Chương 4(2) - Có H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 4

(2)

Harry do dự, cậu biết Snape đang cho cậu cơ hội lựa chọn, một khi cậu giao thắt lưng cho Snape, như vậy chuyện tiếp theo cũng rõ ràng. Nhưng đương nhiên cậu có quyền lựa chọn, ngay lập tức mặc quần áo, sau đó mang theo vấn đề nhỏ của chính mình rời khỏi nơi này, từ nay về sau hai người sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt đối phương nữa.

Cậu thật sự có thể chấp nhận chuyện này sao? Chính Harry cũng không biết đáp án, cậu sợ hãi bạo hành, khi còn nhỏ cậu đã chịu nhiều đau khổ khi bị tên anh họ to béo và đồng bọn bắt nạt, cậu có thể khẳng định cậu không thích chuyện đó. Nhưng nếu đối phương là Snape, thì chẳng hiểu sao Harry lại cảm thấy ông sẽ không chân chính xúc phạm mình, người đàn ông đó làm chuyện gì cũng đều cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, nếu như ông cảm thấy Harry cần trải qua chuyện này, như vậy có lẽ ông nói đúng.

Nghĩ đến đây, Harry lại lần nữa hít sâu một hơi, cậu chậm rãi xoay người, rút ra thắt lưng từ trong đống quần áo, thắt lưng Thần Sáng này đã có chút bị mài mòn. Cậu nhìn thắt lưng cười khổ, trước ngày hôm nay cậu chưa từng nghĩ cái thắt lưng này còn có công dụng như vậy. Cậu im lặng xoay người, Snape vẫn đứng tại chỗ chờ cậu, cậu đưa cho ông cái thắt lưng, cũng nỗ lực làm tay mình bớt run rẩy.

"Thật tốt, đứa trẻ ngoan." Snape khen thưởng bằng cách nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông trần trụi của Harry, Harry được sủng ái nên vừa mừng rỡ vừa lo sợ, đây là lần đầu tiên trong mấy tuần qua Snape không đeo găng tay mà chạm vào cậu, nhiệt độ cơ thể ông còn làm cậu mê luyến hơn so với lúc đeo găng. "Xét thấy cậu chưa có kinh nghiệm, cũng không có nhiều quy củ, nên chỉ cần tay cậu không rời khỏi mặt bàn, cậu hiểu chưa?"

"Vâng." Harry rầu rĩ đáp.

Snape cho Harry một đoạn thời gian ngắn để chuẩn bị, mới giơ thắt lưng lên, cuối cùng quất mạnh xuống, "bốp" một tiếng dừng trên da thịt trần trụi của Harry. Một vết lằn vắt ngang qua hai bên mông của Harry, làm cậu thét lên chói tai.

Snape cũng không nóng vội quất cái tiếp theo, mà chờ Harry quay trở lại từ trong đau đớn cùng khiếp sợ, chờ cậu một lần nữa chỉnh lại tư thế đã vặn vẹo vì đau đớn, rồi mới lần nữa giơ thắt lưng lên.

"Bốp" roi thứ hai cũng không dừng cùng một chỗ với roi đầu tiên, mà tạo thành một vết song song ở dưới, Harry cố gắng lắm mới khống chế được mình không kêu ra tiếng. Nhưng kỳ quái là, vừa rồi cậu còn lạnh đến phát run, mà hiện giờ trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Cậu có ổn không?" thanh âm của Snape như có chút quan tâm.

"Vẫn ổn."

Roi thứ ba dừng ở chỗ tiếp giáp mông và chân, Harry lập tức hít một ngụm khí lạnh, nơi đó thật sự quá đau, nước mắt sinh lý cứ thế chảy ra. Hiện tại Harry cực kỳ hối hận, vì sao cậu có thể nghĩ 10 roi là dễ chịu đựng?

"Cậu có muốn sử dụng từ an toàn không? Potter." Snape dừng lại hỏi lần nữa.

"Không cần... Cảm ơn." Harry gian nan từ trên mặt bàn bò dậy, đau đớn phía sau đã bắt đầu trở nên nóng rát, nhưng cậu không muốn để lại ấn tượng với Snape rằng cậu là một đứa trẻ yếu đuối, chuyện đó sẽ làm cậu còn khó chịu hơn so với việc hàng ngày tổn thương chính mình. Vì thế cậu điều chỉnh hô hấp, một lần nữa về đúng tư thế.

Thắt lưng lần thứ tư rơi xuống, cuối cùng vết thương đã bắt đầu chồng chéo, Snape thay đổi góc độ một chút, làm thắt lưng nghiêng qua thịt mông của Harry, cậu không nhịn được kêu rên thành tiếng. Thật quá nhục nhã, Harry nghĩ trong lòng, ghé lên trên bàn làm việc của Snape, giống như một học sinh phạm lỗi bị giáo viên dạy dỗ, nhưng như vậy cũng không sai, cậu không hoàn thành bài tập Snape giao cho về nhà, ông lúc này còn chưa đuổi cậu đi đã tốt lắm rồi.

"Bốp!" roi thứ năm hạ xuống trên mông Harry lằn lên một vệt sưng đỏ.

"Không..." Harry rốt cuộc không nhịn được nức nở, "Tôi thực xin lỗi..."

Snape đặt thắt lưng trên mặt bàn bên cạnh Harry, "Cậu vốn nên phải chịu phạt nhiều hơn, Potter." Một bàn tay ấm áp đặt lên cái mông đã phủ kín vết roi, bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng vuốt ve những lằn roi nhô lên, mà Harry cảm giác được dương vật chính mình đã lại lần nữa nhảy lên vì được Snape đụng vào.

"Cậu khát vọng có được đau đớn, phải không? Cậu bé?" Đầu ngón tay của Snape xẹt qua khe hở giữa mông của Harry khiến cho cậu cảm thấy rùng mình. "Cậu bị sự hối hận dính đầy toàn thân nên muốn có được trừng phạt, cậu khát vọng bị trừng phạt, ta nói đúng không?" Thanh âm của Snape chậm rãi, như thanh âm ma quỷ, là độc dược chết người.

"Đúng vậy..." Harry mất đi tâm trí dưới bàn tay đang cọ xát của Snape, cậu chỉ muốn ở lại nơi này, vĩnh viễn cũng không rời đi. "Tôi muốn nó..."

"Đừng lo lắng." Snape nhẹ nhàng nói bên cạnh cậu, "Cậu sẽ có được những gì cậu muốn."

Harry phát ra âm thanh cảm kích.

"Tiếp theo, ta muốn dạy cậu làm cách nào để thỏa mãn chính mình, Potter." Snape nói, "Để tránh cậu bé ngu xuẩn lại một lần nữa làm bị thương chính mình."

Ông đưa một cái bình nhỏ cho Harry, "Mở nó ra."

Harry vội vàng luống cuống tay chân vặn nắp bình ra, sau đó đưa lại cho Snape. Từ trong bình, Snape lấy ra một ít chất lỏng trong suốt, bôi lên đầu ngón tay, "Nhớ kỹ, bôi trơn là việc quan trọng nhất."

Harry vội vàng gật đầu, cậu khát vọng nhìn ngón tay của Snape, "Ông không mang găng tay sao?"

Snape nhướng mày, "Cậu hy vọng ta mang sao?"

"À không," Harry nhận ra nội tâm chính mình sinh ra một loại vui sướng nho nhỏ, "Như vậy rất tốt."

Ngón tay dính đầy dầu bôi trơn kia tìm đến phía sau Harry, nhẹ nhàng xoa nắn tại nếp uốn hậu huyệt của cậu, chờ cho mỗi nếp uốn đều được bôi trơn mới chậm rãi chui vào một đốt ngón tay.

Hô hấp của Harry cứng lại, thân thể theo bản năng căng thẳng.

"Thả lỏng nào, cậu bé." Snape giống như lần trước nhẹ nhàng vỗ lên mông Harry, "Cậu sẽ bị thương nếu cậu không tự mình phối hợp."

Harry hít sâu mấy lần, sau đó để mình chuẩn bị tinh thần tiếp nhận ngón tay của Snape.

Được Harry phối hợp, Snape lại đẩy mạnh thêm một đốt ngón tay, đầu ngón tay đặt tại chỗ kia, khóe miệng Harry phát ra một tiếng rên rỉ.

"Không cần quá sâu, hai đốt ngón tay như vậy là đủ rồi." Cậu nghe thấy tiếng Snape kiên nhẫn giải thích, "Chỉ cần nhẹ nhàng mà mát xa nơi này, không cần cậy mạnh -"

Ngón tay trong cơ thể đột nhiên tăng thêm sức lực, hai chân Harry mềm nhũn, cả người đều nằm xoài trên trên bàn làm việc, "Ha..." Cậu thở dốc.

"- là cậu có thể nhận được khoái cảm."Snape bổ sung, sau đó lấy ngón tay ra.

Cảm giác trống rỗng làm Harry không thể chịu nổi, cậu mang theo âm thanh nức nở năn nỉ nói, "Giáo sư... Xin ông..."

"Đương nhiên, loại chuyện này tự mình làm sẽ có khó khăn nhất định." Snape nói, "Cho nên dưới tình huống thích hợp, cậu có thể sử dụng một ít đồ vật hỗ trợ để giúp cậu đạt tới cao trào." Dứt lời một thứ hình trụ to cỡ ngón tay dính đầy dầu bôi trơn được đẩy vào trong cơ thể của Harry. "So với cậu nó càng hiểu biết cậu cần cái gì, để tránh cho cậu tự làm mình bị thương, hôm nay sau khi xong việc cậu có thể mang cái này đi."

Không đợi Harry mở miệng hỏi nó là cái gì, vật nhỏ kia ngay tại chỗ nhạy cảm của Harry bắt đầu rung lên, "A~!" Harry phát ra tiếng kêu khiến người đỏ mặt, "Giáo sư ~!" Khoái cảm đánh tới mãnh liệt, dương vật của cậu lúc này đặt trên bàn làm việc cứng rắn cực kỳ khó chịu.

"Chỉnh lại tư thế đi, Potter." Snape một lần nữa vỗ vào cái mông đã có chút lạnh của cậu, "Cậu vẫn còn một nửa trừng phạt chưa hoàn thành."

Harry quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, Snape muốn dùng thắt lưng đánh cậu nữa sao? Trong tình huống như thế này?! Cậu giãy giụa khó khăn lắm mới trở lại tư thế bị phạt, sau đó "bốp" một tiếng, một thứ hoàn toàn không giống như thắt lưng đập vào phía sau Harry.

Khi cậu ý thức được đó chính là bàn tay của Snape, Harry xấu hổ trong đầu muốn nổ tung, cùng với hậu huyệt truyền đến khoái cảm, cậu rốt cuộc khóc ra. "Đừng mà...đừng mà...Giáo sư..."

"Sử dụng từ an toàn của cậu, Potter." Sau đó lại một cái đánh xuống cánh mông sưng đỏ bên kia, cái này không đau đớn giống như bị thắt lưng quất, nhưng Harry lại cảm thấy mình như một đứa bé 6 tuổi bị tét đít.

Nước mắt của Harry rơi lã chã xuống bàn làm việc, nhưng đến khi cái đánh thứ ba hạ xuống cậu cũng không dùng từ an toàn của mình.

"Cậu đúng là một đứa trẻ hư đốn." Cậu nghe thấy Snape vừa hạ bàn tay xuống vừa quở mắng, "Cậu không có quyền làm hại thân thể chính mình, nếu cậu làm như vậy, cậu sẽ phải nhận lấy trừng phạt." Harry cảm thấy dương vật phía trước đã bắt đầu có chất lỏng trắng đục chảy ra, nhận thức này lại càng chà đạp lòng tự trọng của cậu, cậu khóc thút thít, trong miệng lắp bắp tiếng cầu xin không thành câu.

"Sẽ không có chuyện tự làm hại mình nữa, cậu bảo đảm không?" Snape ép hỏi.

"Tôi bảo đảm! Tôi bảo đảm! Giáo sư!!!" Harry gần như hít thở không thông thét to, vật nhỏ ở hậu huyệt của cậu vẫn rung động, giờ phút này cậu chỉ muốn nhanh được giải thoát, "Xin ông! Xin ông!"

"Bốp" Khi bàn tay lần cuối cùng hạ xuống, Harry cảm giác mình như bị tia sét bổ trúng người, cơ bắp toàn thân đều co rút, eo lưng cậu cong thành hình cánh cung, chất lỏng trắng đục phun trào ra từ dương vật cứng đến phát tím, làm bẩn bàn làm việc của Snape. Nhưng cậu cũng không chú ý nhiều như vậy, lúc này cậu chỉ có thể ghé vào bàn làm việc, khóc thút thít như một con thú nhỏ bị thương.

Snape lấy vật nhỏ trong cơ thể của Harry ra, rửa sạch sẽ rồi cất vào cái hộp, chờ những việc này làm xong, Harry vẫn như cũ ghé trên bàn làm việc bất lực khóc thút thít.

Một bàn tay to ấm áp phủ lên tấm lưng trần trụi của Harry, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Cậu làm tốt lắm, Harry." Snape an ủi, "Hiện tại cậu có thể về rồi."

Harry lúc này mới khống chế được cảm xúc, nước mắt lưng tròng mà mặc quần áo, đeo lại thắt lưng, đến khi ngẩng đầu lên, Snape đưa một cái hộp màu xanh lục tới, "Cẩn thận một chút, cậu bé, đừng làm bị thương chính mình." Ông đã khôi phục biểu tình trước sau như một của mình.

"Cảm ơn ông, giáo sư." Harry lau đi nước mắt, cầm lấy cái hộp nhỏ, "Tuần sau gặp lại..."

Không đợi Snape trả lời, Harry bị đánh tơi bời đã ra khỏi hầm.

Hết chương 4(2)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro