6. Nỗi đau phải chăng nhất thời?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Có điềm dữ chẳng lành"

"Nhưng là gì được nhỉ?"

JangNa ngồi vò đầu bứt tai nghĩ về cái ngày giông bão chăng ngập trời đó.

Một màu đen tối.

Một chữ "xa".

Một cơn mưa có vị mặn của nước mắt.

- Thôi tưởng tượng đi JangNa, họ đi ít nhất cũng phải 7 tháng trời rồi mà ngươi còn nghĩ linh tinh cái gì vậy.

Cô lắc đầu lẩm bẩm, tay vẫn còn cầm chiếc khăn đẫm nước lau bàn. Tách trà đã nguội từ bao giờ, làn khói không còn đong đưa đây đó. Ngoài trời mưa phùn lạnh ngắt, một mùa xuân mà mọi vật vẫn mong chờ được có một chút ấm áp để tan đi những thứ lạnh tanh mà một mùa đi qua để lại. Nhưng. Nó không thế, nó thậm chí còn đến như tô điểm thêm cho sự lạnh lẽo của một mùa đông đã qua.

Xoảng

- Ái!

Chiếc cốc trên tay cô rơi xuống sàn, vỡ tung thành nhiều mảnh, văng ra nhiều phía. Một mảnh sứ bay qua bàn tay cô cắt thành một đường sâu.

Nước trà như hoà với nước mưa, như hoà với máu trôi thành dòng.

Cô nhắm chặt mắt để không cảm nhận thấy cơn đau kéo đến. Vội vàng đứng dậy. Chạy thật nhanh đi tìm đồ y tế.

Cô nhăn mặt xoa muối vào vết thương để  khử trùng, lấy vải quấn quanh tay cầm máu chảy.
Cô quay lại phòng trà khi nãy, hiện trường vẫn còn đó, một mớ hỗn độn. Cô thở dài cầm khăn, xách váy ngồi quỳ xuống. Bàn tay vươn tới chỗ đọng nước trà chuẩn bị lau.

Bỗng, như có dòng điện chạy qua người, tay cô như hoá đá. Vết trà và vết máu trông không được ổn lắm, thường thì nó sẽ chảy theo khe giữa hai tấm gỗ mục trôi ra ngoài. Còn bây giờ,nó chỉ đứng yên tại đó, gió bên ngoài giật, rít mạnh mà nó vẫn đứng yên tại đó, không hề xao động, không hề nhúc nhích như đọng thành một chữ gì đó mà cô không thấy rõ.
Cô cảm thấy lạ lùng, xách váy từ từ vòng qua xem vũng nước trà nguội.

"Bộp"

Chiếc khăn lau rơi xuống đất. Cô đứng như trời trồng, lặng người nhìn vết máu và vết trà nguội.

Cô nhìn vũng máu.

- Vết máu...chữ "Biệt"

Cô lặng quay sang chỉ vũng trà:

- Vũng trà...chữ "ly"

- Biệt ly...biệt ly.

Cô lẩm bẩm hai chữ mà người như không còn tí sức lực nào, người khựu xuống, hai tai ù ù không nghe rõ. Giờ,cô chỉ nghe thấy mỗi hai từ "biệt", "ly" vang vẳng trong tâm trí.

-Tỷ ơi có thư của ChanYeon.

Sang Mi vui vẻ nhảy chân sáo chạy vào phòng, tay cầm bức thư bạn thân gửi.

- Sao nó sướng thế nhỉ? Chiến tranh mà vẫn được ở gần người yêu.

Sang Mi nhõng nhẽo, lật qua lật lại bức thư, một tay đẩy cửa đi vào.


- Tỷ sao vậy! Tỷ bệnh hả?
Nó lo lắng nhìn tỷ mặt trắng bệnh không còn một giọt máu, ở bên đôi khoé mắt chảy ra dòng nước mắt cay đắng.

Jang Na giật mình ngước đầu nhìn đứa muội. Sang Mi chạy về phía tỷ đang ngồi, đỡ tỷ đứng dậy, sốt sắng hỏi han.

Jang Na- đương nhiên chẳng nghe thấy muội mình nói gì. Cô vẫn đứng đơ ra đó.

"Chữ xa, chữ biệt ly, rốt cuộc là điềm báo gì?
Cô cay đắng lắc đầu, nhắm chặt mắt.

"Dù là điềm báo gì thì nó chắc chắn sẽ xảy ra!"


- Tỷ. Tỷ. Jang Na đại tỷ! Tỷ!

Sang Mi hét lên, cô giật mình quay ra suýt tán gãy răng đứa muội của mình.

- Mày làm tỷ hết hồn.

Cô vuốt ngực, tym như muốn xổ thẳng ra ngoài.

- Tỷ sao vậy?

- Tỷ không sao! Ngươi không cần lo cho tỷ.

Cô đưa ánh mắt sợ sệt lại phía vũng trà một lần nữa.

Sang Mi bắt chước cô mà nhìn theo.

- Tểể, tỷ đang nhìn cái gì đó?

Nó khó hiểu.

- Không có gì. Mày có nhìn thấy chữ gì không?

- Chữ nào? Muội chả nhìn thấy chữ nào hết á!

Sang Mi hồn nhiên ngồi xuống bàn trà, tay phẩy phẩy lá thư của ChanYeon ra vẻ quý tộc.

- Cái gì đấy!

Jang Na xốc váy ngồi lại gần muội muội.

- Đưa tỷ xem nào!

Họ cùng mở lá thư, quả nhiên, đó là chữ của ChanYeon mới sạch đẹp như thế này, chứ nếu bà Chin Choo làm y sĩ gởi thư về chắc đọc xong một chữ xé đã muốn xé thư ra quá.

Jang Na giật lấy đọc. Sang Mi ngồi bên cạnh cứ ngóc đầu vào hóng hớt.

- Chậc, tỷ đọc to lên xem nào!



Sang Mi à,

Là ta, Bae ChanYeon đây!

Chiến tranh sắp kết thúc rồi, cả hai nước đều đồng ý giảng hoà.Mọi người ai ai cũng đang háo hức trở về nhà.

Nhưng...


Jang Na bỗng dừng lại một nhịp. Sang Mi ngồi bên cạnh cứ hồi hộp mãi, nó ẩn tay tỷ.

- Tỷ đọc tiếp đi! Nhưng làm sao?



Nhưng.

Ngươi biết đấy. Chiến tranh là sẽ có nhiều người phải hi sinh.

Thân,

Bae ChanYeon.


Jang Na gấp lá thư lại, tim đập nhanh lạ thường.

- Hả! Xong rồi sao?

Sang Mi giật lại lá thư từ tay tỷ, đọc kỹ từng chữ một.

- Cái con bé này thật là! Hi sinh xong sao nữa?

"Đây chắc chắn là điềm"

Nó quay ra nhìn tỷ đang lầm bẩm, chép miệng một cái rồi cũng quay ra cười được ngay:

-Dù sao thì họ cũng về rồi tỷ ha.

Nó lại quay ra liếc tỷ thêm cái nữa, cảm giác như đang tự kỷ một mình. Nó xì miệng , tự giác rút lui.

- A, xin kính chào thế tử điện hạ!

Sang Mi lắp bắp cúi đầu, đôi chân tự động chạy thật nhanh. Nó chuồn mà chẳng dám quay đầu lại nhìn tỷ nó một cái.

- Thế tử!

- Jang Na à! Nàng sao vậy?

Thế tử hiền hoà nhìn Jang Na. Cô ngước đầu lên, bật đứng dậy. Chạy thật nhanh về phía người.

- Ta nhớ người, thế tử điện hạ!

Cô ôm anh thật chặt, cố ý nhấn mạnh từng chữ một, từng chữ một sao cho anh nghe thấy thật rõ.

Anh mỉm cười, xoa đầu cô.

- Sao vậy?

- Chỉ là ta nhớ người.

- Ta đây rồi mà!

Anh ôm lấy cô, nhẹ hôn lên mái tóc mềm xoã dài.

- Người ở đây thật gần. Mà sao cũng thật xa.
Cô khóc, dúi đầu vào ngực anh để anh không thấy những giọt nước mắt đang rơi.

- Người ở đây mà sao ta vẫn thấy nhớ người da diết.

Cứ mỗi câu, Jang Na lại ôm chặt thêm như sợ anh bay đi đâu mất.

- Ta đã hứa rồi mà. Ta không phụ duyên nàng lần nữa đâu! Nhưng nếu, lỡ như.

- Lỡ như?

Cô ngước đầu lên nhìn anh.

- Không có gì đâu.

Gió bỗng xô nhau chạy vào phòng, ngấm vào da thịt từng hơi sương pha muối lạnh ngắt.
Hơi khói lại bốc lên giăng kín cả một góc trời.


- Tỷ. Họ về rồi! Hội ChanYeon về rồi!

Sang Mi chạy nhanh như tên bắn qua dãy phòng trà.

- Thật sao?

Jang Na lau nước mắt chạy ra ngoài.

- Ờ!! Để muội đi gọi Chinn Choo tỷ!! Họ ở phòng trà đầu dãy.

- Được rồi! Để tỷ mang trà đến!

Cô vội xách váy chạy vội, quên mất thế tử đứng ở đó. Anh ngồi xuống, chợt, anh để ý thấy hai chữ bằng máu và nước trà.

"Biệt ly ư? Giống chúng ta"


- Đông đủ ghê ha.

JinSoo cười đùa, vì là dịp quan trọng nên bả đặc cách vác cả thùng hồ lô nướng sang bày khắp bàn.

Ai cũng trông vui vẻ, trừ một người. Sang Mi đưa đôi mắt trong, đen láy tìm kiếm.

- Đông đủ thật đấy! Nhưng...

- Bin BaeKwang đâu?

Cô trầm giọng, đôi mắt vẫn đưa đi tìm hình bóng quen thuộc.

Không khí lắng xuống một cách đáng sợ, ai cũng cúi đầu xuống, trừ Sang Mi và bà cô JinSoo không biết gì.

- Sang Mi, chuyện đó...

ChanYeon mạnh dạn lên tiếng.

- Bin BaeKwang...BaeKwang...

Nó chần chừ.

- BaeKwang làm sao?

Sang Mi giọng rưng rưng, cô chợt hiểu ra bức thư vừa nãy không đơn thuần chỉ là một lời nói đùa vui.

Jang Na đứng dậy mở cửa, tách trà nóng lại bốc khói hơi bay vào không gian.








- Mai anh đã về Hàn rồi sao?

- Ừm.

-Có vẻ anh rất nổi tiếng nhỉ?

Cô lại cúi xuống húp mỳ tương đen xùm xụp. Miệng nhai nhồm nhoàm.

Anh nhìn cô, mặt kiểu : "Cái cô gái cool ngầu tôi quen đâu rồi?"

Cô nuốt ực một cái, rồi lại ngước đầu lên :

- Vinh dự thật đấy! Lại được tiền bối nổi tiếng trong ngành mời cơm.

Cô cười, miệng dính sốt tương.

Anh lấy hộp khăn giấy ở gần đó, rồi đứng lên lau miệng cho cô.

Anh nhìn cô, ánh mắt ấy thật đẹp, thật quyến rũ.

Tim cô rung lên một hồi thật mạnh.

- Ăn xong rồi đúng không? Đi trả tiền thôi.

Anh lôi cái ví trong túi quần.

- Anh không ăn?

-Tôi thích nhìn em ăn hơn!





#963

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro