Chương 21 ep 11: Vị vua x Kẻ hữu danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tadashi gạt nước mưa nhỏ trên vành mũ kết, y khẽ nhúc nhích điều chỉnh trọng tâm cơ thể. Cherry bắt gặp cảnh đó qua khoé mắt, quan tâm đề nghị.

"Anh đừng nên đứng lâu, chân của anh chẳng khá gì hơn cái đầu của tôi đâu" anh liếc thứ y cầm trên tay.

"Cám ơn, tôi không sao" Tadashi cứng nhắc gật đầu, tiếp tục xuyên qua màn mưa xem tình hình trận beef.

Lúc này, mưa đã thấm ướt đường trượt, đường đất dưới cơn mưa lớn biến thành lầy lội trơn trượt. Adam nghe xong tuyên ngôn của Reki chỉ nhún vai khinh thường. Đối phương không để ý phản ứng của hắn, cậu tập trung vào đường đua trước mắt, bánh xe lăn trên mặt đất dần dần tăng tốc.

"?! Cái gì?! Chuyện gì thế này?"

Adam rất mau liền phát hiện hắn thế mà không đuổi kịp thằng ranh con tóc đỏ. Khi bắt đầu thoát cua, chiếc ván đỏ đen trượt dài một góc không cần thiết, lệch một đoạn lớn so với dự tính ban đầu, buộc hắn phải nghiêng người cố định lại thăng bằng, trong khi thằng nhãi kia lại có thể dễ dàng ngoặc một góc chuẩn xác.

"Gì vậy??"

"Thế này là sao? Adam bị qua mặt?"

Nhóm của Cherry cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trông Adam không có vẻ như đang nhường nhịn nhưng vẫn chậm hơn Reki nửa ván. Đôi mắt thờ ơ của Tadashi chớp mi mở to ngạc nhiên, duy chỉ có Langa biết đáp án.

"Hôm nay Reki dùng bánh xe cho trời mưa" cậu mỉm cười giải thích với mọi người.

"Hả? Đó là lí do lúc ban đầu chạy chậm vậy?!" Cherry nhổm người khỏi xe lăn, theo thói quen phân tích "Bánh xe cho trời mưa có nhiều rãnh nhỏ để tăng độ ma sát nên khi khô ráo làm giảm tốc độ trượt. Bù lại nếu ở địa hình trơn ướt sẽ tăng độ bám dính và cải thiện độ chính xác"

Đó là lí do hiện tại Reki có thể giữ nguyên tốc độ trong khi Adam bị cản trở bởi thời tiết. Đó cũng là một phần nguyên nhân cậu thực hiện được pha trượt đổ dốc, vì bánh xe loại đó không dễ bị mất thăng bằng.

"Nhưng làm sao anh ấy biết trời sẽ mưa?" Miya còn chưa thể tin được tên slime đần thối đó lại nghĩ ra được kế sách như vầy.

Với câu hỏi đó, Langa lắc đầu "Cậu ấy không biết, tất cả chỉ là đặt cược mà thôi"

Gần như dùng cả an nguy của mình để đánh cược, một trò chơi không biết thắng thua. Tadashi không biết nên khen cậu ta can đảm hay trách cậu ta dại dột.

Máy quay theo sát hai tay trượt, bọn họ tiến vào đoạn cua kế tiếp, Adam lại một lần nữa bị trượt bánh khiến cho khoảng cách giữa hắn và Reki lại giãn ra một chút. Hắn tức giận rủa thầm một tiếng, hào quang của hắn làm sao có thể để bị cướp lấy được!!! Tất cả những lời ca ngợi, ánh mắt, sự quan tâm của mọi người phải độc thuộc về hắn!!!

Bàn chân Adam nhịp bước trên ván trượt, đạp mạnh đầu ván hất tung nó lên, chiếc ván dài xoay tròn rơi vào tay Adam, cặp sừng sắc lẻm hướng về phía trước. Hắn không thèm quan tâm việc vượt mặt Reki nữa mà băng vọt qua khoảng đất giữa hai đoạn đường, chắn ngay trước mặt đối thủ, ván trượt đỏ vung ra sau, kèm theo nụ cười bệnh hoạn của hắn mà nhắm thẳng vào đầu Reki. Đó chính là thứ đã đánh bại Cherry, Full Swing Kiss.

"Nụ hôn" tử thần hung mãnh ập tới, Adam đắc ý vì chiến thắng đảm bảo nằm trong lòng bàn tay. Hắn dùng hết toàn lực vào cú đánh này, chờ đợi khoảng khắc âm thanh vui sướng ngân vang khi hộp sọ đối phương vỡ vụn. Lần đầu tiên hắn làm đối thủ của mình tàn phế, hắn vẫn còn nhớ cảm giác đập vỡ một thứ mong manh giòn rụm, ban đầu có chút thương tiếc áy náy, nhưng dần dà, dưới những lời tung hô hoặc chửi rủa, thứ hắn theo đuổi chỉ còn lại khoái cảm hủy diệt khi có thể tung hết toàn lực của mình. Chỉ cần hắn có sức mạnh thống trị, mọi người vẫn sẽ yêu hắn~

Đáng tiếc là, sự mong chờ của Adam đã không thành sự thật. Trước khi cảm giác vỡ nát sung sướng truyền đến, thị giác của hắn bị một màn đen che phủ, mặc dù ngay sau đó nó đã bị ván trượt của hắn hất tung, nhưng địch thủ của hắn cũng không còn tăm hơi.

Reki cúi người, túm lại chiếc áo khoác đen của mình, lách qua khoảng trống bên hông hắn, tiếp tục bứt phá. Mà Adam bị chính trò đùa trước đó của mình làm phản, đã không kịp thu lại lực tung ra, Full Swing Kiss mang theo toàn lực làm trọng tâm cơ thể cũng lệch đi, chân trụ trên nền đất bùn trơn trượt khiến cả người hắn mất đi điểm tựa ngã sõng soài xuống đất.

Ầm!!!

Người vây xem xung quanh sững sờ trước diễn biến thình lình này, thiếu niên tóc đỏ mang trên mình vết bầm tím đen, máu đỏ chảy ngang gương mặt, nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc, dùng chính khả năng của mình kiên trì đến cùng. Cậu như một ngọn lửa nhỏ bé nhưng khi có người có ý định dập tắt mới phát hiện sức mạnh ấm nóng mãnh liệt từ nó, rồi lây nhiễm chính độ ấm đó.

Dần dần, tiếng ca ngợi vang lên tứ phía, những người đứng xem cạnh đường đua trực tiếp cổ vũ Reki khi cậu băng ngang qua.

"Hay lắm tóc đỏ!! Cố lên!!!"

"Đánh bại Adam đi!!"

"Làm tốt lắm, phải giành chiến thắng đó!!!"

"Tôi ủng hộ cậu, tóc đỏ!!"

Đây là lần đầu tiên thiếu niên được cổ động nhiều thế này, cậu nhoẻn miệng cười, tự hào tuyên bố "Tên tôi là Reki, không phải tóc đỏ. Nhớ đó!"

Nhóm Langa và Cherry cũng đều vui vẻ, tay trượt AI và người yêu của anh lớn tiếng bật cười khi Adam té ngã, với bọn họ mà nói thì đó là quả đắng mà hắn phải nhận. Trái ngược với bọn họ, trong lòng Tadashi chỉ có lo lắng dồn nén.

Y nhíu mày âu lo nhìn người đàn ông quỳ mọp giữa vũng bùn, mưa thấm ướt trang phục đấu sĩ biến nó thành màu đỏ sậm loang lỗ, mái tóc luôn được vuốt gel tươm tất suy sụp rũ xuống. Cảnh tượng đó chẳng khác nào chính bản thân y vài hôm trước, đáng lẽ y nên cảm thấy hả hê như Cherry và Joe hoặc hơn thế nữa, nhưng ngược lại, y chỉ thấy nỗi chua xót trào dâng.

Adam khó khăn chống người dậy, phản ứng của những kẻ xung quanh ánh vào tầm mắt nhoà nước, hắn hoang mang tìm thấy ván trượt quyền lực của hắn nằm trơ trọi trong một góc bẩn thỉu. Hắn muốn đứng dậy nhưng lại một lần nữa trượt chân, bộ dáng hắn phản chiếu trên vũng nước đọng, quần áo xốc xếch, đầu tóc lộn xộn, từ đầu đến chân dính đầy bùn đất, dơ bẩn hôi thối không ra hình người.

"Đây......... là ta ư....?"

Người đáng lẽ nên đứng ở vị trí cho kẻ khác ngưỡng vọng nay rơi xuống thần đàn, những kẻ đứng xem cạnh đường đua chỉ trỏ vào hắn xầm xì bàn tán, chính bọn chúng từng tung hô ca ngợi hắn, cũng chính bọn chúng cười nhạo thất bại của hắn.

"Đó là Adam? Thê thảm vậy"

"Xứng đáng"

"Bỏ cuộc đi Adam"

"Ông hết thời rồi"

Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi~ khi ngươi không đạt được kì vọng của bọn họ, sẽ không một ai cho ngươi tình yêu mà ngươi khao khát~

Sự thật chính là thế, thật tàn nhẫn cũng thật quyến rũ~ tên ranh con chính là kẻ đã cướp đi hào quang thuộc về ngươi, nó cướp đi người của ngươi, tình yêu của ngươi, nó-...

"KHÔNG THỂ THA THỨ!!!!!!!!!!!"

Màn hình lớn chia làm hai nửa, một bên chiếu hình ảnh thiếu niên tóc đỏ đã tiến vào chặng cuối cùng trong nhà kho, mọi người nhao nhao cổ vũ cho cậu, bên còn lại là một khung cảnh hoàn toàn trái ngược...

Tên ác ma cưỡi trên ván trượt lấy tốc độ kinh hoàng trượt ra ánh đỏ dài dữ tợn. Những kẻ xui xẻo đứng xem ở khúc cua bị hắn túm lấy làm mốc xoay cua té nhoài ra đất, người vô tình đứng trên đường hắn muốn đi bị mạnh bạo đẩy văng vào vách đá hay gốc cây, bị những mảnh nhọn xé rách da thịt. Chẳng mấy chốc, đường hắn đi qua như toé lửa địa ngục, tiếng kêu đau đớn vang lên tận trời, cảnh tượng khiến lòng người sợ hãi.

Phong cách trượt của Adam đột nhiên trở nên hung tợn, chỉ có số ít người như Tadashi mới biết đây mới là lối trượt thật sự của hắn. Như tử thần khát máu, hắn đạp lên sinh mạng bất kì kẻ nào để giành chiến thắng.

Hắn dùng vỏn vẹn hai phút, như không cần mạng phóng qua những đoạn đường tắt ghồ ghề để rút ngắn khoảng cách vọt đến nhà kho. Vừa đến nơi, tròng mắt đẫm máu ẩn sau mặt nạ lập tức toả định con mồi, ván trượt ác quỷ bật lên lan can cầu thang, trong tiếng kinh hô của mọi người mà lao thẳng từ lối vào xuống tầng dưới chót cách đó hơn cả chục mét. Lực nén rơi xuống từ độ cao này đủ để bẻ gãy xương đùi, người xem bên dưới hoảng sợ né tránh nhưng ngay khi gần chạm đất, Adam bắt lấy sợi xích dài giữa không trung, vung người tiếp đất chỉ vài mét sau đối thủ.

"Hắn điên rồi....." Cherry toát mồ hôi lạnh lẩm bẩm, bầu không khí vừa thả lỏng lại căng như dây đàn.

Reki nghe tiếng người xung quanh hoảng sợ hô hoán, cậu cố ép bản thân không quay đầu lại, dù vậy vẫn có thể cảm thấy áp lực nghẹt thở mỗi lúc một gần.

Đích đến đã rất gần rồi, chỉ còn một chút nữa thôi! Nhịp tim trong lồng ngực như vỡ tung. Khoảng cách càng lúc càng thu hẹp!! Reki thấy sống lưng mình phát lạnh, bóng ma đỏ nhào lên ép sát cậu. Đã hứa sẽ trượt cùng Langa ở vòng chung kết, nhất quyết không thể thua!!!

"GARRHHHHH!!!!!!!!!"

Hai chiếc ván cán qua vạch trắng, cả hai tay trượt bị lực quán tính tống văng khỏi ván, Adam linh hoạt xoay người chống tay tiếp đất nhưng vẫn loạng choạng, còn Reki đập người xuống sàn lê một đoạn dài mới dừng lại, bất động.

Màn hình camera tua chậm lại giây phút bánh xe lăn qua vạch đích....

Sau mấy giây bàng hoàng, một làn sóng reo hò rung trời vỡ oà khắp ngõ ngách ở 'S'.

"Trượt hay lắm tóc đỏ!!! À không, Reki!!"

"Ngầu bá cháy!!!!!"

"Trận đấu quá tuyệt!! So sick đó nhóc!!!"

"Reki Reki Reki!!!!"

"Tôi thành fan của cậu rồi đó!!!"

Người xem ở hiện trường lẫn qua màn hình lớn đều nhất trí hoan hô tay trượt trẻ, bọn họ vây quanh cậu vui vẻ chúc mừng. Đám Langa cũng mau chóng chạy đến kiểm tra vết thương của Reki, cùng chia vui với cậu.

"Các ngươi làm sao vậy ....."

Tiếng nói âm lãnh vang lên từ góc tối bị lãng quên, Adam điên dại gào lớn, nắm tay siết chặt đâm vào da thịt.

"TA MỚI LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG!!! CÁC NGƯƠI LÀM SAO VẬY??!!!!!!! KẺ CHIẾN THẮNG LÀ TA!!!!!"

Không thể nghi ngờ, kẻ giành được thắng lợi chính là Adam, thế nhưng không một ai để ý đến chuyện này, bọn họ thậm chí còn tung hô Reki như thể cậu mới là vị quán quân. Hắn quyết tâm hạ gục thằng ranh con tóc đỏ để lấy lại thứ thuộc về mình. Vậy tại sao, kể cả khi hắn thành công nó vẫn nhận được những lời tán dương?!!!!!

Một đám người vây quanh nó, Cherry và Joe, lũ vô dụng từng bám gót hắn, Miya, mầm trượt ván non nớt hắn ngứa mắt, và Langa, ứng viên trở thành Eve của hắn. Tất cả nói cười với kẻ bại trận đó, bọn chúng vỗ vai nhau, chia sẻ cảm xúc vui buồn, như một đám mù loà! Những kẻ đứng gần hắn thì mang ánh mắt e sợ xen lẫn khinh bỉ.

Không một ai nhận ra!!!

Không một ai!!!!

"Adam, dừng lại đi, trận đấu đã kết thúc rồi" Nhận thấy vẻ bất thường của hắn, Joe cảnh giác đứng lên.

"........ Mày tránh ra!!!"

Tay trượt cơ bắp vẫn đứng yên không suy chuyển "Snake nhờ tôi chuyển lời cho cậu, y muốn gặp cậu ở ngoài nhà kho"

Vốn dĩ câu đó chỉ để đánh lạc hướng Adam. Sau khi biết kết quả chuẩn bị chạy đến đây, Snake đã dặn anh nhất định phải chuyển lời đến hắn. Anh ngờ ngợ rằng y đã lường trước khả năng hắn sẽ mất kiểm soát. Joe nghe theo, nhưng anh vẫn phần nào nghi ngờ hiệu quả của nó. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ cho hắn biết những cơ bắp này luyện ra chẳng phải chỉ để cho đẹp.

"..........."

Adam âm u quan sát Joe như thể đánh giá độ xác thực lời nói đó. Sau đó, trong sự bất ngờ của mọi người, hắn ném cho đám Reki một ánh nhìn cảnh cáo rồi xoay người rời đi.

.

.

Cơn mưa vẫn rả rích không ngớt, màn mưa trắng toát như thác đổ từ bầu trời đen kịt, kẻ phản diện đơn độc mang theo ván trượt đứng giữa màn mưa, hắn im lặng để giọt mưa xối lên thân thể đầy bùn đất. Tia chớp thỉnh thoảng xé rách màn đêm, ánh sáng chớp nhoáng đổ bóng đen trên chiếc mặt nạ lạnh lẽo. Không người biết hắn đang suy nghĩ điều gì, đang hồi tưởng lại thất bại của hắn, rắp tâm cho kế hoạch trả thù, hay một thứ nào khác.

Bỗng nhiên, cơn mưa trên đầu bỗng dừng lại, dù xung quanh vẫn xối xả không ngừng. Hắn không dời mắt khỏi ván trượt dựng đứng dưới chân, mở miệng mỉa mai.

"Thế nào, không ở trong chúc mừng "chủ trọ" đáng yêu của ngươi?"

"........."

"Chắc ngươi vui vẻ lắm nhỉ, ngươi luôn muốn ta bỏ trượt ván, hẳn ngươi đang nghĩ là ta trở nên như vầy là xứng đáng. Nhưng nên nhớ rằng dù thế nào thì sự thật ta vẫn là kẻ thắng cuộc"

Người đằng sau vẫn chẳng nói chẳng rành, hắn cười khẩy "Nếu ngươi muốn thách thức ta thì trận tiếp theo với SNOW liệu mà thi đấu cho đàng hoàng"

Tán dù phía trên hắn khẽ lay động, hơi lạnh qua lớp quần áo ướt đẫm thấm vào xương tủy, khi hắn sắp mất hết kiên nhẫn chờ đợi thì y mới chậm rãi lên tiếng.

"Ainosuke-sama.... trận tiếp theo tôi sẽ bỏ quyền thi đấu"

"?!!"

Adam quay phắt người lại, Tadashi một tay bung dù che cho hắn, bản thân thì để tay sau lưng đứng trong màn mưa buốt giá. Cơn tức giận bùng lên không hề báo trước, hắn mạnh bạo đẩy cán dù về phía y sau đó túm cánh tay Tadashi mạnh mẽ lôi đi. Nhưng con chó hư đốn của hắn lại giật tay ra, hành động chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa giận đang tích tụ.

Hắn nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn lên người trước mắt, gằn giọng.

"Ngươi đến để nói với ta chuyện này?"

Y hạ mắt không nhìn vào hắn, chậm rãi giải thích "Ainosuke-sama, xin hãy nghe tôi nói......." Y hít sâu một hơi

"Tôi đã sai khi muốn ngài từ bỏ trượt ván, đáng lẽ thứ cần làm là khiến cho ngài yêu trượt ván một lần nữa"

Trượt ván là cách hắn giải toả căng thẳng, nếu ngăn cản hắn trượt ván thì có thể sẽ khiến công việc của hắn thuận lợi hơn, nhưng những áp lực trong cuộc sống sẽ tích tụ mà không có lối thoát, sớm muộn gì cũng sẽ ép hắn đến điên. Nhưng nếu hắn yêu trượt ván trở lại, không phải thứ tình yêu vặn vẹo mà là sự chân thành thuần túy, những mặt trái cũng sẽ theo đó mà biến mất.

"Trước kia là tôi sai, tôi chỉ nghĩ đến những hình ảnh xấu từ định kiến của xã hội mà quên mất rằng những định kiến đó sẽ không vì chúng ta xuôi theo nó mà thay đổi, thứ bị thay đổi chỉ có chúng ta mà thôi"

Giọng y từ tốn như kể lại một câu chuyện xưa cũ. Khi y nhìn thấy Reki được bạn bè vây quanh an ủi, được mọi người ủng hộ ngay cả khi cậu không thắng cuộc. Cậu không phải một tài năng trượt ván xuất sắc, chỉ có tình yêu cháy bỏng mà y xem nhẹ. Nhưng chính thứ đó lại giúp cậu kiên trì vượt qua mọi vật cản hay thương tích, hoàn thành đường đua đến cùng. Cũng chính nó lôi kéo những người khác đến quanh cậu, dẫn đường Langa không bị góc tối của thế giới trượt ván này lây nhiễm.

Chính sự kiên định của Reki đã thay đổi những người xung quanh mà không phải ngược lại.

Tadashi phải thừa nhận mình nể phục cậu nhóc đó.

Y nhận ra, cách làm của mình đã sai rồi, ngay từ đầu đã sai. Rất lâu trước kia có một cậu bé cũng có nụ cười như ngàn tia nắng như thế bên cạnh y, nhưng từng việc làm của y, tưởng rằng là vì hắn, nhưng vô thức góp phần vào áp lực chồng chất hắn phải chịu đựng.

Điều khiến Ainosuke đau khổ chưa bao giờ là trượt ván.

"Trong quãng thời gian dài, dưới áp lực chồng chất của cuộc sống, tôi đã đánh mất bản thân và còn có ý định kéo ngài theo cùng. Vào cái vòng xoáy không lối thoát thân... Là tôi đã sai... Có lẽ tôi chưa bao giờ nói điều này nhưng......."

Hắn ngước đôi mắt xanh trong vắt nhìn thẳng hắn, mỉm cười thật nhẹ, như gió thoảng mây trôi.

"Ainosuke-sama, anh rất mừng vì em đã không từ bỏ trượt ván"

"........." Adam thẫn thờ bất động, bao nhiêu suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực trong đầu bị một lời của y đánh tan, trái tim được xoa dịu bình thản trở lại.

Có lẽ cơn mưa khiến cảnh vật nhập nhoà, có lẽ sự mệt mỏi làm mờ tầm mắt, Adam như mơ hồ nhìn thấy ánh sáng dịu dàng nơi đáy mắt xanh vô tận của y. Thoáng chốc thời gian như tái diễn. Trước kia y luôn dùng đôi mắt như vậy bao dung hắn, nhưng từ lúc nào cặp mắt đó dần trở nên lạnh nhạt.

Giờ hắn mới phát hiện thì ra mình vẫn luôn nhớ rõ ánh mắt này....

"..... Vậy thì" hắn mở miệng, giọng nói khản đặc "...vì sao ngươi lại bỏ quyền thi đấu? Vì sao lại nhờ tay người khác bù lại tội lỗi của ngươi?"

Tadashi bị lời chất vấn của hắn bức lui, nét bối rối vụt qua gương mặt y rồi biến mất "Tôi.... không thể. Vả lại, ngài vẫn luôn để ý đến Langa, cậu ấy là người thích hợp nhất để đấu với ngài y như ý nguyện của ngài"

"Đừng.bao.giờ!! Bảo ta nên làm gì và nghĩ gì!!!"

Lời y nói không hề sai, ngay từ khi Langa xuất hiện, hắn đã thấy được tiềm lực trong cậu, hắn biết thiếu niên xinh đẹp ấy có khả năng đồng hành cùng hắn. Hắn vẫn luôn mê đắm tài năng của cậu, chờ đợi cậu đi đến bục vinh quang với mình. Nhưng khi lời đó phát ra từ miệng của người này, hắn chỉ cảm thấy thật nhức nhối, cơn khó chịu cuồn cuộn trong lòng không thể khống chế.

Y nhìn gương mặt dữ tợn của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu lùi về sau "Xin lỗi, Ainosuke-sama, việc đó không thể thay đổi được. Langa là người thích hợp nhất có thể hỗ trợ ngài, nhưng.... cho dù không có cậu ấy thì tôi cũng không có tư cách đảm nhiệm vai trò đó"

"Chó má!!!!!!" Adam phẫn nộ quăng mạnh ván trượt.

Khi bị mọi người làm lơ sau trận beef, trong thâm tâm hắn biết có người vẫn luôn dõi theo mình, y vẫn từng chút từng chút tích tụ lại quãng thời gian quý giá của bọn họ, dù đối xử tệ với y, dù đuổi y đi, y vẫn quay trở lại. Y bảo y sẽ lên thần đàn kéo hắn xuống địa ngục, hắn chờ y. Vậy mà giờ y nói cái gì, y muốn bỏ cuộc, triệt để xoay người mang đi ánh mắt luôn dõi theo hắn.

Giờ mi chỉ có một mình thôi, Ainosuke~ Đến y cũng từ bỏ ngươi rồi~~

Câm miệng! Y tham gia giải đấu vì ta!

Nực cười, y đã nói sẽ không theo làm cái đuôi của ngươi nữa.

Không đúng!!!! Không phải như thế này!!!!

MỌI THỨ KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ NÀY!!!!

"NGƯƠI YÊU TA, TADASHI!!! NGƯƠI ĐANG TRỐN TRÁNH CÁI GÌ?!!!!"

Hắn rống lên không qua suy nghĩ, khiến bản thân lẫn người đối diện đều bàng hoàng. Biểu cảm của y chuyển dần từ kinh ngạc đến khiếp sợ, như con ốc sên bị moi ra thân thể mềm yếu. Bờ môi y mấp máy mãi cũng không nói được một chữ, gương mặt vốn nhợt nhạt lại càng trắng bệch. Phản ứng này không đúng với những gì Adam mường tượng, y cúi đầu, nhẹ giọng nói.

"K-không ph-..."

"Những thứ ngươi giấu dưới mê cung chẳng lẽ chỉ là sở thích sưu tập?!!!"

Y nhẹ lắc đầu như thể tình cảm đó là một chuyện hiển nhiên không đáng để tâm, trước kia có thể y còn mong đợi nhưng giờ...đã quá trễ rồi.

"Tôi không xứng đáng...."

".... Đừng dùng cái cớ sứt vẹo đó với ta"

Tadashi nghiêng đầu không nhìn Adam.

"Nhìn ta, Tadashi!!!!" Hắn chộp lấy bả vai y buộc y xoay lại.

Đột nhiên, thân hình người trước mặt đột ngột khuỵu xuống, vật y giấu sau lưng chống lên mặt đất phát ra tiếng kim loại lạnh người.

Y chần chờ một hai giây rồi nâng người đứng dậy như không có việc gì, nhưng đã quá trễ. Hắn siết chặt cánh tay Tadashi, có một suy nghĩ loé lên trong đầu làm toàn thân hắn phát run, nhưng hắn không dám khẳng định... Nếu đó là sự thật thì tội nghiệt của hắn quá nhiều, không thể trở lại vườn địa đàng được nữa....

"Chân ngươi......."

Hắn nghe giọng mình như từ thế giới khác vọng đến, đáp lại là tiếng thở dài u buồn của y.

"Ainosuke-sama, đôi chân của tôi không thể theo kịp ngài nữa rồi....."

______________________

Chuyện bên lề:

Miya: Làm sao anh ấy biết trời sẽ mưa?

Langa: Cậu ấy không biết, tất cả chỉ là đặt cược mà thôi

Tadashi: ...Dự báo thời tiết để làm gì? (; ¬_¬)

Langa & Reki: !!!! Σ(꒪◊꒪ ))

Đôi lời tác giả:

Mấy cái chap này càng lúc nó càng dài....

Về cảnh Tadashi bỏ quyền thi đấu trong anime, nó cấn thiệt sự luôn các bác ạ. Toi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao ổng bỏ?! Ai đến thông não cho toi đi chứ toi thấy quá là tự áp đặt cho Ainosuke luôn. Bên fic thì toi đã phân tích cái nhìn của toi với kiếm cái cớ nào nghe có lí hơn, đã không trượt thì dứt khoát cho khỏi trượt đi 🤣🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro