Em biết...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái lúc mà hai người đến với nhau, em biết, trước sau gì chuyện này cũng xảy ra...
Không phải vì em quá đau...
Càng chẳng phải vì em hận anh hay cô ấy...
Lúc đó, em chọn ôm hết đau thương, vì cô ấy biết chuyện hai đứa mình, và cả anh và cô ấy đều biết, anh yêu cô ấy. "Em sẽ làm tất cả, để anh và con bé tổn thương ít nhất!"
Chỉ là, em biết, cô ấy không hề yêu anh!

Em biết rồi cái ngày này sẽ xảy ra...
Khi cô ấy bảo "không còn cảm giác gì" với anh nữa...
Và em biết rồi anh sẽ đau khổ
Vì mình si tình cũng chẳng khác gì nhau!

Mình si tình mà lại chẳng lụy nhau
Giờ kẻ khóc, kẻ cười ra nước mắt
Em không muốn nhìn anh lại dằn vặt
Nhưng biết sao đây, cô ấy chẳng yêu anh.

Em đã ngỡ em sẽ chẳng quên mau
Mà đúng thật, ba trăm ngày ròng rã
Mà em lại chẳng thể lường tất cả
Rằng anh đau, lúc em đã cạn tình.

Em đến giờ chẳng hiểu nổi tim mình
Chỉ biết nhìn anh với giấc ngủ chập chờn, vội vã
Chẳng thể khuyên anh, chẳng thể nhảy vào phá
Biết sao được, lúc trước từng yêu anh...

Em chỉ có thể tiếp tục hối hả
Chạy vào guồng, chôn chặt mảnh tình xưa
Vỗ vai anh nếu chẳng may gục ngã
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà!

Anh sẽ đứng dậy, điềm tĩnh, vững vàng
Có thêm vài vết sẹo nơi ngực trái
Nhưng anh sẽ ổn thôi bởi em biết
Mặt Trăng cung Đất chưa mềm yếu bao giờ.

Không ngờ viết được thành thơ luôn. Em tưởng em bay hết cảm xúc rồi cơ.
Thực sự là hôm nay em khá bất ngờ. Biết trước được sẽ có ngày này, nhưng không ngờ nó lại xảy ra khi em tưởng hai người đang hạnh phúc lắm.
Em không biết vì sao cô ấy ghen tị với em, vì sao phải dùng tình cảm của anh để đẩy em xuống, để khiến em khổ sở một thời gian dài như vậy. Em biết cô ấy ghét em, nhưng mà em không đành lòng nhìn anh mệt mỏi như thế này một tẹo nào cả. Anh sống tình cảm, và là một chàng trai tốt. Anh không đáng chịu những thứ này. Nhưng biết sao được, anh chọn yêu cô ấy, không phải em.
Em đã ngỡ, biết rõ thế rồi, em có thể đợi. Nhưng mà, em lại chọn vòng an toàn, buông bỏ đoạn tình cảm ấy. Để mà trớ trêu thay, cô ấy lật mặt đúng lúc em vừa buông xuôi tất cả. Cuộc đời này hài thật!

Em biết, anh cực kì coi trọng em, cực kì yêu thương em, chỉ là không theo cách mà em muốn thôi...
Em biết, suốt thời gian vừa rồi, anh luôn muốn rút ngắn khoảng cách với em...
Em biết người đứng đằng sau tổ chức sinh nhật cho em giữa tuần thi căng não là anh...
Em biết, anh luôn lại gần em, trêu chọc em đủ thứ, chỉ để phá khoảng cách em cố tình tạo ra...
Em biết, là anh cố tình cơ cấu BTC, chọn bằng được cái hộp lời nhắn gửi cho em mà viết vào...
Em biết, anh muốn chúng mình thân thiết và vô tư như trước, khi mà em chưa liều mạng vượt qua giới hạn, và yêu anh...

Nhưng mà chúng mình chẳng thể quay trở lại quá khứ đâu anh! Cứ để như thế này đi. Em ở đúng vai trò là em gái anh, nhưng không phải là em gái thân như trước nữa. Anh cũng sẽ ở một vị trí nào đó chẳng thể thay thế trong lòng em. Nhưng mà, cuộc đời hai đứa sẽ đi hai đường khác nhau, đành vậy thôi!

Em biết, chuyện hôm nay mới chỉ là bắt đầu.
Anh yêu cô ấy, và còn cố chấp nhiều nữa.
Em biết, rồi anh sẽ còn nhiều đau khổ.
Nhưng đủ đau rồi, sẽ buông bỏ được thôi...

Như cách em ôm hết đau thương vào người, chịu đựng nó, gặm nhấm nó, và buông được anh vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro