Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

"Thầy ấy không có bất kỳ thời gian hạnh phúc hơn nào cả." Potter chắc chắn rất buồn. "Thầy ấy đã có một cuộc đời khốn khổ. Thầy ấy đã chết một cách anh hùng, nhưng thầy ấy thậm chí còn không biết điều đó."

Có sự ngạc nhiên trong giọng nói của bà phù thủy khi bà nói, "Anh hùng hả? Chưa nghe nói về điều đó. Em là anh hùng, cậu Potter, và mọi người đều biết điều đó. Không thể hiểu tại sao em lại lảng vảng ở đây với ông ấy, không, tôi không thể hiểu được. Em nên ra ngoài ăn mừng đi, cậu Potter à."

"Không ai biết thầy ấy là một anh hùng vì Bộ không muốn cô nghe về điều đó!" Bây giờ đã có sự giận dữ thực sự trong giọng nói của Potter. "Nhưng nếu không có thầy ấy, không ai trong số bọn em có thể hoàn thành việc của mình. Đó sẽ là một cuộc chiến rất khác, và bây giờ cô sẽ phải cúi đầu trước Chúa tể Hắc ám."

"Em không được nói như vậy! Giờ nó đã kết thúc, và Người-biết-là-ai đã biến mất. Giáo sư của em đã phải trả giá, và tôi rất tiếc, nhưng thương tiếc không thể mang ông ấy trở lại. Tất cả những gì ông ấy đang làm bây giờ, nếu em hỏi tôi, thì chỉ là câu giờ cho đến khi ông ấy chết và chúng ta phải để ông ấy ra đi. Đó là một điều đáng buồn, con trai à, nhưng đôi khi nó là như vậy."

"Mọi chuyện sẽ không như vậy với thầy ấy, cô có nghe em nói không?" Severus có thể nghe thấy cậu, được rồi. "Thầy ấy sẽ trở nên tốt hơn, thầy ấy phải vậy. Em sẽ không từ bỏ thầy ấy. Em sẽ ở ngay đây cho đến khi thầy ấy thức dậy. Và cô —" Severus có thể hình dung Potter đang giơ ngón tay về phía người phụ nữ, "— cô nên làm mọi thứ có thể để giúp thầy ấy. Nếu cô không làm, em sẽ tìm người có thể làm. Cô hiểu em không?"

Severus ước gì mình có thể há hốc mồm vì kinh ngạc. Tất cả sự kịch liệt này là dành cho ông?

"Không cần phải đe dọa, cậu Potter. Không cần điều đó chút nào." Bà phù thủy dường như đang cố trấn an cậu, và bà không có vẻ gì lo lắng trước sự bùng nổ của cậu. "Người đàn ông đáng thương có sự thông cảm của tôi, em không cần phải lo lắng. Chúng tôi sẽ làm hết sức mình cho ông ấy, em và tôi, được chứ? Và chúng ta sẽ xem điều gì sẽ xảy ra."

Bà ta nghĩ cậu ấy điên rồi, Severus nhận ra. Bà ta đang cố gắng xoa dịu cậu. Và bà ta nghĩ ta đã ở trạng thái hôn mê thực vật. Bà ta không tin rằng ta sẽ thoát ra khỏi trạng thái này, bất kể nó là gì.

Potter đang lê chân trên ghế, và sau đó nghe như thể cậu vừa nhảy ra khỏi đó. "Em không điên!" cậu hét lên. "Đừng thái độ với em, hoặc với thầy ấy!"

"Cậu Potter," người phụ nữ bắt đầu. Bà đã hoàn thành công việc của mình với Severus và bắt đầu đi ngang qua căn phòng, về phía giọng nói của Potter. "Tôi không nghĩ—"

"Cứ đi đi, làm ơn. Nếu bây giờ cô đã hoàn thành việc tra tấn thầy ấy." Giọng Potter lạnh lùng. Người phụ nữ gây ra một tiếng ồn khó chịu, nhưng không tranh luận thêm nữa. Severus nghe thấy tiếng giày của bà bước đi với những tiếng rít chính xác, đều đều của cao su trên đá bóng loáng, và rồi bà biến mất. Có tiếng kẽo kẹt từ chiếc ghế của Potter khi cậu ngã vào đó.

Severus trở nên bối rối hơn bao giờ hết. Kịch tính như vậy thật bất ngờ, và sự bảo vệ của Potter chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu đang làm gì vậy, chàng trai? Ông bực bội nghĩ.

Trước sự ngạc nhiên tột độ của ông, ông đột nhiên nhìn xuyên qua đôi mắt của Potter một lần nữa, và đôi mắt đó đang nhìn ông. Một cảm giác bối rối trào ngược trong ông, và ông có thể cảm thấy đó là sự bối rối của Potter, ít nhất cũng nhiều như của ông. Cậu thật vô lý, Potter, ông nghĩ, ước gì cậu có thể giải thích cho ông chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

"Tôi... cái gì?" Giọng của Potter rất nhỏ.

Suy nghĩ của Severus dừng lại.

Ông lắng nghe mình thở trong vài giây, rồi siết chặt ý nghĩ của mình, giữ chúng im lặng và bất động. Ông nghe thấy cậu thở dài và di chuyển trên ghế của mình. Sau đó, ông nghĩ những từ, Harry Potter? gần như là thử nghiệm, tự hỏi liệu Potter có thể...

"Đúng?" Sự hy vọng trong giọng nói của cậu siết chặt trái tim Severus.

Potter, ông nghĩ, diễn đạt trong đầu rõ ràng nhất có thể. Cậu có thể nghe ta không?

"Tôi có thể!" Kỳ diệu đi với hy vọng. "Snape!" cậu thì thầm. "Có phải ông không?"

Còn có thể là ai khác? ông đã định ném thêm vào đó một số tên gọi khinh miệt - ví dụ như đứa trẻ ngốc nghếch - nhưng nhận ra rằng ông không thể. Tất nhiên đó là ta.

"Vậy thì ông vẫn... ở đó?" Harry hỏi, nghe có vẻ lo lắng, và như thể cậu không quá tự tin về sự thật này khi những lời tuyên bố xấc xược của cậu với bà phù thủy đã khiến ông xuất hiện.

Ta đảm bảo với cậu, ta vẫn còn 'ở đây'.

"Ông thấy thế nào? Ông có đau không? Ông đang nóng, hay lạnh, hay đói? Ông cần gì? Tôi có thể làm gì để—"

Dừng lại, Severus nghĩ về cậu, cảm thấy choáng ngợp. Ta đang... Ông dừng lại, ngạc nhiên khi nhận ra ông đang như thế nào. Ta khá thoải mái vào lúc này, ngoài việc phải chịu đựng sự chọc ghẹo của mụ phù thủy chết tiệt đó.

Một khoảng lặng dài. Severus tưởng tượng mình đang uốn dẻo các cơ bắp tinh thần, để xem mình có thể kéo dài bao xa. Ông giật mình khi cảm thấy một thứ gì đó không thể xác định được dường như uốn cong, hơi cong lên khi ông ấn vào nó.

"Đó là ông, phải không?" Potter thì thào. "Đại loại là... chạm vào tôi?"

Rõ ràng là vậy.

Trong một khoảnh khắc, một thứ gì đó mong manh và mỏng manh dường như vươn về phía ông, háo hức nhưng có chút sợ hãi. Severus chuẩn bị tinh thần và đưa tay về phía Potter một lần nữa. Một số bản chất phi vật chất của mỗi người trong số họ đã tìm thấy người kia trong không gian không thứ nguyên giữa họ, và Severus cảm thấy họ kết nối với một tiếng thở gấp trong nội tại. Đột nhiên ông thực sự không còn cô đơn nữa, và cảm giác nhẹ nhõm ấy thật tuyệt vời.

Bản chất của Potter đang nắm lấy bản chất của ông, ở đâu đó trong không gian giữa họ trong phòng, và Severus cảm thấy mình rùng mình khi họ chạm vào nhau. Cái chạm đó tuy còn do dự, nhưng Severus có thể cảm thấy một sự chào đón ngập ngừng đằng sau nó và có cảm giác toàn bộ tâm hồn của Potter trải ra trước mặt ông, tất cả đều lấp lánh và háo hức. Trong những trải nghiệm chung tai hại của họ về Bế quan bí thuật và Chiết tâm trí thuật, Potter chưa bao giờ cởi mở với ông như thế này, và Severus, tuyệt vọng thoát khỏi nhà tù tinh thần của mình, đã nhảy qua cánh cửa mà Potter mở sẵn cho ông và đi vào tâm trí của cậu.

Ông không cố ý xâm phạm; ông chỉ đơn giản là cố gắng hòa nhập lại vào thế giới thông qua đường dẫn duy nhất có sẵn. Tuy nhiên, đối với Harry, dường như cậu không cảm thấy như vậy. Một lúc sau khi Severus đưa tâm trí từng trải của mình vào bên trong cậu, ông thấy mình bị xua đuổi như thể Harry là một con cua đang sợ hãi, sau đó con cua tâm trí ấy chui sâu hơn vào cái hang của mình và phóng đi.

Potter, đợi đã, Severus bắt đầu, nghĩ đến những từ đó một cách tuyệt vọng, không quan tâm rằng nó nghe giống như cầu xin. Ta không cố ý...

Ông dừng lại, cố gắng nghĩ thông suốt chuyện này. Liệu ông có thể nói chuyện với cậu mà cuối cùng không xâm chiếm tâm trí cậu không? Và đáng lo ngại hơn, ngay lúc này Harry có thể nhìn thấy gì trong tâm trí của Severus? Điều cuối cùng này ông thấy không quan tâm lắm. Thật nhẹ nhõm khi thoát ra khỏi nhà tù cô lập trong đầu mình, ngay cả khi chỉ để trốn vào nhà Potter, và ngay cả khi điều đó có nghĩa là chia sẻ về bản thân ông cho Potter nhiều hơn những gì ông từng sẵn sàng trước đây. Rốt cuộc, những thời điểm khó khăn cần có những biện pháp quyết liệt.

Đừng đi. Ông nuốt chửng niềm kiêu hãnh của mình. Làm ơn.

Câu trả lời tới ngay lập tức. "Tôi sẽ không đi đâu, tôi hứa. Ông chỉ làm tôi giật mình thôi. Tại sao ông chưa từng nói chuyện với tôi trước đây, như thế này?"

Ta đã không nhận ra rằng ta có thể. Ông cân nhắc điều này và cảm thấy mình như một thằng ngốc. Rốt cuộc thì ông là một Chiết tâm giả xuất sắc. Tại sao ông không nghĩ đến việc thử điều này?

Potter bật ra một tiếng cười nhỏ, đầy lo lắng. "Ông không phải là một thằng ngốc. Ông có lẽ là người ít ngu ngốc nhất mà tôi biết."

Giật mình, Severus cố kéo những suy nghĩ của mình lại gần hơn. Cậu... có thể nghe thấy ta, thật sao? Không phải là tưởng tượng ngu ngốc của ta?

"Ừm. Vâng. Tôi xin lỗi, tôi không cố gắng theo dõi ông."

Ta nhận ra điều đó. Những suy nghĩ của Severus lộn xộn vào nhau khi ông cố sắp xếp mọi thứ. Lần đầu tiên ta nghe cậu là khi mụ phù thủy ở trong phòng...

"Ồ! Ông có nghe thấy suy nghĩ của cô ấy không?"

Không. Và ta không nghe được suy nghĩ của cậu trước hôm nay. Ông nhớ rằng cũng phải mất vài ngày ông mới hiểu được giọng nói của những người khác, và tự hỏi liệu sự bối rối của ông có phải là tác dụng của chất độc, thứ mà ông đang cố loại bỏ dần hay không.

Severus bọc mình trong một lớp Bế quan bí thuật và cố gắng suy nghĩ về điều này mà không để Potter nghe thấy. Ông chưa bao giờ cố sử dụng kỹ năng của mình để giao tiếp với người khác. Chiết tâm trí thuật là về việc thu thập thông tin trái với ý muốn của ai đó, thông tin không thể có được bằng cách nào khác. Tương tự như vậy với Bế quan bí thuật; nó không chỉ là một bộ lọc riêng tư, nó còn là vũ khí, công cụ để đánh lạc hướng và là lá chắn phòng thủ được sử dụng trong những tình huống nguy hiểm nhất.

Tuy nhiên, có lẽ những kỹ năng đó cũng có thể là chìa khóa giúp ông thoát ra khỏi nhà tù của chính tâm trí mình.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro