Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Được rồi. Mình có thể làm, nhưng sau đó mình sẽ làm thêm giờ nên cậu tốt nhất đừng nói dối.

Cậu nhanh chóng gửi lời cảm ơn cho Hermione và tắt điện thoại để không phải tìm bộ sạc sớm. Cậu đã không nhìn thấy nó ít nhất sáu tháng rồi, vì vậy Merlin biết nó có thể sẽ ở đâu. Bảo toàn pin càng lâu càng tốt là lựa chọn duy nhất của cậu.

Cậu quay lại và đổ hết bát nôn mửa và bánh mì nướng vào thùng rác, sau đó đặt đĩa vào bồn rửa. Mặt bếp ở đây cao một cách khó hiểu, điều mà cậu chưa bao giờ để ý khi cậu có thể phù phép các món ăn để chúng tự làm. Như vậy, không đáng để dành một trong số vài câu thần chú hàng ngày của cậu cho việc này, vì vậy cậu để chúng vào bồn rửa và quay lại vẽ một lúc nữa. Cậu đã sử dụng một trong ba câu thần chú của mình để bay vào nhà vệ sinh sáng nay, vì vậy cậu đang giữ hai câu thần chú còn lại như những viên ngọc quý.

Cậu phác thảo bức bàn tay của chính mình trong cuốn phác thảo, bên trong đó cậu vẽ cùng một hình ảnh của bàn tay và cuốn phác thảo càng ngày càng nhỏ hơn giống như một ảo ảnh gương kỳ lạ nào đó. Khi hoàn thành, cậu quyết định bức vẽ sẽ đẹp hơn nếu cậu xoay từng vòng lặp của cuốn phác thảo để bàn tay của cậu tạo thành hình xoắn ốc trên trang giấy. Cậu đã biến trang vẽ thành một trang kép.

Đến hai giờ, cậu nhận ra rằng Snape vẫn chưa trở lại để làm bữa trưa. Có lẽ ông ta đang mải mê với công việc của mình. Cậu cảm thấy đủ tội lỗi về khối lượng công việc của người đàn ông để làm cho ông một chiếc bánh mì kẹp giăm bông. Bánh mì kẹp giăm bông cũng sẽ giúp ông nghĩ rằng Harry đã ăn. Ông có thể cho rằng việc chán ăn là tác dụng phụ của việc điều trị, trong khi thực tế thì Harry đã bỏ được thói quen ăn thường xuyên từ khi sống trong căn hộ muggle của mình. Từ đó cậu không bao giờ thực sự thèm ăn trở lại, bất kể Molly đã cố gắng thế nào trong năm đầu tiên để ép cậu ăn.

Cậu đặt sandwich lên một chiếc đĩa và mang bánh mì vào phòng phí nghiệm mà không gõ cửa. Snape không để ý thấy cậu vào, ông bận rộn khi một tay nghiền nát hạt điều trong khi tay kia khuấy cái vạc, vì vậy cậu đặt chiếc đĩa ở một nơi dễ thấy và rời đi. Cậu không muốn bị cuốn vào cuộc trò chuyện, vì Hermione sẽ đến sớm.

Cậu dọn dẹp một chút và đi vào phòng tắm để kiểm tra miếng đệm lót trong quần lót. Trời khô ráo, nhưng cậu không biết chúng phải được thay bao lâu một lần. Nó có lẽ ổn thôi. Không có dấu hiệu phát ban hay bất cứ thứ gì, vì vậy cậu dùng khăn ấm ở giá sưởi trên tường chà xát chân mình rồi quay trở lại. Có lẽ cậu nên lấy một số quần legging giữ nhiệt hoặc thứ gì đó.

Vào 5 giờ kém 3 phút, cậu lau sạch các bề mặt bếp hết sức có thể, vụn bánh mì bị phủi rơi xuống trên sàn - nơi mà cậu không thể làm gì với chúng như một thằng ngốc. Hermione len lỏi qua lò sưởi cũ, sải bước ra ngoài một cách dễ dàng giống như khi cô làm mọi việc khác. Kể từ khi bắt đầu làm việc tại Bộ, cô đã học được mẹo sử dụng mạng mà không bị mất phương hướng hay bị bao phủ bởi tro bụi.

Cô cười rạng rỡ với Harry, điều mà cậu luôn cảm thấy khó chịu. Không có gì tuyệt đến mức cô phải cười toe toét mỗi khi cô bước vào nhà, giống như một con búp bê loạn trí. Không cần sự cho phép của cậu, cô làm biến mất những mẩu bánh mì vụn trên sàn và bắt đầu pha trà. "Các cậu thế nào rồi? Hòa thuận với nhau chứ?"

Đôi khi cô khiến cậu nhớ đến một nhân viên xã hội, với vẻ vui vẻ gượng gạo và những câu hỏi lặp đi lặp lại. Cậu cố gắng trả lời một cách cộc lốc, nhắc nhở bản thân rằng cô chỉ đang cố hết sức mà thôi, và cậu nên thực sự biết ơn vì cô vẫn sẵn lòng ở bên cạnh cậu sau những điều mà cậu đã nói với cô trong quá khứ. Dù sao thì cậu cũng biết ơn vì cô đã không đề cập đến con mắt tím bầm của cậu. Cậu nửa mong cô cho rằng cậu và Snape đã đánh nhau, nhưng đó cũng không phải là lần đầu tiên cậu bị trượt chân và bị thương. "Ừ, ổn. Không có tác dụng phụ cho đến nay."

Họ đi theo ấm trà để đi đến bàn ăn, nơi mà Hermione di chuyển một chiếc ghế ra để ngồi bên cạnh cậu và lấy máy tính xách tay của cô ra. Máy tính khởi động chậm hơn so với điện thoại của cậu, có lẽ vì nó lớn hơn. Cậu không biết những thứ này hoạt động như thế nào. "Hai người hợp nhau?" cô hỏi lại.

Cậu nhún vai. "Ừ. Tại sao chúng mình lại không hoà hợp chứ?"

Cô huých cùi chỏ vào cậu và cười toe toét như thể cậu vừa pha trò. "Cậu cần gì? Trừ một số dầu gội đầu mới."

Cậu cau mày nhìn cô và luồn một tay vào tóc. Ôi chết tiệt, cậu đã quên gội đầu. Quá khó khăn cho phương pháp tắm cải tiến mới của cậu. "Uh yeah, mình đã hết dầu gội ngày hôm qua," cậu nói dối. "Mình cũng cần một số tất, loại ấm. Một cái chăn cho chân của mình, mình nghĩ rằng mình có một cái nhưng mình không thể tìm thấy nó. Xin lỗi, lẽ ra mình nên lập một danh sách. Một số quần legging giữ nhiệt hoặc thứ gì đó sẽ tốt hơn."

"Chờ một chút, Harry. Mình chỉ có thể làm một việc tại một thời điểm. Hãy để mình mở một trình soạn thảo văn bản để chúng ta có thể lập một danh sách ngay bây giờ và nếu cậu thấy ổn thì mình có thể đặt chúng khi mình về nhà sau. Trừ khi cậu có những thương hiệu cụ thể trong đầu?" Cô biết cậu sẽ để cho cô lựa chọn nhãn hiệu, vì cô có sở trường nghiên cứu các lựa chọn tốt nhất về – à, chúng được gọi là gì? Đánh giá các diễn đàn. Nơi mọi người trên Internet tụ họp lại để phàn nàn về những thứ họ đã mua.

Cậu gật đầu, nhìn cô đánh máy những mục mà cậu đã liệt kê trước khi tiếp tục. "Mình không thể sử dụng bất kỳ bùa chú nào vào lúc này nên mình đang tự hỏi liệu có loại túi đựng nhỏ nào mà mình có thể gắn vào tay ghế của mình hay thứ gì đó tương tự không. Đủ lớn để đặt cuốn phác thảo của mình và một vài thứ khác vào, nhưng không cồng kềnh như chiếc túi của mình." Cậu không đề cập đến thuốc lá, một trong số ít những thứ vẫn khiến cô nổi cơn thịnh nộ.

Cô cau mày. "Không có bùa nào hết?" Không giống như Snape, cô biết Harry phụ thuộc vào những câu thần chú như thế nào để thực hiện các công việc hàng ngày và tự chăm sóc bản thân. Cô lại liếc nhìn mái tóc bẩn của cậu, và nhìn cậu một cách thương hại mà cô có lẽ nghĩ là đã hiểu. "Cậu có cần mình ghé qua vào buổi sáng để giúp đỡ không? Mình có thể hỗ trợ." Cô nhìn thẳng vào cửa phòng thí nghiệm, như thể nếu không thì cậu sẽ không biết cô đang nói về điều gì.

Cậu lắc đầu rồi xoa khuỷu tay trái như thể nó đau nhức, chỉ để làm gì đó với đôi tay của mình và có cớ để khoanh tay. Cậu sẽ phải hỏi cô ấy về... những thứ khác. Thật khó chịu khi cần sự giúp đỡ hoặc lời khuyên, nhưng tốt hơn hết là cô biết điều đó hơn là Snape. "Thật ra, ừm. Có một số thứ mà mình cần. Nhưng nó là..."

"Xấu hổ?" Cô đoán, đặt một bàn tay mà cậu không muốn lên đầu gối cậu, trong một cử chỉ mà cô có lẽ nghĩ là để an ủi. "Đừng lo, Harry. Mình sẽ không đánh giá cậu ít hơn đâu. Mình đã nghĩ rằng cậu rất dũng cảm và mạnh mẽ."

Ugh, chính là chúng đấy. Dũng cảm và mạnh mẽ, hay BS (Brave and strong) như cậu thích gọi chúng, hah! Giống như cậu là một vị thánh nào đó chỉ vì được sống - ồ, hãy nhìn xem cậu đã cố gắng đến nhường nào, chiến đấu với nghịch cảnh đúng như một nhà vô địch nhỏ bé, đó không phải là một nguồn cảm hứng cho tất cả chúng ta sao. Cậu gần như phát ốm trở lại khi nghĩ về nó.

Cô hiểu lầm sự khó chịu của cậu, và siết chặt chân cậu một cách khích lệ. "Mình cần một cái gì đó để đặt trên giường," cậu nói nhanh, trước khi cậu có thể tự thuyết phục bản thân thoát khỏi nó, hoặc ném tay của Hermione sau đó quẳng cô trở về trụ sở Bộ Pháp thuật. "Một tấm topper có thể giặt được. Vì khi mình, uh... không thể kiểm soát... nó." Cậu ra hiệu một cách mơ hồ, nhưng cô gật đầu hiểu ý và thêm Topper Tấm Chống Thấm vào danh sách.

"Cậu có cần miếng lót tiểu không kiềm được không?" Cô hỏi. Oof, ít nhất cô có thể chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận. Cậu lắc đầu, mặc dù những miếng đệm mà cậu đã mua gần như chắc chắn không phù hợp với công việc. Trong một ngày, lòng tự trọng của cậu chỉ có thể nhận được chừng ấy công kích thôi. "Được rồi, còn gì nữa không?" Cô rõ ràng không tin cậu và đang thêm các miếng đệm vào danh sách trong đầu.

"Mình thực sự không biết, bất cứ điều gì cậu nghĩ có thể hữu ích. Cậu đã nghiên cứu điều này nhiều hơn mình nghiên cứu. Mình cần... Thứ gì đó. Mình không biết, để giúp đỡ trong – với – tình huống trong phòng tắm." Cậu thì thầm năm từ cuối cùng, mặc dù cậu biết Snape không thể nghe thấy chúng qua cánh cửa dày trừ khi ông bí mật cố tình theo dõi. Hermione gật đầu, và đủ hiểu biết về Harry để không tạo ra bất kỳ cuộc trò chuyện nào khác ngoài những điều đó. Lẽ ra cô có thể cùng cậu xem xét các lựa chọn, cố gắng bắt cậu chọn một hoặc nghĩ về những ưu và nhược điểm của từng giải pháp, nhưng cả hai đều biết từ kinh nghiệm rằng cậu không có đủ bình tĩnh để nhận nhiều áp lực như vậy. "Và một trong những cái gậy gắp đó," Cậu nói thêm, đề phòng cô đổi ý. Cậu đã từng thấy dượng Vernon sử dụng một chiếc, ấn tượng với việc nó có thể được sử dụng để lấy điều khiển TV từ bàn mà không cần rời khỏi ghế. Tuy nhiên, điều đó không quá cần thiết lắm, vì dì Petunia có xu hướng giữ mọi thứ ông ta cần ở nơi dễ lấy. Rồi về sau Dudley đã mang nó ra ngoài chơi và để rơi nó ở bên ngoài.

"Có cần đồ tạp hóa nào không?" Hermione tiếp tục.

"Mình đã nhận được một gói hàng theo tuần được giao từ siêu thị," cậu nói với cô. Kể từ khi Snape đến, cậu cũng không cần phải tăng số lượng, vì dù sao thì cậu đã nôn ra nhiều hơn so với những gì cậu ăn mỗi tuần trước đó. "Xin lỗi, mình đoán chuyến đi đến đây không đáng chút nào. Lẽ ra mình nên nghĩ về nó nhiều hơn trước."

"Không sao cả. Cậu không biết mình vui như thế nào khi cậu hỏi đâu." Cô đã cố gắng để bắt được ánh mắt cậu, nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm vào lòng mình. Cô nắm lấy một tay của cậu để buộc cậu chia sẻ khoảnh khắc với cô. "Cậu luôn có thể hỏi mình. Bất cứ thứ gì cậu cần. Mình muốn cậu biết điều đó, Harry. Mình biết đôi khi cậu cảm thấy như cậu phải làm mọi thứ một mình, nhưng cậu không đơn độc."

Cậu nghiến răng. Đây là còn nhiều hơn về sự ủy mị của BS. Cố gắng tiếp cận cậu thông qua một số hiểu biết hư cấu, hời hợt về kinh nghiệm sống và cảm xúc của cậu. Cậu đợi cô buông tay, nhưng cô không buông. Cô rõ ràng mong đợi một câu trả lời. "Cảm ơn," cậu nói. Trong một khoảnh khắc, cậu nghĩ rằng như vậy là chưa đủ và cô muốn cậu chia sẻ một số cảm xúc sâu sắc hoặc bị mắc kẹt trong tình huống này mãi mãi. Rất may, cô đã siết chặt cậu lần cuối rồi buông tay.

Cô vội vã thu dọn đồ đạc, phun ra thêm vài lời tích cực rồi ôm cậu, bỏ mặc sự lúng túng của cậu mà cô hoàn toàn phớt lờ. Cô lấy chìa khóa Gringotts của cậu trên mặt lò sưởi, mặc dù cậu tin tưởng mạnh mẽ rằng lần nào cô cũng tính thiếu tiền cho cậu – mặc dù thực tế là cậu có nhiều tiền hơn mức cậu có thể sử dụng, còn cô không bao giờ có đủ. Đó là một điều ngu ngốc, và cậu coi thường nó – cô cảm thấy cô nợ cậu điều gì đó vì những lần cô "làm cậu thất vọng", mặc kệ việc cậu có giải thích bao nhiêu lần rằng cậu vô cùng biết ơn về những khoảng thời gian khi cô tức giận và thất vọng đến mức bỏ cậu một mình, để cậu tận hưởng sự yên bình ấy.

Khi cô đi rồi, chỉ ba mươi phút sau khi cô đến đây, cậu đã quyết định sẽ có một giấc ngủ ngắn. Cậu đã sử dụng rất nhiều năng lượng trong ngày hôm nay, mặc dù cậu không muốn thừa nhận rằng mình mệt mỏi. 

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro