[SSHP] Bất cứ điều gì (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[SSHP] Bất cứ điều gì

Tác giả: GenesisCrisis

Dịch: Snitch yêu Vạc Team

Tóm tắt:

Snape làm một loại thuốc và cần một thứ đặc-biệt của Harry

*

"Potter?"

Harry thở dài. "Tôi đã nói với ông hàng trăm lần rằng hãy gọi tôi là Harry cơ mà, Severus. Tôi thề một ngày nào đó tôi sẽ ngừng nghe vào tai cái tên Potter và phớt lờ ông khi ông gọi tôi như vậy. Mặc dù có lẽ ông sẽ vui mừng về điều đó đấy." Harry bực bội nói.

"Cũng có khả năng." Snape đáp lại một cách chế giễu. "Thế, ta muốn hỏi cậu một việc, Harry."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng của người thanh niên nhà Gryffindor khi Snape gọi tên cậu bằng một giọng khàn khàn.

"Ồ, vậy ông muốn gì là được đó chắc?" Harry hỏi một cách chê bai. "Nhưng không sao, tôi sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ."

"Cậu còn chưa biết là ta muốn gì kia mà."

"Tôi dám chắc là ông sẽ nói cho tôi ngay thôi. Nhưng tôi biết dù sao tôi cũng sẽ giúp ông, bất cứ điều gì ông muốn."

"Làm sao cậu có thể ngây thơ đến mức hứa hẹn giúp đỡ ai đó mà còn không biết họ muốn gì?" Snape phẫn nộ khuyên nhủ.

Harry nghiêm túc nhìn Snape. "Tôi không cần biết chính xác điều đó là gì. Nếu ông đã nhờ cậy tôi, thì đó là điều mà ông rất quan tâm. Tôi mang ơn ông rất nhiều, lẽ tự nhiên là tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến bất cứ điều gì ông muốn thành hiện thực."

Snape nhìn cậu đầy thách thức. "Cậu có chắc chắn về điều đó không?"

"Tất nhiên, miễn đó là thứ ông thực sự cần." Cậu nhà Gryffindor khẳng định sự quyết tâm của mình.

"Vậy thì..." Snape cất lời và Harry bắt đầu nghĩ thầm muốn được suy nghĩ lại, trước cái nhìn háo hức từ đôi mắt đen ấy của ông. Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện cậu đổi ý. Bên cạnh đó, cậu là một Gryffindor. Cậu đã hứa và sẽ làm bất cứ điều gì cậu thấy cần thiết.

"Đó là về dự án nghiên cứu hiện tại của ta, ta muốn nhờ cậu giúp đỡ."

"Thuốc để loại bỏ Dấu hiệu Hắc ám vĩnh viễn?" Harry hỏi, sự quan tâm của cậu ngay lập tức được khơi dậy.

"Chính là loại thuốc đó. Ta nghĩ nó đã hoàn thành tương đối tốt rồi. Ta chỉ thiếu một thành phần quan trọng để tạo ra tác dụng đủ mạnh."

Ánh mắt của Bậc thầy Độc dược lướt qua cơ thể chàng trai Gryffindor, khiến trái tim của Harry đập mạnh hơn không kiểm soát được. Bỗng nhiên miệng Harry cảm thấy khô cứng và cậu nuốt xuống thật khó khăn.

"Thành phần gì?" Cậu căng thẳng hỏi.

"Ta nghĩ ta chỉ cần tinh chất của một Xà khẩu. Và vì cậu là Xà khẩu còn sống sót duy nhất, ta e là ta sẽ phải phụ thuộc vào sự hợp tác của cậu."

"Tinh chất ư?" Harry nhắc lại, cau mày.

Mắt Snape lấp lánh chờ đợi. "Phải, giống như Thuốc đa dịch yêu cầu thứ gì đó của người mà cậu muốn biến đổi, loại thuốc này cũng yêu cầu một mẩu của Xà khẩu."

"Ồ, vậy là móng tay hay tóc?" Harry nhẹ nhõm hỏi.

"Cái đó có thể thu thập được, nhưng chúng hầu như không có hiệu lực ma thuật. Có những chất khác mạnh hơn. Ta định xin nước bọt của cậu, nhưng vì cậu đã đề nghị được hợp tác hết sức có thể với ta, nên chắc chắn ta có thể yêu cầu được lấy tinh chất từ cậu, thứ sẽ mạnh hơn nhiều và do đó gia tăng đáng kể cơ hội tạo ra một loại thuốc thành công của ta."

"Máu ư?" Harry lo lắng hỏi. Nghĩ đến việc bị rút máu khiến cậu hơi khó chịu sau câu chuyện về sự hồi sinh của Voldemort, nhưng nếu giúp được Snape, thì vẫn đáng giá.

Khóe miệng Snape giật giật. "Chính xác mà nói, có một thứ tinh túy khác của một người đàn ông có tiềm năng ma thuật thậm chí còn mạnh hơn."

Harry mất hai giây để hiểu, rồi mặt cậu đỏ bừng. "Ý ông không phải là..." Cậu lại im lặng trước nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của người đàn ông nhà Slytherin.

"Đừng nói với ta rằng ta đã tìm ra được một việc khiến cậu chùn bước nhé?" Snape tự mãn hỏi.

Harry lấy lại bình tĩnh và trả lời chắc nịch, "Không vấn đề gì, tôi có thể cung cấp mẫu thử nếu đó là thứ ông cần."

Nhưng vẻ mặt thích thú của Snape hứa hẹn rằng sẽ còn nhiều điều nữa...

"Cậu biết đấy, vấn đề là tinh trùng cần được thêm vào vạc thuốc càng mới càng tốt để có hiệu quả tốt nhất. Vì vạc thuốc khá dễ bay hơi, nên nó cần được thêm trực tiếp từ nguồn trong khi ta khuấy vạc thuốc để chúng trộn lẫn vào nhau."

Harry cắn môi và bây giờ thực sự đỏ mặt. Cậu không thể nhìn thẳng vào mặt Bậc thầy Độc dược nữa, rồi cậu lắp bắp, "Vậy... ông cũng sẽ ở đó phải không? Và sẽ... xem tôi làm... việc đó hả?"

"Đừng lo lắng, ta sẽ có thể chịu đựng được cảnh tượng đó."

Harry vùi khuôn mặt bốc hỏa của mình vào hai bàn tay. Người đàn ông nhà Slytherin cho cậu một chút thời gian để suy nghĩ về yêu cầu của ông.

"Tôi sẽ làm nó." Cuối cùng Harry nói, thở dài và nhìn lên lần nữa. "Tôi là người giữ lời. Khi nào và ở đâu?"

Snape có vẻ thực sự ngạc nhiên khi thấy Harry đồng ý, nhưng vẫn đáp rằng "7 giờ tối nay trong phòng thí nghiệm của ta".

*

Harry đã cực kỳ lo lắng khi cậu đến phòng thí nghiệm của Giáo sư Độc dược ấy ngay trước 7 giờ. Lau vội bàn tay đẫm mồ hôi vào quần, cậu hít một hơi thật sâu và gõ cửa.


Nghe thấy tiếng "Vào đi" quen thuộc, cậu tiến vào trong và đóng cánh cửa đằng sau mình. Bây giờ cậu hoàn toàn ở một mình với Snape tại phòng thí nghiệm nhỏ của ông. Người đàn ông Slytherin đang đứng bên một cái vạc, khuấy nó bằng một cái que dài. Giáo sư Độc dược ngước lên nhìn cậu và Harry cảm thấy mình như một con chuột bị mắc bẫy rồi.

"Cậu lo lắng ư?" Snape thích thú hỏi. "Cậu thường rất vui khi thu hút được sự chú ý vào mình cơ mà?"

"Ông biết rõ là tôi ghét điều đó. Hơn nữa, tôi cho rằng việc này hơi khác so với khi Bộ cần tôi làm linh vật một lần nữa."

"Đúng thể, hôm nay ta là khán giả duy nhất của cậu. Thuốc đã được chuẩn bị sẵn. Vì vậy, hãy di chuyển đến đây. Ta cần cậu đứng ngay bên cạnh cái vạc." Snape giải thích.

"Ông chỉ thích nhìn tôi đau khổ!" Harry buộc tội.

"Vô cùng." Người đàn ông Slytherin xác nhận.

"Ông còn không thèm phủ nhận!" Harry phẫn nộ vặn lại.

Snape tao nhã nhướng mày và nhìn cậu một cách tự mãn. "Ta đã bao giờ nói khác chưa?"

Harry thở dài và bước lại gần cho đến khi cậu đứng cạnh Snape chỗ cái vạc.

Cậu ngước nhìn đồng sự của mình, người lúc này chỉ cao hơn cậu vài inch.

"Vậy đây thực sự không phải là một trò đùa ư? Ông sẽ không cười tôi ngay khi tôi kéo quần vì tôi tin ông chứ?" Harry nghi ngờ hỏi.

"Không phải trò đùa." Bậc thầy Độc dược giờ đã nghiêm túc hơn một chút với cậu. "Nếu cách này hiệu quả, ta có thể thoát khỏi Dấu hiệu Hắc ám tối nay."

Harry lại thở dài thườn thượt sau khi cậu có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của Snape rằng ông ấy rất nghiêm túc.

"Được rồi. Nhưng ông biết đấy, lần sau tôi sẽ hỏi trước về việc ông sẽ nhờ tôi."

"Rất tốt. Rất vui khi thấy cậu có khả năng học hỏi." Snape nói và Harry tự hỏi liệu giọng nói của người Slytherin có phải luôn trầm như thế này không.

Harry nuốt nước bọt và cuối cùng chậm rãi đưa tay xuống quần, cố gắng không nhìn Snape. Má cậu đỏ bừng khi cậu cẩn thận kéo khóa và luồn tay vào trong quần. Những ngón tay cậu nắm chặt lấy dương vật vốn đã hơi cương lên và đang co giật nhiệt tình dưới sự đụng chạm của cậu. Thành thật mà nói, gần như kể từ khi nghe Snape yêu cầu cậu thủ dâm thì cậu đã cảm thấy rất gay go. Và cậu vẫn khó có thể tin rằng mình đang thực sự đứng đây làm việc đó ngay lúc này. Cậu chầm chậm đưa tay lên xuống vật cương cứng của mình.

"Nếu cậu cần hỗ trợ trực quan, ta có thể lấy cho cậu một cuốn Những phù thủy khỏa thân từ tủ đồ bị tịch thu." Snape đề nghị bằng một giọng u ám.

"Cảm ơn, nhưng tôi e rằng những Phù thủy khỏa thân sẽ không giúp ích gì nhiều cho tôi." Harry thừa nhận, đỏ mặt hơn.

Snape đáp lại bằng sự im lặng và Harry tiếp tục sờ soạng quần của cậu một cách vụng về.

"Ta nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu cậu kéo quần xuống một chút. Dù sao thì cậu cũng sẽ phải xuất tinh ngay trên vạc thuốc." Snape nói và lần này giọng ông rõ ràng thô bạo hơn.

Harry phải nén một tiếng rên rỉ. Snape nói những điều như thế với cậu là ép người quá đáng. Mặc dù chỉ mới đây thôi, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm cậu bị kích thích bởi giọng nói của người đàn ông nhà Slytherin này.

Cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng thực sự vẫn kéo quần của mình xuống sâu hơn, để lộ dương vật căng phồng của mình, cậu ngay lập tức cầm lấy và tiếp tục vuốt lên xuống. Họ đang đứng gần nhau đến nỗi Snape không thể cúi xuống mà không nhìn thấy chính xác những gì cậu đang làm. Harry cố gắng lấy tay che càng nhiều càng tốt, tự hỏi liệu Snape có đang nghĩ xấu về mình không. Bậc thầy Độc dược đã yêu cầu cậu làm điều này, nhưng có lẽ bản thân ông cũng cảm thấy nó thật kinh tởm. Ý nghĩ đó cản trở cậu và tay cậu chậm lại.

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói trầm trầm của Bậc thầy Độc dược bên cạnh cất lên, người có lẽ đang lo lắng về vạc thuốc của mình nếu Harry không thể giữ lời hứa.

"Tôi không biết... Tôi... Tôi xin lỗi vì ông phải xem cái này để lấy thuốc." Harry lắp bắp xin lỗi.

Severus thở dài, nắm lấy tay Harry và kéo cậu qua cho đến khi tay cậu đặt trên đũng quần của Bậc thầy Độc dược. Chàng trai nhà Gryffindor há hốc miệng và ngạc nhiên ngước lên nhìn khuôn mặt của Snape khi cậu cảm thấy vật cương cứng bên dưới lớp vải, dường như không kém phần cương cứng của cậu.

"Ta có thể đảm bảo với cậu rằng ta không phiền chút nào khi được phép thưởng thức cảnh tượng này. Hoàn toàn ngược lại." Snape nói trôi chảy và đôi mắt của Harry mở to.

Việc nhận ra rằng Snape thấy cậu kích thích hơn là ghê tởm hiện lên trong đầu cậu và đôi môi cậu nở một nụ cười thật tươi.

"Thật tốt khi được biết điều này." Harry nói, không rời mắt khỏi khuôn mặt của Snape khi cậu lại bắt đầu trượt tay qua lại trên dương vật của cậu nhanh hơn.

Snape liếm môi và dường như đấu tranh với chính mình một lúc trước khi ông nói, "Ta cũng có thể giúp cậu, nếu cậu muốn."

"Điều đó sẽ rất tuyệt!" Harry đáp, mắt lấp lánh.

Đây rõ ràng là một giấc mơ trở thành sự thật.

"Lại đây," Snape nói, kéo cậu chàng trai Gryffindor ngay trước cái vạc và ông thì để quy đầu của Harry ở phía trên vạc thuốc đang sôi sùng sục, giờ đã được làm ẩm bởi làn khói ấm.

Snape đứng sát phía sau cậu đến nỗi Harry có thể cảm nhận được vật cương cứng ngay giữa hai cánh mông của cậu và trong khi Bậc thầy Độc dược tiếp tục khuấy vạc thuốc bằng một tay, tay kia nắm lấy dương vật của cậu. Với áp lực nhẹ nhàng, ông tăng tốc độ và chàng trai Gryffindor không thể kìm nén được tiếng rên rỉ. Áp lực xung quanh vật cứng của cậu trở nên mạnh hơn và Harry chống người lên chiếc bàn trước mặt cậu để siết chặt mông mình để kẹp vật cương cứng của Snape. Người nhà Slytherin cũng đẩy hông của mình nhịp nhàng về phía trước vào Harry và cậu nghe thấy tiếng thở nhanh hơn của người đàn ông lớn tuổi hơn ngay bên tai mình, khiến cậu càng phấn khích hơn. Chàng trai Gryffindor tự hỏi làm thế nào mà Bậc thầy Độc dược có thể tiếp tục khuấy thuốc theo đúng cách mà không hề nao núng với một bàn tay của cậu đưa về phía sau và đang càn quấy trên người ông.

Harry nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai Snape và tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Snape thực sự thâm nhập vào cậu, chiếm lấy cậu từ phía sau giống như tư thế này và ở ngay nơi đây, ngay trong phòng thí nghiệm của ông. Chết tiệt, đó chính xác là điều cậu muốn nhất lúc này. Cậu cảm thấy cơn cực khoái của mình ngày càng dâng cao và từng hơi thở hổn hển.

Snape ấn cậu về phía trước thêm một chút cùng bằng cách đẩy hông của mình, vạc thuốc đang sôi sục lặng lẽ và để bàn tay ông nhảy múa trên quy đầu ẩm ướt của Harry chỉ bằng những cử động rất nhỏ và nhanh khi ông cầm lấy dương vật trong tay.

Harry không thể kìm lại cơn cực khoái của mình thêm một giây nào nữa. Cậu rên rỉ khi tinh dịch bắn ra từ đầu dương vật của cậu, phun trực tiếp vào vạc thuốc. Ở lần xúc tác đầu tiên, vạc thuốc phát ra âm thanh xèo xèo và Snape phải đổi kiểu khuấy. Màu sắc thay đổi thành màu xanh lá cây tươi sáng.

"Có vẻ rất tốt đấy." Snape thì thầm vào tai cậu khi ông bận vắt tinh trùng từ dương vật của Harry cho đến giọt cuối cùng.

Harry không chắc liệu câu nói của Bậc thầy Độc dược là về cậu hay về loại thuốc đó, nhưng cậu cảm thấy mãn nguyện đến mức không còn quan tâm gì hơn được nữa.

Snape buông cậu ra và Harry bước sang một bên để Snape có thêm khoảng trống trước cái vạc. Bậc thầy Độc dược điều chỉnh lửa nhỏ hơn và tiếp tục khuấy. Ông ấy càng khuấy, chất lỏng trong vạc càng đặc sánh. Ngoài ra còn có một biểu hiện cực kỳ hài lòng trên khuôn mặt của Bậc thầy Độc dược mà Harry muốn nhìn thấy thường xuyên hơn. Ánh mắt cậu lang thang xuống quần ông, nơi chỗ phồng ấn tượng giờ đã lộ rõ. Harry không thể không lướt ngón tay lên nơi đó một lần nữa.

Snape hít một hơi thật sâu.

"Tôi có thể chứ?" Harry hỏi với vẻ mặt ngây thơ khi cậu tiếp tục cẩn thận vuốt ve những ngón tay của mình trên vật cương cứng ẩn dưới lớp vải.

Vị nhà Slytherin nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc, rồi gật đầu thật nhẹ. Không do dự, Harry ngay lập tức cởi quần của Snape và dương vật cương cứng bật ra. Một cách tham lam, cậu để ánh mắt mình quét khắp chiều dài phồng lên và với cái nhìn táo bạo cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Snape, cậu quỳ xuống trước mặt người đàn ông và ngước nhìn lên với một nụ cười toe toét, người đàn ông Slytherin đang nhìn cậu với vẻ hoài nghi.

Harry xoay quanh đầu dương vật dài bằng lưỡi của mình, sau đó từ từ để nó trượt vào sâu hơn rồi sâu hơn nữa trong miệng. Cuối cùng bây giờ cậu có thể nghe giáo sư Độc dược rên lên và khi cậu cứ động lên xuống đầu của mình, cậu biết rằng ông ấy không thể giữ được lâu hơn nữa. Cậu mút và điều chỉnh nhịp điệu nhanh hơn rồi không lâu sau đó tinh dịch nóng hổi tràn khắp miệng cậu. Harry nuốt cho đến giọt cuối cùng và đứng dậy.

"Trao đổi đồng giá. Tinh dịch đổi lấy tinh dịch." Harry mỉm cười nói.

Snape cười và kéo chàng trai Gryffindor này lại gần để hôn một cách dễ dàng hơn.

Harry mỉm cười khi họ tách nhau ra.

Có vẻ như cả hai đã có được những gì họ muốn hôm nay.

Dù sao đi nữa, cậu sẽ luôn đưa cho người đàn ông Slytherin này bất cứ thứ gì ông ấy cần.

Dù là bây giờ hay mãi mãi về sau.

Hết truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro