chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Mặc dù Giản Tùy Anh liên tục tuyên bố rằng sau này anh sẽ không liên quan gì đến Thiệu Quần, nhưng mười phút sau, vài người vẫn ngồi trong phòng.

        Giản Tùy Anh, Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng đã không gặp nhau vài năm trước khi anh rời đi. Kha Dĩ Thăng đã đến Thượng Hải để học cao học. Chu Lệ thậm chí còn tệ hơn, gã được gửi đến Úc giữa chừng đại học. Gọi hoa mỹ thì là giáo dục nâng cao, nhưng thực tế là chuyển đổi.

        Giản Tùy Anh không muốn gặp Thiệu Quần nữa, nhưng anh vẫn quan tâm đến bạn bè của hắn, vì vậy khi Kha Dĩ Thăng nói rằng cuối cùng họ đã gặp lại nhau và hãy nói chuyện, anh cũng không từ chối mạnh mẽ hơn nữa. Anh chỉ dẫn Giản Tây Ninh lên lầu với vẻ mặt u ám.

        Mọi người có vẻ hơi nghiêm túc, ngoại trừ Chu Lệ,  người duy nhất đang chơi đùa với Giản Tây Ninh. Kha Dĩ Thăng trợn mắt, gần như trợn mắt lên trời. Y chưa bao giờ nhìn thấy Chu Lệ có tấm lòng lớn như vậy. Kha Dĩ Thăng đảo mắt, thấy Thiệu Quần ở một bên nóng lòng muốn tiến lại gần Giản Tùy Anh.

        Kha Dĩ Thăng không hiểu Thiệu Quần đang nghĩ gì. Giản Tùy Anh đã tỏ rõ sự phản kháng triệt để với cậu ta như vậy, bình thường Thiệu Quần có vẻ thông minh, nhưng tại sao cứ gặp Giản Tùy Anh là không hiểu được việc đánh giá tình hình như vậy? Kha Dĩ Thăng cố tình ho khan một tiếng, khiến Thiệu Quần bừng tỉnh, nhìn lên thấy Kha Dĩ Thăng đang nháy mắt với mình, tuy Thiệu Quần không muốn nhưng vẫn ngồi xa hơn.

        Trong lúc nhất thời, căn phòng lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng Chu Lệ và Giản Tây Ninh cười nói đùa giỡn. Kha Dĩ Thăng đang nghĩ cách phá vỡ sự im lặng thì Chu Lệ ở một bên chơi đùa với Giản Tây Ninh bỗng cất tiếng: "Trời ơi, nhóc con này đáng yêu quá. Tùy Anh, mấy năm nay cậu đi đâu thế? Sao cậu không đến chỗ tôi?"

        Giản Tùy Anh đi đâu? Đây quả thực là một câu hỏi hay. Thiệu Quần lập tức dỏng tai lên chờ đợi câu trả lời của Giản Tùy Anh.

        Giản Tùy Anh cúi đầu uống một ngụm nước, trả lời rất logic. "Châu Âu, cách Úc rất xa."

        Châu Âu lớn như vậy, Giản Tùy Anh không nói chính xác mình ở đâu, hiển nhiên Thiệu Quần không hài lòng với câu trả lời này, vì vậy liều mạng nháy mắt với Chu Lệ, hy vọng gã sẽ hỏi nhiều câu hỏi hơn, nhưng Chu Lệ, một người đàn ông hồn nhiên, dường như không nhận thấy sự lo lắng của Thiệu Quần, thay vào đó, gã chạm vào đầu và cười ngốc nghếch. "Châu Âu, nơi đó khá xa."

        Thiệu Quần thực sự muốn bắt chước Kha Dĩ Thăng đá Chu Lệ một cái. Có thật là Chu Lệ đến để giúp hắn không vậy? Toàn mải chơi với con hắn, hắn thậm chí còn không được đây này.

        Kha Dĩ Thăng tức giận ho thêm hai lần, Chu Lệ vẫn có vẻ bối rối, nhưng Giản Tùy Anh hiểu rõ hai người này bị Thiệu Quần gọi đến đây để lừa anh. Giản Tùy Anh khịt mũi, cúi đầu uống nước mà không nói gì.

        Thiệu Quần thấy Chu Lệ không làm được thì quyết định tự mình mở miệng nhưng chưa kịp nói thì Kha Dĩ Thăng đã lên tiếng trước: "Tùy Anh, lần này cậu trở về...Xem xem còn có ý định ở lại hay không."

        Giản Tùy Anh nhìn Giản Tây Ninh đang chơi đùa vui vẻ với Chu Lệ, nhẹ nhàng nói: "Ở lại, gốc rễ của tôi là ở đây."

        Kha Dĩ Thăng gật đầu và lặp lại nhiều lần. "Ở lại cũng tốt, ở lại cũng tốt. Nếu cậu cần gì thì hãy liên hệ với chúng tôi. Khi cậu rời đi, tôi và Đại Lệ không có ở đây. Tôi thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra với các cậu vào thời điểm đó. Cuối cùng chúng tôi đã đợi cho đến khi cậu quay lại."

        "Được rồi, tôi sẽ phải làm phiền các anh." Giản Tùy Anh đáp lại, ánh mắt anh vô thức liếc về phía Thiệu Quần đang ngồi cách anh khá xa. Khi Thiệu Quần nhìn thấy Giản Tùy Anh đang nhìn về phía mình, hắn vô thức ngồi thẳng lưng và mỉm cười, nhưng nụ cười đó còn xấu hơn cả khóc. Giản Tùy Anh quay mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa. Thiệu Quần lại ủ rũ ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào Giản Tùy Anh với đôi mắt rực lửa, nhưng Giản Tùy Anh không bao giờ nhìn hắn nữa.

        Chu Lệ ở một bên đã vui vẻ đủ rồi, kéo cánh tay Giản Tây Ninh tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, khung cảnh vốn dĩ khó xử bỗng trở nên sôi động. Kha Dĩ Thăng thông qua Giản Tây Ninh bé nhỏ để tìm hiểu thêm về tình hình hiện tại của Giản Tùy Anh.

        Giản Tùy Anh cũng chọn một số điều ít quan trọng để nói với họ. Mặc dù họ đã không gặp nhau nhiều năm nhưng tình bạn giữa họ vẫn còn đó. Chẳng bao lâu sau mọi người lại trở nên quen thuộc.

        Chu Lệ thậm chí còn tìm ra trường của Giản Tây Ninh. Theo Chu Lệ, hai chú cháu có thể đi chơi cùng nhau trong khi Giản Tây Ninh đang được nghỉ.

        Trò chuyện một lúc, Giản Tùy Anh nhìn đồng hồ thấy đã muộn. Ngày mai anh có việc phải làm. Giản Tây Ninh cũng buồn ngủ rồi nên họ phải rời đi.

        Chu Lệ đề nghị đưa Giản Tùy Anh về, Giản Tùy Anh lại liếc nhìn Thiệu Quần rồi nói: "Không cần, tôi cùng bạn bè tới đây." Anh vừa nói xong, chuông điện thoại bỗng reo lên, là Yến Minh Tự gọi.

        Sau khi nói chuyện với người tổ chức, Yến Minh Tự đã tìm kiếm Giản Tùy Anh và nghe người quen nói rằng Giản Tùy Anh và Kha Dĩ Thăng đã rời đi. Y đã ở Bắc Kinh nhiều năm nên đương nhiên biết mối quan hệ giữa Kha Dĩ Thăng và Thiệu Quần. Y vẫn nhớ những gì Thiệu Quầ đã làm khi Giản Tùy Anh sắp sinh con. Y không bao giờ muốn Giản Tùy Anh bước vào bẫy của Thiệu Quần một lần nữa. Trong khi chờ đợi Giản Tùy Anh trả lời, y lo lắng từng giây, sợ nếu đến quá muộn, Giản Tùy Anh sẽ lại tin vào lời nói dối của Thiệu Quần.

       May mắn thay, Giản Tùy Anh đã sớm trả lời cuộc gọi.

        "Anh Minh Tự." Giản Tùy Anh nói nhỏ. Với âm thanh này, Kha Dĩ Thăng và Chu Lệ đồng loạt nhìn nhau. Yến Minh Tự? Người này có phải là người bạn mà Giản Tùy Anh đã đề cập? Mối quan hệ giữa Giản Tùy Anh và Yến Minh Tự tốt như vậy? Tốt đến mức họ có thể cùng nhau đi dự tiệc và cùng nhau về? Khi nào họ trở nên tốt như vậy? Chẳng lẽ trong nhiều năm qua, Giản Tùy Anh đã hoàn toàn quên mất Thiệu Quần và bắt đầu một mối quan hệ mới? Liệu Thiệu Quần còn cơ hội không?

        Hai người dỏng tai lên, cẩn thận nghe cuộc trò chuyện giữa Giản Tùy Anh và Yến Minh Tự, nhưng Giản Tùy Anh chỉ nói vài lời về việc gặp lại một người bạn cũ, nói cho Yến Minh Tự biết vị trí của mình rồi cúp máy.

        "Cũng khá muộn rồi, chúng tôi về trước." Giản Tùy Anh chào hỏi Chu Lệ và Kha Dĩ Thăng, sau đó vỗ nhẹ Giản Tây Ninh nói: "Đi thôi."
       
        Giản Tây Ninh khá thích Chu Lệ, một ông chú vui tính. Tuy nhiên, cậu vẫn vẫy tay chào Kha Dĩ Thăng một cách hợp lý. "Tạm biệt chú Chu, tạm biệt chú Kha."

        Thiệu Quần trong nháy mắt đứng dậy, Giản Tây Ninh đã chào tất cả mọi người, ngoại trừ hắn, hắn cảm thấy buồn bã như thế nào, nhưng cũng không thể trách họ được. Ai bảo hắn vắng mặt trong cuộc đời họ nhiều năm như vậy, nên hắn phải cố gắng hết sức để thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt hai cha con.

        Giản Tây Ninh dường như đã chú ý đến Thiệu Quần vào lúc này, cậu cau mày suy nghĩ một lúc trước khi miễn cưỡng vẫy tay với hắn. "Tạm biệt chú buôn người."

        Chu Lệ không nhịn được bật cười. Sắc mặt Thiệu Quần tái nhợt, trực giác cảm thấy chuyện nhỏ này là cố ý. Giản Tây Ninh quá nhạy bén và thông minh. Nếu không phải lý do này, Thiệu Quần căn bản không nghĩ ra được mục đích Giản Tây Ninh nhắm vào hắn là gì. Lý do duy nhất có thể là Giản Tùy Anh đã nói cho Giản Tây Ninh biết hắn là ai, và đứa trẻ này...không muốn nhận hắn...

        Kha Dĩ Thăng nhìn vẻ mặt của Thiệu Quần, làm sao y có thể không hiểu Thiệu Quần đang nghĩ gì. Sau đó y quay sang nói với Giản Tùy Anh. "Vậy tôi không giữ cậu nữa. Khi nào có thời gian chúng ta gặp nhau nhé."

        Giản Tùy Anh gật đầu và rời đi cùng Giản Tây Ninh. Thiệu Quần nhìn bóng lưng Giản Tùy Anh xa dần, trong lòng cảm thấy chua chát. Hắn ôm ngực hít một hơi thật sâu, rồi ngã người ra ghế trong tuyệt vọng.

        Kha Dĩ Thăng rất tức giận khi thấy Thiệu Quần hành động vội vàng như vậy, nhưng y không thể biểu lộ sự tức giận của mình mà chỉ đá vào chân Thiệu Quần rồi châm một điếu thuốc. "Chính xác thì kế hoạch của cậu là gì? Có thể cho tôi biết được không?"

        "Tôi không biết." Thiệu Quần lặp lại một cách lơ đãng. “Tôi thực sự không biết, tôi đã xin lỗi nhưng em ấy nói không trách tôi. Tôi nói muốn bồi thường nhưng em ấy từ chối và yêu cầu tôi tránh xa hai người họ. Tôi thực sự không biết phải làm gì khác."

        Kha Dĩ Thăng không biết phải làm gì trong tình huống này, y chỉ có thể hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác trong khi Chu Lệ lắc đầu. “Nếu cậu ấy không muốn thì cậu không cho được đâu."

        Thiệu Quần cười khổ. "Điều cuối cùng em ấy muốn chấp nhận là không  liên quan đến tôi. Tôi có thể làm gì khác đây?"

        "Chậc." Chu Lệ trợn mắt. "Nếu nó quá lớn, hãy bắt đầu từ những thứ nhỏ!"

        Khi Thiệu Quần nghe thấy điều này, hắn bỗng trở nên có động lực hơn. Chu Lệ, một người không đáng tin cậy, chưa bao giờ nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho, bây giờ lại nói có lý như vậy nên Thiệu Quần thúc giục: "Nhanh lên, nói cho tôi biết ý tưởng của cậu là gì."

        Chu Lệ vỗ đầu hắn. “Tiểu Tây cái gì cũng không biết, cậu chỉ cần cố gắng đối xử tốt với thằng bé, đợi thằng bé thấy cậu không tệ, nguyện ý để cậu đến gần. Tùy Anh có thể đuổi cậu đi sao? Tại sao điều đơn giản như vậy cậu cũng không hiểu?"

        "Cậu cảm thấy có ổn không vậy? Tùy Anh kiểu gì cũng tức giận nếu biết tôi đi gặp Tiểu Tây." Thiệu Quần nhanh chóng giữ vai Chu Lệ và tiếp tục đặt câu hỏi.

        "Không cần lén lút tới đó đâu. Không phải cậu vừa nghe nói Tiểu Tây học ở đâu sao? Nếu không có việc gì thì chạy đến đó hỏi xem thằng bé thích gì, đồ ăn, trò vui hay bất cứ thứ gì khác. Tôi không tin là không thể lấy lòng được thằng bé."

        "Có đáng tin cậy không?" Thiệu Quần vẫn có chút nghi hoặc, Chu Lệ từ trước đến nay suy nghĩ không giống người thường, cũng chưa từng nghĩ ra ý tưởng hay. Nhưng lúc này, hắn thực sự không còn lựa chọn.

        "Ồ, cậu có muốn thử trước không? Hay cậu có ý kiến ​​​​hay hơn?" Chu Lệ cười nói.

        "Không."

        "Thì đó." Chu Lệ lắc đầu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, có chút xấu hổ nói. "Còn một điều nữa, tôi thực sự cần hỏi."

        "Nói đi."

        "Là Tiểu Tây, nó thật sự là con trai cậu à?" Chu Lệ nghĩ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Với ngoại hình nhỏ bé của Giản Tây Ninh đứng cạnh Giản Tùy Anh, không ai có thể nghi ngờ rằng họ không phải cha con ruột. Nhưng Thiệu Quần vẫn khẳng định Giản Tây Ninh là con trai mình, Chu Lệ không nhịn được hỏi.

       "Con trai của tôi, tôi thừa nhận sai lầm của mình!" Thiệu Quần hét lớn.

        "Nào nào, bình tĩnh đã." Chu Lệ vội vàng ấn vai Thiệu Quần. "Cậu không thấy Tiểu Tây và Tùy Anh giống nhau lắm sao? Cậu nhất quyết nói đó là con trai cậu, những người không biết còn tưởng đó là con trai của cậu và Tùy Anh." Chu Lệ nói xong liền cười hai tiếng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, nhưng không ngờ Thiệu Quần lại lập tức cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ áy náy. Một ý tưởng kỳ lạ nhưng hợp lý đột nhiên xuất hiện trong đầu Chu Lệ, gã không khỏi nói "Mẹ kiếp" rồi kêu lên: "Đó là sự thật!"

        Kha Dĩ Thăng, người đã im lặng từ nãy đến giờ, tỏ ra ngạc nhiên, sau đó giơ ngón tay cái lên với Thiệu Quần và nói một cách mỉa mai: "Cậu thật lợi hại, tin chắc mình có thể giấu được chuyện lớn như vậy."

        Thiệu Quần cúi đầu, trầm giọng nói. "Em ấy, cái đó...Tôi không biết...Tôi không biết cho đến khi em ấy rời đi...Tôi tưởng em ấy ghét tôi đến chết, không ngờ em ấy thật sự giữ đứa bé lại và nuôi nấng nó rất tốt…”

        Chu Lệ ngã xuống đất. "Anh ơi, tại sao em lại thấy kịch tính hơn cả phim...Anh...quên đi, em không nói nữa, tốt nhất anh nên tự mình cố gắng đi."

        Vài người trò chuyện một lúc, Thiệu Quần biết không thể giấu được nữa nên đành phải kể hết ngọn ngành. Chu Lệ nghe xong không ngừng chửi thề. Kha Dĩ Thăng cau mày, nhận ra năm đó Thiệu Quần đã tàn nhẫn đến mức nào khiến Giản Tùy Anh phải rời bỏ quê hương như vậy.

        Họ thực sự muốn mắng Thiệu Quần một trận. Cậu ta bốc đồng, gây ra biết bao tổn hại cho mọi người. Nhưng bọn họ cũng tận mắt chứng kiến ​​những năm này Thiệu Quần sống như thế nào, không ngày nào không đau đớn và tự trách. Nếu thật sự có nghiệp báo, bảy năm qua Thiệu Quần thật sự đã phải chịu đựng rất nhiều.

        Hiện tại bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp để Thiệu Quần cố gắng hết sức bù đắp những sai lầm đó, vì vậy mấy người lại thảo luận lần nữa, cuối cùng thống nhất ra một kế hoạch, chính là điều Chu Lệ đã đề cập trước đó, bắt đầu từ những điều nhỏ.

        Thiệu Quần những ngày không có việc gì làm đều lén đến trường Giản Tây Ninh. Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ lời dặn của Chu Lệ là không được để cho Giản Tùy Anh biết, nên hắn đã cải trang, đội mũ, đeo kính râm và đeo khẩu trang, che kín người.

        Một ngày nọ, Giản Tùy Anh đang bận xem xét các kế hoạch dự án mới nhất với một số người quản lý trong công ty thì nhận được cuộc gọi từ trường học.

        "Cái gì?! Con trai tôi gặp phải một kẻ buôn người?" Giản Tùy Anh nhất thời không kiềm chế được và hét lên trước mặt người quản lý. "Bây giờ con tôi thế nào rồi? Đứa bé có ổn không?"

        "Không sao đâu, bảo vệ đã kịp thời phát hiện, nhưng..." Hiệu trưởng có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nói. "Anh ta nói biết anh nên chúng tôi không gọi cảnh sát. Nếu có thời gian, anh có thể đến trường không? Chúng tôi sẽ ở phòng bảo vệ."

        "Chờ chút, tôi sẽ tới ngay." Giản Tùy Anh tức giận đến mức bỏ lại cấp dưới và lái xe thẳng đến trường học của Giản Tây Ninh. Ngoài tức giận, anh còn có chút sợ hãi. Thảm họa bảy tám năm trước dường như vẫn còn sống động trong tâm trí anh, anh đã mất đi một người thân trong vụ việc đó. Bây giờ anh chỉ còn Tiểu Tây, nếu có chuyện gì xảy ra với Tiểu Tây...Giản Tùy Anh đóng sầm cửa xe.

        Làm sao anh có thể quên những người đó điên cuồng đến mức nào? Làm sao anh có thể không tưởng tượng được rằng họ sẽ tấn công Tiểu Tây như cách họ làm với ông nội anh.

        Giản Tùy Anh không biết mình đã tăng tốc bao nhiêu rồi lao nhanh nhất có thể đến trường của Giản Tây Ninh, nhưng điều anh không ngờ tới là thấy Thiệu Quần ở trong phòng bảo vệ.

        Thiệu Quần còn chưa tháo kính râm và mũ ra thì thấy Giản Tùy Anh đến, hắn vô thức đeo lại khẩu trang. Giản Tùy Anh phớt lờ sự chật hẹp của phòng bảo vệ, nắm lấy tay Giản Tùy Anh và hỏi hiệu trưởng. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

        "Chính là như vậy!" Người bảo vệ nghiêm túc chỉ vào Thiệu Quần. "Tôi đã theo dõi anh ta nhiều ngày rồi! Ngày nào anh ta cũng lẻn vào trường học, hôm nay cuối cùng cũng bắt được!"

        "Tôi không phải..." Thiệu Quần lập tức phản bác, nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy Giản Tùy Anh hơi nhíu mày, hắn trực tiếp ngậm miệng lại.

        Người bảo vệ vẫn đang giận dữ miêu tả hiện trường vụ bắt giữ Thiệu Quần. "Chưa hết đâu, anh ta lẻn vào trong lúc lớp đang có giờ thể dục! Sau đó đi thẳng đến chỗ đứa bé này. Bọn trẻ đều nói anh ta là kẻ buôn người! Anh ta khá sáng suốt, thấy đứa trẻ nào ăn mặc đẹp đẽ thì sẽ lao về phía chúng! Gọi cảnh sát, nhất định phải gọi cảnh sát."
   
        Giản Tùy Anh nheo mắt nghe nhân viên bảo vệ một lúc lâu, khi thấy nhân viên bảo vệ thực sự định gọi cảnh sát, anh mới nhanh chóng ngăn cản. "Đúng vậy, không được mềm lòng khi đối phó với loại buôn người này!"

        Giản Tùy Anh nói xong liền thở dài. "Nhưng anh ấy nói đúng, tôi biết anh ấy."

        "Hả?" Nhân viên bảo vệ rất khó hiểu nhìn Giản Tùy Anh. "Nhìn cách ăn mặc của anh ta, rõ ràng là anh ta sắp làm điều gì đó xấu xa. "

        “Chúng ta thật sự quen nhau, không cần báo cảnh sát.” Giản Tùy Anh xoa đầu Giản Tây Ninh, cúi đầu hỏi: "Con có sợ hãi không?"

        "Không thể nào." Giản Tây Ninh thản nhiên nói. "Bác bảo vệ định đưa chú ấy đi ạ? Chú ấy không muốn đưa cháu đi đâu nên chúng ta hãy quên chuyện đó đi."

        Giản Tùy Anh gật đầu và nói lại với nhân viên bảo vệ. "Tôi không sai đúng chứ? Cứ giao người này cho tôi. Tôi chắc chắn anh ta sẽ không gây phiền toái nữa." Giản Tùy Anh nói xong, quay sang Thiệu Quần. "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

        Thiệu Quần đột nhiên trở nên phấn khích, Giản Tùy Anh không muốn gọi cảnh sát để bắt giữ hắn. Điều này có nghĩa là Giản Tùy Anh mềm lòng với hắn. Thiệu Quần trả lời ngay lập tức: "Được! Ra ngoài nói chuyện! Ra ngoài nói chuyện đi!"

        Giản Tùy Anh và nhân viên bảo vệ làm một thủ tục đơn giản rồi để Giản Tây Ninh quay lại lớp học. Anh đưa Thiệu Quần đến một quán cà phê gần đó. Thiệu Quần trong tiềm thức muốn cho gọi cho Giản Tùy Anh một ít sữa.

        Nhưng Giản Tùy Anh đã gọi một tách cà phê đen. Thiệu Quần nhìn Giản Tùy Anh uống cà phê đắng mà không thay đổi sắc mặt, nắm tay dưới bàn của hắn siết chặt. Hắn biết Giản Tùy Anh đã thay đổi rất nhiều, trước đây em rất kén chọn và có chút ngang ngược, nhưng bây giờ dường như đã thoải mái hơn, thậm chí một số thói quen sinh hoạt cũng đã thay đổi.

        Thiệu Quần chỉ cảm thấy cay đắng. Làm sao tính cách của một người có thể thay đổi dễ dàng như vậy? Chỉ là em ấy đã chịu đựng quá nhiều và phải mài giũa nó từng chút một.

        Chỉ với những chi tiết nhỏ này, Thiệu Quần có thể ghép lại được những khó khăn của Giản Tùy Anh trong thời gian hắn vắng mặt...Thiệu Quần không thể kìm được lời nói nữa.

        Giản Tùy Anh ngay lập tức ngắt lời hắn. "Đừng nói đến nợ nần hay đền bù. Tôi nghe đến chai sạn rồi."

        Thiệu Quần nghẹn ngào nuốt lại những lời định nói và mím môi, không biết phải làm gì nữa.

        Giản Tùy Anh cúi đầu uống thêm một ngụm cà phê. Sau khi im lặng hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: "Anh muốn gặp Tiểu Tây, không phải là không thể..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro