Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 7

Harry không đến nhà Snape nữa.

Lúc đầu là chỉ đi một ngày vào cuối tuần, sau đó liền chuyển sang chỉ đến buổi sáng, và sau đó chỉ cần con cú gửi một bức thư nói rằng cậu đang bận. Harry đã không liên lạc với ông kể từ lần đầu tiên Snape không trả lời.

Harry luôn ghi nhớ cuộc trò chuyện trước khi tốt nghiệp. Snape bảo cậu phải trở nên mạnh mẽ, bảo cậu không nên bị phụ thuộc. Nhưng thành thật mà nói, Harry chưa bao giờ ỷ lại vào bất kỳ ai - tất cả những người để cho cậu ỷ lại đều đã chết. Vì vậy, cậu thường tự hỏi Snape đang ám chỉ ai khi ông nói sự ỷ lại.

Một tuần sau khi cắt đứt quan hệ với Snape, Harry đã có câu trả lời.

Cậu sinh ra ỷ lại đối với Snape.

Không biết nó bắt đầu từ khi nào, không biết tại sao - nhưng điều đó giải thích cho sự yên tâm mà Harry cảm thấy mỗi khi nhìn thấy Snape. Và Snape đã nhận ra nó trước khi cậu tốt nghiệp.

Nên ông mới nghỉ việc, để cậu không phải dựa vào ai nữa.

Điều này khiến Harry tức giận. Rốt cuộc, người mà cậu có thể tin tưởng đã chết thì không sao, nhưng Snape chưa chết, ông ấy còn sống, tại sao lại không thể phụ thuộc vào?

Có thể như Hermione nói, Snape muốn có không gian riêng tư của mình. Không gian cho tình cảm. Ông ấy cũng có thể mong muốn có một người có thể tin tưởng và đồng hành cùng mình.

Harry có thể được tin tưởng và sẵn sàng ở bên Snape cả đời, nhưng cảm xúc ... liệu cậu có thể thỏa mãn?

Tình cảm của cậu dành cho Snape là gì?

Harry thở dài và thôi nghĩ về nó.

"Không — chuyện gì đang xảy ra vậy?" Harry nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng, nhìn ra đại sảnh hỗn loạn.

"Đó là tàn dư của Tử thần Thực tử, hắn đang gây rắc rối trong thế giới Muggle, và hai thường dân đã bị thương!" Cealan hung tợn nói. "Lũ sâu bọ đáng chết."

Những Tử thần Thực tử đến thế giới Muggle sử dụng ma thuật, điều này thực sự cần phải được giải quyết ngay lập tức.

Harry nhanh chóng trở lại văn phòng, muốn viết thư cho đồng đội. Nhưng vừa định viết, cậu chợt nhớ ra điều gì đó và lao ra thật nhanh, nắm lấy tay Cealan bên cầu thang. "Này! Địa chỉ là gì?"

"Luân Đôn, phố Regent —" Cealan chỉ huy nhân viên đi ra ngoài, "Khoảng từ số nhà 20 đến 60 phố Regent, có một cửa hàng bách hóa ở đó."

Phố Regent ... Cửa hàng bách hóa ...

Đầu óc Harry bắt đầu quay cuồng.

Tử thần Thực tử cuối cùng còn lại, và căn cứ bị phá hủy hoàn toàn. Tên đầy tớ trung thành cuối cùng này sẽ nghĩ gì?

Hắn sẽ tự hỏi làm thế nào hắn đi tới bước này, tại sao sức mạnh của Voldemort lại tan rã ... nếu ngày chết của hắn phải đến, hắn sẽ lấy mạng một người nào đó ... sẽ mang theo kẻ phản bội cùng chết.

Chính là tên gián điệp hai mang kia.

Snape.

Harry nuốt khan.

Cealan dường như nhận thấy sự kỳ lạ của cậu, nhưng trước khi ông ta có thể nói, Harry đã buông tay ông ta và chạy nhanh về phía cửa.

"Này, Potter!"

"Tôi biết hắn ở đâu, hắn đang tìm Snape!"

"Cái gì?"

Harry quay lại và hét lên, "Tử thần Thực tử đang nhắm vào Snape! Chúng đang ở số 49 phố Regent, tầng 4 nhà số 5, nơi Snape sống!"

Trước khi Cealan có thể phản ứng, Harry phớt lờ ông ta và chạy thẳng ra ngoài, Độn thổ.

Nhanh lên, nhanh lên ...!

Phép thuật của Snape đã bị tổn hại nặng trong cuộc chiến vừa rồi, không biết đã phục hồi như thế nào, nhưng Harry thực sự không thấy ông ấy sử dụng phép thuật nhiều. Hơn nữa, sự tuyệt vọng của một người sắp chết sẽ kích thích tiềm năng của hắn đến cực điểm.

Sẽ thật tốt nếu Harry ở đó. Nếu Harry không mất liên lạc với Snape chỉ vì cảm xúc chết tiệt đó ...

Nếu Tử thần Thực tử tìm thấy Snape, nếu phép thuật của Snape không hồi phục ...

Nếu ...

Harry lao đến phố Regent với tốc độ không thể tin được. Đã có rất nhiều Muggle đang tụ tập ở tầng dưới, và tiếng còi báo động từ xa đến gần.

Dưới ánh sáng ban ngày, ánh sáng từ tầng bốn vẫn rất chói mắt. Có thể nghe thấy tiếng kính vỡ và bàn gỗ sập ở tầng một.

Harry nhanh chóng vượt qua đám đông và lao vào tòa nhà. Chạy lên càng cao thì âm thanh càng rõ. Nhưng khi cậu chạy đến tầng ba, cuộc chiến đột ngột dừng lại. Nó giống như một dấu hiệu tĩnh lặng, khiến nhịp tim của Harry như ngừng đập trong giây lát.

Không không không.

Cậu lao lên trên, cố tình không để ý đến vết máu trên bậc thềm tầng bốn và người hàng xóm ngã xuống trên hành lang.

Cửa nhà Snape đã mở. Bên trong thật yên tĩnh.

Harry kìm nén tiếng thở hổn hển, nắm chặt cây đũa phép trong tay và bước vào trong.

Các mảnh kính từ cửa sổ rơi vãi, chén và bát trên bếp cũng vỡ vụn. Chiếc ghế sofa quen thuộc là một mớ hỗn độn, một chiếc đã bị lật ngược hoàn toàn. Sàn nhà cũng bị vỡ, nứt lên ở một số chỗ.

Quan trọng nhất là trên mặt đất có những vết máu dài.

Từ ghế sô pha đến phòng làm việc, màu sắc càng ngày càng đậm, từ lốm đốm đến cả mảng. Một cảnh tượng từ hai năm trước chợt lóe lên trước mắt Harry: một người đàn ông mặc áo choàng đen ngã trong vũng máu, máu đỏ tươi ứa ra từ cổ ...

Cậu không thể thở nổi.

Harry cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, và bước từng bước theo dấu máu, đi đến cửa phòng làm việc. Người đàn ông mặc áo choàng đen gục xuống bên khung cửa, một vũng máu vẫn còn tụ dưới người. Thật giống với ký ức, chỉ là lần này, máu không còn từ cổ mà chảy ra khắp cơ thể, giống như bóp một miếng bọt biển đã hút nước, rỉ ra khắp nơi.

"Ôi Chúa ơi ..."

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro