chương 47: Người duy nhất Giản Tùy Anh yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        “Thật sự có thể sao?” Thiệu Quần nhìn sâu vào mắt Giản Tùy Anh, run giọng hỏi. Hắn nghi ngờ mình đang nằm mơ, sau khi làm nhiều chuyện sai trái như vậy, Giản Tùy Anh thật sự cho phép hắn chăm sóc đứa trẻ này, hắn rất muốn xác nhận với Giản Tùy Anh, để Giản Tùy Anh bất cứ lúc nào cũng không cảm thấy hối hận.

        Giản Tùy Anh đặt cốc xuống và gõ nhẹ lên bàn. "Nhưng đương nhiên phải có điều kiện tiên quyết."

        Thiệu Quần vội vàng gật đầu, hắn vẫn còn nhớ lời Chu Lệ, trước tiên hạ những kẻ nhỏ, kẻ lớn sắp đến gần. Bây giờ Giản Tùy Anh cuối cùng cũng thư giãn, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Chưa nói đến điều kiện tiên quyết, cho dù có đâm hắn, hắn cũng không chớp mắt.

        Giản Tùy Anh quay đi khỏi ánh mắt của Thiệu Quần và nói tiếp: "Đầu tiên, Tiểu Tây đương nhiên phải đồng ý, nếu như thằng bé nói không muốn gặp anh, tôi cũng không thể ép nó."

        "Đương nhiên, đương nhiên." Thiệu Quần thấp giọng đáp lại.

        Giản Tùy Anh tiếp tục. "Thứ hai, Tiểu Tây là Tiểu Tây, tôi là tôi, nếu Tiểu Tây đồng ý thì mỗi tuần anh có thể gặp Tiểu Tây một lần, bình thường Tiểu Tây đi học, không được quấy rầy nó, hai người chỉ có thể gặp nhau bên ngoài. Tôi sẽ sắp xếp thời gian cụ thể."

        Thiệu Quần sửng sốt giây lát, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn vốn định dùng Tiểu Tây để đến gần Giản Tùy Anh, nhưng Giản Tùy Anh đã trực tiếp chặn đường. Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ lời Chu Lệ. Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt. Dù thế nào đi nữa hắn cũng phải thực hiện bước đầu tiên trước nên đành cắn răng đồng ý.

        Giản Tùy Anh nheo mắt nhìn vẻ mặt của Thiệu Quần rồi nói: "Điều cuối cùng là, anh chỉ có thể một mình đến gặp Tiểu Tây, những mối quan hệ lộn xộn đó tuyệt đối không được để Tiểu Tây nhìn thấy."

        Đây không phải là vì Giản Tùy Anh cố ý làm khó hắn. Thiệu Quần đã đính hôn, hơn bảy năm sau, không biết hắn đã có một đám thê thiếp hay chưa, nhưng nhất định không được để Giản Tây Ninh nhìn thấy.

        Không ngờ, Thiệu Quần bỗng trở nên phấn khởi. "Anh không. Anh luôn ở một mình và anh không có bất kỳ mối quan hệ lộn xộn nào."

        Giản Tùy Anh chế nhạo. "Chẳng liên quan đến tôi. Dù sao cũng đừng để Tiểu Tây nhìn thấy. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ quay lại hỏi ý kiến thằng bé."

        "Được, anh đồng ý..." Thiệu Quần chỉ còn niềm hy vọng duy nhất này. Có thể tiến một bước nhỏ lại gần Giản Tùy Anh đã là một bước đột phá lớn đối với hắn. Đánh giá từ những cuộc trò chuyện trước đây giữa hắn và Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh thực sự không muốn hắn đến gần. Hiện tại có cơ hội này, cho dù chỉ là được đến gần Tiểu Tây, hắn cũng đồng ý.

        Giản Tùy Anh mất tích bảy năm, Thiệu Quần đi tìm Giản Tùy Anh bảy năm, bây giờ em đã trở lại, cho dù chỉ còn chút hi vọng, hắn cũng nguyện ý thử một lần.

        Giản Tùy Anh gật đầu. "Được, vậy tôi sẽ liên lạc với anh sau." Nói xong anh đứng dậy rời đi.

        Thiệu Quần muốn nói thêm vài lời với Giản Tùy Anh. Nhìn thấy Giản Tùy Anh định rời đi không thương tiếc, hắn đứng dậy và nắm lấy cánh tay của Giản Tùy Anh. Sắc mặt Giản Tùy Anh lập tức tối sầm. Anh nheo mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh. Thiệu Quần lập tức buông ra, giơ tay ra hiệu đầu hàng. Thấy vẻ cảnh giác trong mắt Giản Tùy Anh không hề giảm bớt, hắn lùi lại hai bước. "Xin lỗi, anh hơi kích động."

        Giản Tùy Anh khoanh tay, nâng cằm và gật đầu với hắn. "Còn gì nữa không?"

        Thiệu Quần vẫn giơ tay và cố gắng hạ giọng hết mức có thể để xoa dịu tâm trạng cảnh giác của Giản Tùy Anh.
    
       "Tùy Anh, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện... Nhân cơ hội này, em có thể nghe anh nói vài câu không, chỉ mấy câu thôi."

        Giản Tùy Anh nhếch miệng nhưng không ngồi xuống. Anh thực sự không biết phải nói gì với Thiệu Quần. Anh đã rộng lượng không quan tâm đến quá khứ và bây giờ anh còn đồng ý cho Thiệu Quần gặp Tiểu Tây. Có lẽ không có nhiều người hào phóng như anh, nhưng không ngờ, Thiệu Quần đã đi quá xa và muốn nói điều gì khác với anh.

        Giữa họ còn chuyện gì để nói sao? Trước đây anh cũng mong Thiệu Quần để anh giải thích mấy câu. Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, Thiệu Quần muốn có một cơ hội khác, nhưng trên đời này không còn nhiều cơ hội như vậy. Nếu không phải Thiệu Quần liên tục quấy rầy, anh cũng sẽ không phải nhớ lại những chuyện ngày xưa. Anh không muốn đóng vai nạn nhân trước mặt Thiệu Quần. Tuy anh thực sự là nạn nhân nhưng lòng tự trọng không cho phép anh cư xử như vậy.

        Giản Tùy Anh nói một cách bình tĩnh nhất có thể trong khi kìm nén cơn giận của mình. "Không cần, tôi còn có việc khác phải làm." Nói xong, anh rời đi mà không quay đầu lại.

        Thiệu Quần nhìn bóng lưng của Giản Tùy Anh xa dần rồi ngồi xuống trong tuyệt vọng. Hắn thực sự chỉ muốn nói với em vài lời, hắn muốn nói với em rằng giờ đây hắn đã đủ mạnh mẽ để bảo vệ và chăm sóc cho hai cha con. Hắn biết mục đích trở lại của em và muốn giúp đỡ, hắn đã chuẩn bị bao nhiêu năm, chỉ đợi ngày họ quay lại.

        Nhưng Giản Tùy Anh thà một mình làm lại từ đầu còn hơn là có liên quan gì đến hắn, thậm chí còn không muốn nghe hắn nói thêm một lời.

        Thiệu Quần cảm thấy đau lòng. Dù là việc Giản Tùy Anh từ chối hắn hay cảm giác tội lỗi của chính mình, hắn đều không thể ngẩng đầu lên. Thiệu Quần tự hỏi năm ấy Giản Tùy Anh có đau đớn khi đi tìm hắn như hắn đi tìm Giản Tùy Anh bảy năm hay không. Lúc đó hắn thậm chí còn không cho Giản Tùy Anh gặp mình. So với hắn, Giản Tùy Anh còn quá tốt bụng...

        Thiệu Quần tưởng tượng ra vẻ mặt né tránh của Giản Tùy Anh, đồng thời tưởng tượng ra sự đau buồn của Giản Tùy Anh khi rời đi. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình như bị cắt bởi một con dao, đau đến không thở được, hắn chỉ có thể bất lực che mặt, để nước mắt chảy ra.
.
.
.
        Giản Tùy Anh thực sự cảm thấy khó chịu. Trong những năm ở Anh, anh đã vô số lần tự nhủ rằng mình phải buông bỏ rất nhiều thứ, đặc biệt là Thiệu Quần. Anh còn có những việc khác quan trọng hơn phải làm, đó là chăm sóc con cái. Anh luôn nghĩ rằng mình có thể buông bỏ quá khứ, nhưng phải đến khi thực sự gặp Thiệu Quần, anh mới nhận ra điều đó khó khăn đến nhường nào.

        Thiệu Quần là người duy nhất anh yêu và sẵn sàng được anh yêu. Quá khứ của họ không bao giờ có thể xóa bỏ và họ còn có một đứa con chung.

        Giản Tùy Anh bấm còi xe một cách thiếu kiên nhẫn, nhưng dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, ánh mắt tự trách của Thiệu Quần cũng không thể xóa bỏ trong tâm trí anh.

        Anh không biết Thiệu Quần đã sống như vậy bao lâu, chỉ biết rằng Thiệu Quần thực sự đã thay đổi. Thiệu Quần, người từng rất kiêu ngạo, đã biến thành một người hối hận cả đời.

        Nhưng suy cho cùng, anh không có nghĩa vụ phải trả giá cho sai lầm của Thiệu Quần. Anh chỉ có thể nuốt hết nỗi buồn vào bụng rồi tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì và quay lại làm việc ở công ty.

        Buổi tối Giản Tùy Anh đưa Giản Tây Ninh về. Sau khi Giản Tây Ninh làm bài tập xong, hai người ngồi đối diện nhau với vẻ mặt rất nghiêm túc, chuẩn bị có một cuộc trò chuyện vô cùng khó khăn.

        Giản Tùy Anh ôm cằm suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tiểu Tây, con cảm thấy thế nào về Thiệu Quần?"

        Giản Tây Ninh dường như đã quên Thiệu Quần là ai, gãi đầu suy nghĩ một lúc trước khi chớp mắt nói: “Có phải là kẻ buôn người đó không?”

        Giản Tùy Anh gật đầu, Giản Tây Ninh tiếp tục: "Con không biết. Chú ấy trông không giống người tốt chút nào."

        Giản Tùy Anh hơi vò tóc, suy nghĩ một chút, quyết định nói ra: “Con cũng biết chú ấy là cha khác của con, chú ấy luôn đến gặp con vì muốn thăm con. Để ba suy nghĩ xem, dù sao chú ấy cũng là bố ruột, ba không thể ngăn cản chú ấy gặp con trai mình."

        Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tây Ninh bỗng tái nhợt, cậu hiếm khi tỏ ra hoảng sợ như vậy. “Ba, ba sẽ không đồng ý với chú ấy phải không?”

        Giản Tùy Anh lúng túng gật đầu, nhưng trước khi anh kịp nói thêm cái gì, Giản Tây Ninh đã òa khóc.

        Giản Tùy Anh bị sốc. Trong ấn tượng của anh, Giản Tây Ninh chưa bao giờ khóc vì đứa trẻ này rất hiểu chuyện. Anh không ngờ việc để cậu gặp Thiệu Quần lại khiến cậu khóc. Vì vậy anh nhanh chóng ôm Giản Tây Ninh vào lòng, không khỏi an ủi. "Đừng khóc, nếu con không muốn thì quên đi. Ba cũng đã nói với chú ấy rằng cần sự đồng ý của con."

        Nhưng Giản Tây Ninh vẫn không ngừng khóc, cậu nghẹn ngào nói: “Chú ấy là bố con thì đã sao, ba vẫn nuôi con, sao ba thật tâm muốn trả con lại cho chú ấy. Chúng ta đã nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, nếu bây giờ ba chăm sóc con, sau này con nhất định sẽ chăm sóc ba thật tốt. Con không quan tâm chú ấy có là bố ruột hay không. Ba là ba của con. Ba không thể, không thể trả con cho chú ấy."      

        Giản Tây Ninh khóc nhiều đến mức trái tim Giản Tùy Anh như bị bóp nghẹt. Không phải họ đã nương tựa vào nhau suốt những năm qua sao? Tiểu Tây ân cần và nhạy cảm như vậy, sao anh có thể chịu đựng được việc mất đi cậu? Cậu là người thân duy nhất của anh.

        Nhưng nghe Giản Tây Ninh tố cáo, anh cũng biết Giản Tây Ninh đã hiểu lầm điều gì đó. Anh chỉ có thể an ủi Giản Tây Ninh trong khi lau nước mắt cho cậu. “Đừng khóc, đừng khóc mà. Ba chỉ nói chú ấy là cha khác của con,  cũng không có nói ba không phải cha ruột của con, con có hai người cha. Hơn nữa, sao ba có thể để chú ấy đưa con đi? Con trai lớn của ba tốt như vậy, sao có thể trả cho chú ấy."

        Giản Tây Ninh cuối cùng cũng ngừng khóc, cậu vừa lau nước mắt vừa hỏi với vẻ khó tin: “Sao ba nói chú ấy là bố con và bảo con gặp chú ấy?”

        "Chỉ để thăm con một chút thôi." Giản Tùy Anh lại lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tây Ninh và ôm cậu vào lòng. "Ba nói với chú ấy, mỗi tuần sẽ cho gặp con một lần, chúng ta sẽ quyết định thời gian và địa điểm, xem con có đồng ý hay không. Đây không phải là hỏi ý kiến ​​của con sao? Nếu con không đồng ý, ba sẽ bảo chú ấy tránh xa ngay lập tức."

        “Thật sao?” Giản Tây Ninh siết chặt tay Giản Tùy Anh.

        "Đương nhiên là sự thật, nhà chúng ta coi trọng dân chủ, cho nên ba mới hỏi ý con." Giản Tùy Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Tất nhiên, anh cũng có ý tưởng riêng.

        Một mặt là do mối quan hệ huyết thống không thể chối cãi giữa Thiệu Quần và Giản Tây Ninh. Loại tình cảm này khác với anh và Giản Đông Viễn, Giản Đông Viễn đã không chấp nhận anh từ khi anh sinh ra, anh cũng không cần thiết phải nhận ông bố rẻ tiền đó. Nhưng Thiệu Quần khác Giản Đông Viễn, anh nhìn thấy sự quan tâm thật sự của Thiệu Quần dành cho Giản Tây Ninh. Anh không muốn ngăn cản Giản Tây Ninh gặp Thiệu Quần chỉ vì mâu thuẫn giữa anh và Thiệu Quần. Điều này thật không công bằng với Giản Tây Ninh. Anh sợ một ngày khi cậu trưởng thành, cậu sẽ oán trách anh.

        Mặt khác, vì sự việc bất ngờ ngày hôm nay nên anh đã hoảng loạn suốt đường đến trường Giản Tây Ninh. Môi trường ở Bắc Kinh quá phức tạp, không thoải mái như khi họ ở nước ngoài trước đây và anh không biết liệu thứ ác độc đó có bất ngờ tấn công Giản Tây Ninh khi họ trở về hay không. Cậu ta biết khá rõ về Thiệu Quần. Cậu ta có tinh thần không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu. Ngày nay cậu ta gần như bị coi là một kẻ buôn người. Không có gì đảm bảo rằng cậu ta sẽ không cải trang để gặp Giản Tây Ninh.

        Anh thực sự không thể chịu nổi việc phải sống với đủ thứ lo lắng mỗi ngày. Đôi khi anh tự hỏi liệu đó có phải người của Giản gia hay không và đôi khi anh lại tự hỏi liệu đó có phải Thiệu Quần hay không.

        Vì vậy, xét về mọi mặt, sẽ tốt hơn nếu để cho Thiệu Quần đến thăm Giản Tây Ninh một ngày trong tuần. Điều này sẽ tốt hơn cho mọi người và cũng an toàn hơn cho Giản Tây Ninh.

        Giản Tây Ninh vẫn đang cân nhắc tính xác thực trong lời nói của Giản Tùy Anh, còn Giản Tùy Anh ôm cậu và im lặng chờ đợi cho đến khi Giản Tây Ninh chớp mắt hỏi: "Hai người thật sự là cha của con sao? Vậy tại sao con lại có đến hai người cha?"

        Đây là một câu hỏi hay đến nỗi Giản Tùy Anh lập tức nghẹn ngào. Nhưng anh không muốn giấu Giản Tây Ninh bất cứ điều gì và để Giản Tây Ninh hiểu lầm bất cứ điều gì, vì vậy anh đã cố gắng giải thích bằng những từ ngữ dễ hiểu nhất có thể. "Nói thế nào nhỉ? Trên đời có đủ loại kỳ quan. Có người có một cha một mẹ, nhưng cũng có một số người chỉ có hai cha, bọn họ đều rất thân thiết với nhau."

        Giản Tây Ninh mặc dù không hiểu chuyện kỳ lạ như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt của Giản Tùy Anh, cậu biết rằng ba cậu không thể nào nói dối cậu chuyện lớn như vậy, nên cậu gật đầu và tiếp tục hỏi: “Vậy ba có muốn con gặp chú ấy không?”

        “Tùy con.” Giản Tùy Anh dựa vào ghế sofa, để Giản Tây Ninh nằm trên người anh. "Ba không muốn chuyện xảy ra giữa ba và chú ấy ảnh hưởng đến con. Không phải chú ấy không muốn con, mà là chú ấy không biết con được sinh ra và chú ấy cũng yêu con như ba. Nếu con sẵn lòng cho chú ấy một cơ hội, chú ấy sẽ chứng minh cho con thấy chú ấy là một người cha tốt."

        "Ồ~." Giản Tây Ninh không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nằm trên người Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh biết vấn đề này không thể được giải quyết trong một sớm một chiều, vì vậy anh không thúc giục Giản Tây Ninh nữa.

        Hai cha con chỉ tránh né chuyện này. Nhưng dù sao Giản Tây Ninh vẫn là một đứa trẻ, cũng không có kiên nhẫn như Giản Tùy Anh, cuối cùng cậu đợi đến thứ bảy và dành một ngày ở công viên giải trí với Giản Tùy Anh, cậu đã kiệt sức, nhưng vẫn ngập ngừng liếc nhìn Giản Tùy Anh. "Có phải kẻ buôn người nói muốn gặp con vào cuối tuần không?"

        Giản Tùy Anh bật cười. Anh biết tiểu tử này mấy ngày nay đã suy nghĩ chuyện này, hiện tại không nhịn được nữa, anh gật đầu. "Quyết định rồi hả?"

        "Thật ra cũng không có gì đáng xem." Giản Tây Ninh gãi đầu, giả vờ không quan tâm.

        “Ừ, không có gì đâu.” Giản Tùy Anh vừa phối hợp vừa nén cười, đồng thời trong lòng thở dài. Mối quan hệ huyết thống đôi khi thực sự kỳ diệu. Trước kia Giản Tây Ninh có chút xa lánh Thiệu Quần, nhưng bây giờ lại nhịn không được muốn gặp Thiệu Quần, có lẽ là vì tò mò không biết người cha kia của mình là người như thế nào, hoặc có lẽ chỉ vì bản năng hấp dẫn, Giản Tùy Anh không thể giải thích rõ ràng.

        Bây giờ Giản Tây Ninh đã sẵn sàng gặp mặt nên anh đã nhờ trợ lý giúp anh liên lạc với trợ lý của Thiệu Quần để hẹn gặp vào ngày hôm sau.

        Khi Thiệu Quần nhận được thông báo từ trợ lý rằng có người tên Giản Tây Ninh hẹn gặp hắn vào ngày hôm sau, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ và tự hỏi liệu đó có phải là một trò đùa hay không. Dù sao con trai hắn cũng không thể có tư chất kinh doanh sớm như vậy, nhưng trợ lý lại nhiều lần nhấn mạnh rằng quả thực là Giản Tây Ninh đã hẹn. Lúc này Thiệu Quần mới nhận ra đây là sự thỏa thuận giữa Giản Tùy Anh và Giản Tây Ninh. Chỉ là Giản Tùy Anh không muốn để lại số điện thoại của mình nên mới nhờ trợ lý liên hệ với trợ lý của hắn để đặt lịch hẹn.

        Tuy rằng quá trình có chút kỳ lạ, nhưng kết quả rất tốt, hắn có thể công khai nhìn thấy con trai mình, có lẽ cha đứa bé cũng đi cùng, Thiệu Quần vui vẻ nghĩ, nhưng sau đó lại gặp một vấn đề khác. Đây là lần đầu tiên hắn gặp họ một cách trang trọng như vậy. Lần này hắn không thể phạm sai lầm như lần trước nên lập tức gọi điện cho Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng, yêu cầu họ đến nhà hắn ngay.

        Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng nhận được cuộc gọi không rõ ràng từ Thiệu Quần. Họ tưởng Thiệu Quần xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng bỏ lại mọi thứ rồi lao tới. Nhưng thứ họ nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười như hoa của Thiệu Quần.

        Chu Lệ không khỏi trợn tròn mắt. "Cậu nhặt được tiền hay sao mà cười tươi vậy?"

        Thiệu Quần hừ lạnh. "Nhặt được tiền gì chứ?"

        Kha Dĩ Thăng chỉ nhìn thoáng qua đã biết Thiệu Quần có chuyện gì, liền nhìn Thiệu Quần bằng ánh mắt đầy ẩn ý. "Cậu cùng Tùy Anh làm hòa chưa?" Kha Dĩ Thăng vừa nói xong, Thiệu Quần đang lắc đầu bỗng ngồi xổm xuống."Không... nhưng Tùy Anh đã đồng ý cho tôi gặp con trai tôi! Mỗi tuần một lần! Ngày mai là lần đầu tiên!"

        "Ồ~" Kha Dĩ Thăng kéo dài giọng, đầy mỉa mai. “Mỗi tuần một lần, thế là nhiều lắm rồi. Tôi còn chưa xem tử vi nữa. Nhìn xem, nó đẹp lắm đấy. Một ngày nọ, Tùy Anh thực sự cho cậu mua hai quả pháo đem ra ngoài đốt."

        Chu Lệ cũng nói đùa. "Hai quả pháo không đủ che kín bầu trời Bắc Kinh đâu."

        Thiệu Quần trừng mắt nhìn họ, cảm thấy hôm nay để họ đến đây là một sai lầm. Hắn chỉ đơn giản ngừng nói chuyện với họ và chọn một bộ đồ áp lên người. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy không hợp nên quay mặt lại hỏi: "Các cậu nghĩ mặc vest có quá trang trọng không? Còn quần áo thường ngày thì sao? Liệu trông có quá tầm thường không?"

        Kha Dĩ Thăng nhún vai. “Tôi không có kinh nghiệm, tôi không có con trai, tôi không biết.”

        Chu Lệ rất có hứng thú với Giản Tây Ninh nên lập tức trở thành cố vấn cho Thiệu Quần, nhân cơ hội này để xin Thiệu Quần dẫn gã đến đó vào ngày hôm sau. Gã cũng muốn dành thời gian vui vẻ với Tiểu Tây. Đề xuất này đương nhiên bị Thiệu Quần phản đối. Lý do rất đơn giản. Đây là cuộc hội ngộ hiếm hoi của gia đình ba người Thiệu Giản.

        Chu Lệ thực sự bị thuyết phục bởi lý do của Thiệu Quần nên sau khi đưa ra lời khuyên cho Thiệu Quần, gã không nói gì nữa rồi kéo Kha Dĩ Thăng đi.

        Sau khi đám Chu Lệ rời đi, cả đêm Thiệu Quần khó có thể ngủ ngon. Hắn cứ trằn trọc trên giường suy nghĩ ngày mai sẽ nói gì và liệu mình có bỏ quên điều gì không. Mãi cho đến khi trời dần sáng, Thiệu Quần mới nhớ ra rằng mình đã nghĩ cách cả đêm để gặp hai cha con, thậm chí còn quên mua quà. Vì thế hắn lập tức thay quần áo chạy tới trung tâm thương mại, nhưng trung tâm thương mại không mở cửa sớm như vậy, cuối cùng Thiệu Quần đã đợi đến 9 giờ khi trung tâm thương mại mở cửa nhưng không biết nên mua gì. Hắn quả thực đã vắng bóng trong cuộc sống của Giản Tùy Anh và con trai hắn quá lâu, thậm chí hắn còn không biết bây giờ họ thích gì. Nhưng Thiệu Quần không có nhiều thời gian chần chừ như vậy, chỉ có thể vội vàng mua quà rồi chạy đến địa điểm đã hẹn trước với Giản Tây Ninh.

        Đúng như Thiệu Quần dự đoán, Giản Tây Ninh không đến một mình, đương nhiên, cả Giản Tùy Anh cũng đi cùng. Thiệu Quần nhìn một lớn một nhỏ từ xa, cảm thấy trái tim vốn trống rỗng bấy lâu nay của hắn dường như được lấp đầy. Vì thế hắn duỗi thẳng cổ áo, đi về phía hai người.

        Đôi mắt sắc bén của Giản Tây Ninh bắt gặp Thiệu Quần đầu tiên. Tuy có chút xấu hổ nhưng cậu vẫn chủ động vẫy tay. "Chào chú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro