Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

"Ừm, Snape?" Potter đang nói với một giọng nhẹ nhàng, lo lắng. "Ông có ổn không?"

Severus nới lỏng lớp vỏ tinh thần của mình, chỉ một chút, cảm thấy nhẹ nhõm vì ít nhất ông đã có thể che giấu một số suy nghĩ của mình với cậu. Ta ổn, Potter. Ta đã suy nghĩ chút.

"Ồ." Cậu dường như không hiểu được ẩn ý những suy nghĩ của ta mà cậu không thể nghe thấy, nhưng điều đó không sao với Severus. "Ông cần gì không?" cậu hỏi.

Ngoài việc lấy lại khả năng kiểm soát cơ bắp của mình và thoát khỏi nơi địa ngục này?

"Tôi... ừ." Cậu im lặng một lúc, nhưng Severus có thể cảm thấy cậu đang bực bội. "Làm thế nào tôi có thể giúp ông làm những việc đó?"

Ta không biết, Potter. Ông suy nghĩ lại một cách khó khăn, rồi nói, Chúng ta cần xác định các khả năng và giới hạn của phương thức liên lạc này. Ông tự hỏi Potter sẽ đi được bao xa với điều này, và nói thêm, Tất nhiên là nếu cậu sẵn sàng.

"Tất nhiên, chắc chắn rồi!" Cậu rời khỏi ghế và bước lại gần giường. "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông cần, bất cứ điều gì ông muốn tôi làm."

Sự hữu ích của cậu được ghi nhận. Với một chút ngạc nhiên, ta phải nói vậy. Ta đã cho rằng sau khi nhìn thấy những ký ức ta đã cho cậu ...

"Làm sao ông có thể ngạc nhiên được, sau tất cả những gì ông đã làm cho tôi?" Mặc dù sự chuyển động không phát ra âm thanh, nhưng Severus có thể cảm nhận được rằng cậu đang lắc đầu. "Tôi ở đây vì ông, Snape. Tôi nợ ông tất cả mọi thứ. Ông hãy tin tôi." Severus cảm thấy một bàn tay siết chặt vai mình, và điều đó khiến ông cảm thấy ấm áp và đầy hy vọng theo cách mà đã rất lâu rồi ông không có. Ngay sau đó, ông kinh hoàng nhận ra rằng Potter cũng đang cảm thấy điều này, như thể cậu đang đọc nó ngay từ suy nghĩ của Severus; bàn tay trên vai ông càng nắm chặt hơn. Severus tự trấn an bản thân và cố gắng tập trung trở lại công việc hiện tại; Potter buông vai ông ra, và ông cảm thấy cậu đang cố giải tỏa tâm trí của mình.

Rất tốt, Severus nghĩ. Vậy thì hãy giúp ta xác định xem chúng ta đang làm việc với cái gì. Cậu có thể... nghe thấy những suy nghĩ rõ ràng của ta, đúng không?

"Ý của ông là, những điều ông nghĩ thành lời? Đúng, tôi có thể."

Nhưng nếu ta suy nghĩ theo cách trừu tượng hơn, hoặc phi ngôn ngữ, cậu có thể nghe, hoặc nhìn thấy được không? Ông tưởng tượng một cánh đồng cao nguyên Scotland, với những bầu trời mây và cây phong và những ngọn đồi đá cuội ở xa.

"Ừm." Harry dường như đang cố gắng nhìn vào cái gì đó bên trong đầu mình. "Có gần Hogwarts không?"

Nó không gần, nhưng nó nói cho Severus biết những gì ông cần biết. Cậu có thể nhìn thấy những hình ảnh, phải không?

"Chắc là vậy. Ông đã tưởng tượng một bức tranh, phải không? Của một nơi nào đó?"

Đúng vậy. Bây giờ, thì sao... Ông cố gắng gợi lên cảm giác tức giận trong đầu mình, không phải là những cảm xúc cụ thể đối với một cá nhân, vì những cái đó dường như liên quan đến tên và từ ngữ, mà là khái niệm về sự tức giận. Ban đầu, ông thấy khó khăn để làm điều đó; sau đó, ông nghĩ về tất cả những nạn nhân của cuộc chiến, quá nhiều để có thể đếm được, nhiều hơn ông từng biết, nhưng tất cả đều chết, và ông thấy một cơn tức giận khái quát nhưng mạnh mẽ nổi lên trong ông một cách nhanh chóng.

Tâm trí của Potter run rẩy; Severus cảm nhận được điều đó, và nó làm đau ông. "Ông không còn tức giận với tôi nữa, phải không?" cậu hỏi. "Tôi đã cố, thưa giáo sư, tôi đã làm những gì ông nói, tôi xin lỗi vì tôi không thể cứu thêm được nữa—"

Potter. Ta không tức giận với cậu. Bình tĩnh đi. Ông đợi cho đến khi cậu không còn run rẩy. Ta chỉ đang tưởng tượng bản chất của sự tức giận; nó không hướng vào cậu. Cậu có thể cảm nhận được nó, phải không?

"Tôi có thể." Severus nghe thấy một tiếng khịt mũi. "Ông chắc chắn không giận tôi nữa chứ?"

Sao ta có thể được? Tại thời điểm này cậu dường như là kết nối duy nhất của ta với thế giới. Điều đó nghe có vẻ quá thảm hại, vì vậy ông nói thêm, và ta biết rằng cậu đã làm tất cả những gì có thể, nhiều hơn bất kỳ ai có thể yêu cầu từ cậu. Không ai có thể tức giận với cậu. Không một ai.

"Tôi xin lỗi, ông biết đấy." Một cơn lũ hối hận dường như trào dâng trong Potter. "Vì tất cả, vì tất cả... thù hằn giữa chúng ta, ở trường. Tôi biết ông không thể nói với tôi tất cả những điều đó sớm hơn. Nhưng tôi ước tôi đã biết. Tôi ước tôi có thể hiểu được. Tôi có lẽ đã không trở thành một... một kẻ khốn nạn như vậy đối với ông, thực sự sẽ không."

Ta với cậu cũng vậy, ta đảm bảo với cậu, nếu hoàn cảnh không ép buộc. Điều này rất kỳ quặc. Tại sao họ dường như thể buộc phải hòa giải? Đó có phải là điều gì đó về sự gần gũi của sự tương tác tinh thần kỳ lạ này mà họ đang trải qua không?

"Phải," Potter nói, nghe cũng có vẻ bối rối. "Tôi nghĩ phải là vậy."

Chắc là... ồ. Cậu đã nghe điều đó, tất nhiên.

"Tôi xin lỗi. Tôi không kiềm được."

Ta hiểu.

"Ông còn muốn biết gì nữa? Chúng ta nên thử những gì khác? Ý tôi là, để xem chuyện này đến được mức nào?"

Một lúc trước ta đã sử dụng Bế quan Bí thuật để che chắn suy nghĩ của mình. Hãy để ta thử điều đó một lần nữa. Ông kéo chặt chiếc áo choàng tinh thần quanh tâm trí mình một lần nữa, và sau khi cảm thấy an toàn, ông nghĩ bằng những từ rõ ràng nhất có thể, cậu Potter. Nếu cậu có thể nghe thấy ta, hãy vỗ tay. Không có âm thanh. Severus thử lại. Ta nhắc lại. Harry Potter, vỗ tay đi.

"Ừm. Snape à?" Potter nói sau vài giây. Cậu không vỗ tay.

Severus nới lỏng hàng rào tinh thần của mình, và nghe thấy chính mình thở dài—không cố tình—khi làm vậy. Ta yêu cầu cậu vỗ tay, nhưng rõ ràng cậu không thể nghe thấy.

"Tôi nghĩ là không. Tuy nhiên, ông đang cố gắng bảo vệ suy nghĩ của mình, phải không?"

Đúng. Đây là một điều hữu ích để biết. Potter sẽ không thể nghe được mọi suy nghĩ lạc lối lướt qua tâm trí của Severus.

"Tôi sẽ không cố theo dõi suy nghĩ của ông, tôi hứa."

Ta không ngụ ý rằng cậu sẽ làm thế, Severus nghĩ với cậu, nhận ra rằng cậu nhóc chỉ vô tình làm điều đó. Ta cần nỗ lực đáng kể để che chắn chúng, vì vậy cậu rất có thể nhìn và nghe thấy nhiều hơn những gì cậu được cho phép. Ông thấy rằng những bài học Bế quan thảm họa của họ dường như đã là một ký ức xa vời, và ông thật vui mừng vì như thế. Ta không thể bày tỏ ra được, ông nghĩ rõ ràng nhất có thể, rằng thật nhẹ nhõm thế nào khi được tiếp xúc, bất kỳ sự tiếp xúc nào, với một ai đó bên ngoài tâm trí của mình. Ông dừng lại, cố gắng giữ bình tĩnh khi tiết lộ nỗi sợ hãi của chính mình. Có vẻ tốt hơn là loại bỏ chúng ngay bây giờ, hơn là để cậu phát hiện ra chúng khi chúng sẽ làm Severus có vẻ cực kỳ yếu đuối. Potter à, ta đã nghĩ rằng mình có thể bị mắc kẹt ở đây trong sự cô lập, một tù nhân đơn độc của chính tâm trí mình, trong nhiều năm. Nhiều thập kỷ, có lẽ vậy. Viễn cảnh thật khủng khiếp.

"Tôi hiểu. Và ông không cần phải lo lắng nữa, được chứ? Tôi sẽ không để ông một mình. Tôi sẽ không. Tôi hứa."

Nhà Gryffindor được biết đến với những lời hứa ngớ ngẩn.

Cậu cười. "Tất nhiên là vậy. Và vì việc giữ chúng nữa."

Đúng. Điều đó nữa.

Họ cười khúc khích với nhau một lúc, và giọng nói hỗn hợp của họ, một im lặng và một có âm thanh, tạo nên một giai điệu kỳ lạ trong đầu Severus. Rồi ông hỏi, Potter. Cậu có thể ... nói chuyện với ta, một cách im lặng? Trong tâm trí của cậu thôi?

"Tôi sẽ thử." Severus có thể cảm thấy một luồng sức mạnh nhỏ đang tụ lại trong tâm trí Harry. Ông chờ đợi, rồi nghe thấy, như thể nó được nói trong đầu ông, Tôi đang làm nó đấy à? Những lời nói bùng nổ tới ông.

Phải. Nói cho ta biết thêm điều gì đó đi.

Harry lại căng thẳng. Việc này cần...rất nhiều...sự tập trung. Cậu dừng lại. Tôi xin lỗi...cô phù thủy đã làm tổn thương ông. Có vẻ như...cô ấy thô bạo hơn bình thường.

Không thành vấn đề, Severus trả lời, bị phân tâm bởi thực tế là ngoài việc nghe thấy giọng nói của Potter, ông có thể thấy tâm trí của Potter lại mở ra trước mắt ông, như thể đó là một căn phòng lớn và ông đứng ở lối vào. Nó vẫn sáng sủa và tràn đầy hy vọng như cách đây không lâu khi thoáng nhìn qua, mặc dù khi nhìn kỹ hơn, ông có thể thấy nó chất đầy những đống đồ đạc lộn xộn mà ông không xác định được và che giấu một vài góc tối mà ai vào sẽ phải mang theo một ngọn nến. Cánh cửa phòng mở ra ngay khi cậu bắt đầu nói, và Severus đứng đó trước cổng, không thoải mái và không muốn bước vào trong. Potter, ông nói trong im lặng, ta phải thông báo với cậu rằng một lần nữa, ta dường như có quyền truy cập vào tâm trí cậu lúc này. Ta đang cẩn thận để không bước vào bên trong, nhưng cậu nên biết rằng cậu sẽ dễ bị tổn thương theo cách này.

Ngay lập tức ông cảm thấy Potter rời xa ông. Cánh cửa phòng đóng lại, nhưng nhẹ nhàng, và cậu nói thành tiếng. "Tôi không biết làm thế nào để... nói với ông, trong đầu tôi, mà không để ông nhìn thấy tất cả. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ sẵn sàng...Tôi sẽ cho ông vào, nếu đó là cách tốt nhất để chúng ta giao tiếp. Ông có muốn không?"

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro