chương 2: Hạnh phúc đó, anh không có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Sau khi Yến Minh Tự đi, Giản Tùy Anh lên lầu nhìn Giản Tây Ninh.

        Không biết thằng bé giống ai mà có tâm quá. Tuy rằng đã biết về sự hiện diện của bố ruột mình, nhưng thằng bé lại không có phản ứng gì quá mãnh liệt, nhóc con vẫn ăn và ngủ đủ giấc.

        Vì ngủ quá sâu nên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng như Giản Tùy Anh thậm chí còn bị bầm tím. Giản Tây Ninh bất ngờ bị nhéo trong lúc ngủ, bé nhắm mắt lại, cau mày, giơ cánh tay ngắn mũm mĩm của mình lên huơ huơ hai lần. Giản Tùy Anh buồn cười đến mức che miệng cười một lúc lâu, sau khi thấy Giản Tây Ninh không có gì bất thường, anh liền lui ra, đi vào thư phòng.

        Yến Minh Tự hôm nay nói chuyện với anh rất nhiều, phần lớn anh chỉ nghe và không suy nghĩ gì, nhưng hiện tại anh đã ghi nhớ một điều: bây giờ anh thực sự không cô đơn, và anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Tuy nhiên, anh vẫn sẽ hết sức cẩn thận vì anh không muốn có chuyện bất trắc gì xảy ra với con trai anh khi phải nhận người khác là bố trong tương lai. "Tôi không trở lại để đấu tranh vì mạng sống của mình. Tình huống tương tự trước đây chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Giản Tùy Anh cong môi, lắc đầu, nhặt tài liệu trên bàn lên và xem xét cẩn thận.

       Đây là tất cả những ngành công nghiệp mà Yến Minh Tự đã giúp anh chuẩn bị sau khi trở về Trung Quốc, về những ngành mà gia đình Giản hiện đang tham gia.

       "Không tệ, chúng ta sẽ tham gia vào tài chính, bất động sản, công nghệ điện tử, lợi ích cũng khá ổn." Giản Tùy Anh đưa ra đánh giá khách quan, nhưng ánh mắt lại mờ đi.

        Anh biết Giản gia đã phát triển tốt trong những năm anh đi xa, nhưng anh không ngờ rằng chỉ trong vòng bảy năm, tự mình làm điều mình muốn đã không còn dễ dàng.

       Giản Tùy Anh thở dài tiếp tục đọc tài liệu. Tục ngữ có câu: biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Vậy nên phải một thời gian nữa bọn họ mới cảnh giác được sự trở lại của anh, đủ lâu để anh nghiên cứu rõ ràng và tìm ra phương án ứng phó phù hợp.

        Nhìn thoáng qua, anh không biết mình đã tiếp nhận được thông tin gì. Giản Tùy Anh duỗi người, đặt tài liệu sang một bên. Anh nhấc điện thoại lên, do dự một lúc trong số liên lạc, nhưng cuối cùng cũng bấm gọi. Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy. Đầu dây bên kia giọng điệu ngạc nhiên không tả xiết. "Tùy Anh, em về rồi à?"

       "A Văn, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau." Giản Tùy Anh nói, cầm cốc cà phê cạnh bàn lên nhấp một ngụm. Cà phê để lâu đã nguội. Giản Tùy Anh cau mày đặt chiếc cốc sang một bên, ngơ ngác nhìn chiếc cốc như không biết phải nói gì.

       "Ừ, em có gặp phải phiền toái gì không?" Lý Văn Tốn chú ý tới sự im lặng của Giản Tùy Anh, liền lên tiếng trước. "Em có cần anh giúp gì không?"

       "Không có gì." Giản Tùy Anh sửng sốt, biết rằng Lý Văn Tốn đã hiểu lầm điều gì đó nên anh liền phủ nhận. "Vừa mới trở về làm sao có thể gặp phải phiền toái gì?"

       "Vậy thì tốt." Lý Văn Tốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại ngập ngừng hỏi, tựa hồ nghĩ tới điều gì. "Trước kia em sẽ không để ý tới những chuyện vặt vãnh đó chứ? Đã nhiều năm như vậy, cũng không có gì đâu. Anh không để tâm, nhờ có em giúp đỡ nên cũng không có ảnh hưởng gì. Đừng lo lắng về việc người bạn cũ này sẽ biến mất."

       "Làm sao có thể?" Giản Tùy Anh mỉm cười nói. "Nếu vậy thì tôi đã chẳng gọi cho anh đâu."

       "Vậy thì tốt. Khi nào có thời gian chúng ta gặp nhau nhé. Hãy ôn lại chuyện xưa và kể cho anh nghe về lịch sử tài sản của em ở Anh 7 hay 8 năm trước nhé." Lý Văn Tốn nghe Giản Tùy Anh cười, gã nói đùa nhẹ nhõm. "Đúng rồi, cháu trai lớn của anh cùng em đã trở về, hôm nào đưa thằng bé đến gặp chú nó cái nhỉ ? Nhất định anh sẽ đối xử tốt với nhóc con và tặng cho thằng bé một bao lì xì lớn."

       Giản Tùy Anh cười mắng "Được rồi, khi nào chúng ta gặp nhau sẽ nói chuyện nhé."

       Nơi Giản Tùy Anh và Lý Văn Tốn hẹn nhau là một nhà hàng mà họ thường tụ tập khi còn đi học. Sau nhiều năm, hầu hết các cửa hàng gần đó đều đã thay đổi, nhưng duy chỉ có cửa hàng này là không. Cách trang trí vẫn giống như nhiều năm trước. Chỉ là trước kia thường xuyên có một nhóm thanh niên tụ tập ở đây, ấy thế mà bây giờ chỉ còn có hai chàng trai dung mạo ưu tú cùng một đứa trẻ ngồi đối diện nhau trên bàn tròn.

       Một người đang thong thả gắp các món ăn trên đĩa, dường như đang hồi tưởng lại hương vị ngày xưa, còn người kia thì lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng lại dặn dò trẻ con chú ý đến xương cá, không khí rất hòa hợp.

       "Vẫn ngon chứ?" Lý Văn Tốn vừa hỏi Giản Tùy Anh vừa lấy khăn giấy ra lau vết bẩn nhỏ trên khóe miệng Giản Tây Ninh.

       "Không có gì thay đổi cả." Giản Tùy Anh đặt đũa xuống, chậm rãi nói. "Cứ để thằng bé tự mình lau đi, nó đã lớn như vậy rồi."

       "Không, tuy thằng bé cũng hơi lớn rồi, nhưng anh vẫn luôn nghĩ nó chỉ là một quả bóng nhỏ như vậy." Lý Văn Tốn mỉm cười và đặt khăn giấy sang một bên. "Đã đến lúc phải đi học tiểu học. Em đã tìm được trường phù hợp cho con chưa?"

       "Anh đừng lo lắng quá." Giản Tùy Anh bất lực nói. "Tôi đã chuẩn bị mọi thứ rồi cho thằng bé rồi, chơi thêm vài ngày nữa là phải đến trường."

       "Tôi không thể trốn tránh vấn đề này nữa..." Giản Tùy Anh dường như có điều gì muốn nói, nhưng lại nghĩ đến con còn ngồi bên cạnh nên anh có chút do dự.

       "Trường công hay trường tư? An toàn và riêng tư có được đảm bảo không?"

       "Trường công cũng rất tốt." Giản Tùy Anh bình tĩnh trả lời.

       "Cái đó..." Lý Văn Tốn lại liếc nhìn Giản Tây Ninh và ngập ngừng.

       "Anh đang nói Thiệu Quần à? Tôi mới gặp anh ấy ngày hôm qua. Bây giờ tôi đã về, sớm muộn gì cũng sẽ gặp anh ấy. Tôi không thể giấu được. Hơn nữa..." Giản Tùy Anh dừng lại, rồi nói tiếp: "Tiểu Tây biết Thiệu Quần là ai."

       "Tiểu Tây biết?" Lý Văn Tốn ngạc nhiên, quay đầu về phía Giản Tây Ninh vẫn chưa ăn xong, nhóc con cảm thấy sự chú ý của hai người lớn đang tập trung vào người mình, bé ngơ ngác nhìn hai người: "Ba ăn xong rồi ạ?"

        "À không, con cứ ăn tiếp đi." Giản Tùy Anh ra hiệu, Giản Tây Ninh cúi đầu ăn tiếp, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi. "Ba đang nói về kẻ buôn người đó ạ?"

       "Sao lại có kẻ buôn người ở đây?" Lý Văn Tốn bối rối.

       "Thiệu Quần, hôm qua tôi gặp anh ấy trên đường. Sau khi tôi nhận ra, Tiểu Tây đã gọi anh ấy như vậy." Giản Tùy Anh nheo mắt cười giải thích, rồi thở dài như đang nhớ lại điều gì đó. "Nói đến Thiệu Quần, A Văn, tôi nợ anh một lời xin lỗi vì chuyện năm đó, tôi đã gây phiền phức cho anh."

        "Này, dừng lại đi." Lý Văn Tốn ngăn anh lại. "Đừng nói chuyện chúng ta có liên quan hay không. Hơn nữa, em bị buộc phải làm như vậy, còn ra tay giúp đỡ anh. Tùy Anh, anh biết chính xác em đã từng giúp đỡ anh như thế nào. Nếu nói về mặt lý thuyết, ai nợ ai, thì anh cũng nợ em, nếu không giúp đỡ anh thì em cũng không phải khổ như vậy. Anh không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này chứ đừng nói đến bao nhiêu năm đã trôi qua. Làm sao anh có thể đứng nhìn tình cảnh của em? Nếu thật sự phải tìm người để trách, anh chỉ có thể trách đám khốn nạn đó, còn Thiệu..." Nói đến đây, Lý Văn Tốn tự nhủ, biết rằng thật khó để nói trước mặt đứa trẻ, gã dừng chủ đề và hỏi những chuyện khác: "Khi nào em đi thăm mộ ông già? Nhớ gọi anh theo nhé, đã lâu rồi anh không nói chuyện với ông ấy."

       "Tiểu Tây chưa đi học lại, ông già cũng chưa gặp thằng bé lần nào. Vậy bao giờ đi tôi sẽ gọi cho anh." Giản Tùy Anh gật đầu.

       "Chú Lý cũng biết cụ cố của cháu sao?" Giản Tây Ninh ở một bên rốt cuộc ăn xong, bối rối nghe hai người lớn nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe được chủ đề khiến cậu hứng thú liền cắt ngang.

       "Chú đã biết cụ cố của cháu từ khi chú bằng tuổi cháu." Lý Văn Tốn mỉm cười và không khỏi nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tây Ninh. Giản Tây Ninh trông giống hệt Giản Tùy Anh khi còn nhỏ, nhìn thấy vẻ ngoài của họ, Lý Văn Tốn không khỏi muốn trêu chọc cậu, vì vậy gã nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tây Ninh, nhẹ nhàng nói: "Cháu biết điều này có nghĩa là gì không?"

       "Là gì ạ?" Giản Tây Ninh nghiêm túc hỏi, chớp chớp đôi mắt to.

       "Điều đó có nghĩa là ba cháu và chú là trúc mã." Lý Văn Tốn nói với một nụ cười nham hiểm.

       "Trúc mã là gì?" Giản Tây Ninh bối rối, tiếp tục hỏi.

       "Trúc Mã lớn lên mặc chung với nhau một chiếc quần." Lý Văn Tốn nheo mắt và ác ý nói.

       "Này, hồi nhỏ chú không được mua quần hả?" Giản Tây Ninh chán ghét cau mày.

        Giản Tùy Anh bật cười và không khỏi ngắt lời câu nói "vô nghĩa" của Lý Văn Tốn. "Đừng nghe chú ấy nói bậy, Trúc Mã là bạn tốt cùng nhau lớn lên."

        "Ồ ~" Giản Tây Ninh mím môi. Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, cậu không hỏi nữa. Hôm nay Lý Văn Tốn chỉ hỏi về cuộc sống của họ ở Anh trong những năm qua. Lý Văn Tốn nhìn Giản Tùy Anh đang đặt Giản Tây Ninh vào ghế an toàn, thắt dây an toàn và định ngồi vào ghế lái thì Lý Văn Tốn lặng lẽ kéo Giản Tùy Anh lại.

       Giản Tùy Anh biết Lý Văn Tốn có chuyện muốn nói với mình nên anh bảo Giản Tây Ninh đợi một lúc, đi theo Lý Văn Tốn sang một bên, vỗ nhẹ vào vai gã và nói nhỏ: "Có gì muốn nói thì anh cứ nói đi. Nhìn thấy anh giữ trong lòng cũng khá khó chịu."

       "Này, không có gì đâu, anh chỉ đang lo lắng thôi." Lý Văn Tốn lắc đầu thở dài. "Tùy Anh, em đã trở về, những người có con mắt sáng suốt đều biết em định làm gì, bên kia nhất định đã biết rồi, anh dặn em mọi việc phải cẩn thận, nếu cần giúp đỡ thì đừng giấu giếm, cứ hỏi thẳng xem trước đây em đã từng giúp anh những gì, lúc đó anh có muốn trả ơn cũng em không nhận. Lần này em định làm gì, hãy để anh cố gắng giúp hết sức, nhé?"

       Giản Tùy Anh cũng cười. "Anh giúp tôi là đáng, nhưng tôi không đáng giúp anh? Chưa kể anh suýt bị Thiệu Quần giết vì đã giúp tôi, nhưng chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, anh gặp khó khăn sao tôi có thể không giúp đỡ? Thành thật mà nói, lúc gọi cho anh tôi cũng khá ngần ngại, chỉ vì tôi sợ anh sẽ tiếp tục nói về chuyện này và như thể anh nợ tôi hàng trăm triệu."

       "Anh không cãi thắng được em." Lý Văn Tốn mỉm cười bất lực. "Dù sao thì, nếu em cần giúp đỡ, có thể nói ra không?"

       "Được rồi, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa. Bây giờ anh đã nhẹ nhõm chưa?"

       "Này, anh thấy thoải mái hơn nhiều rồi." Lý Văn Tốn cuối cùng cũng mỉm cười thực sự.

       "Là ai vậy?" Giản Tùy Anh khoanh tay giễu cợt, sau đó xua tay. "Được rồi, tôi về trước. Tiểu Tây còn ở trong xe, mấy ngày nữa gặp lão phu tôi sẽ liên lạc với anh."

       "Lái xe chậm rãi, chú ý an toàn." Lý Văn Tốn lo lắng.

       "Tôi hiểu rồi." Giản Tùy Anh cười khúc khích.

       Đợi Giản Tùy Anh gần khuất tầm mắt trên con đường phía xa, Lý Văn Tốn thu lại nụ cười nhẹ trên khóe miệng và thở dài một hơi.

       Hơn bảy năm, gã nghĩ. Gã vốn biết Giản Tùy Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng khi mà mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, gã không khỏi mong chờ, hy vọng Giản Tùy Anh thực sự có thể sống quãng đời còn lại bình yên như anh miêu tả. Việc Giản Tùy Anh đang muốn làm là quá nặng nề và quá nguy hiểm. Gã đã chứng kiến ​​vụ tai nạn đẫm máu bảy năm trước và vẫn còn sợ hãi cho đến tận hôm nay. Giản Tùy Anh bây giờ đã có một đứa con, là niềm hy vọng mới của anh. Sẽ thật tuyệt nếu mọi chuyện có thể tiếp tục như thế này.

       Tuy nhiên gã cũng biết Giản Tùy Anh trông có vẻ thoải mái nhưng cái gai trong lòng vẫn chưa thể gỡ bỏ, những việc gã có thể làm chỉ trong giới hạn, gã chỉ hy vọng Giản Tùy Anh sẽ đến nhờ giúp đỡ như đã hứa. Em ta đã làm vậy bảy năm trước, coi gã như một người bạn đáng tin cậy...

       Khi gã đang mải mê suy nghĩ, điện thoại di động bất ngờ vang lên. "Đại Lệ?"

        "Ừ, A Văn." Chu Lệ thanh âm có chút do dự, một thanh âm quen thuộc thúc giục anh nói tiếp, Chu Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có rảnh để ra ngoài gặp nhau không?"

        "Với ai?" Lý Văn Tốn chế nhạo. Mặc dù giọng điệu thúc giục vừa rồi rất bé, nhưng bọn họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Nhiều năm như vậy, gã vẫn có thể đoán ra được ngay giọng nói đó không ai khác chính là Thiệu Quần.

        "Ừm, cậu không nghe nói Tùy Anh đã trở lại sao? Chúng ta đã bảy tám năm không gặp, trước đây chúng ta là bạn bè, sau khi trở về cũng không thèm nhìn nhau một cái. Chúng tôi đã gọi điện cho Thiệu Quần rồi sau đó mới gọi cho Tùy Anh, nếu có thể thì chúng ta hãy nói chuyện với nhau, thà mở miệng bây giờ còn hơn là sau này phải xấu hổ." Chu Lệ biết lý do này thật xa vời, Lý Văn Tốn cũng không hỏi anh bây giờ là mấy giờ, mà là hỏi anh đang ở cùng với ai. Gã có lẽ đã nghe thấy giọng nói của Thiệu Quần, Chu Lệ trừng mắt nhìn Thiệu Quần. Anh tiếp tục dùng cái đầu lạnh để thuyết phục gã. "Thiệu Quần quả thực đã mắc sai lầm trong chuyện năm đó. Cậu không phản bội anh em mình nhưng cậu cũng không trung thực phải không? Người ta nói vợ của bạn bè không nên động vào...Cậu không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Thiệu Quần."

        "Thật sao? Mối quan hệ giữa Tùy Anh và Thiệu Quần là gì?" Lý Văn Tốn mỉa mai nói. "Vợ của bạn bè là cái ngữ gì? Tùy Anh kết hôn với ai? Em ta thừa nhận hay Thiệu Quần thừa nhận? Chuyện này chúng ta thảo luận sau. Tùy Anh vừa trở về và có rất nhiều việc phải làm. Tôi không có thời gian để kể chi tiết những sự việc lộn xộn trong quá khứ, vì vậy nếu cậu không có việc gì thì đừng làm phiền em ấy". Gã không quan tâm Chu Lệ muốn nói gì tiếp, trực tiếp cúp điện thoại.

        Chu Lệ nhìn điện thoại đã cúp máy với vẻ mặt xấu hổ, sau đó nhìn Thiệu Quần, người đang nghe toàn bộ quá trình với vẻ mặt nhợt nhạt, một lúc lâu sau anh mới nói. "A Văn tạm thời không suy nghĩ thấu đáo, mấy ngày nữa tôi sẽ để Tiểu Thăng thuyết phục cậu ta. Chúng ta trước tiên cứ từ từ đã, cậu thấy thế nào?" Chu Lệ vừa nói xong liền phát hiện ra Thiệu Quần vốn tính tình đã không tốt, gần như nhíu mày, không giấu được sự đau đớn và ghen tị trong mắt, anh nhanh chóng khuyên nhủ. "Này này, trước tiên cậu đừng như vậy nữa, A Văn không biết sự tình, nếu cậu ta biết mấy năm này ruột gan cậu đều xanh đi, cậu ta nhất định sẽ không nói như vậy, giữa hai người các cậu có sự hiểu lầm nhau sâu sắc. Hoặc là cậu ta nói ra hoặc là phải đích thân cậu nói ra... "

       A Văn, đã gặp Tùy Anh.

       Thiệu Quần tựa hồ không nghe thấy Chu Lệ an ủi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lý Văn Tốn đã gặp Giản Tùy Anh. Cậu ta biết rằng Giản Tùy Anh đã trở lại. Cậu ta thậm chí còn biết rằng Giản Tùy Anh đang bận và yêu cầu bọn họ không làm phiền Giản Tùy Anh.

        Thiệu Quần không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào, cứ như thể mọi người trên thế giới đều có thể dễ dàng nhìn thấy Giản Tùy Anh, nhưng đối với hắn thì điều đó thật khó khăn. Hắn biết rằng lúc đó mình đã phạm sai lầm trầm trọng, hắn chỉ muốn gặp lại Tùy Anh và con trai của họ, rồi cố gắng hết sức để bù đắp những tổn hại trong quá khứ mà hắn đã gây ra cho hai cha con, nhưng hắn thậm chí còn không được trao cho cơ hội để làm điều đó. Hắn không biết liệu mình có phải dành cả cuộc đời còn lại với cảm giác tội lỗi, hối hận và khao khát này đối với Giản Tùy Anh hay không...

       Thiệu Quần cúi đầu, hắn biết mình không nên ghen tị với Lý Văn Tốn, nhưng hắn chỉ ghen tị khi gã có thể nhìn thấy Giản Tùy Anh. Hắn không muốn tưởng tượng ra cảnh sau khi Lý Văn Tốn gặp lại Giản Tùy Anh, nhưng tâm trí hắn không tuân theo mệnh lệnh của hắn, hắn không thể ngừng nghĩ về cảnh họ ở bên nhau, liệu họ có nói chuyện và vui cười hay không, liệu Lý Văn Tốn có ôm con trai họ hay không, và thậm chí liệu Lý Văn Tốn có thể có hay không, nhìn thấy con trai mình ra đời...

       "Bọn họ gặp nhau rồi!" Thiệu Quần không khỏi hét lên.

       "Thiệu Quần, Thiệu Quần, bình tĩnh." Chu Lệ thấy tình thế không ổn, vội vàng khuyên nhủ. "Bọn họ là bạn bè, gặp gỡ nhau không phải là chuyện bình thường sao? Điều này không có ý nghĩa gì cả. Nếu tôi và cậu tình cờ gặp nhau thì sao? Thì cũng giống như họ thôi, hai người bạn cũ, được chứ?"

       "Thật sự...Họ thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?" Thiệu Quần dường như không thể cầm cự được nữa. Hắn đã đứng thẳng nhiều năm trong quân đội, nhưng giờ đây hắn lại đột nhiên ngã gục, chìm vào ghế sofa với nỗi cô đơn khôn tả.

       Chu Lệ nhịn không được, vì thế suy nghĩ một chút, cẩn thận nói. "Tôi và Tiểu Thăng hỏi, A Văn nói bọn họ thật ra chỉ là bạn bè...Vừa rồi tôi nhắc tới vợ của bạn bè cũng chỉ để khiến A Văn suy nghĩ mà thôi. Có chuyện gì vậy? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đợi Tiểu Thăng về thuyết phục cậu ta. Kha Dĩ Thăng rất khéo léo, có thể thuyết phục được."

       "Tôi còn có cơ hội sao?" Hắn đã nghe nhiều điều. Bị thúc ép bởi đủ loại hậu quả phức tạp, hắn không thể thở được. Hắn cả đời quen với việc hành động liều lĩnh, và hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cái giá mà mình phải trả cho việc làm sai trái lần này sẽ khiến hắn phải hối hận suốt đời...

       Hắn giận Lý Văn Tốn, nếu lúc đó Lý Văn Tốn không giúp Giản Tùy Anh bỏ trốn thì hắn đã có cơ hội giải thích. Hắn cũng tức giận với Yến Minh Tự. Nếu Yến Minh Tự nói cho hắn ta biết tung tích của Giản Tùy Anh sớm hơn, họ đã không xa nhau bảy tám năm. Nhưng hắn càng tức giận với chính mình, nếu lúc đó hắn không làm những chuyện đó...

       Thiệu Quần ôm ngực thở dốc, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nguôi ngoai cảm giác hối hận đang dâng trào. Hãy để những cảm xúc đó lên men và nghiền nát hắn ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro