PHẦN 3: CHÚNG TA SAU NÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 45: Trở về

"Hãy quay trở về đi, trở lại lần nữa, tất cả những kẻ lang thang sẽ được an toàn."

       Bài hát đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Giản Tùy Anh, anh mở mắt ra. Trời đã tối và có tiếng bước chân đang tiến lại gần anh. Giản Tùy Anh đứng dậy và nhìn về hướng có tiếng bước chân. Giản Tây Ninh cầm một chiếc điện thoại di động cũ từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt rạng rỡ như thể tìm được kho báu. Cậu đặt điện thoại vào tay Giản Tùy Anh. "Ba, nhìn này, nó mở được rồi."

       Giản Tùy Anh cuối cùng cũng nhớ ra đây là chiếc điện thoại di động anh từng sử dụng ở Trung Quốc. Không biết Giản Tây Ninh đã làm cách nào để mở nó.

       Giản Tùy Anh xoa xoa cái trán có chút đau nhức của mình. "Con tìm thấy nó ở đâu?”

       “Nó ở trong chiếc hộp con mang về.” Giản Tây Ninh thích thú nói.

       Đây là một sở thích nhỏ của Giản Tây Ninh, có thể coi là do Giản Tùy Anh gián tiếp trau dồi. Trước đây khi ở Anh, anh vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc Giản Tây Ninh. Giản Tây Ninh luôn muốn làm phiền anh khi cậu không có việc gì làm, nên anh hay tháo một thứ gì đó ra và đưa cho Giản Tây Ninh để cậu ghép lại. Giản Tây Ninh cũng thích mày mò những thứ anh không sử dụng. Không ngờ lần này lại bật được điện thoại di động cũ của anh lên.

       Giản Tùy Anh nhìn thời gian dọc theo chiếc điện thoại di động cũ và quả thực đã muộn rồi. Buổi tối anh còn có một bữa tiệc, lời mời là do Yến Minh Tự đưa cho vài ngày trước. Gọi tắt là nơi tụ tập của các doanh nhân trẻ Anh mới về nước cần thiết lập mối quan hệ.

       Giản Tây Ninh vẫn đang chơi với chiếc điện thoại di động cũ. Giản Tùy Anh nhìn cậu một lúc rồi đột nhiên kéo cậu lại. Giản Tây Ninh ngước nhìn Giản Tùy Anh với vẻ bối rối.

       "Buổi tối ba có việc phải ra ngoài, con muốn ở nhà hay đi cùng ba?" Giản Tùy Anh hỏi.

       “Có gì vui không?” Giản Tây Ninh cuối cùng cũng buông điện thoại xuống, chú ý đến chủ đề của anh.

       "Có lẽ là không." Giản Tùy Anh đảo mắt, nghiêm túc nói. "Có lẽ chỉ là ăn uống và trò chuyện thôi."

       Giản Tây Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định. "Vậy thì tốt hơn là con nên đi. Con có thể đi cùng ba nếu ba cảm thấy buồn chán."

       Giản Tùy Anh bật cười. Tiểu tử này ban ngày nói muốn bảo vệ anh, không ngờ lại thực sự coi trọng việc này. Giản Tùy Anh không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Giản Tây Ninh thêm hai lần nữa. "Cảm ơn rất nhiều. Chúng ta đi thay quần áo đi."

       Một lớn một nhỏ nhanh chóng phối hợp quần áo. Yến Minh Tự cũng đến kịp thời, y đặc biệt đến đây để đón Giản Tùy Anh, lần này Giản Tùy Anh quay lại có rất nhiều việc phải làm, nhưng em ấy hoàn toàn từ chối sự giúp đỡ của mọi người. Y chỉ có thể bắt đầu từ bên cạnh và tìm cách giúp Giản Tùy Anh mở rộng liên hệ. Lần này là sự trở lại thực sự của Giản Tùy Anh.

       Yến Minh Tự muốn Giản Tùy Anh đến bữa tiệc này để thu hút đủ sự chú ý của những người trong giới kinh doanh. Với địa vị của y bây giờ, chuyện này cũng không phải việc gì khó.

       Vừa bước vào cửa Yến Minh Tự đã cảm thấy hơi choáng váng. Hai người, một lớn một nhỏ, mặc cùng một kiểu quần áo, đồng thời ngẩng đầu nhìn y.

       Yến Minh Tự nhắm mắt lại, rồi lại mở chúng ra. Hai người mẫu vẫn đang nhìn y.

       "Tiểu Tây cũng đi?" Yến Minh Tự ngạc nhiên hỏi.

       "Đúng vậy, chúng ta đi chơi thôi."

       “Đi nào.” Yến Minh Tự cúi xuống, bế Giản Tây Ninh lên và bước ra ngoài.

       Bữa tiệc này được tổ chức bởi một người nổi tiếng trong giới kinh doanh, có rất nhiều khách mời và khung cảnh khá sôi động. Giản Tùy Anh và Yến Minh Tự vừa đi vào, rất nhiều khách đã chào đón và trò chuyện với họ.

       Họ không biết rõ về người mới nổi Giản Tùy Anh, nhưng họ rất quen thuộc với Yến Minh Tự. Họ biết rằng người có thể sánh đôi cùng Yến Minh Tự chắc chắn không phải người tầm thường. Vậy nên họ tự nhiên có chút kính nể Giản Tùy Anh. Ngay cả Giản Tây Ninh cũng được đối xử như 'VIP'.

       Yến Minh Tự không giấu giếm gì, trực tiếp giới thiệu Giản Tùy Anh là người nhà của y, vừa trở về từ Anh và hy vọng mọi người có thể quan tâm nhiều hơn. Những người này đều là một lũ cáo già, sao có thể không hiểu được điều này, lập tức càng thêm kính trọng Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh mở miệng nhiều lần muốn phản bác, nhưng Yến Minh Tự đã nhéo cánh tay Giản Tùy Anh và thì thầm vào tai anh. "Em trai anh đương nhiên cũng là người nhà, em không muốn thừa nhận em là em trai anh sao?"

       Những lời này buộc Giản Tùy Anh phải đẩy lùi mọi sự từ chối của mình. Anh không còn cách nào khác ngoài việc để Yến Minh Tự tiếp tục 'nói nhảm'.

       Dù quá trình thế nào thì kết quả cũng rất tốt. Các mối quan hệ của anh quả thực đã được mở rộng. Không lâu sau khi Yến Minh Tự bị người tổ chức gọi đi, anh đã nhận được rất nhiều danh thiếp từ các ông chủ nổi tiếng. Một số mơ hồ tiết lộ ý định hợp tác. Một số chỉ để làm quen với người mới nổi này.

       Giản Tùy Anh trò chuyện ngắn gọn với những người này. Anh cũng chủ động viết ra tên của một số ông chủ mà anh thực sự muốn hợp tác và bắt đầu nói chuyện với họ. Sau một lúc, anh cảm thấy mình đã đạt được rất nhiều điều.

       Giản Tùy Anh đã rời xa Bắc Kinh nhiều năm rồi, mặc dù vẫn âm thầm chú ý đến sự phát triển của các ngành công nghiệp ở Bắc Kinh. Nhưng khi nhìn tận mắt thì lại khác. Chỉ sau một bữa tiệc, anh đã biết được nhiều điều về sự phân bổ quyền lực phức tạp ở Bắc Kinh, đồng thời nhận được tin tức về một số dự án đầu tư tiềm năng.

       Trò chuyện xong, Giản Tùy Anh âm thầm trốn thoát và tìm một nơi yên tĩnh để ăn vài miếng với Giản Tây Ninh. Giản Tây Ninh dường như đã quen với cuộc sống như vậy. Khi Giản Tùy Anh đang trò chuyện với đối tác, cậu không bao giờ gây ồn ào hay chạy lung tung.

       Giản Tây Ninh lấy đồ ăn nhẹ của mình và ăn trong khi chờ đợi Giản Tùy Anh. Cậu cũng chu đáo đưa cho Giản Tùy Anh hai miếng.

       “Thật nhàm chán.” Giản Tùy Anh thở dài, nếm thử đồ mà Giản Tây Ninh mang tới. Anh thật sự không thích thứ ngọt ngào này, nhưng anh đã uống rất nhiều rượu, bụng đói cồn cào. Ngoài ra, dù có thế nào thì cũng là con trai anh mang cho, anh phải nể mặt con trai mình, vậy nên anh ăn thêm một miếng nữa rồi đặt xuống và vỗ nhẹ vào đầu Giản Tây Ninh.

       Trên thực tế, anh cảm thấy hơi có lỗi với Giản Tây Ninh. Giản Tây Ninh không vô tư hồn nhiên như những đứa trẻ cùng tuổi. Điều đó có liên quan đến công việc bận rộn của anh. Mặc dù anh đã dành gần như toàn bộ thời gian sau giờ làm việc để chăm sóc Giản Tây Ninh, nhưng suy cho cùng, anh không thể tự mình làm được bất cứ điều gì.

       Anh cũng thừa nhận rằng Giản Tây Ninh có thể ít nhiều thiếu thốn so với những đứa trẻ khác, chẳng hạn như tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ...

       Nhưng Giản Tây Ninh vẫn đang vùi đầu vào đống đồ ăn vặt. Khi nghe câu hỏi của Giản Tùy Anh, cậu mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói: “Hả?” Sau đó nhận ra ý của Giản Tùy Anh là về bữa tiệc. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không tệ, bọn họ đều có khuôn mặt màu vàng, nhìn dễ chịu hơn nhiều so với những người kia, ít nhất trông chúng ta cũng không quá khác họ."

       "Khi đi học con sẽ thấy nhiều khuôn mặt màu vàng hơn." Giản Tùy Anh mỉm cười nói. "Đừng quên khi con đi học..."

       “Phải nói tiếng Trung.” Giản Tây Ninh nhún vai. "Ba đã nói nhiều lần rồi, ba yên tâm, con nói tiếng Trung tốt hơn tiếng Anh."

       "Ồ, không tệ, con học được phương ngữ Bắc Kinh rồi này, con học ai thế?" Giản Tùy Anh muốn nhéo khuôn mặt trắng nõn của Giản Tây Ninh thêm một lần nữa, nhưng Giản Tây Ninh đã khéo léo né được và mỉm cười nói với Giản Tùy Anh. “Là chú Lý, trúc mã của ba."

       Hai người trò chuyện vui vẻ cho đến khi cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi một giọng nói.

       "Tùy Anh..."

       Nghe được giọng nói này, Giản Tùy Anh theo bản năng cau mày, sau đó đứng dậy chắn Giản Tây Ninh phía sau, lạnh lùng nhìn về phía giọng nói.

       Thiệu Quần đã quan sát họ ở đây rất lâu, hắn thực sự đã nhận lời mời đến bữa tiệc này, nhưng hắn không có ý định đi. Hắn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Đó là tìm cách liên lạc với Giản Tùy Anh.

       Thiệu Quần nhìn thấy Giản Tùy Anh xa lánh mình, hắn đang lo lắng đi loanh quanh thì nhận được cuộc gọi từ Chu Lệ, khẳng định đã nhìn thấy Giản Tùy Anh ở đây, Thiệu Quần không nói lời nào, vội vàng chạy tới. Sau khi lục soát gần như toàn bộ sảnh tiệc, hắn phát hiện hai cha con đang ở một góc vắng vẻ.

       Thiệu Quần im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ và cảm thấy chua chát khi nhìn thấy vẻ mặt hiểu biết của Giản Tây Ninh. Hắn không biết cuộc sống ở nước ngoài của hai cha con khó khăn đến mức nào để khiến Giản Tây Ninh hình thành tính cách cẩn thận như vậy, nhóc con chỉ lặng lẽ chờ đợi Giản Tùy Anh làm xong công việc. Sau đó mang một ít đồ ăn nhẹ lộn xộn đến cho Giản Tùy Anh, động tác điêu luyện đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.

       Nếu có thể, Thiệu Quần thật sự muốn ôm hai người họ vào lòng ngay lúc này, rồi dùng tất cả những gì mình có để bù đắp điều hắn nợ họ bao năm qua, nhưng thực tế là hắn chỉ có thể trốn trong góc và chắp nối câu chuyện cuộc sống của hai cha con thông qua vài lời nói ngắn ngủi của họ.

       Làm sao Thiệu Quần có thể không ghen tị khi nghe họ nhắc đến tên Lý Văn Tốn? Hắn ghen tị vì Lý Văn Tốn có thể tùy ý tham gia vào cuộc sống của họ, dù chỉ là dưới danh nghĩa bạn bè. Nghĩ đến đây, Thiệu Quần không thể kiềm chế được nữa và gọi tên Giản Tùy Anh. Hắn cũng nhìn thấy sự cảnh giác trong hành động của Giản Tùy Anh.

       'Xứng đáng'. Thiệu Quần nghĩ. Hắn xứng đáng nhận tất cả những điều này. Vì vậy, Thiệu Quần lặng lẽ lùi lại một bước và thì thầm ở khoảng cách tương đối an toàn với hai cha con. "Em...ổn chứ? Em đã uống rượu phải không? Em đã lái xe đến đây sao? Anh đưa em về..."

        "Không, tôi đến đây với bạn." Giản Tùy Anh lắc đầu, rõ ràng là từ chối, rồi làm động tác ra hiệu Thiệu Quần có thể rời đi.

       Nhưng Thiệu Quần vẫn đứng đó. Không biết qua bao lâu, hắn mới hướng ánh mắt về phía Giản Tây Ninh, run rẩy hét lên: "Tiểu Tây."

       Giản Tây Ninh chớp mắt nhìn Thiệu Quần một cái, sau đó liếc nhìn Giản Tùy Anh không nói gì. Thiệu Quần cuối cùng không nhịn được nữa, hắn tiến lên vài bước, ngồi xổm trước mặt Giản Tây Ninh và run rẩy nói: “Có phải tên của con là Tiểu Tây, Giản Tây Ninh, con, con còn nhớ chú không, Tiểu Tây, chú…”

       Giản Tây Ninh lại chớp chớp mắt, tựa cằm suy nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra điều gì đó. "A! Kẻ buôn người!"

       Giản Tùy Anh lập tức cúi đầu và liếc nhìn Giản Tây Ninh. Anh thực sự không biết Giản Tây Ninh đang nghĩ gì. Thề có trời đất chứng giám, anh đã nói cho Giản Tây Ninh biết Thiệu Quần là ai, nhưng Giản Tây Ninh dường như không để tâm chút nào, chỉ nhớ đến những kẻ buôn người, nhưng anh không muốn giải thích gì trước mặt Thiệu Quần nên chỉ vỗ vai Giản Tây Ninh ra hiệu cho cậu không được hét lên.

       Giản Tây Ninh bĩu môi, ngẩng đầu lên như không hiểu ý Giản Tùy Anh rồi nói với Thiệu Quần. "Chú tới đây để cướp cháu đi à?"

       "Làm sao có thể..." Thiệu Quần nghe được lời này, trong lòng như bị dao cắt. Hắn thực sự rất muốn bù đắp tình cảm cho con trai mình, nhưng Giản Tây Ninh hoàn toàn từ chối hắn, thậm chí còn nghĩ rằng hắn có ý xấu. Thiệu Quần cảm thấy trong lòng mình có một cái hố sâu không đáy, nó trống rỗng và không gì có thể lấp đầy được.

       Sẽ thật tuyệt nếu thời gian có thể quay ngược lại, Thiệu Quần nghĩ. Nếu thời gian có thể quay trở lại bảy tám năm trước, cho dù có bị đánh chết, hắn cũng không bao giờ tin lời dư luận nói. Hắn sẽ không gây ra tổn thương sâu sắc cho Giản Tùy Anh như vậy, khiến họ phải rời bỏ quê hương.

       Nhưng suy cho cùng, thời gian không thể quay ngược lại, lỗi lầm của hắn đã phạm, tổn thương Giản Tùy Anh hắn cũng đã làm, món nợ của hắn với hai cha con không bao giờ có thể trả được...

       Thiệu Quần chỉ có thể lắc đầu tuyệt vọng. "Sao chú có thể cướp con khỏi tay ba con? Chú chỉ muốn gặp con nhiều hơn, chăm sóc ba con nhiều hơn. Chú chỉ muốn đền bù cho hai người thôi..."

       “Đừng nói chuyện này nữa.” Giản Tùy Anh không thể nghe thêm, kéo Giản Tây Ninh lùi lại hai bước. "Thiệu Quần, tôi đã nói với anh rồi, mọi chuyện đã kết thúc. Chúng tôi không cần anh làm gì cả, huống chi là bồi thường. Chúng tôi chỉ muốn sống yên bình."

       Thiệu Quần lo lắng nói: “Anh thực sự biết rằng năm đó anh đã sai rất nhiều, anh đã làm rất nhiều điều sai trái với em, anh đã tin lời người khác và nghi ngờ em, khiến em có thai và phá sản. Anh..."

       "Im đi!" Giản Tùy Anh đẩy mạnh Thiệu Quần. "Anh nói gì vậy? Anh phải nói điều này trước mặt đứa trẻ đúng không?" Giản Tùy Anh thực sự không muốn Giản Tây Ninh nghe thấy điều này. Những năm qua anh đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ nói một lời nào với Giản Tây Ninh. Anh không muốn đặt những gánh nặng này lên vai con mình, nhưng Thiệu Quần lại nói thẳng như vậy trước mặt Giản Tây Ninh, khiến anh không thể kìm nén được nữa mà gầm lên. "Anh nhất định phải cho con anh biết đúng không! Anh có muốn nó cũng phải chịu đựng những điều này không?"
       
       Thiệu Quần biết mình đã phạm sai lầm, nhưng hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác, Giản Tùy Anh đã tránh mặt hắn từ khi em quay lại, không biết khi nào hắn mới gặp lại Giản Tùy Anh, nên hắn đã vội vàng nói hết.

       Thiệu Quần nhìn đôi mắt hổ phách mệt mỏi của Giản Tùy Anh, hắn chịu đựng đau lòng lau mặt, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
    
       "Thật xin lỗi, anh nói nhiều quá rồi, anh hứa sẽ không nói nhảm nữa. Em có thể đừng tránh mặt anh được không? Cứ coi anh như một quả cầu không khí, em muốn làm gì thì làm, cứ mặc kệ anh đi. Xin em đừng trốn tránh anh."

       Giản Tùy Anh sửng sốt. Anh chưa bao giờ thấy Thiệu Quần như thế này. Bây giờ thậm chí còn có chút khiêm tốn. Anh không biết mấy năm nay Thiệu Quần sống như thế nào, nhưng qua lời của một số người cũng có thể biết chút ít, cuộc sống của Thiệu Quần không dễ dàng, cũng chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm anh.

       Nhưng vậy thì sao? Thiệu Quần đã làm tổn thương anh rất nhiều. Thiệu Quần không nghe một lời giải thích mà trực tiếp tuyên bố đính hôn, khiến công ty của anh phá sản và cuối cùng buộc anh phải rời bỏ quê hương.

       Mặc dù có thể có lý do cho tất cả những điều này, nhưng cuối cùng Thiệu Quần vẫn không thừa nhận mối quan hệ của họ, khiến anh đau lòng như vậy. Hiện tại bảy tám năm đã trôi qua, nhượng bộ lớn nhất anh có thể làm bây giờ chính là không quan tâm, nhưng Thiệu Quần vẫn không chịu buông tha cho anh, nhất định phải kể lại những chuyện đã qua.

       Anh có thể nói gì? Mọi chuyện lúc đó giống như một mớ bòng bong, anh không thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai. Anh không muốn giải quyết chuyện này nữa, anh chỉ muốn tìm ra nguyên nhân sâu xa của tình trạng ban đầu của mình. Sau đó khiến họ phải trả giá đắt.

       "Đi thôi." Giản Tùy Anh cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Thiệu Quần như thế này, vừa nói vừa đè nén cảm giác chua chát trong lòng. "Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không trách anh, anh đừng lúc nào cũng lo lắng những chuyện này. Sẽ tốt hơn nếu quên nó đi." Giản Tùy Anh nói xong, định kéo Giản Tây Ninh đi.

       Nhưng làm sao Thiệu Quần có thể thực sự nghe lời Giản Tùy Anh và bỏ qua mọi chuyện? Hắn đã tìm kiếm Giản Tùy Anh hơn bảy năm. Trong suốt bảy năm qua chưa có một ngày nào mà hắn không sống trong mặc cảm tội lỗi và khao khát. Bây giờ Giản Tùy Anh cuối cùng đã trở lại, hắn không thể thuyết phục bản thân để mọi thứ giữa họ trở thành dĩ vãng với bao nhiêu tội lỗi trong lòng. Thiệu Quần không nhịn được bước tới nắm lấy cánh tay Giản Tùy Anh, ngơ ngác nói: “Anh không thể, Tùy Anh, anh thật sự không thể. Bảy năm…mỗi khi nghĩ đến việc em đang ở một nơi nào đó mà anh không biết, anh chỉ muốn tự hành hạ mình. Bây giờ anh biết em vẫn còn sống...và có Tiểu Tây ở bên, anh càng ghét bản thân mình hơn. Anh không mong cầu điều gì khác, anh chỉ xin em cho anh một cơ hội, cho anh một cơ hội được ở bên em và chăm sóc em. Anh xin em, hãy để anh bù đắp cho em."

       "Sao anh không hiểu?" Giản Tùy Anh cố gắng rút tay ra rồi thở dài. "Tôi không cần nó, chúng tôi không cần nó."

       Làm sao Thiệu Quần có thể không biết Giản Tùy Anh thực sự không muốn liên quan gì đến hắn nữa? Hắn có thể thấy rõ sự quyết tâm trong mắt Giản Tùy Anh, nhưng hắn thực sự không thể buông tay. Hắn và Giản Tùy Anh đã từng rất gần gũi, giờ hắn vẫn nợ em nhiều lắm. Hắn không thể bỏ qua được...

       Thiệu Quần đang định mở miệng nói điều gì khác thì hai bóng dáng quen thuộc từ đâu xuất hiện. Nhìn thấy hai người tựa hồ vừa mới xảy ra tranh chấp, Chu Lệ không khỏi nói "Mẹ kiếp" Sau đó nhanh chóng giải vây, nói với Thiệu Quần. "Không phải cậu đã nói là không có hứng thú đi sao? Chuyện này có ý nghĩa gì vậy?"

       Kha Dĩ Thăng không khỏi đá vào Chu Lệ một cước, sau đó nói với Giản Tùy Anh. "Tùy Anh, đã lâu không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro