Chương 34 (có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

"Ông có bao giờ tưởng tượng tôi làm điều này với ông? Ý tôi là trước đây ấy," Harry thì thầm, thở hổn hển một chút, "khi tôi còn ở trường?"

Potter hỏi câu hỏi này trong khi chống khuỷu tay trái của mình phía sau Severus, những ngón tay nghịch tóc của người thầy cũ của mình trong khi những ngón tay phải vuốt ve phần thịt săn chắc trên mông phải người đàn ông. Cậu leo lên chiếc giường hẹp, nhưng Severus có thể cảm thấy cậu đã cứng đến mức nào. Cậu rõ ràng đã có một ngày dài bực bội để chờ đợi điều này, và Severus không nghĩ rằng cuộc hẹn gặp nhỏ sẽ mất nhiều thời gian thế.

Ta chắc chắn là không, ông trả lời. Và như ta tin rằng ta đã nói với cậu trước đây, ta đã có thể bắt cậu thực hiện việc cấm túc trong nhiều tuần - ta có thể nói thêm là với ông Filch - nếu ta có bất kỳ nghi ngờ nào rằng cậu đang tưởng tượng ra những điều như vậy.

"Nhưng giờ ông sẽ không trừng phạt tôi chứ?" Harry vòng cả hai tay qua người và ôm lấy Severus từ phía sau trong một cái ôm vụng về. Cậu đã cởi cổ áo choàng bệnh viện của Severus để có thể trượt nó về phía trước và cởi ra khỏi một cánh tay, và Severus có thể cảm thấy bộ ngực trần của Harry áp vào lưng ông. Cơ thể họ giờ đang áp sát đến nghẹt thở trên chiếc giường nhỏ, và Severus cảm thấy đôi môi đang ngậm lấy cổ mình, và những bàn tay trượt trên ngực ông, mân mê núm vú cương cứng của ông. "Ông cảm giác thật tuyệt, Severus. Tóc ông thật mềm mại...ừmm." Nỗ lực của cậu để diễn đạt rõ ràng những gì cậu đang tận hưởng đã biến thành một tiếng ngân nga sung sướng.

Harry, Severus bắt đầu, cố gắng giữ tập trung. Sẽ an toàn hơn nếu làm điều này một cách nhanh chóng, và không lãng phí thời gian với những cuộc nói chuyện âu yếm và tán tỉnh. Ông tự hỏi làm thế nào Harry lại trở nên tự tin với những thứ như vậy, gần như chỉ sau một đêm. Tình dục sẽ làm được điều đó, ông nghĩ, cẩn thận che giấu suy nghĩ đó. Cho một thiếu niên làm tình một lần và cậu ta đã bị hủy hoại.

Bàn tay Harry trượt xuống sườn ông và sau đó sang bên cạnh dương vật ông, bao lấy nó và vuốt ve thử vài lần. Sau đó, bàn tay rời đi, quá sớm, và thậm chí trượt xuống thấp hơn, siết chặt hai cái túi mềm giữa hai chân ông đủ mạnh để khiến Severus muốn rên rỉ thành tiếng.

Cậu dường như có ý định làm màn dạo đầu, nhưng không có gì trong số này được viết kịch bản hoặc đạo diễn bởi Severus. "Bây giờ ông có muốn tôi chạm vào bên trong ông không?" Harry thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào tai Severus. "Giống như tôi đã làm với thuốc bôi ấy?"

Ta...Harry. Có. Nhưng cậu không cần... Tình hình bắt đầu khiến Severus bối rối. Cậu không cần phải ôm ấp hay dỗ dành ông. Tất nhiên nó sướng, nhưng ông không thể để Harry thấy điều đó.

Vấn đề là cảm giác tốt đẹp này khiến Severus cảm thấy ít có kiểm soát hơn. Ông đã nghĩ rằng Harry sẽ làm theo những gì được hướng dẫn và không hơn thế nữa, như lần đầu tiên cậu làm. Quá trình này đã... hiệu quả. Bây giờ, điều này giống như một thứ gì đó khác, và Severus cần giành lại quyền kiểm soát từ Harry trước khi nó trở thành một thứ gì đó áp đảo. Nhưng làm thế nào để lấy lại quyền kiểm soát mà không làm cậu khó chịu?

Cậu Potter, ông bắt đầu, hy vọng việc sử dụng cái họ này sẽ khiến Harry bớt thích thú. Tuy nhiên, ông đã pha một hơi cười vào âm thanh được dự đoán trong giọng nói của mình, để nó có vẻ giống như trêu chọc hơn là trách mắng; nó sẽ không làm cho âm thanh quá nghiêm trọng. Ta có thể nhắc cậu rằng những điều tốt đẹp hơn đang chờ đón cậu không, nếu cậu có thể tập trung đủ để đạt được chúng?

Nó không hiệu quả. Harry cười khúc khích vào tai ông rồi véo một bên núm vú, tay còn lại vuốt ve đám lông ở háng của Severus. "Cái này cũng tốt mà. Tôi thích chạm vào ông," cậu thì thầm. "Ông không thích à?"

Ta đồng ý, Severus nói, cố gắng không để một tiếng rên thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhưng điều ta thấy thích thú hơn nữa là cậu ở trong ta. Sớm thôi, Potter. Ta không thể chịu đựng được nhiều trò chơi tình dục này nữa. Ông lui lại sau tấm khiên tinh thần cứng nhắc của mình, để ông có thể suy nghĩ riêng tư trong giây lát. Hỡi Merlin vĩ đại, ông tự hỏi, mình đã tạo ra con quái vật gì vậy?

Cuối cùng ông cảm thấy những ngón tay thăm dò khe hở mông mình. Thế tốt hơn đấy, ông gầm gừ nghĩ, và Harry phá lên cười. Những ngón tay khéo léo tìm thấy mục tiêu và bắt đầu tấn công, tập trung, nhẹ nhàng và làm ông rụng rời. Chẳng mấy chốc, ông đã muốn cầu xin cậu, nhưng ông cố gắng để nó nghe giống một mệnh lệnh. Giờ thì, Potter. Cậu làm đủ rồi. Đưa dương vật cậu vào trong ta đi trước khi chúng ta bị bắt quả tang.

Đó dường như một lời cảnh báo để khiến cậu di chuyển. "A, phải rồi," cậu gằn giọng, di chuyển cơ thể mình và trượt vào trong Severus với một lực đẩy nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Ôi chúa ơi." Cậu rên rỉ, rồi nằm im, chìm đắm vào đó.

Severus nằm đợi cậu di chuyển, và sau một vài giây dài căng thẳng, cậu chuyển động. Khi đó, Severus mừng về tác dụng của thuốc bôi của Harry, khi sự thâm nhập bỏng rát trở thành sự ma sát âm ỉ của những cú đẩy lặp đi lặp lại, của một dương vật cứng ngắc tự đẩy mình qua lỗ sau mềm mại của ông. Ông coi sự đau đớn trong lần đầu tiên của họ là do những năm tháng độc thân mà ông đã phải chịu đựng; tuy nhiên, lần này, ông tự hỏi phải chăng mình chỉ đơn giản là quen dần. Sau đó, Potter nhắm góc vừa phải và tất cả cơn đau biến mất trong một làn sóng khoái cảm.

Ư... Ông thả một âm hơi khó kiểm soát được. Chính nó. Thêm nữa đi, Harry. Cậu chỉnh tư thế và chuẩn bị để thực hiện cú thúc hoàn hảo đó hết lần này đến lần khác, và Severus cảm thấy mình mất kiểm soát, mặc dù chỉ mới một lúc kể từ khi Harry vào trong ông. Thế quái nào, Potter...nó không nên nhanh như vậy đối với một người ở độ tuổi của ta, ông nghĩ, không buồn che giấu điều đó. Cậu không thể—

Miệng Harry kề sát tai ông, hôn ông và thở dốc. "Suỵt," cậu thì thầm. "Đừng lo. Đây đều là vì ông. Tôi muốn làm ông sướng, tình yêu à." Cùng với đó, cậu với tay và cầm lấy dương vật Severus trong bàn tay đã được bôi trơn của mình, và giống như lần đầu tiên cậu làm, vuốt nó cùng lúc với những cú thúc của mình.

Tình yêu? Severus ngạc nhiên nghĩ, khi những góc căng thẳng của tâm trí ông trở nên dữ dội và rời rạc. Tất nhiên, mọi người nói từ đó mọi lúc, như một sự yêu mến thông thường, nhưng Potter thì không. Severus đã nhìn thấy những gì cậu đang cảm thấy, nhưng ông không mong đợi được nghe thấy nó thành tiếng.

Một cái gì đó trong tâm trí Potter dâng lên và ôm ông chặt hơn, ôm ông như thể điều này là mãi mãi, như thể ông sẽ an toàn trong vòng tay này dù có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi ông không bao giờ có thể cử động được nữa. Phải, tình yêu à, Harry nghĩ với Severus, dường như không quan tâm đến việc cậu đang đồng thời mở ra cho ông toàn bộ những điều vô nghĩa lãng mạn trong đầu cậu. Tất nhiên rồi, tình yêu.

Tình cảm mạnh mẽ đến mức trong một khoảnh khắc, Severus quên mất ý định kiểm soát mọi thứ của mình, và kết quả là ông đã không làm vậy. Ông bị cuốn đi bởi cơn cực khoái dữ dội, và ông khó khăn vượt qua bờ sông của tâm trí mình, tinh thần bay bổng, và vươn tới cậu trong tâm trí khi ông ngã xuống. Harry, ông rên rỉ bằng giọng nói im lặng, đó là tất cả những gì ông có thể phát ra, bắn cùng ta...

Ông cảm thấy Harry với tay qua cánh cửa tinh thần của ông để nắm lấy tay ông, và ông kéo cậu vào tâm trí mình, sâu hơn những gì ông từng cho phép Harry thâm nhập trước đây. Sau đó, Severus buông xuống, và để những làn sóng khoái cảm cuốn lấy ông. Chúng tuôn chảy qua người ông đến Harry, người vẫn bám chặt khi cơ thể cậu ta tiếp tục đưa đẩy và vuốt ve và cuối cùng đưa cả hai vào trạng thái ngây ngất.

~ ~ ~

Một thời gian sau, Severus nhận ra Harry vẫn còn ở trên giường với mình, và đã kéo chăn quanh người, bao bọc hai người trong một cái ổ ấm cúng. Cậu ta rúc sát vào lưng ông và có vẻ như đang ngủ.

Potter. Không có phản hồi, nên Severus cố gắng đẩy suy nghĩ đến với cậu nhiều hơn, nhận ra rủi ro khi để Harry ngủ say trên giường mình — chưa kể, còn là bán khỏa thân. Harry. Có tiếng ùng ục khe khẽ sau lưng ông. Thức dậy. Chúng ta không có thời gian để chợp mắt, không phải thế này.

"Ừm," là câu trả lời lầm bầm ngái ngủ. Sau đó là một nụ hôn ướt át lên vai Severus, và giọng nói lầm bầm. "Thật tuyệt vời."

Đúng vậy. Nhưng chúng ta không được nằm ở tư thế này.

"Ừm." Ông có thể cảm thấy Harry đang dãn cơ, và làn da của họ, nơi tiếp xúc, tách ra thành hai cơ thể ẩm ướt và nhớp nháp. "Tôi...tôi không biết."

Không biết cái gì? Severus hỏi, cảm thấy lo lắng. Ông cũng đã ngủ rồi sao? Bao lâu đã trôi qua rồi? Có vẻ không khôn ngoan nếu trì hoãn việc dọn dẹp và đưa Harry ra khỏi đây an toàn.

"Những gì ông cảm thấy. Cảm giác như thế nào, khi tôi ở bên trong ông."

Cậu biết là ta rất thích nó mà. Điều đó rõ ràng ngay từ lần đầu tiên, phải không?

"Có, nhưng tôi không biết nó sẽ có cảm giác như vậy."

Chà, giờ cậu biết rồi đấy, Severus nói với cậu, không chắc tại sao ông lại quyết định, vào phút cuối, kéo cậu đi cùng và chia sẻ những cảm giác đáng yêu nhưng rất riêng tư đó. Ông không định làm như vậy, nhưng đó dường như là điều tự nhiên vào thời điểm đó. Ta phải yêu cầu cậu đứng dậy.

"Ừm, được rồi mà," cậu nói. Cậu hôn gáy Severus thêm một cái nữa, sau đó tách ông ra và trượt khỏi giường.

Severus thư giãn khi Harry đặt ông nằm ngửa lần nữa, sau đó lấy một chiếc khăn ấm và khăn tắm để lau người cho ông. Cậu dịu dàng tắm cho ông bằng bọt biển, với một tiếp xúc đầy tự tin. Cậu mặc lại quần áo cho Severus và trải phẳng bộ đồ ngủ của ông, sau đó quay sang việc thu dọn của mình.

Severus nghĩ rằng Harry vừa mới mặc lại áo sơ mi—ông không chắc tại sao cậu ta lại cần phải cởi nó ra, nhưng không muốn nghĩ về bất cứ điều gì quan trọng khi mà ông cảm thấy làn da ấm áp đó áp vào mình—thì ngay lúc ấy tay nắm cửa kêu lạch cạch. Có một tiếng động bị bóp nghẹt nhưng nghe có vẻ ngạc nhiên ở phía bên kia cánh cửa, sau đó là tiếng gõ cửa lớn và giọng nói của một người đàn ông. "Ai ở trong đó? Mở cánh cửa này ngay lập tức!"

Potter rít lên. "Chết tiệt," cậu nói, "Là Len." Severus có thể nghe thấy cậu nhảy lên, khóa thắt lưng cậu kêu leng keng, và hy vọng bùa im lặng mà Harry đã sử dụng vẫn còn hiệu lực.

Severus bắt được cậu với một lực đẩy từ tâm trí mình. Chui vào áo choàng, ngay đi. Và hãy chắc chắn rằng cậu không để quần áo nằm lung tung.

"Ừ, tôi biết phải làm gì rồi, được chứ?"

Potter. Dừng lại, và đứng yên. Severus chờ đợi. Tiếng gõ cửa lại bắt đầu, nhưng Severus phớt lờ nó. Hãy nhớ rằng cửa đã bị khóa, và họ sẽ không dùng phép thuật để mở nó trừ khi không còn cách nào khác. Cậu phải bình tĩnh lại, để cậu có thể ẩn nấp một cách lặng lẽ. Sau đó, cậu có thể mở khóa cửa.

Lời nói của ông đã có tác dụng. Ông có thể cảm thấy Harry đang vật lộn với chính mình, nhưng rồi hơi thở cậu đều đặn trở lại và tinh thần cậu thư thái hơn một chút. Tốt. Bây giờ hãy chui vào trong chiếc áo choàng, sau đó mở khóa cửa ra, một chút thôi, thật chậm rãi. Sau đó thì đừng di chuyển.

"Severus, tôi biết rồi." Ông nghe tiếng Harry vặn khóa cửa, rồi cánh cửa mở ra.

Len, một phù thủy y tế lớn tuổi — ông là một trong những nhân viên ca tối, người ít nói hơn những người làm ban ngày, và là người khiến Severus ít phải chịu đựng các thủ tục trị liệu hình thức hơn — đã bước vào phòng. Ông cảm thấy rằng sự nhẫn nhịn thầm lặng thường ngày của người đàn ông sắp biến mất. "Cái gì-"

Len đứng yên một lúc lâu, lẩm bẩm một mình. Ông bước đến bên giường và bắt đầu chọc vào Severus ở đủ mọi nơi mà Severus không muốn. Sau đó, ông nghe thấy tiếng người đàn ông lướt ngón tay dọc theo tất cả các dây và ống nối ông với những cỗ máy của Muggle. Việc kiểm tra đó không làm Severus lo lắng, nhưng khả năng Len rất có thể ngửi thấy mùi hoan ái trên người ông thì có.

Sau một lúc điều tra, Len thở hắt ra và dường như bỏ cuộc. Ông đã bước đến cửa và Severus đang cảm ơn các vị thần nhân từ đã làm tê liệt mũi của người đàn ông thì ông ta dừng lại và nói, "Hừm." Ông ta bước vài bước và thực hiện một số chuyển động mà Severus có thể nghe thấy nhưng không nhìn thấy, sau đó phát ra một âm thanh khó hiểu khác.

Ông ta đang làm gì vậy? Severus nói tới Harry.

Ông ấy đã tìm thấy tấm vải mà tôi dùng để rửa cho ông. Tôi đã làm rơi nó xuống sàn.

Chết tiệt.

Phải. Xin lỗi.

Len tạo ra nhiều tiếng động khó hiểu hơn.

Giờ thì sao?

Ông ấy chỉ treo nó lên cạnh bồn rửa. Tôi không nghĩ ông ấy nghi ngờ bất cứ điều gì.

Chúng ta nên hy vọng là không.

Tôi xin lỗi, Severus.

Ta biết.

Cuối cùng Len có vẻ hài lòng và rời khỏi phòng. Severus cảm thấy mình run lên vì nhẹ nhõm. Harry, ông nói, ra khỏi đây đi.

"Tôi sẽ đi," Harry thì thầm, bước đến bên giường và nắm lấy tay ông.

Đừng ngốc nữa. Cậu vẫn còn mặc áo choàng chứ?

"Tôi có, đừng lo mà." Cậu đặt tay lên ngực Severus. "Ông đang run rẩy này. Tôi xin lỗi."

Cứ đi đi, trước khi ông ta quay lại kiểm tra kỹ hơn.

"Sẽ ổn thôi."

Không nếu ông ta trở lại trong khi cậu vẫn còn đây. Đi đi Potter. Ngay. Thật đấy.

"Được rồi." Môi Harry khẽ chạm môi ông. "Vậy sáng mai gặp lại." Severus nghe thấy cậu bước ra cửa. "Nhân tiện, điều đó thật tuyệt vời."

Rồi cậu đi mất.

Hết chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro