Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 6

Nơi ở mới của Snape là ở thế giới Muggle.

Tầng thứ tư của một tòa chung cư bình thường. Có thể tài sản của vị giáo sư trước đây còn nhiều hơn thế, nhưng xét về việc các Tử thần Thực tử vẫn đang đào tẩu, thì nơi không có gì nổi bật này là lựa chọn tốt nhất.

Harry đứng ở tầng dưới, nhìn lên cửa sổ tầng bốn.

Nhịp tim đang tăng tốc đã chậm lại sau trải nghiệm ở Hẻm Xéo. Cho dù sự phấn khích là do nguyên nhân gì thì nó đã dần dần lắng xuống.

Harry đang ngồi trên ghế sofa của Snape với tách trà mà Snape mang cho cậu, cậu nói về trải nghiệm của mình ngày hôm trước. Cậu mỉm cười khi thấy đôi lông mày nhướng lên của Snape lúc nghe thấy bùa Tra tấn, và sự khinh bỉ trong mắt ông khi nghe chuyện St.Mungo không tin vào công thức của mình.

Cậu thích cảm giác này.

...

Yêu thích của Harry rất nghiêm túc - có thể thấy điều đó từ những thói quen mà cậu đã dần hình thành.

Kể từ lần đầu tiên đến chỗ của Snape, thì mỗi ngày nghỉ cậu đều đến thăm Snape. Đôi khi Snape miễn cưỡng để cậu vào nhà khi ông ở nhà; khi ông không có nhà, Harry sẽ ngồi ở cửa và đợi ông quay lại. Có lẽ Severus Snape vẫn còn chút lương tâm, sau lần đầu tiên nhìn thấy Harry ngồi bên cửa ngủ say, liền đưa cho Harry một chiếc chìa khóa dự phòng.

Harry móc chìa khóa vào một sợi dây chuyền và đeo nó lên cổ. Snape khịt mũi coi thường.

Harry đôi khi phụ giúp nấu ăn, kỹ năng nấu nướng của cậu đã được rèn giũa đến mức hoàn hảo khi còn nhỏ, nhưng cách thái rau thô lỗ của cậu vẫn bị Bậc thầy Độc dược mắng nhiếc.

Ai cần nấu ăn chính xác từng miligam? Harry trong nội tâm trợn trắng mắt.

Dần dần, khi thấy kỹ năng của Harry đã hoàn thiện, Snape cũng không xuống bếp với cậu. Sau vài ngày nữa, hầu như cuối tuần nào Harry cũng đi mua sắm, nấu nướng và dọn dẹp cho Snape.

Harry giả vờ oán giận nhìn ai đó đang yên bình đọc sách trong phòng khách, nhưng khi họ nhìn nhau, cậu không chịu nổi ánh mắt của người đàn ông đó.

Tính tình của người này cũng không thay đổi.

Harry bật cười.

"Tối nay không đi sao?"

"Chờ một chút nữa," Harry nhấp một ngụm bia, "Tối nay Snape đã đi dự Hội nghị phát minh độc dược cấp thế giới gì đó, nên sẽ không về sớm như vậy."

Hermione thở dài một tiếng.

Họ ngồi ở quầy bar trong quán Ba Cây Chổi, cuối cùng thì Tam giác vàng cũng gặp lại nhau vào đúng ngày nghỉ và tổ chức một bữa tiệc cùng nhau. Họ đến đây sau giờ làm việc và trò chuyện trong hai giờ.

"Harry, cậu thân thiết với Snape để làm gì vậy?" Ron rùng mình. "Mình thì muốn tránh thật xa ông ta."

Harry bật cười. "Cậu sẽ không nghĩ như vậy khi nhìn thấy ông ấy ở nhà. Đặc biệt là sau khi cậu đã nếm thử món pudding kem của ông ấy."

"Món pudding kem do con dơi già làm ..." Ron trông như sắp nôn.

"Này, ông ấy không còn là một con dơi già nữa. Ít nhất thì không phải khi ông ấy đang ở thế giới Muggle." Harry trông có vẻ phấn khích. "Cậu không biết ông ấy trông như thế nào trong chiếc áo sơ mi đen, mình cá là cậu chưa thấy ai có bộ dáng đẹp như vậy."

Ron vẫn không bị thuyết phục, nhưng cũng phối hợp gật đầu.

"Harry ..." Hermione định nói, nhưng cô ấy không tiếp tục. Nhìn thấy ánh mắt của Harry, cô liếm môi dưới. "Cậu có cảm thấy khoảng cách giữa cậu và giáo sư Snape có chút không ổn không?"

"Không ổn?"

"Ý mình là, đúng vậy, hai người có một mối quan hệ tuyệt vời, nhưng cậu biết đấy, ngay cả những người bạn tốt nhất, cũng có lúc họ muốn ở một mình. Đặc biệt là vào cuối tuần?"

Harry nhìn cô ấy. "Mình không hiểu ý cậu."

Hermione thở dài, đối mặt với người trước mặt. "Cậu không muốn một đời sống tình cảm, Harry, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng không. Cậu đến gặp giáo sư Snape vào mỗi cuối tuần, và ông ấy có thể cảm thấy ... khó xử."

Harry ngây người nhìn cô. Sau một vài giây, cậu nhận ra cô đang nói về cái gì. "Ồ..."

Đời sống tình cảm của Snape.

Điều này, Harry thực sự chưa nghĩ đến.

Trong lòng cậu, dường như Snape không cần những thứ như cảm xúc hay quan hệ thân mật. Ông ấy đã thích Lily, đúng vậy, nhưng không có thêm ai kể từ đó. Harry đã ngầm cho rằng mấy thứ cảm giác ấy không cần thiết, là không thể nào xuất hiện. Hoặc cậu đã nghĩ rằng Snape là ... chỉ cần một mình cậu.

Nhưng Snape đã nói là không cần cậu, phải không?

Nhưng ông ấy cũng nói ông không cần ai cả.

... Nếu ông ấy đổi ý?

Harry chìm trong suy nghĩ.

Ron và Hermione tiếp tục nói điều gì đó, họ đã cãi nhau về một vấn đề nhỏ nhặt, sau đó hòa giải trong vòng mười phút, cùng nhau cười. Harry nghe họ nói chuyện, nhưng không lọt tai một lời nào.

Mười một giờ, họ bước ra khỏi quán bar, Harry tạm biệt hai người bạn của mình và đi đến thế giới Muggle.

Cửa sổ của Snape đã sáng khi cậu đến.

Snape ở nhà, cậu sẽ không mở cửa bằng chìa khóa. Sau khi Harry gõ vài lần, cánh cửa mở ra.

"Ta tưởng cậu sẽ không đến," Snape nói, mở cửa và cho cậu vào. "Cậu vào phòng khách trước đi, ta thay quần áo."

Harry gật đầu. Sau đó cậu mới nhận ra Snape đang mặc chiếc áo choàng đen quen thuộc, chỉ có cổ áo không cài vài cái cúc. Snape có lẽ đang định thay nó ra.

Harry bước đến, ngồi xuống ở ghế sô pha trong phòng khách, khóe mắt hiện lên bóng người đang đi vào phòng ngủ.

Cậu bắt đầu nghĩ đến những lời của Hermione.

Snape hy vọng sẽ tìm thấy tình yêu của mình. Sẽ có một người nào đó không phải là cậu ngồi ở nơi cậu đang ngồi bây giờ và nhìn vào phòng ngủ. Ai đó không phải cậu sẽ thấy Snape trông như thế nào dưới chiếc áo choàng của ông.

... Dáng người dưới lớp áo choàng?

Chết tiệt, cậu đang nghĩ gì vậy.

"Ta nghĩ hôm nay cậu đã uống rượu." Snape đi ra khỏi phòng ngủ, thay một chiếc áo sơ mi tối màu giản dị. Ông nhướng mày với Harry. "Muốn uống chút thuốc tỉnh rượu không?"

Harry lắc đầu. "Không. Thành thật mà nói, tôi còn có thể uống nhiều hơn một chút."

"Như vậy, rượu Whisky sẽ là một lựa chọn tốt."

"Ông định chuốc say tôi hả, giáo sư?"

"Ta không còn là giáo sư của cậu nữa, Potter." Snape khoanh tay trước ngực. "Vậy, trà?"

"Whisky, cảm ơn."

Snape hừ một tiếng.

Tiếng chai va chạm, rồi Snape đến gần, đưa cho cậu một ly chất lỏng màu hổ phách bằng hai ngón tay.

Harry im lặng nhấp một ngụm. Snape cũng không nói, nhưng Harry có thể cảm nhận được ánh mắt của ông.

Sau mười phút im lặng, giọng nói của Snape vang lên.

"Potter, nếu cậu đến đây chỉ để uống rượu giải sầu, ta nghĩ ta sẽ phải trừ tiền của cậu."

Harry bật cười. "Ông đang thiếu tiền?"

Snape chỉ bắt chéo chân và ngả người ra ghế sofa. "Có chuyện gì thì cậu mau nói đi, không muốn thì im miệng."

Harry hạ mắt xuống.

Một lúc sau, cậu phát ra âm thanh. "Tôi đang nghĩ về... một vấn đề tình cảm." Cậu nhấp nốt ngụm rượu còn lại. "Thêm ít nữa?"

Snape suy nghĩ một chút, liền rút đũa phép gọi cái chai, lại rót thêm một ít. "Vấn đề tình cảm?"

"Ông bảo tôi cần phải độc lập nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có người yêu."

Snape cau mày. "Ý ta không phải là độc lập bằng cách giữ cho cậu độc thân."

"Vậy thì ý ông là cần một người yêu?" Harry nhìn ông ta. "Ông có cần người yêu không?"

Snape chậm rãi nhấp một ngụm rượu. "Cậu biết quá khứ của ta."

"Nhưng ông không thể chỉ vì quá khứ mà không bước tiếp, đúng không? Đó là điều ông đã dạy tôi." Harry không rời mắt, nhưng đôi mắt của cậu đã hơi tối đi vì tác dụng của rượu. "Ông sẽ đi tìm người yêu sao?"

Snape thở ra. "Ta không biết câu hỏi này có ý nghĩa gì với cậu, nhưng ta không biết."

"Không biết?"

"Đúng, ta tin rằng thính giác của cậu không bị ảnh hưởng bởi rượu."

Harry không nói nên lời. "Vậy thì ... nếu là ... nếu có ai đó ông thích, ông sẽ ở bên người ấy chứ? Nếu người ấy cũng muốn."

Snape nhìn cậu, im lặng. Đôi mắt ông đen và sâu kín "... Ta nghĩ, có. Nếu ta yêu thích, nếu ... người ấy cũng muốn."

Harry không thèm che giấu sự thất vọng của mình.

Snape dường như nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, nhưng cuối cùng không nói gì.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro