Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi xe đã chạy lên đường lớn, Ngô Thế Huân liền buông lỏng tay lái, kéo tay Lộc Hàm qua. Từ ổ chăn ấm áp đi ra, lại bị gió thổi mấy cái, đến bây giờ Lộc Hàm vẫn còn hơi hơi phát run.

"Lạnh sao?" Ngô Thế Huân hôn hôn mu bàn tay Lộc Hàm.

"Không lạnh."

Lộc Hàm ngượng ngùng muốn rút tay về, lại bị người nọ kéo không cho.

Cậu cực lo lắng người nọ đêm nay đã xảy ra chuyện gì không giống bình thường, tay phải nắm chặt lại mới ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân:

"... Anh thật sự... Không có việc gì chứ?" May mắn bên ngoài người nọ không có thương tích gì, quần áo coi như nghiêm chỉnh.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu cười: "Muốn nói có cái gì lớn thì... Hôm nay là sinh nhật của anh."

"A? ..." Lộc Hàm lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên, "Anh... Anh sao không nói sớm?"

Cậu cũng chưa chuẩn bị quà gì, giờ lại đêm rồi, cũng không thể đi đâu mua bánh ga-tô.

"Quên." Ngô Thế Huân nhìn đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch của Lộc Hàm, hận không thể cắn xuống một ngụm. Ầy, hắn nhẫn thêm một chút cũng không sao.

"Vậy làm sao bây giờ? ..." Lời vừa ra khỏi miệng Lộc Hàm thiếu chút nữa đã muốn cắn lưỡi: đây là cậu tự nhảy vào bẫy?

Ngô Thế Huân thực hiểu ý mà nghiêng qua liếc mắt một cái, khóe miệng cũng cong tít lên: "Em nói đi?"

Lộc Hàm không dám nói tiếp, mặt đỏ hồng mà mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, trái tim nhảy lên như nổi trống: cậu có chút ý thức được hôm nay chỉ sợ chạy không thoát.

Lộc Hàm thật sự còn nghĩ bây giờ nhảy xuống xe có thể thoát hay không, nhưng nam nhân đang chạy hai trăm km/h, nhảy xuống có lẽ...

Lộc Hàm nhìn nam nhân một cái, tay trái Ngô Thế Huân lười nhác mà đặt hờ lên tay lái, một bộ dáng thật bình thản càng làm cậu thêm khẩn trương, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Cậu chờ mong nam nhân sẽ nói gì đó, cậu sẽ nhân cơ hội phủ quyết, nhưng nam nhân dọc đường đi đều thoải mái, một câu cũng không nói, cậu lại ngại nói, lỡ như người ta không có ý kia thì sao?

Không có thời gian cho Lộc Hàm đấu tranh tâm lý, xe đã chạy vào tiểu khu nhà Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân xuống xe, Lộc Hàm cũng đẩy cửa ra, Ngô Thế Huân kéo cậu vào nhà. Hiện tại Lộc Hàm thật sự muốn chạy vô cùng, nhưng mà không có dũng khí.

Bên ngoài còn đèn hiên, vú Trương đã ngủ.

Mới vừa vào cửa Lộc Hàm đã bị túm lấy đặt lên cửa nghênh đón một cái hôn dài nóng rực. Cậu phản xạ có điều kiện mà kháng cự, tay khoát lên vai người nọ lại giống như ôm hôn.

Người nọ tiến quân thần tốc mà công thành đoạt đất, hơi thở tà ác tràn đầy toàn bộ khoang miệng cậu, làm hai chân cậu lại vô lực đứng thẳng, đầu cũng cuộn lại như bột nhão

Nướt bọt người nọ có phải có độc gì hay không? Tại sao mỗi lần vừa tiếp xúc đều làm cả người cậu như nhũn ra, đại não đình trệ?

Lúc được buông ra, môi Lộc Hàm đã hơi hơi sưng lên. Mặt cậu nổ hồng mà nhìn mũi chân, đột nhiên thân thể bay lên không, lại bị người nọ bế. Người nọ bế cậu lên lầu vào phòng ngủ khóa cửa rồi mới bế cậu vào phòng tắm, cuối cùng Lộc Hàm kinh hoảng giãy giụa:

"Anh làm cái gì ?"

"Tắm rửa a, còn làm gì nữa."

Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra dùng tay mở vòi nước bồn tắm lớn, rồi mới bắt đầu cởi quần áo Lộc Hàm.

"Anh muốn làm gì!" Lộc Hàm khẩn trương vô cùng, tay túm cổ áo đều phát run.

"Em cũng chưa chuẩn bị gì cho anh, dù sao cũng phải thể hiện chút gì đó chứ, đúng không?"

"Anh... là anh không nói cho em biết... Không cần... Không cần..."

Lộc Hàm làm sao là đối thủ của Ngô Thế Huân, người nọ tùy tiện kéo hai cái thì bỏ đi quần áo của cậu, rồi mới ôm lấy cậu cởi quần của cậu. Lộc Hàm cực lực túm đai lưng cũng bị người nọ dễ dàng kéo xuống, chỉ còn lại quần nhỏ màu trắng.

Ý thức được đêm nay chỉ sợ thật sự chạy không thoát ,Lộc Hàm vừa sợ hãi vừa thẹn thùng chỉ gắt gao ôm cổ Ngô Thế Huân , đầu vú phấn hồng ma xát lên áo nam nhân cứng rắn lên, phía dưới cũng hơi hơi đứng dậy làm cho cậu càng không biết làm sao, khó chịu đến mức khóc nấc lên.

Ngô Thế Huân thở dài một tiếng, không cởi quần nhỏ của cậu, thử thử độ nước rồi đặt cậu vào bồn tắm lớn. Lộc Hàm lúc này mới buông tay ra, nhanh chóng ôm chân lui vào một góc bồn tắm lớn.

Người nọ loạt xoạt giống như cởi quần áo, trong lòng Lộc Hàm càng nhảy càng nhanh, muốn xem lại không dám nhìn thẳng Ngô Thế Huân, nhưng có chết hay không lại liếc tới vị trí kia.

Cái kia của nam nhân thật có thể nói là hung mãnh dị thường, bộ dáng im lặng ngủ đông cũng đã tương đối to lớn, của mình so với hắn dưới quả thực giống như phát dục hết... Từ từ... Này, cái đó... Đợi lát nữa muốn cắm vào thân thể của mình...

Người nọ trần truồng đi tới, bước vào bồn tắm lớn. Bồn tắm của người nọ đã là siêu lớn nhưng với vóc người của hắn vừa tiến vào lại lập tức trở thành chen chúc chật chội.

Trái tim Lộc Hàm cơ hồ sắp nhảy tới cổ họng , trong đầu còn đang ảo tưởng trên trời một con chim ưng bay nhanh tới bắt cậu đi, đã bị người nọ ôm ngồi đối diện, vừa vặn ngồi vào giữa hai chân người nọ, cái nóng cháy kia giống như lần trước rục rịch đặt ở giữa hai chân cậu.

"Ngô... Ngô Thế Huân..." Lộc Hàm cúi đầu xuống không dám nhìn nam nhân, cậu đã không có cách nào lừa gạt mình : hôm nay nhất định sẽ bị nam nhân làm!

Ngô Thế Huân không trả lời, trực tiếp ngậm môi Lộc Hàm, một bên mút vào một bên ở dưới nước trực tiếp xé quần nhỏ của Lộc Hàm, vặn bung mông cậu ra, ngón tay dài lập tức duỗi vào.

Dòng nước ấm áp mạnh mẽ chảy vào bí huyệt, cảm giác quái dị khó có thể mở miệng làm cho Lộc Hàm cả người sợ run. Người nọ như là ngại cậu thất thần, thu hồi một tay đỡ lấy đầu cậu làm sâu thêm hôn môi, tay kia thì bỏ thêm hai ngón tay tiến vào càng sâu.

Lộc Hàm thật sự không thể xem nhẹ động tác của dị vật trong cơ thể, muốn nói lại bị người nọ chặn môi, sợ hãi điên cuồng dâng lên, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.

Ngô Thế Huân lúc này mới buông ra, xoa xoa tóc của cậu: "Sợ anh sao?"

Lộc Hàm suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu.

Cậu không sợ người nọ, ngay từ đầu đã không sợ.

Nhưng là loại chuyện này... Cậu thật sự là... Cậu ngay cả DIY cũng chưa từng, hiện tại muốn cậu cùng một người đàn ống làm tình, thật sự vượt quá sức chịu đựng của cậu. Hơn nữa trải qua lần đầu tiên bị cường ôm, thật sự mang bóng đen rất lớn.

Đã vào phòng tắm lâu như thế, ngay cả một ánh mắt cậu cũng không dám nhìn người nọ.

"Không sợ thì tin tưởng anh." Ngô Thế Huân dán vào cậu lỗ tai nói. Lộc Hàm rụt cổ.

Tính cụ nóng cháy để ở cửa u huyệt, thong thả mà đẩy vào.

"Ưm..." Dị vật thật lớn thình lình tiến vào làm cho thân thể Lộc Hàm cứng lại một chút, cảm giác phía sau rõ ràng như thế, ngay cả nội bích từng chút từng chút bị căng ra cậu cũng đều cảm nhận được.

Rất... Quá lớn... Hơn nữa thật nóng...

Tay Lộc Hàm vòng qua bả vai Ngô Thế Huân, ngậm nước mắt chịu đựng để lưỡi dao lớn kia một tấc lại một tấc khai thác thân thể cậu, da đầu cũng run lên. Thẳng đến khi người nọ bất động, mới chậm rãi thở ra một hơi.

Cậu gần như không thể tưởng tượng được vật lớn của người nọ lại đang nằm trong thân thể cậu...

Lộc Hàm run rẩy lông mi làm cho Ngô Thế Huân quả thực khó có thể nhẫn nại, không đợi cậu nghỉ ngơi đủ, Ngô Thế Huân đã chậm chậm ra vào.

Một khi lấy ra xuyên vào khoái cảm dâng lên. Nơi đó của Lộc Hàm không người xoa bóp tiếp xúc đã chậm chậm cương , để ở cơ bụng rắn chắc của Ngô Thế Huân, cao thấp ma xát.

"Ô... Ngô... Ngô Thế Huân..." Lộc Hàm thấp giọng khóc nức nở chỉ làm cho dục vọng Ngô Thế Huân càng thêm mãnh liệt, cũng không cách nào khống chế tốc độ, bóp thắt lưng cậu hung hăng mà va chạm.

Ôm ấp người này, hắn đã sớm ở trong mộng làm vô số lần. Trong mộng cậu ở dưới thân hắn điên cuồng sợ run, vô lực khóc gọi, mỗi lần đều bị làm đến cầu xin tha thứ rồi ngất xỉu đi.

Nhưng mộng xuân vô luận chân thật kịch liệt thế nào thì khi tỉnh lại cũng là một mảnh hư không, chỉ có dục vọng muốn ôm cậu càng ngày càng nghiêm trọng.

Hơn nữa trong mộng xúc cảm mơ hồ, cùng hiện thực cảm giác xác xác thật thật ôm thân thể ấm áp vào trong ngực, căn bản không cách nào so được.

Gương mặt cậu đỏ muốn nhỏ máu, lỗ tai mỏng manh, lông mi run run buông xuống, đầu vú hồng nhạt dính bọt nước, da thịt trắng mịn đến có thể hút bàn tay vào, thắt lưng tinh tế, hơn nữa cục cưng khóc nức nở rên rỉ, không một cái nào không làm thần trí hắn điên đảo, hoa mắt ù tai. Phản ứng duy nhất của hắn chính là mạnh mẽ đâm vào lại mạnh mẽ rút ra, đến khi đem người trong lồng ngực xuyên thủng mới thôi.

"Ô ô... Aaa! ... Chậm... Chậm một chút..."

Lộc Hàm hoàn toàn theo không kịp động tác đâm rút kịch liệt của Ngô Thế Huân, ngay cả rên rỉ cũng đã bắt đầu rã thành mảnh nhỏ. Cậu theo bản năng nâng thắt lưng muốn dễ chịu một chút, nhưng lại hơi nhếch nhếch cái mông, làm cho lưỡi dao lớn của người nọ tiến vào càng sâu.

Gân xanh Ngô Thế Huân đều nổi lên, mạnh mẽ nhéo cái mông mềm mại của cậu một chút, hô hấp khàn khàn nói: "Mới kêu chậm một chút, sau lại câu dẫn anh, cưng quả thực..."

Lộc Hàm bị nhéo bỗng nhiên chặt lại phía sau,Ngô Thế Huân thiếu chút nữa không chịu được lập tức trả thù đâm càng nhanh càng sâu hơn, Lộc Hàm hoàn toàn chịu không nổi, móng tay đâm vào bả vai Ngô Thế Huân, ngẩng mặt ngay cả rên rỉ cũng chỉ có thể phát ra đơn âm.

Tư thế ưỡn lưng ngẩn mặt của Lộc Hàm thật dễ dàng cho Ngô Thế Huân, hắn vừa mới vươn lưỡi đùa đầu vú còn dính bọt nước của Lộc Hàm một chút, cả người cậu đã run đến rối tinh rối mù.

"Ô..."

"A... Nơi này của em thật mẫn cảm."

Ngô Thế Huân cười tà, lại ác ý mà ngậm đầu vú bên trái của cậu mút vào, khoái cảm tràn ngập làm cho Lộc Hàm rốt cuộc chịu không nổi, giống như bị dòng điện đánh trúng bắn ngay tại chỗ, toàn bộ tinh dịch phun vào trong nước. Phía sau theo phản xạ mà co rút nhanh, hai chân cũng gắt gao quấn quanh thắt lưng Ngô Thế Huân, ngón chân xẹt qua da thịt hắn, cả hai người đều run lên.

Bị bí huyệt người yêu vặn xoắn, cho dù là thánh nhân cũng cầm giữ không được, Ngô Thế Huân cuối cùng mạnh mẽ đâm vài cái, liền phóng thích vào bên trong. Thể dịch nóng bỏng gần như lấp đầy bí chỗ Lộc Hàm, nóng đến cả người cậu phát run.

Cao trào đến làm cho thân kinh bách chiến như Ngô Thế Huân cũng có chút khó có thể khống chế, gắt gao ôm Lộc Hàm, mặt dán lên ngực cậu, hít sâu vài cái mới bình phục lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei