Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rõ ràng không ai chạm vào em lại tự bắn, nghe nói thể chất loại này siêu mẫn cảm , ở gay bar rất được hoan nghênh." Ngô Thế Huân ngậm lỗ tai cậu ác ý nói.

"Không... Đừng nói nữa..." Lộc Hàm cảm thấy thẹn mà dùng hai tay che mặt lại.

Lần này không phải người nọ bắt buộc ... Mình ở trong tình huống nửa bắt buộc nửa phối hợp, chẳng những hưởng thụ đến khoái cảm ngập đầu, còn không cần người xoa thì cao trào, chẳng lẽ thân thể mình so với tưởng tượng còn dâm đãng hơn? Bình thường một bộ ngoan ngoãn cấm dục, bị người sờ sờ ôm ôm một cái thì mẫn cảm dâm loạn như thế, Lộc Hàm quả thực không thể nào tin mình là người như vậy.

"Sao vậy?"

Lộc Hàm lắc đầu.

"Em xấu hổ cái gì?"

Lại lắc đầu.

"Cảm thấy loại chuyện này thực sự đáng xấu hổ?"

Không gật cũng không lắc.

Ngô Thế Huân một bên xoa cái lưng mềm nhẵn của Lộc Hàm, một bên nói: " Khổng phu tử em tôn kính nhất không phải đã nói, "Thực sắc tính dã"*. Có gì mà cảm thấy thẹn ?"

*Thực sắc tính dã:Ăn uống, sắc dục là bản tính

Lại lắc đầu.

Ngô Thế Huân cong lên khóe miệng cười, ôm lấy Lộc Hàm ngồi cạnh bồn tắm lớn, đối diện là một tấm kính lớn sát mặt đất. Cực đại của hắn còn trong cơ thể Lộc Hàm, chỉ vừa động như thế khoái cảm đã như điện quất lên hai người. Lộc Hàm nhịn không được mà rên rỉ một tiếng, lập tức lại bị Ngô Thế Huân mật mật ngăn chặn môi.

Môi Lộc Hàm hồng hồng lại mềm mại, ẩm ướt lại ngọt ngào, giống như dâu đông lạnh, mỗi lần đều làm cho Ngô Thế Huân mút đến khó có thể dừng lại. Trước kia hắn ở bên ngoài 419 cũng không hôn môi, trực tiếp tiến vào làm, nhưng mà đối với cục cưng chỉ hôn môi cũng đã có thể làm hắn cháy lên.

Ngô Thế Huân nâng Lộc Hàm lên, vị trí hai người giao hợp hồi lâu lúc này mới tách ra. Trong nháy mắt đó bí khẩu Lộc Hàm phát ra "Pop" một tiếng (>/////<), làm cho gương mặt cậu vốn hồng thấu gần như muốn thiêu cháy, tinh dịch nóng bỏng Ngô Thế Huân rót vào trong cơ thể cậu cũng theo đó chảy ra. Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân thay đổi tư thế ngồi lên trên người hắn, vẫn đang gắt gao che mặt, hai chân thon dài vẫn gắt gao kẹp chặt thắt lưng người nọ, ngay cả lỗ tai cũng cháy đỏ lên.

Chỉ nhìn bộ dáng thẹn thùng của Lộc Hàm trong gương cũng sắp làm Ngô Thế Huân dục hỏa đốt người: cục cưng rốt cuộc là không biết hay là giả bộ không biết? Mỗi lần đều có thể bày ra tư thái câu dẫn người như thế, làm cho hắn muốn nổi điên.

Ngô Thế Huân chụp lên tay Lộc Hàm, dùng lực khiến cho cậu đem tay che mặt buông xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng mắt nhắm chặt."Có gì mà cảm thấy thẹn ? Em mở mắt ra xem em xinh đẹp thế nào."

Hai chân thon dài, da thịt trắng trẻo còn tích nước, tuy rằng bộ ngực so với phụ nữ quá nhỏ(_ _!!!), nhưng dù vậy vẫn đẹp hơn so với tất cả phụ nữ Ngô Thế Huân từng ngủ qua một vạn lần, vô luận là ngôi sao ca nhạc cũng vậy, người mẫu cũng thế. Chỉ phần hồn nhiên vô tình dụ dỗ kia cũng đủ làm hắn phát cuồng. Đương nhiên, bí huyệt nhanh truất lại ướt át của cục cưng cũng là hắn bình sinh ít thấy.

Hiện tại hắn đã có thể lý giải "Tướng quân giận dữ vì hồng nhan*". Bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng Lộc Hàm mê người như vậy, hắn lập tức móc con mắt kẻ kia. Nếu ai chạm vào một đầu ngón tay Lộc Hàm, hắn sẽ giết cả nhà kẻ nọ.

Lộc Hàm chỉ nhắm mắt mãnh liệt lắc đầu, không muốn đối diện với mặt gương, vẫn cố vùi vào lòng Ngô Thế Huân.

"Chỉ nhìn một cái thôi." Ngô Thế Huân dụ dỗ nói.

"Không muốn..." giọng nói đều mang theo âm khóc nức nở .

"Được rồi... Không nhìn thì không nhìn."

Ngô Thế Huân ôm lấy Lộc Hàm, làm cho cậu đối mặt với mình, nhắm ngay dục vọng dâng trào mạnh ngồi xuống. Cả lưỡi dao thịt thật lớn vào sâu trong một lần, Lộc Hàm thét lên thảm thiết.

Ngô Thế Huân đặc biệt thích tư thế này. Một là không cần phí lực đã có thể xuyên vào thật sâu, hai là có thể thấy mặt của cục cưng. Bất quá khuyết điểm là lúc nhấc lên phải dùng sức một chút, bất quá thể lực hắn sung mãn, chút ấy không tính là gì.

Không đợi Lộc Hàm thích ứng vật lớn trong cơ thể, Ngô Thế Huân đã nhanh chóng khiêu khích đâm lên, bóp thắt lưng Lộc Hàm dùng sức ấn xuống, Lộc Hàm bị đâm đến không thở nổi, cảm thấy nội tạng cũng sắp bị đâm nát . Mỗi một chỗ trong cơ thể đều bị người nọ lặp lại nghiền nát, hạ thể không biết cảm thấy thẹn mà sưng lên, bị người nọ nắm lấy ma xát hai cái thì bắn lần thứ hai.

Lộc Hàm cố sức mà hít thở, cậu sắp không được, người nọ sao còn sung sức như thế... Vật lớn Trong cơ thể kia một chút dấu hiệu mềm xuống cũng không có, lại như có thể biến lớn hơn, cứng rắn hơn nữa...

"Ô... Van cầu anh... Chậm một chút... A! ..."

Lộc Hàm chịu không nổi mà khóc gọi, ngược lại càng khơi dậy dục vọng ngược đãi của Ngô Thế Huân, mãnh liệt đâm vài cái mới dừng trong dũng đạo hỏi: "Có thích anh không, hửm?"

Lộc Hàm nức nở lắc đầu. Ép cậu thành như vậy, cậu mới không thích...

Vật lớn trong dũng đạo lại là mạnh mẽ đâm lên, hô hấp người nọ ồ ồ phun lên ngực cậu, ngậm đầu vú cậu dùng răng nanh cắn xuống nghiền qua nghiền lại: "Không thích sao? hưm?"

Lộc Hàm thực sợ người nọ nếu còn tiếp tục sẽ cắn đứt đầu vú cậu, nức nở sửa miệng: "Thích..."

Ngô Thế Huân bỗng dưng dừng lại, nâng mặt cậu lên, gằn từng tiếng hỏi: "Có thích anh không?"

Lộc Hàm bị đôi mắt dị sắc cùng giọng nói nghiêm túc của người nọ trói chặt khiến cho thẹn thùng, ánh mắt hồng hồng nhìn nơi khác, do dự trong chốc lát mới nhẹ nhàng gật đầu.

Sao lại không thích hắn.

Cho dù cậu chậm chạp, cũng biết người trước mắt là khác biệt.

Cậu không phải đồng tính luyến ái, ở trên mạng nhìn thấy ảnh chụp đồng tính hôn môi cũng đã vội vàng tắt đi, bây giờ lại cùng đồng tính làm tình, thật là chuyện không thể tưởng tượng.

Nhưng khi cùng người nọ hôn môi sẽ cảm thấy ngọt ngào đến choáng váng đầu óc, bị người nọ nựng mặt cũng sẽ cảm thấy xương cốt đều mềm ra. Vừa nghĩ tới cùng nhau ăn cơm trưa với người nọ, tiết cuối cùng buổi sáng sẽ cảm thấy đặc biệt chậm, tinh thần cũng khó tập trung. Đọc sách đến một nửa cũng sẽ lấy ra di động người nọ đưa, mở ra những tin nhắn của người nọ đọc lại. Nhìn thấy những học sinh bộ dáng cao lớn thì nghĩ đến người nọ, lúc xem đơn nguyện vọng cũng sẽ nghĩ tới người nọ.

Đại khái... mình thật thích người nọ. Nếu không sao sẽ cho phép người nọ làm loại chuyện khó có thể mở miệng này với mình.

Cái gật đầu của Lộc Hàm không thể nghi ngờ đã hoàn toàn kích thích Ngô Thế Huân, hắn lúc này xuất ra toàn lực, liên tục hoàn toàn rút ra lại đâm vào lút cán, đâm đến Lộc Hàm ôm cổ Ngô Thế Huân ngay cả kêu đều kêu không được. Đầu hỗn độn một đoàn, lý trí hoàn toàn bay xa, chỉ còn khoái cảm, nhiệt độ, cùng tiếng hít thở ồ ồ của người nọ.

Mơ mơ hồ hồ hình như mình bắn lần thứ ba, mới hút được người nọ ra. Tinh dịch nóng bỏng của người nọ đánh vào thành dũng đạo, làm cho cậu run rẩy liên tục, yếu đuối dựa vào người nọ.

Người nọ nâng cằm cậu lên ấn xuống một cái hôn thắm thiết, môi cậu cũng vô lực khép lại, tùy ý người nọ cắn mút, nướt bọt trong suốt theo khóe miệng chảy xuống lại bị người nọ hút hết đi.

Người nọ ôm cậu bước ra bồn tắm lớn, lau tóc cho cậu rồi đặt cậu trên giường. Cậu nghĩ như vậy là xong rồi, lần trước người nọ cường ôm cậu cũng chỉ bắn một lần mà thôi. Nào ngờ người nọ lại nhanh chóng áp lên, tách hai chân cậu ra tiến quân thần tốc vào tiểu huyệt ướt át.

Lộc Hàm nức nở cầu xin tha thứ: "Không muốn nữa... Ngô Thế Huân..."

Người nọ cong lên khóe môi cười: "Nhiêu đây làm sao mà đủ?"

Hắn nhịn lâu như thế, từ khi quen biết bảo bối này, ngay cả 419 đều miễn, hiện tại dục hỏa đã tích đến muốn nhẫn cũng không thể nhẫn nổi. Muốn hắn dừng lại, nằm mơ đi.

Lộc Hàm bị đổi không biết bao nhiêu tư thế làm đi làm lại nhiều lần, mệt đến ngủ đi lại bị người nọ đâm cho tỉnh lại."Nơi đó" gần như không có cảm giác, nhưng khoái cảm vẫn từng đợt từng đợt quất lên. Cái cổ non mịn, xương quai xanh xinh đẹp, trước ngực, phía sau, thậm chí đùi trong đều trải rộng dấu hôn, ở trên da thịt non mềm tựa như anh đào trên tuyết. Cuối cùng không biết gì mà hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei