Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 2

Harry nhặt một miếng bánh và quan sát bàn giáo viên. Hầu hết các giáo viên đã từ bỏ vị trí của họ để tham gia với các học sinh. Flitwick hiện đang được chính ngài Hiệu trưởng sử dụng làm lá chắn. Thầy ấy đã cười hết mình khi bị các học sinh cũng như giáo viên tấn công dồn dập, trở thành một chiếc bánh su lớn phủ socola, trong khi bảo vệ nhà lãnh đạo không biết sợ là gì.

Ngạc nhiên thay, Harry phát hiện ra rằng cả Severus và Wilkes vẫn hoàn toàn sạch sẽ khi họ ngồi cười ở cuối bàn. Sự tức giận của Harry bùng lên khi cậu thấy Severus dễ dàng thể hiện cảm xúc của ông với người phụ nữ tóc vàng như thế nào. Trước khi cô ta đến, Harry chỉ thấy Severus mỉm cười với cậu khi họ ở một mình, giờ đây người đàn ông dường như không bao giờ ngừng cười khi CÔ TA ở bên cạnh.

Cậu bị cơn ghen lấn át khi rút tay lại và nhắm thẳng miếng bánh vào đôi môi đỏ tươi của cô. Cậu rủa thầm khi chiếc bánh rơi xuống không phải vào mặt cô mà vào mặt người đàn ông cậu yêu. Cậu đông cứng, không thể cử động dù chỉ một chút kể cả khi nghe thấy tiếng Hermione rít lên khi cô nhìn thấy nơi miếng bánh rơi xuống.

Cậu nín thở khi Severus hơi nghiêng người về phía trước, để đĩa bánh rơi xuống bàn, để lại phần lớn kem và vụn bánh graham trên mặt, cổ và trên tóc ông. Đối với Harry, tiếng hộp thiếc va vào bàn nghe rất to, thậm chí xuyên qua tiếng ồn ào liên tục trong Đại Sảnh Đường. Cậu cố gắng nuốt trôi cục nghẹn trong cổ họng khi Severus từ từ đứng dậy. Qua khóe mắt, cậu có thể thấy Wilkes đang nhìn chằm chằm vào Severus với vẻ không thể tin được.

Harry quan sát bàn tay run rẩy của Severus lau kem khỏi mắt ông và ném nó xuống bên người. Wilkes ném cho Severus một cái nhìn cáu kỉnh khi cô ấy phủi lớp kem gây khó chịu khỏi chiếc áo choàng màu xanh nhạt của mình. Harry có thể thấy ông hít một hơi thật sâu trước khi ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt Harry.

Harry hoàn toàn không thể thấu hiểu được đôi mắt đen của Severus. Harry co rúm người lại khi thấy người đàn ông nhướng mày và cầm đũa phép trong tay, nhưng không làm gì để ngăn chặn hình phạt mà cậu biết mình đáng phải chịu.

Cậu há hốc miệng và vai căng lên khi cảm thấy có thứ gì đó lạnh và ẩm ướt chảy xuống đỉnh đầu và lưng mình. Trước khi có thể phản ứng với nước ép bí ngô, Harry đã nghe thấy và cảm nhận được, một hộp kem đánh bông được đổ lên đỉnh đầu đã ướt sũng của cậu. Khi có cảm giác như nó đã dừng lại, Harry lắc đầu, hất ra một khối kem lớn và một quả anh đào lên chiếc bàn trước mặt.

Cậu nhìn lên Severus đúng lúc để thấy người đàn ông đang liếm môi. Nụ cười tự mãn của người đàn ông không xuyên thấu được tâm trí đột nhiên bị dục vọng làm cho mờ mịt của Harry khi cậu thấy chiếc lưỡi hồng thè ra để liếm sạch một ít bánh kem. Harry kéo ánh mắt của mình ra khỏi đôi môi mỏng đầy mê hoặc và quay trở lại với đôi mắt đen thẫm.

*

Harry đột nhiên chú ý đến nụ cười nhếch mép kia và coi đó như một lời thách thức, cậu nở một nụ cười tự mãn của riêng mình. Cậu rút cây đũa phép của mình ra và vẫy nó trên một bát dâu tây. Cậu cười khúc khích khi đôi mắt của Severus mở to ngạc nhiên. Khi họ nhìn chằm chằm vào nhau, ông ấy đã không nhìn thấy trái cây đang bay tới cho đến khi quá muộn.

Harry chui xuống gầm bàn khi một đĩa kem bay về phía cậu. Thật không may, cậu đã không đủ nhanh và kết thúc với món kem sôcôla làm lạnh cả sống lưng. Cậu đi đến phía bên kia của chiếc bàn, mặt đối mặt với một Severus đang chế nhạo, người rõ ràng đã chui xuống gầm bàn giáo viên giống như cách mà Harry đã làm.

Lấy một cái chai bóp đầy sốt socola, Harry bắn nó và phủ lên toàn bộ mặt trước của chiếc áo choàng đen của Severus. Severus gầm gừ và triệu hồi một bát anh đào trên tay, sau đó bắt đầu ném từng quả vào Harry. Harry đã cười quá nhiều để có thể tự bảo vệ mình, thậm chí hầu như không thể giữ tay trên đầu, và khuỵu xuống trước mặt Bậc thầy Ma dược đang cười khúc khích cách vài bước chân.

Khi quả anh đào cuối cùng rơi khỏi vai Harry, Severus cũng khuỵu gối xuống sàn nhà trơn trượt. Harry lén nhìn qua cánh tay của mình để chắc chắn rằng Severus thực sự đã hết đạn trước khi ném chúng xuống hết và hú lên thích thú.

Khi tiếng cười của họ bắt đầu lắng xuống, âm thanh không thể nhầm lẫn của những tiếng cười khúc khích nữ tính truyền đến họ. Mắt họ gặp nhau và mỗi người nhướng mày cùng một lúc. Họ cùng quay lại nhìn vào bàn đầu.

"Severus, ông dám sao!" Nét cười rời khỏi mắt cô khi cô lườm ông cảnh cáo. Severus chỉ nhếch mép cười và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. "Tôi... tôi sẽ gọi chồng tôi đến gặp ông đấy," cô kêu lên, giọng nói của cô ấy có vẻ sợ hãi.

"Tôi đang sợ run lên đây này," Severus nói, vẻ mặt bình thản.

Harry gần như bật cười trước lời đe dọa cho đến khi một từ hiện lên trong tâm trí cậu. "Chồng?!"

"Một người đàn ông thấp bé, hói, KHÔNG có khiếu hài hước," Severus thản nhiên giải thích.

"Anh ấy có một khiếu hài hước tuyệt lắm!" cô phản đối một cách phẫn nộ.

"Ồ, làm ơn! Anh ta xem 'Ab Fab', làm ơn đấy!"

"THẬT QUÁ XÚC PHẠM!" Cô ấy đã hét lên, giơ cao cây đũa phép của mình.

"Ôi trời!" Severus lẩm bẩm, cười lớn khi kéo Harry chui vào sau mấy chiếc ghế đổ. Họ che đầu ngay khi vài chiếc bánh bay qua họ, đáp mạnh xuống tường.

Severus thò đầu lên vừa đủ lâu để quan sát khu vực xung quanh họ và cúi xuống khi một chiếc bánh khác bay vút qua.

"Vẫn còn kem trên bàn Ravenclaw," ông thông báo cho Harry với một nụ cười hân hoan.

Harry cười và gật đầu hiểu ý. Họ đếm đến ba, sau đó cùng nhau đứng dậy và chĩa đũa phép về phía bàn, hất tung vài đĩa kem tan chảy gần hết lên không trung và giáng xuống vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đang có vẻ giận dữ. Khi cô ấy hét lên vì cái chất dính lạnh lẽo bao phủ cô ấy từ đầu đến chân, họ lướt tìm sốt socola, dâu tây và kem đánh bông, rồi ném tất cả những thứ đó lên người cô ấy.

Harry gập người lại, ôm bụng khi các cơ kêu lên vì hoạt động quá mức và hai má của cậu như muốn nứt ra. Cậu nhìn lên và thấy những giọt nước mắt trong mắt Severus và ông ấy cũng đang ôm bụng.

"Ta nghĩ bây giờ sẽ là thời điểm tốt cho chiến thuật rút lui đấy," Severus nhẹ nhàng tuyên bố ngay trước khi nắm lấy cổ tay của Harry và kéo cậu nhanh qua mớ lộn xộn của Đại Sảnh Đường và bước ra hành lang bên ngoài. Harry vừa kịp có cơ hội chứng kiến cơn bão đang hình thành trong đôi mắt xanh sáng ngời trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

"Ôi chúa ơi!" Harry thở hổn hển, cố lấy lại nhịp thở.

"Đây không phải là một nơi tốt để nghỉ ngơi đâu, Harry," Severus nói, vẫn đang cố nén tiếng cười của chính mình. Ông kéo nhẹ cánh tay của Harry và nhanh chóng dẫn cậu đi qua các hành lang và xuống hầm ngục. Harry không thắc mắc gì khi Severus kéo cậu theo. Trước khi kịp suy nghĩ, cậu đã thấy mình đi theo Severus vào phòng riêng của ông.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro