i

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

rít lấy một hơi, điếu thuốc lá trên tay rút lại chỉ còn một mẩu. em ngồi trong một căn phòng đầy bụi bặm và tanh tươm mùi chuột chết.

em không hút thuốc, đúng hơn, em đã từng không biết đến chúng, cho đến khi gặp gã, yoongi.


Dù sao mọi thứ đều là
"đã từng".

ngả đầu, phả ra một tràng khói trắng, hệ thần kinh như tê dại.

ánh nắng chiều đọng lại trên đôi mắt sưng đỏ đã nhoè mascara. em không về nhà đã hai ngày, điện thoại vừa hết pin, ví tiền không còn một đồng, người thân không, bạn bè không, tương lai không, đến cả một dòng tin nhắn hỏi thăm từ gã còn không có nổi.

tiếng điện thoại đâu đó vang lên trong căn phòng, dĩ nhiên không phải của em, mà là từ cô nàng tóc vàng hoe nóng bỏng bị trói chặt vào cái ghế ngồi đối diện kia. em nhớ rằng mình đã đập nó rồi nhưng có vẻ vẫn hoạt động rất tốt.

xem nào, 53 tin nhắn 100 cuộc gọi nhỡ từ... min . yoongi . một cái tên quá đỗi gần gũi nhưng cũng thật xa lạ, em bật cười lớn, cười như đang khóc, đến mức làm ả ta sợ hãi.

có một cuộc gọi đến từ gã, em không biết nghĩ gì lại nhận nó.

"hana, thứ đàn bà chết dẫm, cô cuối cùng cũng nhấc máy, tôi có việc cần hỏi". gã nói như quát ở đầu dây bên kia, với cái giọng nặc mùi địa phương.

"...".

"hana?".

"mẹ kiếp, tôi không có thời gian để đùa giỡn với cô đâu".

"hana!".

tìm thấy bản thân đã bật khóc từ bao giờ, nức nở, em nuốt khan, chặn lại tiếng nấc nghẹn ở cuống họng, em không muốn gã nghe thấy, gã sẽ nhận ra ngay thôi. giờ đây lòng em khao khát trở về sà vào lòng gã, ôm lấy thân hình gầy gầy của gã, nấu cho gã ăn một bữa dù em không giỏi bếp núc, nghe gã đàn một bản nhạc buồn mà gã học lỏm được với cây đàn piano cũ kĩ trong góc phòng, nhìn gã chê cà phê em pha như nước lã mà vẫn vừa ngồi đọc báo như ông cụ tám mươi vừa nhấp từng ngụm cho đến hết ly.

có những đêm nằm bên cạnh gã, gã cứ vuốt ve lấy mớ tóc gãy xơ xác của em, còn em thì thích cọ mũi mình với mũi gã như chú mèo. em và gã không ai nói nửa lời, chỉ nằm đó nhìn nhau, hơi thở ấm nóng của gã phả vào mặt em, nhuộm đỏ hai gò má. mắt gã nhìn em, đôi mắt híp cong cong như lưỡi liềm, đôi mắt mang một nỗi buồn man mác, đôi mắt hằn sâu những vết sẹo từ trái tim mà gã chẳng bao giờ kể cho ai nghe.

đối với em, gã là nhà, nhưng còn em, em là gì của gã, gã đã bao giờ đặt hình bóng em vào tầm mắt chưa, hay em vẫn chỉ mãi là một con điếm si tình bỏ nhà theo chân gã, em cũng không rõ.


"...".

"t/b?".  gã đột nhiên gọi tên em, quả thực gã không có điểm gì tốt ngoài tai thính và cái sỏi đời, dường như gã đã hiểu được đại khái những điều em cảnh cáo gã tối hôm kia.

cạch.

chiếc điện thoại lập tức bị em quăng đi thật xa về phía cửa. nó va đập mạnh nhưng em vẫn nghe rõ mồng một tiếng gã gọi em. quắp tai lại, cố gắng không để cái giọng daegu trầm thấp của gã rót vào tai mình.

em không phải không tìm cách rời khỏi gã nhưng chỉ cần nghe thấy gã gọi tên, em liền quay về dưới vòng tay đó như kẻ bị chuốc bùa mê.






gã là thứ thuốc phiện cực phẩm.






gã có thể đưa em tới thiên đường nhưng cũng dễ dàng thẳng tay đẩy em xuống tận cùng địa ngục. gã là thế, sống với cái suy nghĩ lạ đời, thích hành hạ em.

nhưng em vẫn yêu gã,
yêu gã điên cuồng.

cầm trên tay cây búa sắt, em giáng xuống từng cơn, trút mọi giận dữ lên cái điện thoại xấu số. em giận vì mình thương gã, em giận vì gã không yêu em...

em giận vì gã đã quên đi điều khoản quan trọng trong tờ hợp đồng "tình nhân" chết tiệt mà gã đã thoả thuận với em.

gã đã nói dối em, gã phản bội em.

chợt nhớ ra mình bỏ sót thứ gì, quay sang nhìn ả đào tóc vàng hoe đang muốn khóc thét với cái băng còn dính chặt ở miệng.

ả thấy em nhìn, mặt cắt không còn một giọt máu, trắng ngắt, hoảng loạn, nước mắt lấm lem đen ngòm chảy dài trên khuôn mặt dày cộm phấn.

em không tiếc thương giật mạnh dải băng dính khỏi miệng ả, vùng da nơi đó liền trở nên đỏ hỏn, tê rần.








em đổ axit vào miệng ả.









vào cái miệng mật ngọt đã dụ dỗ gã đàn ông em yêu.






ả hét lên, hét đến thê thương, hét với cái giọng khàn đặc vì hai ngày không nói, hét với hy vọng ai đó sẽ cứu ả ra khỏi chốn khỉ ho cò gáy này, hét vì cái chất axit đậm đặc kia như đốt cháy cuống họng cùng lục phủ ngũ tạng bên trong ả.

em ngồi bệt xuống sàn, tay chống cằm, nhìn khung cảnh thú vị trước mắt, gặm nhấm cái mùi bất lực của kẻ sắp chầu trời bốc ra từ người ả. chắc là ở với gã được ba năm, em cũng học được cái kiểu thích những thứ dị người đó.

"shhhh...".đôi bàn tay xinh trượt lên cặp môi nhem nhuốc son, cặp môi này không biết có thay em khiến gã thoải mái lần nào chưa, em tự hỏi nhưng không cần biết đến câu trả lời, tay kia cầm một cái móc câu nhọn hoắc với sợi thiếc mỏng đung đưa trong không trung.

ả nói lắm thật, em vẫn cứ thắc mắc vì sao gã lại đi chọn kẻ như vậy làm bạn tình, gã không thích mấy cô nàng nói nhiều.

ả cứ mãi ú ớ van nài em, lấy nước mắt kia mà mua chuộc lòng thương hại của em, mà mấy câu nói của ả có lọt được đến tai em đâu, mấy giọt nước mắt kia có chữa lành quả tim vỡ tan tành của em đâu, ả van xin một tiếng, em lại móc cái cần câu đó vào một lần, cho đến khi chỉ còn những tiếng rên ư ử không thành lời.





...





tiếng còi tàu hoả vọng từ phía xa, nụ cười em chảy dần xuống sàn nhà như thứ sáp của ngọn nến, dị dạng đến kinh hãi.









.





.





.










em treo ả trước quán bar mà hai người gặp nhau vào buổi tối trước đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro