PHẦN 1: CHẤP NIỆM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 1: "Tùy Anh à, đã bảy năm rồi"

       7 năm 6 tháng, hay 2736 ngày không phải là khoảng thời gian ngắn.

      Thiệu Quần đã vô số lần tưởng tượng cảnh mình được gặp lại Giản Tùy Anh. Những nơi mà hắn mơ đến đều là những nơi mà Giản Tùy Anh từng đề cập với hắn về việc đi du lịch cùng nhau khi họ có thời gian trong tương lai. Thế nhưng, đã nhiều năm rồi Giản Tùy Anh không còn ở đây nữa.

      Trong trí tưởng tượng của Thiệu Quần, đôi khi hắn gặp Giản Tùy Anh trên con đường Bahnhofstrasse ở Thụy Sĩ. Trời tuyết rơi dày đặc và con phố thương mại sầm uất đông đúc người qua lại, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra anh ngay lập tức. Bên bờ sông Rhône thơ mộng của Pháp, mặt trời chiếu sáng đỏ rực sau những bức tường từ thời trung cổ, Giản Tùy Anh đang ung dung ngồi trong quán cà phê ngoài trời, nhâm nhi một tách Espresso, mỉm cười nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn.

       Không có ngoại lệ cho ngày tàn của những giấc mơ đẹp, không có tiếp theo nữa, bởi vì Thiệu Quần không thể tưởng tượng được nếu thực sự một ngày hắn được gặp lại Giản Tùy Anh thì hắn sẽ phản ứng như thế nào, hoặc là nói, hắn không dám nghĩ đến một ngày nào đó sẽ tìm thấy Giản Tùy Anh. Không biết em sẽ có thái độ gì khi nhìn thấy hắn.

      Số phận đôi khi thật trớ trêu, khi một người cố gắng tìm kiếm thì lại không thấy người kia đâu cả, nhưng khi người đó gần như tuyệt vọng và không thể níu kéo được nữa thì người kia lại xuất hiện một cách kỳ diệu bên cạnh hắn ta.

      Đó không phải là một cuộc gặp gỡ lãng mạn như Thiệu Quần tưởng tượng, cũng không phải là điều Thiệu Quần mong đợi.

      Trên đường phố Bắc Kinh, Giản Tùy Anh dáng vẻ lười biếng mặc một bộ quần áo bình thường màu be nhưng được cắt may khéo léo, không biết có phải là do quần áo hay không, nhưng Thiệu Quần cảm thấy Giản Tùy Anh đã thay đổi. Một số người trong nhóm bọn họ đã không còn là những đứa trẻ ngỗ ngược và bướng bỉnh như ngày trước, thay vào đó là bộ dạng trầm ổn và điềm tĩnh hơn.

       Em ấy cũng không ở một mình, người đàn ông cao lớn đẹp trai bên cạnh đang xách mấy túi mua hàng, thỉnh thoảng lại quay sang tán ngẫu với em, có vẻ họ đang nói về một chuyện vui vẻ nào đó. Cậu bé đáng yêu đi cùng cũng che miệng cười lớn. Đó là khoảng không gian hạnh phúc, giống như một gia đình nhỏ ba người.

      Đôi mắt của Thiệu Quần bất giác nóng lên, hắn không thể kiềm chế được nữa, loạng choạng tiến về phía trước. "Tùy Anh!"

      Nghe thấy giọng nói của Thiệu Quần, Giản Tùy Anh theo bản năng quay đầu lại sau hơn bảy năm đối mặt với Thiệu Quần, trong mắt anh không thể che giấu được sự ngạc nhiên, nhưng anh ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi bước về phía trước, lặng lẽ đứng chắn trước cậu bé bên cạnh.

       "Này, đây là ai?" Giản Tùy Anh giả vờ suy nghĩ một lúc rồi hỏi người đàn ông bên cạnh, "Thiệu tướng quân, phải không, bây giờ tôi nên gọi anh như thế nào? Thiệu tổng tư lệnh? Xem trí nhớ của tôi kìa, tôi hiện tại thật sự nhớ không rõ anh có chức danh gì."

      Người bên cạnh còn chưa kịp trả lời, Thiệu Quần đã trả lời trước: "Tùy Anh, anh...đã giải ngũ."

      "Ồ" Giản Tùy Anh gật đầu, "Thật đáng tiếc, mà chúng tôi còn có việc phải làm, sẽ không làm lãng phí thời gian của anh nữa. Khi nào có thời gian hãy gặp nhau." Giản Tùy Anh nói một cách lịch sự nhưng lạnh lùng, sau đó anh bế cậu bé bên cạnh lên, đi qua Thiệu Quần.

      Mắt thấy Giản Tùy Anh chuẩn bị rời đi, hắn ta lo lắng lao tới chặn đường Giản Tùy Anh. Anh cau mày bất mãn khi nhìn thấy điều này. "Còn gì nữa không?"

       "Tùy Anh, đã lâu không gặp, chúng ta có thể nói chuyện được không?" Thiệu Quần cũng biết hành vi của mình không phù hợp, nhưng sau hơn bảy năm, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Giản Tùy Anh một lần nữa, làm sao hắn có thể...buông tay dễ dàng như vậy.

      "Xin lỗi, tôi thực sự không có thời gian." Lời nói tuy rất khách sáo, nhưng trên mặt Giản Tùy Anh không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lùng.

      Thiệu Quần không còn quan tâm nhiều như vậy nữa, hơn bảy năm, hắn không biết mình đã sống sót được như thế nào, chỉ biết mỗi ngày không có Giản Tùy Anh dường như đều là bóng tối, không thể nhìn thấy tương lai, không thể nhìn thấy hy vọng, hắn không biết mình có thể cầm cự được bao lâu. Hắn chỉ có thể tạ ơn Chúa vì cuối cùng đã cho phép hắn tìm lại được em vào thời khắc hắn gần như tuyệt vọng.

       Giọng Thiệu Quần nghẹn ngào vì nức nở khi nói. "Đã bảy năm rồi, Giản Tùy Anh, đã bảy năm rồi. Em không muốn nói nhiều hơn một lời với anh à? Em thậm chí còn không cho anh một cơ hội để bào chữa sao?"

       Giản Tùy Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng rồi anh lại cúi đầu xuống. Anh dừng lại, nhìn sang cậu bé rồi thở dài. "Thiệu Quần, đây là đường phố, anh không phải coi trọng thể diện nhất sao? Muốn gây sự thì đừng gây sự ở đây."

        Lúc này, người đàn ông bên cạnh không nhịn được nữa nói: "Thiệu tiên sinh, chuyện này nói sau đi. Lần này thật sự không thích hợp."

       "Tôi đã tìm em ấy bảy năm! Tôi đã hỏi tất cả mọi người mà tôi biết trong thành phố này, bao gồm cả anh! Thế nhưng anh nói với tôi như thế nào? Anh nói rằng anh không biết !" Thiệu Quần gần như phát điên, chỉ vào Giản Tùy Anh và Yến Minh Tự. "Dám đưa vợ và con trai tôi đi chơi một cách hiên ngang như thế, anh không biết mình đang nói gì à? Tôi thậm chí còn không ngờ đó là anh!"

       "Anh vừa nói cái gì vậy...?" Giọng Giản Tùy Anh hơi run rẩy, anh nắm chặt lấy tay cậu bé trong vô thức. Bầu không khí có chút bất thường. Cậu bé có vẻ đau đớn vì bị siết chặt nên hét lên: "Ba"

       Giản Tùy Anh giật mình, dường như tỉnh táo lại bởi tiếng gọi trong trẻo của con trai anh, bàn tay đang nắm chặt thả lỏng ra một chút, anh xoa đầu an ủi cậu bé rồi nói với Thiệu Quần: "Thiệu tiên sinh, anh có thể tùy tiện ăn, nhưng không thể tùy tiện nói nhảm."

      "Anh nói nhảm sao?"

      "Em không phải vợ anh? Đây không phải con trai anh?" Thiệu Quần nói xong, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cậu bé, cẩn thận nhìn cậu bé có khuôn mặt giống Giản Tùy Anh. Đúng vậy, cậu bé đột ngột nhìn thấy cảnh tượng này cũng không hề sợ hãi, ngược lại cậu cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn Thiệu Quần một cách tò mò, hắn nhịn không được muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt cậu, nhưng ngay lập tức nhóc con đã bị Giản Tùy Anh kéo sang một bên. "Ngày nay thật sự vẫn có người muốn làm cha." Giản Tùy Anh mỉa mai. "Anh nói đây là con trai anh, vậy nói cho tôi biết, tên thằng bé là gì?"

       "..." Thiệu Quần nghẹn ngào.

       "Nói cho tôi biết, sinh nhật của con là khi nào?" Giản Tùy Anh tiếp tục hỏi.

       "..."

       "Anh cái gì cũng không biết mà tự xưng là bố nó, một ông bố rẻ tiền." Giản Tùy Anh tức giận cười lớn. "Gia đình anh có tất cả những món hời trên đời." Giản Tùy Anh nói xong, cúi đầu hỏi cậu bé: "Con trai, những người mà ba kể cho con ngẫu nhiên nhận dạng người thân trên đường là ai?"

      "Những kẻ buôn người." Cậu bé trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, Giản Tùy Anh mỉm cười xoa đầu cậu bé như thể khen ngợi: "Ừ, nhớ kỹ nhé." Rồi quay sang nói với Thiệu Quần: "Anh có nghe thấy không? Đừng nhầm thằng bé là con trai anh, cũng đừng gọi tôi là vợ, tôi không quen anh." Giản Tùy Anh nói từng chữ.

       Thiệu Quần chết lặng tại chỗ. "Không quen." Hai chữ này đập mạnh vào đầu hắn, sau đó đánh thẳng vào trái tim hắn, hắn chỉ cảm thấy không thở được...Đây là lời mà hắn từng nói trước đây, Giản Tùy Anh quả nhiên nghe được, hiện tại điều đó lại xảy ra ngược lại với hắn. Lúc Tùy Anh nghe được câu này, chẳng lẽ em ấy cũng đau lòng tuyệt vọng như mình sao...Thiệu Quần im lặng trầm mặc.

       "Đi thôi." Thấy Thiệu Quần cuối cùng cũng không còn do dự nữa, Giản Tùy Anh liền nắm lấy tay cậu bé nói. Như thể lại nhớ ra điều gì, anh một lần nữa quay sang nói với Thiệu Quần: "Anh Thiệu, anh Minh Tự và tôi chỉ tình cờ gặp nhau trên đường. Tôi khuyên anh không nên vu khống người khác hoặc làm điều gì đó tương tự, còn nữa, có những chuyện nên để trong lòng, công khai sẽ không có lợi cho ai, phải không?" Giản Tùy Anh nói xong không cho Thiệu Quần cơ hội phản ứng nữa, liền tóm lấy đứa trẻ cùng Yến Minh Tự đi đến bãi đỗ xe.

       Thiệu Quần sững sờ tại chỗ. Có những người xung quanh dường như đã chứng kiến ​​​​sự việc vừa xảy ra. Khi đi ngang qua hắn, họ lén nhìn Thiệu Quần với ánh mắt tò mò, nhưng Thiệu Quần lại không quan tâm chút nào. Hắn ta đang bị hiện thực đẫm máu đè bẹp, Giản Tùy Anh đã quay lại. Đáng lẽ Giản Tùy Anh phải bỏ đứa bé rồi chứ ? Giản Tùy Anh đã nghe thấy những gì hắn nói lúc đó và sẽ không tha thứ cho hắn nữa...Thiệu Quần đang rối bời, không biết Giản Tùy Anh làm thế nào mà giữ lại đứa trẻ, nhưng hẳn là những năm qua em đã đã phải chịu đựng rất nhiều...

       Thiệu Quần không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Trước khi tìm được Giản Tùy Anh, trong lòng hắn vẫn có chút mong đợi, nhưng bây giờ hắn thực sự nhìn thấy Giản Tùy Anh rồi, trong hắn chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Giản Tùy Anh không thèm giấu giếm sự ghê tởm của em với hắn và Giản Tùy Anh cũng biết rõ những gì hắn làm trong quá khứ, hắn không biết làm thế nào để tháo gỡ những nút thắt chặt chẽ này. Hắn không biết làm cách nào để cầu xin Giản Tùy Anh tha thứ, và hắn cũng không biết liệu phần đời còn lại của mình có đủ để bù đắp những gì hắn ta nợ không...

       Trong thành phố nhộn nhịp, Thiệu Quần nhìn lên bầu trời trong xanh, dưới ánh nắng chói lóa, nước mắt nóng hổi chảy xuống hòa cùng với cơn đau rát.

       Thiệu Quần đứng như vậy giữa đường rất lâu, lâu đến nỗi hắn không thể phân biệt được điểm đầu và điểm cuối của dòng người, cũng như không thể nhìn thấy Giản Tùy Anh, hắn không tìm thấy bất kỳ tia hy vọng nào...

       Thiệu Quần không biết mình đã đứng đó bao lâu cho đến khi điện thoại di động đột nhiên reo lên, hắn không còn sức để trả lời cuộc gọi của mình, nhưng Chu Lệ dường như đã hạ quyết tâm và gọi đi gọi lại không biết mệt mỏi.

       Ngay khi Thiệu Quần nhấc máy, Chu Lệ đã vội vàng nói trước: "Thiệu Quần, Tiểu Thăng và tôi đã thảo luận điều này rất lâu, và tôi nghĩ tôi vẫn phải nói với cậu. Nghe xong đừng kích động."

      "Nói đi"

      "Ừ, Tùy Anh đã trở lại."

      "Các người đều biết?" Thiệu Quần kinh ngạc nói.

      "Hả?" Chu Lệ tựa hồ có chút bối rối trước câu hỏi của Thiệu Quần, sau đó mới phản ứng lại. "Chết tiệt, cậu biết mà! Chúng tôi còn đang định nói cho cậu biết, mà sao cậu đã biết rồi?"

      "Chúng tôi tình cờ gặp nhau. Đúng vậy, hóa ra em ấy có thể nói với bất cứ ai, chỉ là em không muốn gặp tôi, cậu biết rồi cũng là chuyện bình thường..." Thiệu Quần hiện tại đã nhận ra một điều, đó là trong toàn bộ cái thành phố Bắc Kinh này, hắn ta bây giờ là người mà em ít muốn gặp nhất. Đương nhiên, em cũng không muốn cho hắn biết em trở về khi nào.

       "Này, đừng nói thế." Chu Lệ an ủi. "Chuyện xảy ra đã lâu...Hơn nữa, những việc cậu làm trước đây quả thực là trái đạo đức...à...cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu, A Văn cũng sai. Tóm lại, đã bảy tám năm rồi, Tùy Anh đã trở về. Tất cả chúng ta đều lớn lên cùng nhau. Giờ đây hai người A Văn và cậu lại hành động như thể không quen biết gì nhau, khiến anh em tôi cũng xấu hổ.

      "Tôi xin lỗi, Đại Lệ, tôi đã đặt cậu vào một tình huống khó xử rồi." Thiệu Quần trầm giọng.

      "Này, này, ý tôi không phải vậy..." Chu Lệ thở dài. "Tôi chỉ đang nghĩ, nhiều năm như vậy, Tùy Anh cũng trở về rồi, chúng ta đều là anh em, không có gì là không thể giải thích rõ ràng, nếu không thì chúng ta cứ tìm cơ hội ngồi lại cùng nhau nói chuyện đi, chúng ta đều không muốn khó xử, cậu biết mà, nếu thành công, tôi và Tiểu Thăng sẽ liều mạng để hẹn gặp."

      "Không..." Thiệu Quần phủ định ngay, nhưng hắn lại nghĩ, nếu Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng muốn thỏa thuận, bọn họ nhất định phải hỏi ý kiến Giản Tùy Anh, sau đó hắn có thể nhân cơ hội gặp lại Giản Tùy Anh...Vì vậy hắn thay đổi quyết định, "Cậu nói có lý, tôi cũng có chuyện muốn nói rõ, cậu có thể hẹn trước với Tiểu Thăng, được thì gọi lại cho tôi."

      "Ừ" Chu Lệ yên tâm vui vẻ cúp điện thoại. Thiệu Quần im lặng nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu. Có lẽ vài ngày nữa hắn sẽ được gặp lại Giản Tùy Anh. Lần này hắn nhất định phải chuẩn bị trước...

      "Con đang ngủ à?" Yến Minh Tự đang sắp xếp túi mua sắm, liếc thấy Giản Tùy Anh từ trên lầu đi xuống, y ngẩng đầu lên hỏi.

      "Ừm, bảo mẫu đang trông rồi." Giản Tùy Anh duỗi tay thả lỏng cơ bắp có chút đau nhức, hài lòng thở dài, ngồi trên ghế sofa, tự rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa thở dài. "Tại sao nhóc con này lại có nhiều năng lượng như vậy? Người lớn không thể rời mắt khỏi nó."

       Yến Minh Tự đặt mọi thứ sang một bên, mỉm cười nhìn Giản Tùy Anh. "Không, Tiểu Tây khá ngoan mà." Nói đến đây, Yến Minh Tự dường như nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: "Tiểu Tây có hỏi gì về Thiệu Quần không?"

       "Không" Giản Tùy Anh thản nhiên trả lời. "Nhưng em vừa lên lầu đã nói."

      "Em nói với con rồi?" Yến Minh Tự cau mày.

      "Em hỏi con nếu Thiệu Quần thật sự là bố ruột của thằng bé thì..."

      "Nhóc con nói thế nào?"

      "Thằng bé nói nó không quan tâm, hahaha." Giản Tùy Anh không thể nhịn được cười. Vừa rồi anh lên lầu quả thực có chút do dự, không biết có nên nói cho con trai mình là Giản Tây Ninh về Thiệu Quần hay không. Nhưng anh vẫn quyết định nói ra, ngay cả khi anh không muốn Giản Tây Ninh biết về bố ruột của mình, Thiệu Quần. Giản Tây Ninh có mối quan hệ huyết thống rõ ràng với Thiệu Quần. Anh không có quyền giấu Giản Tây Ninh và ngăn cản thằng bé biết bố ruột của mình là ai. Anh cũng không muốn Giản Tây Ninh nghe được chuyện này từ những người khác trong nhà, điều đó có thể sẽ tạo ra sự ghẻ lạnh giữa con với anh, suy đi nghĩ lại anh vẫn quyết định nói với Giản Tây Ninh, nhưng anh không ngờ rằng Giản Tây Ninh sẽ không cảm thấy khó chịu sau khi biết điều đó, thậm chí thằng bé còn hỏi: "Chú ấy sẽ không đưa con đi phải không?"

       "Anh ta dám." Giản Tùy Anh cong môi.

      "À, điều đó không quan trọng với con lắm. Dù sao con cũng có ba rồi nên con không cần chú ấy nữa."

      Nghĩ đến đây, Giản Tùy Anh cười muốn run rẩy, suýt thì bị nghẹn, không khỏi ho khan. Yến Minh Tự thấy thế, lặng lẽ đi đến phía sau Giản Tùy Anh, chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng anh, cố gắng xoa dịu cảm giác khó chịu. Nhưng ngay sau khi Giản Tùy Anh lấy lại bình tĩnh, anh cúi đầu đặt cốc xuống, lặng lẽ tránh tiếp xúc với y, sau đó khéo léo chuyển chủ đề, cố gắng tránh đi cảm giác xấu hổ trong căn phòng. "Khi nào ông nội Yến mới về? Lúc trước ông ấy nói qua điện thoại là muốn gặp Tiểu Tây. Hiện tại em đã về nước, cũng muốn đưa Tiểu Tây đi gặp ông."

       "Ừ, khi về nhất định anh sẽ nói với ông nội, lão phu ở nhà cũng mong ngóng nhiều lần rồi." Yến Minh Tự tiếp lời.

      "Nghe nói lão nhân đã sắp xếp cho anh một cuộc hẹn hò?" Giản Tùy Anh chớp mắt, cười lạnh.

      "Lão phu chỉ là nói nhảm thôi." Yến Minh Tự lúng túng: "Em biết..."

      "Anh Minh Tự, anh cũng biết..." Giản Tùy Anh thu lại nụ cười tà ác và nghiêm túc nói.

       "Đừng nhắc đến chuyện đó." Yến Minh Tự ngắt lời Giản Tùy Anh. "Anh sẽ giúp em giải quyết những việc cần xử lý trước khi chúng ta nói chuyện này. Xem ra mọi người đều đã hay tin em trở về, kể cả Giản gia."

      "Không cần thiết phải giấu họ." Giản Tùy Anh đồng tình. "Sớm muộn gì chúng ta cũng phải gặp nhau."

      "Ừ, trong lòng em chỉ cần biết vậy thôi, tốt nhất đừng hành động khi chưa thật sự muốn. Em mới về, nền tảng chưa ổn định, một số mối quan hệ cũng không bền chặt như trước, tốt nhất là nên tránh xa một thời gian, nếu gặp khó khăn gì thì nhớ đến tìm anh."

       "Em đang định nói là..." Giản Tùy Anh thở dài.

       "Sao thế, anh có thể giúp gì cho em?"

       "Không phải vậy" Giản Tùy Anh tiếp tục. "Anh Minh Tự, điều em muốn nói là anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Chỉ vậy thôi. Chuyện còn lại là giữa em và họ. Anh biết rõ hơn em rằng các mối quan hệ ở của em ở Bắc Kinh phức tạp đến mức nào. Không cần thiết phải lôi kéo Yến gia vào."

      "Tùy Anh!" Yến Minh Tự nghiêm mặt nói.

      "Anh Minh Tự." Giản Tùy Anh giọng nói nhỏ lại, "Em đã sẵn sàng. Những chuyện còn lại thực sự không liên quan gì đến Yến gia. Em không muốn liên lụy đến những người khác."

      "Anh không phải người khác." Yến Minh Tự bất mãn, "Chưa kể ông nội anh và ông nội em đều là những người anh em đồng đội đã vào sinh ra tử cùng nhau trên chiến hào. Ông nội Giản đã qua đời, vậy nên ông nội anh và gia đình anh không có lý do gì để đứng nhìn. Chỉ nói về anh và em thôi, em không được tính là người của anh sao? Em ơi, làm sao anh có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng"

      "Nhưng..." Giản Tùy Anh đang định phản bác, nhưng Yến Minh Tự lại cắt ngang. "Em nói anh không liên quan, em chỉ muốn tự mình làm, nhưng em có bao giờ nghĩ rằng bây giờ mình đã không còn cô đơn nữa không? Em vẫn còn có Tiểu Tây, nếu có chuyện gì xảy ra với em, Tiểu Tây sẽ ra sao? "

      "..."

     "Tùy Anh, đôi khi nhờ người khác giúp đỡ không phải là biểu hiện của sự yếu đuối đâu em, đặc biệt là ông nội anh đã nói, Yến gia là nhà của em, chúng ta đều là gia đình. Được rồi, Tùy Anh, anh chỉ nói vậy thôi, còn lại để suy nghĩ thêm, bây giờ muộn rồi, anh sẽ về trước." Yến Minh Tự đứng dậy, chào tạm biệt Giản Tùy Anh.

_______________

Yến Minh Tự aka anh trai của top 9 Yến Minh Tu trong bộ "Chức nghiệp thế thân" nha.

Ôi tôi mê concept Thiệu Giản có baby quá phải dịch vội🥺, mong mọi người sẽ đồng hành cùng fic này đến cuối cùng nha
(。•̀ᴗ-)✧. Love ❤

Btw tôi cũng tò mò không biết bé con nhà Thiệu Giản sẽ đẹp cỡ nào nhỉ :)) visual của ba lớn ba nhỏ bé nét căng như này mà

Chu choa đẹp muốn rớt nước mắt luôn á😿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro