chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        “Ừ.” Lý Văn Tốn thấp giọng đáp lại, chậm rãi lấy ra một chiếc bông gòn từ đầu giường, dùng bông gòn lau khóe miệng khô khốc của Giản Tùy Anh. Khuôn mặt Giản Tùy Anh rất nhợt nhạt, đôi mắt nhắm chặt, dường như đang phải chịu đựng một cơn đau đớn nào đó, Lý Văn Tốn dừng lại một chút, sau đó lắc đầu hỏi: "Điều cậu muốn biết chỉ có vậy thôi?"

        Ôn Tiểu Huy thực ra có rất nhiều điều muốn nói, ví dụ như: Tại sao hôm nay hai người lại cùng nhau chạy ra ngoài, Tại sao ông nội của Giản Tùy Anh lại gặp hỏa hoạn? Tại sao mấy ngày trước Giản Tùy Anh lại công khai mình là người đồng tính? Những câu hỏi này cậu đã kìm nén cho tới tận bây giờ, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, bởi có biết cậu cũng không thay đổi được kết quả. "Cậu..cậu ấy có biết không..."

        Lý Văn Tốn mỉm cười, nhưng nụ cười đó thực sự còn xấu hơn cả khóc. Gã không nói gì, chỉ ném chiếc bông gòn trong tay vào thùng rác, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Giản Tùy Anh, nhiệt độ cơ thể Giản Tùy Anh vẫn còn ấm, mạch đập rõ ràng. Gánh nặng tuyệt vọng tích tụ lâu ngày trong lòng Lý Văn Tốn cũng tan biến. Chỉ cần Giản Tùy Anh còn sống, mọi chuyện sẽ ổn thôi, Lý Văn Tốn đã tự an ủi mình như vậy cả ngày. Bây giờ Giản Tùy Anh thực sự sống sót như gã mong muốn, nhưng khi nghĩ đến những gì Giản Tùy Anh sắp phải đối mặt sau khi tỉnh dậy, đôi mắt của Lý Văn Tốn không khỏi đỏ lên. “Không quan trọng.”

        "Cậu ấy không nên biết thì hơn, tôi sẽ là...người bạn tuyệt vời nhất của cậu ấy." Lý Văn Tốn quay đầu nhìn Ôn Tiểu Huy. "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, cậu không muốn biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi nói cho cậu."

        "Có tiện không?"

        "Hôm nay cậu đã giúp Tùy Anh rất nhiều." Lý Văn Tốn chậm rãi kể cho Ôn Tiểu Huy một số chuyện mấy ngày qua, kể cả hôm nay. “Tùy Anh những năm này trông rất hào nhoáng nhưng thực ra lại khá khó khăn. Cứ tiến một bước là phải trả giá rất nhiều. Cậu ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhiều lúc tôi chỉ mong Tùy Anh ngốc nghếch một chút, mong manh một chút...thì cuộc sống này sẽ dễ thở hơn biết bao, nhưng như vậy thì không còn là cậu ấy nữa."

        Ôn Tiểu Huy mở to đôi mắt đỏ hoe, gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Vậy vụ cháy hôm nay cũng là do em trai cậu ấy gây ra?”

        Lý Văn Tốn giật mình, sau đó nhìn Giản Tùy Anh, đây là điều gã khó nói nhất đối. Gã không biết làm thế nào để nói cho Giản Tùy Anh sự thật về vụ cháy của ông lão khi anh tỉnh dậy.

        "Không phải sao?" Ôn Tiểu Huy cẩn thận hỏi.

        Lý Văn Tốn khó khăn lắc đầu. Kết quả xác minh nguồn cơn ngọn lửa đã được đưa ra. Nhờ Nhâm Nghị, gã đã sớm biết nguyên nhân vụ cháy. Nhưng với kết quả này, gã không biết phải nói chuyện thế nào với Giản Tùy Anh.

        Ôn Tiểu Huy hiểu chuyện không tiếp tục hỏi nữa, thay vào đó lấy ra một bộ sạc điện thoại di động đưa cho Lý Văn Tốn, thấy điện thoại của Lý Văn Tốn không được sử dụng và vẫn im lặng cho tới tận bây giờ, cậu đoán nó đã hết pin. Chắc lúc này Lý Văn Tốn đang có rất nhiều việc phải giải quyết, nếu không có điện thoại thì phiền phức lắm.

        Lý Văn Tốn cảm ơn Ôn Tiểu Huy rồi cắm sạc, ngay khi vừa bật máy lên, các cuộc gọi từ Yến Minh Tự đã nối tiếp nhau.

        "Xảy ra chuyện gì vậy? Tùy Anh đã qua cơn nguy kịch chưa? Em ấy đang ở đâu?"

        Yến Minh Tự đã chạy quanh ngân hàng suốt cả ngày, đến khi biết tin về vụ cháy thì đã là buổi chiều, khi đó Giản Tùy Anh và ông già đã được đưa đến bệnh viện. Lý Văn Tốn trực ngoài phòng cấp cứu. Vậy nên y phải tiếp tục theo dõi báo cáo tiếp theo về vụ cháy, đến lúc gọi lại cho Lý Văn Tốn thì không được.

        Yến Minh Tự không biết tại sao mình lại bàng hoàng đến như vậy, nhưng y vẫn phải gồng mình để đối phó với những người này, cố gắng gọi đi gọi lại cho Lý Văn Tốn.

        Lý Văn Tốn nói ngắn gọn về tình hình của Giản Tùy Anh cho Yến Minh Tự, cho y một địa chỉ, sau đó quay sang nói với Ôn Tiểu Huy: "Cậu cả ngày bận rộn rồi, về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai có chuyện gì chúng ta nói sau."

        Ôn Tiểu Huy cũng biết cậu ở đây không giúp được gì nhiều. Ngày mai cậu có thể quay lại thay ca cho Lý Văn Tốn nên cậu gật đầu rồi rời bệnh viện.

        Ngay khi Ôn Tiểu Huy vừa đi, Yến Minh Tự đã chạy tới. Nghe thấy âm thanh, Lý Văn Tốn quay lại nhìn Yến Minh Tự đang đứng ở cửa không nhúc nhích, y liếc nhìn vào phòng bệnh rồi ra hiệu cho Lý Văn Tốn ra ngoài.

        Trên thực tế, Yến Minh Tự không biết phải nói gì. Sự việc hôm nay lần lượt nổ ra, ngay cả một người bình tĩnh như y cũng không thể tiêu hóa hết được. Y hầu như không hút thuốc, nhưng vào lúc này lại đưa tay vào túi áo Lý Văn Tốn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa cho mình và hít một hơi thật sâu, mùi khói xộc thẳng từ mũi lên đỉnh đầu, thực ra không dễ chịu chút nào nhưng dường như đó là cách duy nhất để xoa dịu chút bất an trong lòng y. “Con của Tùy Anh và cậu à?” Yến Minh Tự nghe thấy mình hỏi Lý Văn Tốn một cách bình tĩnh nhất có thể.

        Lý Văn Tốn thực sự không biết nên khóc hay cười. Đây là điều gã rất mong chờ, nhưng bây giờ có một hai người nói là gã thì không cười nổi nữa, nhất là lúc này, chỉ có thể khó nhọc lắc đầu.

       "Thật sao?" Yến Minh Tự có chút không tin, nheo mắt hỏi lại.

        "Không sao đâu." Lý Văn Tốn cay đắng nói.

        "Vậy là ai? Cậu ta ở đâu? Tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện?"

         Lý Văn Tốn giật mình, sau đó nghĩ rằng vì Thiệu Quần đã ở học viện quân sự suốt những năm qua nên việc không có sự tiếp xúc nào với Yến Minh Tự cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, Giản Tùy Anh cũng không có ý định công khai cho cả thế giới biết về mối quan hệ của cậu ấy với Thiệu Quần.

       "Người đó hiện tại đang ở trong quân đội, cái gì cũng chưa biết. Tùy Anh muốn đợi mọi việc giải quyết xong, nhưng không ngờ hôm nay lại hỗn loạn như vậy. Ngoài ra, hình như đã có kết quả giám định cuối cùng về vụ hỏa hoạn."

        Yến Minh Tự gật đầu và liếc nhìn Giản Tùy Anh, người vẫn còn hôn mê trong phòng bệnh. "Ừ, vẫn như cũ..."

       "Vậy... chuyện bắt cóc." Lý Văn Tốn nghiêm túc nhìn Yến Minh Tự. "Thật sự là chúng ta không thể làm gì sao?"

        “Cảnh sát sẽ đợi cho đến khi ông lão tỉnh lại rồi mới điều tra. Cũng như lần trước, họ khẳng định là hai cha con nhà đó đưa ông cụ đi chữa bệnh chứ không hề bắt cóc."

        Lý Văn Tốn mở miệng nhưng không thể nói nên lời. Gã cảm thấy thế giới này quá đen tối. Họ đã cố gắng hết sức để đạt được một thỏa thuận tương đối công bằng, nhưng cuối cùng lại đổ sông đổ bể. Lý Văn Tốn không biết làm sao để diễn tả cảm giác này này. Cả người dường như đang trôi nổi trên đại dương bao la, không có điểm cuối, không có lối thoát. Hai người lần lượt hút thuốc ngoài cửa, không biết phải đối mặt với vấn đề tiếp theo như thế nào.

         Giản Tùy Anh tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, anh vừa khẽ cử động tay, Lý Văn Tốn đã ngay lập tức nhận ra và bấm máy nhắn tin cạnh giường để gọi bác sĩ. Họ kiểm tra chi tiết cho Giản Tùy Anh và nói rằng không có gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn phải nằm trên giường và không được di chuyển.

        Thuốc mê của Giản Tùy Anh mới trôi qua không lâu nên anh vẫn chưa thể nói trôi chảy, sau khi cố gắng một lúc, anh mới chậm rãi hỏi: "Ông nội của tôi đâu?"

        Lý Văn Tốn vội vàng đến gần. "Cậu thức dậy sớm hơn lão phu, lão phu vẫn ở phòng hồi sức, anh tôi đang trông, không có chuyện gì đâu, cứ thư giãn đi."

        Giản Tùy Anh gật đầu, khó khăn nhấc chăn lên. Lý Văn Tốn biết anh sắp ra khỏi giường nên nhanh chóng đẩy anh lại và nói. "Bác sĩ đã nói bây giờ cậu phải nằm trên giường."

        Giản Tùy Anh không thể kiềm chế được nữa. Ký ức của anh vẫn còn đọng lại ở hiện trường vụ hỏa hoạn. Anh vẫn nhớ có người đã nói với anh rằng vụ cháy là do con người gây ra chứ không phải một tai nạn. Anh khàn giọng, ép bản thân nói:  "Anh đã bắt được kẻ phóng hỏa chưa? Đó là do con người gây ra phải không? Họ nói là do con người gây ra, anh đã bắt được hắn chưa?"

         Lý Văn Tốn không biết phải nói gì nên chạm vào tóc Giản Tùy Anh, hơi xoa đầu anh. Mắt Lý Văn Tốn lại đỏ lên.
"Tùy Anh, trước tiên cậu nghỉ ngơi đi, còn phải chờ kết quả điều tra, việc này không cần gấp."

        "Sao có thể!" Giản Tùy Anh hét lên. Động tác của anh quá lớn vô tình ảnh hưởng đến vết mổ. Những giọt mồ hôi đau đớn lập tức chảy ra từ trán, nhưng cơn đau này không là gì so với sự bất mãn trong lòng anh.

         Ý tứ của Lý Văn Tốn rất rõ ràng. Người phóng hỏa vẫn chưa bị bắt. Làm sao anh có thể yên tâm nghỉ ngơi được?

       “Người ta nói là do con người gây ra, chúng ta còn cần phải điều tra sao! Bắt chúng lại! Chúng là những kẻ bắt cóc và phóng hỏa! Bắt chúng lại!!!"
  
        "Tùy Anh!" Cánh tay đang giữ Giản Tùy Anh của Lý Văn Tốn có chút run rẩy. Gã liếc nhìn về phía Yến Minh Tự và chỉ thấy Yến Minh Tự gật đầu. Lý Văn Tốn nhắm mắt, nghiến răng nói: "Họ không phải là người phóng hỏa..."

         Giản Tùy Anh sững sờ trong giây lát. "Không phải bọn họ? Còn có thể là ai nữa?" Điều tra đã rõ ràng như vậy, sao có thể không phải bọn họ?

         "Ừ..." Lý Văn Tốn thực sự không biết nói thế nào, nhưng Giản Tùy Anh cứ mở to mắt nhìn gã, chỉ mong đợi một câu trả lời. Lý Văn Tốn muốn giấu, nhưng gã biết rằng dù thế nào cũng không thể giấu được, chỉ có thể khó khăn nói: “Chính là…chính là lão phu…”

         "Anh nói gì cơ?" Giản Tùy Anh không tin. Ông nội anh đã sống đến từng này tuổi, không mù cũng không điếc, trạng thái còn rất minh mẫn, mỗi khi không nghĩ ra được điều gì, anh sẽ đến gặp ông nội để xin lời khuyên. Làm sao ông có thể tự mình gây ra hỏa hoạn?

         "Đó là sự thật ..." Lý Văn Tốn tiếp tục. "Nhâm Nghị có mặt tại hiện trường vụ án, họ đã khảo sát rất rõ ràng. Điểm cháy ban đầu không xa nơi họ tìm thấy ông già. Sau khi điều tra thì xác định ở đó có một chiếc bật lửa. Mọi chuyện khá rõ ràng...người phóng hỏa...quả nhiên là lão phu..."

         "Sao có thể như vậy? Tại sao..." Giản Tùy Anh ngơ ngác lẩm bẩm, nhưng trong nháy mắt anh đã hiểu ra. Tại sao vậy? Để tránh bản thân bị họ lợi dụng, ông đã mạnh mẽ tự làm tổn thương mình suốt đời, ông thà châm lửa chết còn hơn để họ đạt được ước nguyện.

          Giản Tùy Anh nhìn trần nhà trắng như tuyết với đôi mắt trống rỗng, cảm thấy vô cùng đau lòng. “Sao ông ấy có thể làm như vậy…Ông ấy là người thân duy nhất của tôi…Tất cả tiền bạc và tài sản đều là thứ ngoài lề. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để đưa ông ấy trở lại. Tại sao ông ấy không đợi được tôi...Tại sao ông ấy đã già mà vẫn ngốc nhếch như vậy...Tại sao ông lại bảo vệ tôi như thế này..."

          Lý Văn Tốn cũng hơi nghèn nghẹn. “Lão phu sẽ không sao cả. Hãy tin tưởng ông ấy, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

         "Tôi muốn gặp ông nội." Giản Tùy Anh không thể kìm chế được nữa và cố gắng hết sức để thoát khỏi sự khống chế của Lý Văn Tốn. Lý Văn Tốn sợ vết thương vừa khâu sẽ lại rách ra, cũng không dám dùng quá nhiều sức, chỉ có thể nương theo động tác của Giản Tùy Anh, từ từ đỡ anh ngồi dậy.

       "Chờ một chút, tôi kêu bác sĩ đẩy cậu ngồi xe lăn, bây giờ cậu không đi được."

       "Được rồi, tôi đợi anh." Giản Tùy Anh vẫn còn buồn bã, nhưng không vùng vẫy nữa mà nhìn vô định về hướng ngoài cửa. Lý Văn Tốn ra hiệu cho Yến Minh Tự trông chừng Giản Tùy Anh.

        Một lúc sau Lý Văn Tốn rất nhanh đã quay lại. Hai người đỡ Giản Tùy Anh ngồi dậy, đang định đẩy anh đến phòng ông lão thì Lý Văn Diệu gọi. Ông lão đã tỉnh.   

        Thật trùng hợp, cuối cùng Lý Văn Tốn cũng thả lỏng một chút, nhanh chóng báo tin vui cho Giản Tùy Anh. Mấy người không dừng lại nữa mà đi thẳng đến phòng bệnh của ông lão.

        Mặc dù ông lão đã tỉnh lại nhưng tình trạng của ông không tốt lắm. Bác sĩ kiểm tra trái phải một lúc lâu rồi lắc đầu và nhờ y tá tháo mặt nạ dưỡng khí của ông ra để ông có thể nói chuyện bình thường.

        Giản Tùy Anh đang ngồi cạnh ông Giản. Ông lão không còn dùng được sức nữa, nhưng ông vẫn nắm chặt tay Giản Tùy Anh và nhìn Giản Tùy Anh với đôi mắt sâu thẳm. Ông ấy dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng tất cả chỉ có vậy. "Ông nội không thể đi cùng cháu nữa. Sau này cháu phải tự mình làm thế nào đây..."

       Giản Tùy Anh không khỏi bật khóc. Anh ôm chặt ông già. Biết đâu nếu ôm ông chặt hơn thì có thể bắt được lão nhân trở lại, nhưng sức người thật sự quá nhỏ bé, dù thế nào cũng không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.

        Anh sắp mất đi người thân duy nhất của mình…

        Lần cuối cùng anh quay lại gặp ông già, giọng nói và nụ cười của ông dường như vẫn còn ở trước mắt anh, ông gọi tên anh một cách sôi nổi và mạnh mẽ. Sau đó, ông vỗ nhẹ vào lưng anh và mời anh dùng bữa cơm ấm áp. Chỉ vài tháng sau, họ lại gặp nhau theo cách này.

        Đây là người thân duy nhất của anh, anh mới ngoài 20 tuổi và không biết phải đối mặt với nỗi đau mất đi người thân lần thứ hai như thế nào, anh chỉ có thể bất lực ôm thân xác khô héo của ông nội và khóc để trút bầu tâm sự.

        "Tùy Anh." Ông lão khó khăn nói. "Cháu không còn người thân nữa, sau này phải dựa vào chính mình...Ông nội thực sự lo lắng..."

        "Ông nội!" Giản Tùy Anh nghẹn ngào. “Cháu đang mang thai, cháu sắp có con, ông cũng sắp có chắt. Chờ, chờ đứa bé sinh ra, chờ đứa bé lớn lên...Ông vẫn phải cùng chúng cháu tận hưởng hạnh phúc gia đình!"

        "Thật sao..." Ông lão không biết lấy đâu ra sức lực, đưa tay chạm vào cái bụng phẳng lì của Giản Tùy Anh. "Cháu ngoan, cháu cũng biết rồi...có con là điều tốt...chúng ta, người nhà họ Giản...ahem..."

        "Người nhà họ Giản, không sợ gió mưa." Giản Tùy Anh trả lời trong nước mắt.

        "Ừ, không sợ gió mưa." Ông lão cuối cùng cũng mỉm cười. "Là con của ai?"

        "Là con của Thiệu Quần. Chúng cháu có mối quan hệ rất tốt, nhưng chưa từng nói với ông."

        "Uh-uh" Ông lão cố gắng đáp lại hai lần. “Cháu ngoan, đó cũng là cháu ngoan, các cháu, đều tốt...tương lai hãy sống thật tốt nhé…đừng quan tâm…đừng quan tâm...đến ý kiến ​​của người khác, hãy sống, sống tốt, hãy sống thật tốt nhé..."

        "Cháu hứa với ông, cháu hứa với cụ cố. Cháu hứa với ông tất cả mọi thứ." Giản Tùy Anh bỗng trở nên sợ hãi, anh siết chặt vòng tay và vùi mặt vào cơ thể ông già, cảm nhận được hơi thở chậm rãi của ông.

        "Hài tử, chúng ta hãy gọi là Tây Ninh...Hãy để nó biết Giản Đông Viễn, để sau này lớn lên không bao giờ giống hắn...Đáng tiếc." Ông lão thanh âm càng ngày càng trầm. "Đáng tiếc không biết là nam hay nữ. Tùy Anh...Ta phải đi gặp cụ cố và mẹ cháu. Làm sao ta có can đảm đi gặp bọn họ...Chôn ta đi, chôn ta... tránh xa họ...Ta không bảo vệ được mẹ cháu, cũng không bảo vệ được cháu..."

        "Được rồi được rồi, cứ gọi là Tây Ninh." Giản Tùy Anh nức nở, đôi vai bất giác run lên. Lý Văn Tốn và Yến Minh Tự đứng một bên lặng lẽ lau nước mắt. Họ có thể cảm nhận sự tuyệt vọng của Giản Tùy Anh chỉ qua đôi vai đang run rẩy...Đó là sự tuyệt vọng khi nhìn những người thân yêu lần lượt ra đi.

        "Thôi, vẫn là...chôn ta bên cạnh họ đi. Ta đã sống cả đời mà không biết…không biết trốn chạy là gì. Không làm ma nữa...ta sẽ đến...gặp họ...để cho họ một lời giải thích."

        Máy theo dõi dấu hiệu sinh tồn bỗng vang lên mà không hề báo trước. Bàn tay đang ôm Giản Tùy Anh của ông lão cuối cùng cũng buông xuống. Giản Tùy Anh theo bản năng muốn đánh thức ông lão lần nữa, nhưng anh cũng biết là không thể nữa rồi, thời điểm đã đến. Ông lão quả thực đã ra đi, ông đã quá mệt mỏi trong cuộc đời để chăm sóc những người thân này, dù có chết ông cũng không thể yên nghỉ nếu không đưa ra lời giải thích rõ ràng cho những người quá cố.

        Mưa gió tích tụ bao năm trong lòng ông Giản còn lạnh hơn vạn lần mưa gió ập vào ông lão trên đời. Giản Tùy Anh nhẹ nhàng kéo khăn trắng qua đầu ông lão, như muốn xoa dịu nỗi buồn mà ông đã phải trải qua bấy lâu.

        Khóe mắt Giản Tùy Anh vẫn còn ướt, thỉnh thoảng có nhân viên y tế đi lại xung quanh anh, Lý Văn Tốn và Yến Minh Tự dường như vẫn đang nói gì đó với anh, nhưng anh lại không thể nghe thấy gì nữa. Giản Tùy Anh nhắm chặt mắt lại, trong mắt tràn ngập bóng tối.

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro