Chương 3 (Có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 3

Không gian chìm trong yên lặng, khoảng chừng vài giây sau, Harry lên tiếng trước, "Vậy, ông đang làm gì ở đây? Ông là người cuối cùng mà tôi từng mong đợi sẽ gặp lại."

Snape nghiêng đầu tán thành. "Ta sống ở thị trấn cách nơi này khoảng 50km. Ta cũng có một cửa hàng nhỏ ở đó, bào chế thuốc, nhưng chủ yếu là ta cung cấp nguyên liệu qua đơn đặt hàng." Ông ra hiệu về phía cửa. "Ta đang tìm kiếm vài nguyên liệu ở khu rừng phía Tây." Ông cau mày, sau đó thừa nhận, "Mặc dù, quyết định đến đây hôm nay là khá bồng bột. Ta thường không mạo hiểm đến mức này." Severus dường như lạc lối trong suy nghĩ của mình, một lúc sau ông liếc nhìn Harry. "Còn cậu, Potter? Cậu ở hơi xa, phải không?"

Harry gật đầu thừa nhận. "Đại loại là như vậy. Tôi đạp xe, tận hưởng kỳ nghỉ hè của mình. Xuất phát ở Le Havre, và kế hoạch cuối cùng là sẽ trở lại Amsterdam." Cậu nhìn thấy sự hoài nghi về câu hỏi chưa có đáp án trong mắt người đàn ông kia. "Tôi cần một chút thời gian. Ba năm qua thật không dễ dàng gì," cậu cúi đầu thừa nhận.

Khi một lần nữa nhìn lên, Snape đang ra hiệu người pha chế đổi cho họ đồ uống khác. Nhìn thấy động tác này, Harry như bị mê hoặc. Khuôn mặt của Snape thay đổi khá nhiều — màu da nhợt nhạt đã biến mất, xương gò má vẫn góc cạnh, nhưng không còn cảm giác tiều tụy. Làn da của ông trông rất mịn màng, những nếp nhăn ở mắt và miệng đã biến mất. Harry chăm chú ngắm nhìn, rồi đột nhiên lại một lần nữa bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc mà cậu đã trải qua khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này ... trước khi biết ông ta là ai. Thật đáng lo ngại; không ổn; không thể như vậy; nhưng cậu không thể phủ nhận nếu có thì ham muốn bùng lên trong cậu thậm chí còn lớn hơn khi đã biết danh tính người này. Chuyện gì đang xảy ra? cậu tự hỏi, nhưng chỉ trong giây lát, vì lại một lần nữa bị nhấn chìm trong đôi mắt đen tuyền của người đối diện.

Bởi vì chúng ta hiểu nhau, Potter. Ta biết chính xác cậu là ai và cậu đã làm gì, giống như cậu biết danh tính của ta và những việc ta làm. Harry bất ngờ khi nhận ra những lời này không hề được nói ra.

"Đừng làm vậy," cậu khẽ nói.

"Ta gần như không cần làm vậy, Potter. Sự thắc mắc trong cậu rất rõ ràng, ta thậm chí còn không cần động não." Snape lắc đầu. "Ta không nghĩ điều này có thể xảy ra, nhưng phải thừa nhận rằng tối nay cậu đem đến bất ngờ cho ta. Ta không hiểu rõ về chuyện này," ông nói nhẹ khi đầu gối chạm vào chân Harry.

Harry lùi lại như thể bị phỏng. "Ông đang nói gì vậy?"cậu hỏi, ngừng một chút đấu tranh tư tưởng.

Đầu gối lại cảm nhận được lực chạm nhẹ nhàng, nhưng khác lần trước, lần này Harry không đẩy ra. Snape nhìn cậu hồi lâu, suy tư, rồi nghiêng người qua.

"Đừng dại dột, Harry à. Hai ta đều biết cảm giác đó là gì, rõ ràng là từ khi ta ngồi ở quầy bar. Ít nhất ta sẽ thừa nhận chuyện này, và giờ ta đã biết cậu là ai." Ông khẽ nói và quay về chỗ ngồi, biểu cảm thích thú lộ rõ trên khuôn mặt. "Cậu thì sao?" Harry cắn môi dưới, vẻ mặt trầm ngâm.

Harry chắc hẳn đã ngã xuống nếu không có hai cánh tay rắn chắc giữ cậu lại. Từng đợt khoái cảm như thủy triều ập đến làm Harry bủn rủn, sự sung sướng truyền đến từ dương vật khi Snape liên tục mút nó. Hơi thở của cậu ngày càng gấp gáp, nhưng rồi bỗng nhiên ngưng trệ, đôi tay kia đang dần di chuyển lên trên.

Harry mơ hồ nhận thức được người đàn ông đang dần chuyển lên trên, ông kéo sát cơ thể cậu lại gần. Thật may mắn vì ông ấy không thả tay và để mình ngã xuống sàn. Snape lại hôn cậu, nụ hôn lần này không gấp gáp vội vàng, nó tràn đầy ôn nhu và dịu dàng. Harry dường như không đủ tỉnh táo để nhận ra, cơ thể đã bị bao vây trong cái ôm thật chặt, đôi tay kia ghìm sát eo cậu. Cậu nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, khe khẽ bên tai.

***

Đây chắc hẳn là nhà của Snape, đơn giản không cầu kỳ. Harry đã tỉnh táo hơn, sau một vài phút đánh giá khung cảnh xung quanh, cậu chuyển sự chú ý sang người đàn ông bên cạnh - người vừa mới liếm mút dương vật làm cậu rất thoải mái. Harry kéo ông đến gần, luồn tay xuống phía dưới. Trong tiếng thở gấp và ướt át của những nụ hôn, cậu nói, "Giờ thì,... làm em đi."

Ánh mắt Snape nóng bỏng và mãnh liệt đến mức làm Harry rùng mình. Cậu bị đẩy lùi lại vài bước, sau đó Snape xoay lưng cậu lại và không khách khí đặt cậu lên chiếc ghế dài. Harry cất giọng rên rỉ khi cảm thấy chân mình bị banh ra, có một vật cứng dài cọ vào đùi và ma sát vào phía dưới cậu.

Cậu nằm gập xuống ghế, cong mông lên, đôi chân vô lực khuỵu xuống. Mặt đỏ như nhỏ máu, hưng phấn cùng ngại ngùng đan xen nhau khi phải bày ra một tư thế kích thích như thế làm Harry đỏ bừng mặt. Nhưng mọi suy nghĩ ngay lập tức biến mất khi cậu nghe thấy giọng nói trầm khàn sau lưng, cảm nhận được ngón tay người đàn ông mơn trớn dọc theo kẽ mông, ngừng lại một chút rồi đột ngột cắm sâu, thâm nhập vào lỗ nhỏ kia. Harry quằn quại trước sự xâm nhập lạ, cảm giác sung sướng và đau đớn như muốn đốt cháy cậu. Tiếng rên càng trở nên gấp gáp khi tiết tấu ra vào của ngón tay ngày càng nhanh hơn, mông cậu đưa cao hơn bao giờ hết.

Khi ngón tay đột nhiên bị rút ra, cậu lẩm bẩm rên rỉ. "Ahh, em muốn, ... làm em đi, làm chết em đi." cậu cầu xin. Nhưng tất cả mọi lời nói đều chuyển thành tiếng rên rỉ khi Snape thúc mạnh hông, đẩy dương vật vào sâu trong cơ thể Harry. Cậu thở hổn hển, muốn lấy thêm không khí nhưng lại gần như sướng phát điên sau cú đâm thứ hai của ông, liên tục đâm vào rút ra.

Sau đó chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng gầm nhẹ, không khí tràn ngập mùi tình dục. Cậu run rẩy vươn cánh tay ra sau, và cảm nhận được vòng ôm của Snape. Lúc này, hông Snape như một cái máy, liên tục đâm vào rút ra không ngừng nghỉ, như được bôi trơn tự động. Rút ra rồi lại đâm sâu lút cán, hơi thở xen lẫn tiếng thở gấp,... tất cả đều như báo hiệu một khoảnh khắc mà họ chờ đợi.

Cảm giác sung sướng như thủy triều ập đến, hai cơ thể dính sát lấy nhau, cùng nhau lên đỉnh, tiếng rên rỉ lại vang lên, nhấn chìm cả căn phòng trong hơi thở tình dục. Cơ thể ướt đẫm mồ hôi và phủ đầy tinh dịch, co giật từng cơn, hơi thở gấp gáp. Không cần phải nói gì cả, im lặng là phương án tốt nhất. Họ đều đã giải bày nỗi lòng của mình, sự im lặng bao trùm nhưng hành động đã thể hiện tất cả, dường như cả hai đều hiểu.

Snape ôm cậu, thì thầm gì đó rồi cả hai liền chìm vào giấc ngủ.

***

"Severus."

Severus mỉm cười khi nghe thấy tên mình được gọi, "Sao thế, Harry?"

Harry làm một cử chỉ. "Thật vô nghĩa, em và ông."

Đôi mắt đen thẳm của Severus khóa chặt cậu, "Không, ta nghĩ là không, đã suy nghĩ rất kỹ. Nhưng," ông dừng lại, vuốt ve bàn tay Harry rồi nói tiếp, "Nó chỉ vô nghĩa khi chúng ta đối xử với nhau như trước đây." Ông nghiêng đầu.

Harry ngẩn ngơ một lúc, rồi mỉm cười. "Ồ, em nghĩ ông đã đúng."

"Ta sẽ đưa cậu trở lại Aurich khi cậu xong việc. Có lẽ cậu rất bận tâm tới chiếc xe đạp và hành lý của mình," Severus nói.

Harry khẽ nhăn mặt, lắc đầu. "Chắc hẳn rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng đúng vậy, em nên trở lại." Cậu ngắm nhìn động tác khuấy trà của Severus, cái nhìn chằm chằm làm người đàn ông ngẩng đầu lên thắc mắc.

"Bây giờ cậu đi đâu ? Đã có lịch trình cho chuyến đi sắp tới rồi chứ?" Severus hỏi cậu một cách lịch sự. Harry suy nghĩ một lúc, rồi hỏi lại: "Chúng ta hiện đang ở đâu? Ý em là, đây là nơi nào?" Đôi mắt của Severus sáng lên, sau đó ông thong thả đáp, "Wittmund." Khóe môi Harry khẽ cong. "Wittmund. Em thích cái tên này."

Ánh mắt Snape đen nhánh, nhìn thẳng vào người thanh niên trước mặt. "Có lý đấy, Harry." 

Hết chương 3

-Hết truyện-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro