Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42

Ngay từ đầu, ông nhận ra rằng mình không chắc chắn. Phiên bản nào của sự thật sẽ phù hợp với phần còn lại của thế giới phù thủy? Liệu họ có thể chấp nhận ý tưởng rằng Harry muốn Severus làm người yêu mình, hay họ muốn tin rằng anh hùng của họ đã tạm thời phát điên?

Với một cơn ớn lạnh, Severus nhận ra rằng có lẽ ngay cả ông cũng không chắc câu chuyện nào là đúng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Harry thực sự đã phát điên rồi? Sự căng thẳng của trận chiến, trải nghiệm cận kề cái chết, cú sốc khi phát hiện ra rằng một giáo viên đáng ghét, đáng ngờ đã từng yêu mẹ mình... tất cả cộng lại, có lẽ đã quá sức đối với cậu. Cậu có thể đã hoàn toàn sụp đổ khi không có ai để ý.

Có lẽ tất cả những gì đã xảy ra giữa họ trong vài tuần qua chỉ đơn giản là nỗ lực của Harry để hàn gắn lại những mảnh vỡ của chính cậu thành một thứ mà cậu có thể chung sống. Không, Severus nghĩ, không thoải mái với kiểu sự thật này. Cậu ấy cố tình cho ta thấy rằng cậu ấy yêu ta. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tình yêu thương tràn đầy với Severus này chỉ là mảnh ghép còn thiếu để làm tất cả những mảnh vỡ dường như khớp lại với nhau?

Severus tiếp tục suy nghĩ, và những suy nghĩ của ông ngày càng trở nên đen tối hơn. Điều gì sẽ xảy ra nếu Harry, trong một số ảo tưởng do chấn thương gây ra, chỉ tưởng tượng mình đang yêu? Có phải, bằng cách nào đó, cậu ta đã xa rời thực tế?

Severus muốn vòng tay ôm lấy đầu để ngăn cơn điên cuồng của mình bộc phát ra ngoài. Điều gì sẽ xảy ra nếu cả hai người họ không có ai còn nắm bắt được thực tế nữa?

Severus cố gắng vượt qua sự bối rối của mình để tưởng tượng thực tế có thể xảy ra với Harry, nếu cậu ấy không gặp rắc rối với một Tử thần Thực tử bị thương. Ông nghĩ về Harry khi trưởng thành, sống xa Hogwarts và sống một mình. Không khó để hình dung cậu lớn hơn một chút, và ở một khung cảnh khác, cách xa trường học, nơi cậu thuộc về: một ngôi nhà thực sự, với một người vợ trẻ, hoặc thậm chí là một người chồng trẻ - mặc dù có lẽ vẫn chưa quá muộn để Harry hòa giải với cô gái nhà Weasley? - và có một hoặc hai đứa trẻ nhỏ. Severus ngạc nhiên khi thấy rằng việc nghĩ về kịch bản này khiến ông hạnh phúc, mặc dù ông không phải là một phần của nó. Harry chắc chắn muốn có một gia đình. Cậu ấy sẽ hạnh phúc trong một khung cảnh gia đình ấm cúng. Severus không bao giờ có thể có được cuộc sống gia đình thú vị này, bất kể ông từng muốn nó đến mức nào, nhưng Harry thì có thể. Tất cả những gì Severus phải làm là đưa Harry tránh khỏi rắc rối, và làm cậu ta rời khỏi căn phòng bệnh viện chết tiệt này, làm cậu ta tránh xa ông, xa khỏi một người đàn ông lạc lối bị nhốt trong chính mình. Giải thoát cho Harry khỏi chuyện này mới là điều quan trọng.

Có lẽ Harry còn chưa lạc lối đâu, chưa đâu. Ngay cả khi chiến tranh đã làm tổn thương cậu...thì cậu còn trẻ, cậu có thể chữa lành vết thương và vẫn có một cuộc sống bình thường, đầy đủ. Cậu vẫn có thể có tất cả những thứ mà ta đã bị từ chối, Severus tự nhủ. Niềm vui đơn giản của ý tưởng này đã vượt qua sự bối rối của ông, và ông mỉm cười với ý nghĩ đó.

Ông mỉm cười, rồi ông thở dài.

Ông mỉm cười và rồi ông lại thở dài, và rồi sự thấu hiểu ập đến với ông.

Ông thực sự đã mỉm cười và thở dài. Cơ bắp của ông đã di chuyển theo mệnh lệnh có ý thức của ông.

Ông cố nhiều hơn: ông có thể uốn cong các ngón tay mình không? Mở mắt ra? Nói chuyện? Ông thấy mình không thể.

Chưa được.

Nhưng ông có thể mỉm cười, và ông có thể thở dài. Thế giới đã được xây dựng bằng những thứ nhỏ bé. Hoặc ít nhất là như vậy, ông cố nói với bản thân. Ông cảm thấy phép thuật tỏa ra một chút xung quanh mình, và ông cảm thấy mình ngày càng mạnh mẽ hơn.

Severus nằm im lặng và cô đơn, nhưng không còn vô vọng nữa, trong phần còn lại của ngày hôm đó. Khi các phù thủy đến chăm sóc ông, ông vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi và để họ làm theo ý mình.

Tuy nhiên, khi họ đi rồi, môi ông cong lên một nụ cười không quen, và trong đầu ông tiếp tục lên kế hoạch, vì ông có việc phải làm.

***

Đến sáng hôm sau, Severus có thể duỗi các ngón tay ra rồi co lại thành nắm đấm hờ. Ông có thể uốn cong mắt cá chân, mặc dù ông chắc chắn rằng chúng không đủ mạnh để giữ ông. Và ông có thể mở mắt - đúng là không mở to lắm, nhưng đủ để nhìn thấy căn phòng bệnh của ông qua hàng mi mờ. Ông đã mong đợi khoảnh khắc lấy lại được thị giác của mình sẽ là một khoảnh khắc trọng đại và thú vị, nhưng căn phòng xung quanh ông trông trống rỗng và không hấp dẫn đến mức ông gần như vui mừng được nhắm mắt lại.

Ông cam kết với mục tiêu của mình: giống như Harry đã cứu ông, Severus sẽ cứu Harry. Ông không quan tâm phần còn lại của thế giới sẽ nghĩ gì về ông sau khi ông hoàn thành mục tiêu này; dù sao thì ông cũng chưa bao giờ quan tâm điều đó. Nếu không có những nỗ lực của Harry, mạng sống của Severus đã có thể bị mất, và có lẽ nó nên như vậy, ông vẫn không thể không suy nghĩ thế. Nếu cuộc sống mà ông cứu vãn được sau khi sửa sai cho Harry là một cuộc đời ảm đạm, thì cũng vậy thôi. Cuộc đời ông chưa bao giờ khác cả.

Ngoài yêu cầu đơn giản là cứu Harry—khỏi luật pháp, khỏi bệnh viện, khỏi bản thân nếu cần thiết—Severus không có kế hoạch chi tiết nào. Ông đang tính đến việc giải quyết vấn đề đó sau khi ông có thể di chuyển và có giọng nói trở lại, đồng thời quay trở lại với thế giới. Ông có thể xác định được những gì Harry cần. Ông có thể cung cấp bất kỳ điều gì hữu ích.

Tóm lại, ông sẽ nói với họ bất cứ điều gì họ muốn nghe.

Ngay khi Harry thoát khỏi rắc rối một cách an toàn, Severus sẽ rời khỏi tình huống đó và cho phép cậu đi trên con đường đời cậu đã định đi. Đối với Severus và cuộc sống của chính ông sau đó, ông sẽ cố thích nghi vậy.

Severus lắc đầu trong đầu để xóa ý nghĩ đó và nhắc nhở bản thân phải tập trung. Ông phải trở thành bất cứ thứ gì mà Harry yêu cầu ông trở thành, và để làm được điều đó, trước tiên ông phải làm chủ cơ thể mình một lần nữa.

Trong cả ngày hôm đó, ngày hôm sau và ngày tiếp theo, ông nằm dài ra. Ông uốn cong. Ông tập trung. Và bắt đầu từ từ nhưng nhanh hơn bao giờ hết, ông lấy lại được quyền kiểm soát. Từng cơ bắp một, một mình và bí mật khi không có ai khác trong phòng - vì ông không có ý định để lộ ra trước khi hoàn toàn kiểm soát trở lại - ông đã di chuyển được.

***

Severus tính rằng đã mười ngày kể từ lần cuối ông nghe thấy giọng Harry.

Mỗi ngày dài cô đơn đó lại làm tăng thêm những lo lắng của ông, nhưng chúng cũng không phải là không có gì. Chương trình tập thể dục bí mật của ông đã hiệu quả, và Severus thức dậy vào buổi sáng đặc biệt này với sự chắc chắn rằng hôm nay, nếu ông muốn, ông có thể ra khỏi giường. Nó có thể đau, ông có thể cần sự giúp đỡ, và nó trông sẽ không duyên dáng, nhưng ông biết mình có thể xoay sở được.

Tất cả những gì còn lại là chọn thời điểm hoàn hảo để hành động, và ông đánh giá mọi phù thủy y tế bước vào phòng ông bây giờ xem họ có phù hợp để làm khán giả cho buổi biểu diễn hoành tráng của ông không. Nếu ông chọn đúng, ông sẽ lại trở thành chủ nhân của chính mình, và ở vị trí có thể giúp đỡ Harry. Nếu ông chọn hoặc thực hiện lựa chọn một cách tệ hại, ông sẽ tỏ ra bất lực và dễ bị tổn thương, và điều đó sẽ không tốt cho Harry. May mắn thay, Slytherin chẳng là gì nếu không phải là những kẻ cơ hội, giỏi nắm bắt thời cơ, sẵn sàng kiên nhẫn và tính toán để nâng cao cơ hội thành công.

Severus đang chờ đợi thời điểm hoàn hảo để tự giới thiệu bản thân khi Margaret, phù thủy hôm đó, bước vào phòng ông vì một vài điều khó chịu thường ngày. Ông luôn nghĩ rằng Margaret có vẻ khá đồng cảm với ông và Harry, và ông rất vui khi nghe giọng bà vào sáng hôm đó. Tuy nhiên, khi bà trở lại vào buổi chiều, bà đã mang theo một phù thủy trẻ hơn nhiều, người mà Severus chưa từng nghe giọng trước đây. Từ âm thanh của giọng nói đó, cô ấy dường như còn trẻ hơn cả Potter, và cái chạm của bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo của cô ấy có sự do dự.

Rõ ràng là người phụ nữ trẻ hơn đã được một đồng nghiệp cấp cao của mình đào tạo thực tế. Severus cho rằng ông đang là hình mẫu của một bệnh nhân để thực hành hoàn hảo, một người vô cảm và không phản ứng bất kể chuyển động của người chăm sóc vụng về như thế nào.

Họ bắt đầu với ông sau một cuộc thảo luận ngắn về các nhiệm vụ cần làm: tắm rửa, điều chỉnh các thiết bị y tế bình thường khác nhau gắn liền với ông và tiêm huyết thanh dinh dưỡng vô trùng cho ông. Severus cố lờ chúng đi. Để đánh lạc hướng bản thân, ông bắt đầu tính đến sự hiện diện của cô phù thủy trẻ trong kế hoạch của mình, tính toán xem cô ấy sẽ là ứng cử viên thuận lợi hay không thuận lợi để chứng kiến ​​sự tiết lộ của ông. Cô ấy, theo tín hiệu nào đó từ tiền bối của mình, bắt đầu cởi bỏ quần áo của ông để chuẩn bị tắm bằng bọt biển. Đây rõ ràng là điều mà cô ấy đã không làm nhiều lần trước đây, vì cô ấy cười khúc khích một cách căng thẳng khi kéo chiếc quần mềm xuống chân ông, đầu ngón tay của cô lướt qua phía trước dương vật đang thờ ơ của ông.

"Đừng," bà phù thủy lớn tuổi hơn nói.

"Xin lỗi, thưa bà, tôi không cố ý chạm vào chỗ đó của ông ấy." Severus hoàn toàn có thể tin đây là sự thật.

"Ý của tôi không phải như vậy." Bà phù thủy lớn tuổi có vẻ mất kiên nhẫn. "Cô sẽ phải chạm vào ông ấy để chăm sóc ông ấy. Nhưng đừng cười."

"Xin thứ lỗi," người trẻ hơn nhanh chóng trả lời. "Chỉ là... à, ông ấy..." Cô dừng lại, và bà phù thủy lớn tuổi vẫn đứng ở phía bên kia ông.

"Ông ấy làm sao, thưa cô?" Severus ngạc nhiên trước giọng điệu lạnh lùng của Margaret.

"Tôi chỉ đang nghĩ... Tôi xin lỗi, thưa bà, nhưng ông ấy không... Ý tôi là, ai mà nghĩ được ông ấy là kiểu người như vậy chứ?"

"Kiểu gì?"

"Kiểu người sẽ khiến ai đó si mê mình, như cậu Potter vậy." Cô tuột chiếc áo choàng bệnh viện có dây buộc phía sau ra khỏi vai ông, để ngực ông lộ ra.

Ông cảm thấy mình còn trần trụi hơn cả bình thường.

"Cuối cùng thì ai cũng sẽ yêu cả thôi, và chẳng bao giờ có thể nói sẽ yêu ai, cho đến khi nó xảy ra," Margaret nói. "Thật bất hạnh cho cậu Potter khi yêu một người không thể yêu lại cậu ấy."

"Hừm." Người phụ nữ trẻ dường như không bị ảnh hưởng bởi ý tưởng lãng mạn này. "Làm những việc mà cậu ấy đã làm không phải là quá yêu thương ông ấy đâu."

"Không," Margaret đồng ý, "nhưng có lẽ trong những trường hợp khác, nó có thể đã xảy ra."

"Nhưng vẫn là vậy." Cô phù thủy trẻ vươn vai và thưởng thức từ ngữ đó, cho đến khi nó đầy sự trách móc và tự mãn khiến Severus muốn gầm gừ với cô. "Hãy tưởng tượng làm những điều như vậy với một người đàn ông gần chết xem." Cô khẽ khịt mũi. Lúc này cô đang lau người ông bằng một chiếc khăn ấm, đôi tay nhỏ nhắn của cô làm việc này hiệu quả hơn ông tưởng. Tấm vải để lại những vệt ẩm ướt khắp cơ thể khiến ông cảm thấy ớn lạnh. Ông ước có thể kéo chăn lên.

"Được rồi đó, thưa cô." Severus nghĩ rằng người phụ nữ có thể đặt sự lạnh lẽo đáng ngạc nhiên vào giọng nói của mình. "Công việc của chúng ta không phải là phán xét cậu Potter. Chúng ta chịu trách nhiệm chăm sóc đúng cách cho bệnh nhân này, không hơn không kém. Và sự thật là chúng ta đã trốn tránh nhiệm vụ của mình khi Harry ở đây và để cậu ấy lo quá nhiều việc, và bây giờ chúng ta phải giải quyết vấn đề một lần nữa. Vì vậy, tốt nhất cô nên làm quen với việc chạm vào ông Snape theo mọi cách cần thiết, bởi vì chúng ta sẽ làm điều đó trong một thời gian tới."

Cô phù thủy trẻ không chịu khuất phục. "Miễn là chúng ta không phải chạm vào ông ấy theo cách đó," cô nói.

"Hãy tỏ ra như cô không trốn tránh ông ấy, không nghĩ về những gì cô không muốn làm," Margaret nói. "Thật không tốt khi bệnh nhân cảm thấy rằng người chăm sóc của họ không muốn chạm vào họ. Sẽ khiến họ lo lắng." Khi bà nói điều này, bà lướt ngón tay dọc theo cánh tay ông rất nhẹ, và Severus chắc chắn rằng ông có thể cảm thấy nổi da gà ở đó.

"Thưa bà, bà có nghĩ là ông ấy biết chúng ta ở đây không?"

"Chúng ta không thể chắc chắn."

"Vậy bà có nghĩ rằng ông ấy có thể biết khi cậu Potter ... đang lợi dụng ông ấy không?" Cô thở ra một hơi kinh hãi tột độ trước ý tưởng đó. "Người đàn ông đáng thương."

Severus đang cân nhắc việc để lộ ngay lập tức, chỉ để ông có thể đảo mắt và sửa chữa sự hiểu lầm của cô gái trẻ, nhưng sau đó Margaret lại nói. "Chúng ta không thể đánh giá họ chút nào, Frances, và tốt nhất cô nên nhớ điều đó. Đã đủ khó hiểu để hiểu được bất cứ điều gì xảy ra riêng tư giữa hai người khác, và những gì đã xảy ra giữa hai người này, tôi nghĩ, chúng phức tạp hơn mức của cô." Bà bỏ tay ra và lùi lại khỏi giường. "Cô vẫn chưa làm xong à? Bây giờ khăn chắc lạnh rồi."

Frances loay hoay với chiếc khăn ướt ở thắt lưng một chút, rồi nói, "Xong rồi, thưa bà."

"Tốt. Tiếp theo, hãy thay băng cho ông ấy, nếu cô muốn. Sau đó, cô có thể kiểm tra cài đặt trên cỗ máy địa ngục đó và treo chiếc túi IV mới lên."

Severus đang suy nghĩ về sự thật vẫn còn khó có thể tin nổi là ông được giữ sống bằng cách truyền tĩnh mạch của Muggle khi Frances gỡ miếng gạc ra khỏi cổ ông. Cô ấy thở hổn hển. "Nhìn xem! Đó là... đó là một phép lạ!"

"Hừm." Margaret sờ những vết thương ở cổ ông bằng những ngón tay chắc chắn nhưng nhẹ nhàng. "Trời, trời. Tất cả đều lành rồi," bà thì thầm. "Ngay từ lần cuối chúng ta thay băng. Tôi tự hỏi điều gì đã gây ra nó, tất cả đều đột ngột như vậy?"

"Bây giờ chắc họ đang dùng phép trị thương cho ông ấy, bà có nghĩ vậy không?"

"Có lẽ. Chắc chắn là những thứ thuốc mỡ Muggle này chẳng làm được gì cả." Hai tay bà rút ra. "Tôi tự hỏi..."

"Cái gì? Là gì cơ?" Frances có vẻ háo hức, như thể suy đoán về tình trạng của Severus có thể là một tin nóng .

"Có lẽ ông ấy đang thực sự khá hơn."

"Nhưng họ nói ông ấy sẽ không bao giờ..."

"Có lẽ họ đã nhầm."

Hết chương 42

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro