là gì, Tùy Anh..." Thiệu Quần cảm thấy như bị ai đó đập mạnh vào đầu, ù đi một tiếng. Hắn ta thậm chí còn tự hoài nghi rằng mình đã phát điên và bị ảo giác thính giác. Giản Tùy Anh kết hôn? Giản Tùy Anh kết hôn với ai? Giản Tùy Anh làm sao có thể kết hôn được! Tâm trí hắn bị chiếm giữ bởi đủ loại ký ức với Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp với hắn, làm sao em có thể bằng lòng rời bỏ hắn và kết hôn với người khác.

       Hắn thậm chí có thể nhớ từng khoảnh khắc khi ở bên Giản Tùy Anh.

      Bao gồm cả Giản Tùy Anh cùng hắn cắm trại, cùng nhau ngắm sao vào ban đêm và cùng nhau ngắm bình minh vào buổi sáng, Giản Tùy Anh dựa vào vòng tay hắn và nói với hắn rằng họ sẽ cùng nhau đến sông Seine ở Paris và lấy khăn trải bên bờ sông để nằm hay gì đó. Họ sẽ không làm gì cả, chỉ tận hưởng cuộc sống, hoặc đến Thụy Sĩ leo núi Pilatus, ngắm nhìn dãy Alps vào mùa tuyết rơi, như thể cả thế giới nằm dưới chân họ.

       Lúc đó câu trả lời của hắn là gì? Thiệu Quần suy nghĩ một lúc và cuối cùng cũng nhớ ra, hắn nói: "Anh thực sự muốn đến nước Anh."

      "Anh có gì hay ho?" Giản Tùy Anh cong môi, thờ ơ nói.

      "Ở Anh có thể nhìn thấy đàn ông tùy ý mặc đồ kẻ sọc Scotland trên đường." Thiệu Quần hôn lên tóc Giản Tùy Anh và thì thầm với anh, Giản Tùy Anh cũng nói một cách nghiêm túc: "Thiệu Quần, ý anh là ở đó tự do, không cần quan tâm đến ý kiến phán xét ​​của người khác, phải không?"

       Giản Tùy Anh luôn là người sắc bén như vậy, có thể đọc được suy nghĩ sâu trong trái tim hắn gần như ngay lập tức, và sau đó dành cho hắn sự động viên lớn nhất. Nhưng hắn đã làm gì vậy chứ... Nếu hắn không làm như thế, liệu Giản Tùy Anh có cưới người khác hay không...

      "Ư..." Thiệu Quần đưa tay che mặt để đôi mắt đỏ hoe của hắn không bị lộ ra trước mặt Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng, đôi vai hắn run rẩy, bộc lộ sự đau đớn và hối hận.

       "Ôi, Tiểu Thăng! sao cậu lại chọc tức cậu ấy nữa vậy?" Nhìn thấy bộ dạng của Thiệu Quần, Chu Lệ vội vàng kéo Thiệu Quần sang một bên, liếc nhìn Kha Dĩ Thăng. "Không phải là cậu không biết Thiệu Quần yêu Giản Tùy Anh nhiều như thế nào, cậu ta gần như suy sụp khi Tùy Anh rời đi bảy tám năm trước. Sao cậu không bớt bớt cái miệng đi?"

       "Sớm muộn gì cậu ta cũng phải biết." Kha Dĩ Thăng thở dài khi vứt điếu thuốc vào gạt tàn. "Tùy Anh trước đây có một cuộc sống rất khó khăn, cuối cùng bây giờ cũng có thể sống yên bình."

       "Với ai?" Thiệu Quần ôm ngực thở dốc, nghiến răng nghiến lợi đè nén ngọn lửa trong lòng, thấp giọng hỏi, nhưng chờ một lúc lâu, Kha Dĩ Thăng cũng không nói gì. Hắn không thể kìm được tiếng gầm của mình nữa.

       "Làm thế quái nào tôi biết được!" Kha Dĩ Thăng cũng đứng dậy và hét vào mặt Thiệu Quần.

       "Cậu không biết mình đang nói cái gì đâu." Nhìn thấy tình hình căng thẳng giữa hai người, Chu Lệ nhanh chóng bình tĩnh lại, đẩy Kha Dĩ Thăng trở lại ghế sofa và hỏi: "Làm sao cậu biết Tùy Anh đã có gia đình?"

      "Tùy Anh đã có con rồi, sao có thể không kết hôn? Tôi nhìn thấy đứa bé này giống hệt Tùy Anh, sao có thể là giả được? Cậu không biết hoàn cảnh gia đình của Tùy Anh sao? Cậu ấy chưa bao giờ có một gia đình thực sự. Bây giờ cậu ấy cuối cùng đã có một mái ấm, tôi cầu xin các người, hãy để Tùy Anh có một cuộc sống bình yên." Căn phòng có vẻ yên tĩnh hơn sau khi Kha Dĩ Thăng nói điều này, trên chiếc ghế sofa ở phía bên kia, Thiệu Quần cúi đầu thì thầm một lúc lâu. "Đứa trẻ đó là con trai của tôi..."

     "Mẹ kiếp?"

     "Mẹ kiếp!"

      Hai tiếng cảm thán vang lên cùng một lúc. Họ không bao giờ ngờ rằng Thiệu Quần lại mang đến cho họ một tin tức lớn như vậy. Thiệu Quần có con trai?!Thằng bé bảy hay tám tuổi? Con trai của Thiệu Quần là do ai sinh ra?

       Chu Lệ lại bổ sung thêm một câu, tựa hồ không tin. "Bạn tôi ơi, cậu đang nói đùa đấy, đầu óc cậu bình thường có vấn đề gì đâu, sao lại bắt đầu ảo giác rồi."

      "Đệt mẹ, cậu nghĩ ai lại đùa trong hoàn cảnh này?" Kha Dĩ Thăng còn có lý mà mắng Chu Lệ, sau đó quay sang mỉa mai Thiệu Quần. "Cậu thật giỏi che giấu, nhiều năm như vậy cũng không nhắc tới."

       "Tôi không biết tiểu tử này được giữ lại. Lúc đó tôi hành động như một tên khốn nạn, suýt chút nữa hủy hoại mọi thứ của Tùy Anh, tôi tưởng em ấy ghét tôi đến chết, sao em ấy vẫn có thể giúp tôi nuôi con trai tôi..." Thiệu Quần bất an nói. Hắn thực sự không dám đối mặt với quá khứ, chỉ cần nhắc đến nó một chút cũng thấy lạnh cả người. Hắn chỉ có thể xoa hai bàn tay vào nhau để cố gắng xoa dịu những đầu ngón tay lạnh thấu xương.

     "Cái quái gì vậy?"

     "Mẹ kiếp!" Lại có hai tiếng cảm thán vang lên cùng một lúc, Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng quả thực không biết nên nói gì.

     "Đừng hỏi nữa, được không?" Thiệu Quần biết rằng Chu Lệ và những người khác chắc chắn rất tò mò về những gì đã xảy ra, nhưng hắn thực sự không đủ can đảm để nhắc đến nỗi đau quá khứ của mình trước mặt người khác. Đây là quả báo, Thiệu Quần nghĩ, hắn cũng đáng bị như vậy thôi. Giản Tùy Anh đã cho hắn vô số cơ hội và tất cả tình yêu mà em có thể dành cho hắn, nhưng hắn đã làm gì? Hắn ích kỷ và không biết trân trọng, hắn ta phung phí tất cả những gì Giản Tùy Anh đã cho hắn ta, coi mọi thứ là lẽ đương nhiên, và vì sự đa nghi và tàn nhẫn của mình, hắn đã làm tổn thương Giản Tùy Anh đến mức hắn nghĩ làm sao Giản Tùy Anh vẫn có thể sống sót được...cùng con cái của họ

       Bây giờ Giản Tùy Anh không còn sẵn lòng cho hắn một cơ hội nữa, em coi hắn như một tai họa và trốn tránh hắn, hắn thực sự không dám mạo hiểm nghĩ Giản Tùy Anh sẽ tha thứ cho hắn, nhưng bây giờ hắn quả thực chỉ muốn bù đắp những lỗi lầm mà hắn gây ra trước đây, cũng như để bù đắp món nợ của hắn với cha con họ nhiều năm như vậy.

       "Được rồi..." Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thiệu Quần, họ biết chuyện này nhất định khó nói, nên thôi không tiếp tục thăm dò nữa.

       Kha Dĩ Thăng thở dài. "Quên đi...Tôi không nói thêm gì nữa, cậu muốn đi thì cứ đi...Bao nhiêu năm qua cậu có ân hận hay không, anh em tôi đều có thể nhìn thấy, tôi chỉ muốn nói với cậu vài lời. Gặp chuyện gì cũng đừng bốc đồng, suy nghĩ cho kỹ càng, Tùy Anh đã nguyện ý giúp cậu nuôi dạy con trai. Cậu có thể tôn trọng cậu ấy một chút được không? Ngoài ra, cũng đừng có suy nghĩ đoạt lại thằng bé từ tay Tùy Anh, cho dù đó là con trai của cậu, Tùy Anh đã chăm sóc thằng bé nhiều năm như vậy, và lòng tốt của cậu không bằng lòng tốt nuôi dưỡng của cậu ấy. Đừng làm loạn, khiến Tùy Anh càng ghét cậu hơn."

        Kha Dĩ Thăng hiển nhiên cho rằng đứa trẻ đó là con của Giản Tùy Anh với người khác. Nhưng Thiệu Quần nhất quyết khẳng định đó là con trai hắn. Mặc dù gã không hiểu tại sao con trai Thiệu Quần lại trông giống Giản Tùy Anh đến vậy, hơn nữa còn được Giản Tùy Anh đưa đi nuôi dưỡng, vì Thiệu Quần không chịu nhắc đến nên gã tôn trọng suy nghĩ của Thiệu Quần, chỉ nói vài lời tử tế vì lợi ích của hai người họ.

       Thiệu Quần biết Kha Dĩ Thăng và Chu Lệ đã hiểu lầm, nhưng khi nói đến chuyện riêng tư của Giản Tùy Anh, hắn khó có thể giải thích rõ ràng, hơn nữa hắn hiện tại không quan tâm đến điều đó. Hắn chỉ muốn nhanh chóng gặp Giản Tùy Anh nên mơ hồ đáp lại vài câu rồi chộp lấy quần áo của mình, nhanh chóng lên đường.

       Giản Tùy Anh vừa trở về, có rất nhiều việc phải làm, việc đầu tiên anh phải làm là đăng ký giấy phép kinh doanh, tổng cộng anh có hai công ty, một công ty kinh doanh bất động sản và một công ty kinh doanh vốn và đang muốn hợp tác thành lập công ty bảo hiểm. Giản Tùy Anh suy nghĩ một lúc và nhận ra rằng những gì anh phải làm bây giờ cũng đủ khiến anh bận rộn, chưa kể việc kéo Lý Văn Tốn vào là không tốt nên anh đã từ chối lời đề nghị của Lý Văn Tốn.

      Lý Văn Tốn không kiên trì thuyết phục nữa, chỉ yêu cầu anh sau này suy nghĩ kỹ càng cũng không muộn.

      Những ngày còn lại, ngoài việc kiểm tra dự án, anh còn đưa Giản Tùy Anh đi thăm trường mới trước, nơi này rất náo nhiệt.

      Cuối cùng, trước khi Giản Tây Ninh bắt đầu đi học, anh đã tìm được thời gian để đến thăm mộ ông cụ.

      Tất nhiên, anh không quên gọi cho Lý Văn Tốn.

      Hai người lớn một trẻ em thay toàn bộ quần áo màu đen, mang theo một bó hoa và hai chai rượu lái xe đến nghĩa trang.

      Nghĩa trang không có nhiều thay đổi kể từ khi Giản Tùy Anh rời đi. Nghĩa trang của ông lão cách nghĩa trang của mẹ Giản Tùy Anh không xa. Đây là tâm nguyện cuối cùng của ông lão trước khi qua đời. Sẽ dễ dàng hơn khi đến gặp họ dưới lòng đất để xin lỗi nếu bạn ở gần hơn.

       Cảnh tượng trước cái chết của ông lão vẫn rõ ràng như ngày hôm qua, Giản Tùy Anh vẫn nhớ lần cuối cùng Lý Văn Tốn đưa anh đến gặp ông già, cả đời ông phải mạnh mẽ, nhưng không ngờ rằng ông sẽ làm như vậy, có một cuộc cãi vã lớn với con trai mình trong những năm cuối đời.

        Giản Tùy Anh vẫn nhớ rằng lúc đó ông già đã khó có thể nhấc tay lên, nhưng ông vẫn kéo mạnh Giản Tùy Anh và bảo anh đừng quan tâm đến những gì người khác nghĩ và hãy sống thật tốt. Ông không cứu được mạng mẹ mà chỉ bảo vệ được tài sản nhỏ bé của bà. Ông xấu hổ không dám xuống gặp mẹ và cụ cố, nhưng sau đó ông có vẻ hối hận và nhất quyết muốn được chôn gần họ hơn sau khi nhắm mắt xuôi tay. Ông nói rằng ông phải gặp họ ngay cả khi ông không còn mặt mũi để nhìn thấy họ, ông không làm ma nữa, ông muốn...cho họ một lời giải thích.

        Giản Tùy Anh ghi nhớ những điều này. Ông già đã dạy anh quá nhiều...đặc biệt là điểm này, anh tuyệt đối không thể trốn tránh. Anh đã im lặng nhiều năm như vậy, không thể trốn thoát...

       "Tùy Anh? Bằng không, chúng ta đến hôm khác nhé." Giản Tùy Anh vẫn đang đắm chìm trong ký ức, nhưng bất ngờ bị Lý Văn Tốn cắt ngang. Anh bối rối nhìn Lý Văn Tốn.

       "Kìa." Lý Văn Tốn nâng cằm và mím môi về phía một bóng đen ở phía bên kia nghĩa trang.

       Giản Tùy Anh nhìn về phía hướng Lý Văn Tốn chỉ, cau mày rồi lắc đầu. "Không cần, tại sao lại phải trốn tránh anh ta."

      "Em tự quyết định đi." Lý Văn Tốn nheo mắt nhìn bóng người phía xa, tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến ​​của Giản Tùy Anh, đặt bó hoa vào trong tay anh.

       Giản Tùy Anh siết chặt tay Giản Tây Ninh và giới thiệu cậu với ông lão: "Đây là ông nội của ba." Anh nhìn bức ảnh hơi ố vàng của ông Giản mà nghẹn ngào. "Ông nội, cháu đưa Tiểu Tây đến gặp ông. Thằng bé đang sống rất tốt, cháu cũng...rất tốt. Ông đừng lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro