Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35

Severus đã không ngủ được vào đêm đó. Ông không trằn trọc trong sự tỉnh táo, nhưng ông có thể đi đi lại lại trong trí nhớ của mình về sự suýt soát của buổi tối, và với mỗi bước tiến tinh thần, thảm họa mà họ vừa tránh được trở nên rõ ràng hơn.

Đây là một lời cảnh báo, ông chắc chắn. Lần sau, hoặc lần sau nữa, một phù thủy hoặc pháp sư sẽ không ngần ngại sử dụng phép thuật để mở cửa, hoặc Potter sẽ để lại manh mối rõ ràng hơn, hoặc mùi mồ hôi và tinh dịch sẽ nổi lên. Sau đó, rắc rối sẽ tới, và nó sẽ không kết thúc cho đến khi Potter vĩnh viễn rời khỏi chiếc ghế cạnh giường ngủ của ông, để lại Severus một mình mãi mãi. Một mình, tức là với sự đau khổ, kinh hoàng, buồn chán và thất vọng về tình dục của ông, không một thứ nào trong số đó có thể được giải tỏa nữa.

Severus tự mắng mình—nằm đó trong sự im lặng hoàn toàn, vì trong lúc vội vàng rời đi, Harry đã quên bật đài—hết lần này đến lần khác. Tại sao, ông nổi giận với chính mình, ông không hài lòng với những món quà thủ công mà cậu đã dành cho ông? Tại sao vẫn chưa đủ? Tại sao ông lại tham lam, nuôi dưỡng mong muốn đẩy cậu ngày càng xa hơn, để kiểm tra sự sẵn sàng của cậu khi cho Severus bất cứ thứ gì ông yêu cầu?

Tại sao, ông than thở với vũ trụ, lần đầu tiên sau nhiều năm ông được nếm trải mùi vị nồng nàn của một chàng trai trẻ, để rồi lại phải từ bỏ nó sớm như vậy?

Tại sao, ông hét lên một cách bất lực trong sự im lặng, ông đã không thấy trước rằng mọi thứ họ đang làm, mọi động chạm nhỏ và sự thỏa mãn ích kỷ, đều đưa họ đến gần hơn tới một ngày khi họ bị bắt quả tang, dù họ đã cẩn thận thế nào?

Tại sao, ông cầu xin được hiểu rõ, rằng Harry lại cảm thấy cần phải gọi ông là tình yêu?

* * * * * * * * * * *

Sáng hôm sau trời mát mẻ và yên tĩnh, và Harry đến vào giờ thường lệ. Cậu mở cửa sổ ngay lập tức để không khí trong lành tràn vào, và Severus có cảm giác như một cơn bão vừa đi qua, và bầu không khí đang lướt qua nơi ban nãy nó không ở.

Harry không chạm vào ông, mà thay vào đó, cậu ngồi xuống ghế sau khi chỉnh cửa sổ và thực hiện các việc nhỏ thường lệ. Câu "Chào buổi sáng" nhẹ nhàng của cậu có vẻ bình thường.

Họ ngồi trong im lặng một lúc khi Severus cố gắng quyết định cách tốt nhất để thông báo cho Harry rằng họ sẽ không lặp lại các hoạt động của đêm hôm trước.

"Chuyện gì đang xảy ra trong đó vậy?" Harry hỏi, sau một lúc lâu trôi qua và sự im lặng nặng nề hơn. "Ông đang tỏa ra thứ gì đó u sầu."

Vậy sao?

"Phải. Không có ý gì cả, chỉ là cảm giác thôi." Harry chuyển sang ngồi trên mép giường và nắm lấy tay Severus. "Suýt nữa thì, đêm qua ấy. Nó đã gây khó khăn cho ông nhỉ? Ừm, có thể nói như vậy?"

Phải.

"Tôi xin lỗi vì đã làm rơi miếng vải. Nó sẽ không xảy ra nữa."

Đó không phải là vấn đề.

"Chà, vậy thì, chúng ta sẽ cẩn thận hơn. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra—"

Không, Severus nói, chúng ta sẽ không.

Potter không nói gì một lúc. Sau đó, "Chúng ta sẽ không?"

Chúng ta không thể mạo hiểm.

"Nhưng ông không muốn—"

Tất nhiên ta có. Nhưng ta không muốn bị như vậy một lần nữa.

"Nhưng tôi nghĩ—" Cậu ngừng nói, nhưng không thể ngăn được dòng cảm xúc bối rối tràn qua sự im lặng của cậu, đủ để Severus dễ dàng đọc được.

Nó rất sướng, Harry. Rất sướng. Đừng nghĩ về bất kỳ vấn đề gì về việc làm tình.

"Chỉ là nó không...đủ sướng sao?"

Đừng giả vờ bất an không tự tin. Ta đã nói không có vấn đề gì.

"Tôi không giả vờ! Ý tôi là, tôi biết mình không có nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi sẽ tiếp tục học hỏi, nếu ông chỉ—"

Dừng lại. Đừng làm việc này trở nên khó khăn hơn nữa.

Potter sụt sịt. "Vì vậy, những gì ông đang nói là?"

Rằng chúng ta không được mạo hiểm để bị bắt.

"Vậy... chúng ta không thể làm tình sao?"

Không. Chúng ta không thể làm bất kì thứ gì liên quan.

"Không gì ư? Tôi thậm chí không thể... chạm vào ông?"

Nếu chúng ta tiếp tục sự điên rồ này, cuối cùng chúng ta sẽ bị bắt. Điều đó là không thể tránh khỏi.

"Nhưng ông sẽ không... những giấc mơ đó. Không phải ông sẽ lại khổ sở nữa sao?"

Ta vẫn đang khổ sở lắm, Harry.

"Nhưng...không bao giờ ư? Ông sẽ không cho phép sao?"

Không.

"Sao ông có thể... tự ép mình điều đó, trong khi tôi có thể giúp ông?"

Trong trường hợp khác, nếu chúng ta bị bắt, thì còn tồi tệ hơn.

"Còn tệ hơn là phải khổ sở nữa sao? Mãi mãi ư?"

Severus tự hỏi làm thế nào cậu có thể không để ý đến như vậy. Cậu có tưởng tượng rằng họ sẽ để cậu tiếp tục ngồi đó bên giường ta mỗi ngày nếu họ bắt gặp cậu quấy rối tình dục ta không?

"Nhưng tôi không quấy rối ông!"

Tất nhiên là không. Nhưng cậu không thể chứng minh điều đó, và cậu sẽ phải rời đi. Vĩnh viễn, trừ khi ta sai. Và sau đó ta sẽ hoàn toàn một mình.

Một khoảng lặng dài. "Ồ."

Chính xác.

"Ông thực sự nghĩ vậy à?"

Đúng.

Một khoảng dừng ngắn hơn. "Được rồi. Tôi nghĩ tôi hiểu rồi."

Severus thở dài. Cảm ơn.

"Vâng." Harry lê chân trên ghế. "Severus?"

Hửm?

"Chỉ để ông biết thôi...tôi định cảm ơn ông. Vì đã để tôi, ừm. Vì muốn những gì ông muốn. Vì đã để tôi là người thỏa mãn ông." Cậu nắm tay Severus. "Thật tuyệt vời." Cậu ho một cái. "Tôi vẫn có thể chạm vào ông, một chút thôi? Thỉnh thoảng nắm tay nhé?"

Để xem đã.

"Liệu tôi có thể... hôn ông không?"

Không khôn ngoan đâu. Ông cố gắng kìm nén suy nghĩ rằng việc thỉnh thoảng mới thân mật với Harry có thể khốn khổ hơn là không có Harry.

"Được rồi. Nếu ông nói vậy." Giọng Harry thì thầm rời rạc. "Dù vậy tôi thực sự sẽ nhớ điều đó."

Harry, Severus nói, không muốn cầu xin nhưng cần cậu phải thực sự hiểu, chính cậu đã nói điều đó với Minerva. Nếu họ bắt cậu đi, ta sẽ không có tiếng nói nào ở thế giới bên ngoài, và không có sự tồn tại nào bên ngoài tâm trí của chính ta. Ta không thể đối mặt với điều đó.

Trong một lúc cậu không nói gì. Sau đó, cậu siết chặt các ngón tay Severus, nâng chúng lên và áp chúng vào ngực cậu trong một cái ôm nhỏ. "Tôi hiểu," cuối cùng cậu nói. Cậu chạm môi vào những ngón tay, rồi cẩn thận đặt chúng lên giường.

Cậu bỏ tay ra và ngồi xuống, thở ra một hơi run run.

Một suy nghĩ về hậu quả không mong muốn đánh vào Severus. Ông tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra nếu Harry coi việc làm tình là sự bù đắp hợp lý cho việc lãng phí những ngày ở đây? Điều gì sẽ xảy ra nếu cuối cùng thì sự quý tộc đậm chất Gryffindor của cậu là không đủ? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta sớm quyết định là cậu ta không quan tâm đến việc ở lại nếu Severus không để tình dục là một phần trong cuộc gặp gỡ giữa họ nữa?

Severus tự hỏi liệu có phải ông đã coi Harry là điều hiển nhiên rồi không, và tại sao ông lại quên mất tầm quan trọng ban đầu của việc có thể đền đáp cậu bằng tình dục, để đáp lại tất cả những nỗ lực chăm sóc của cậu. Liệu ông có mất Harry sớm hơn nếu ông không giữ được sự quan tâm của cậu theo cách đó không?

Harry phát ra một tiếng hậm hừ nghe có vẻ lo lắng. Cậu nói: "Chắc hẳn ông đang rất buồn," cậu nói. "Ông đang tống rất nhiều thứ ra khỏi đầu đấy." Severus đánh rơi những tấm kính chắn trong tâm trí mình với một tiếng nổ lớn. "Không, đợi đã," Harry nói, "Ông không phải làm thế. Tôi hiểu mà. Và tôi sẽ không đi đâu cả, được chứ? Tôi đã hứa rồi mà."

Ta đã phải dừng lại để nhận ra rằng ta đang thay đổi các điều kiện trong...mối quan hệ của chúng ta, từ những điều được áp dụng khi cậu thực hiện lời hứa của mình.

"Đừng nói lại tôi, Severus. Tôi đã hứa, và điều đó không đổi. Dù thế nào đi chăng nữa."

Gryffindor.

"Ha. Ông không vui sao?"

Lần đầu tiên...ta cho là mình tin. Tinh thần run lên vì nhẹ nhõm, Severus thấy mình không biết phải nói gì khác.

Hết chương 35

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro