Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Một tiếng gõ cửa lớn đã kéo cậu ra khỏi một giấc mơ kỳ lạ và mơ hồ kinh hoàng về Snape và các em bé rối Teletubbies. Cậu chớp mắt lảo đảo và cố gắng càu nhàu. "Uh-huh?

"Bữa tối đã sẵn sàng, nếu cậu muốn ăn cùng ta." Snape nói qua cửa. Harry ngạc nhiên là ông không chỉ đơn giản là xông vào – quyền riêng tư là một trong những thứ mà nhiều người sẽ quên mất rằng cậu có quyền được hưởng.

"Vâng. Chỉ một giây thôi," Cậu trả lời, cố gắng che giấu sự buồn ngủ trong giọng nói của mình. Cậu không định để Snape biết rằng cậu đã ngủ trưa như một ông già nào đó. Cậu vội vàng đứng dậy, nhận thấy các khớp xương của mình đang đau nhức. Dù sao thì đó cũng là những thứ mà cậu có thể cảm nhận được. Cậu vẩy một ít thuốc xịt khử mùi, ho khan vì mùi hóa chất nồng nặc, và tìm thấy một chiếc mũ len bằng sợi tổng hợp màu xanh đậm để che mái tóc bết dầu của mình.

Snape đang dọn cơm khi ông vào bếp, và không khí sặc mùi rau thơm và tỏi. Ngoại trừ vùng không khí xung quanh cậu - nơi có mùi như chất thải tràn ra từ một nhà máy hóa chất. Cậu quyết định không bao giờ sử dụng thuốc xịt nữa và gửi cho Hermione một ghi chú về việc tìm một giải pháp thay thế ít tấn công lỗ mũi hơn. Cậu không muốn lấy điện thoại ra, một tin nhắn Floo cho văn phòng của cô về việc này sẽ ổn thôi. Tin nhắn Floo sẽ có nhiều khả năng bị chặn hơn là một tin nhắn văn bản, nhưng sẽ không có ai chạy đến Tuần báo Phù Thủy để phô bày dòng chữ "Cần gì đó tốt hơn Lynx". Họ sẽ cho rằng cậu đang nói về động vật, nhưng Hermione sẽ biết ý cậu muốn nói là gì.*

*Từ Lynx có 2 nghĩa: thuốc xịt và loài linh miêu. Harry nghĩ những người ngoài sẽ nghĩ cậu đang nói về linh miêu, còn Hermione sẽ hiểu cậu nói về thuốc xịt

"Tối nay không có cuốn phác thảo nào à?" Snape hỏi, bưng hai cái bát bốc khói lên bàn.

Cuốn phác thảo được giấu thẳng đứng giữa hông của cậu và tay ghế, nơi mà nó thường được cất giữ khi cậu mang nó từ phòng này sang phòng khác, mặc dù Snape đã đúng khi ngạc nhiên rằng Harry đã không lấy cuốn phác thảo ra trước tiên. Cậu đã không vẽ bất cứ thứ gì kể từ trước khi Hermione đến, vào ba giờ trước. Đó có phải là một kỷ lục?

Cậu lấy cuốn phác thảo ra, lật sang một trang sạch sẽ. "Tôi có thể vẽ ông bây giờ không?" cậu hỏi.

"Trong khi ta đang ăn?" Snape lắc đầu và dùng thìa chỉ vào bát của Harry. "Nếu cậu ăn hết cơm trước."

Harry nhìn cái bát. Đó là món cơm Ý, với những miếng bí nhỏ và một lớp kem trắng cuộn tròn, bên trên là một nhúm thảo mộc xanh mà cậu không buồn cố xác định. Nó trông giống như thứ gì đó được phục vụ trong một nhà hàng. Một nhà hàng đẹp ở đó. Cậu mặc kệ việc nghi ngờ rằng mình có thể ăn cả bát không.

Cậu đã thử ăn, nhưng chỉ được nửa đường trước khi bị phân tâm bởi cách mái tóc sạch sẽ của Snape bám vào má ông như thể tích điện. Sự tương phản giữa những sợi tóc đen và làn da thiếu ánh nắng khiến ngón tay cậu ngứa ngáy, và cậu quyết định chỉ vẽ một bức phác thảo nhanh khi sự tương phản ấy ở trước mặt cậu. Cậu sẽ ăn món ăn sau khi... Đương nhiên, cậu đã vẽ một vài lần lặp lại, sau đó mở rộng hình ảnh bao gồm cả mắt trái của Snape và quên mất luôn món cơm Ý của chính mình. Đôi mắt của Snape có rất nhiều tĩnh mạch và những quầng đen nặng trĩu bên dưới.

Có vẻ như không có bất kỳ bộ phận nào của người đàn ông đẹp trai hay hấp dẫn về mặt thẩm mỹ, vì vậy Harry không thể hiểu tại sao cậu lại thích vẽ người đàn ông đó đến vậy. Ông không đẹp, không phải theo bất kỳ ý nghĩa nào cả - nhưng ông rất thú vị. Cậu đã vẽ con mắt hai lần trước khi nhận ra rằng con mắt ấy đang nhìn thẳng vào cậu. Tay cậu chậm lại. Snape có nói gì không? Mọi người thường nhìn chằm chằm khi họ chờ cậu trả lời. Cậu có lẽ nên xin lỗi vì bất cứ điều gì, và định mở miệng để làm như vậy thì Snape khẽ lắc đầu và ngả người ra sau với một nửa con mắt.

Ô đúng rồi. Món cơm Ý.

Ông đang nuông chiều cậu, để Harry vẽ ông mặc dù cậu không tuân theo một điều kiện nào để làm như vậy. Hành động đó hoàn toàn không giống với Snape, mà cậu nhớ rằng nó thường làm ông khó chịu, nhưng ánh sáng ở đây tốt đến mức cậu hít một hơi rồi lại bắt đầu phủ bóng bức vẽ thêm lần nữa. Rốt cuộc thì không ai bảo cậu dừng lại.

Một lúc sau, Snape lấy ra cuốn sổ của mình. Harry có thể nói rằng ông đang viết chứ không phải vẽ, từ cách di chuyển cây bút của ông. Ông ấy đang sử dụng một cây bút bi muggle thay vì bút lông, bản thân cây bút đã rất hấp dẫn. Cậu đoán đó là những ghi chú về sức khỏe của Harry. Điều này đã được xác nhận khi Snape ngước lên để hỏi cậu cảm thấy thế nào.

"Không tệ lắm. Tôi bị ốm vào khoảng giờ ăn trưa. Chỗ nôn ra có màu sắc và kết cấu bình thường, dung lượng chắc chỉ bằng một lòng bàn tay. Không nhức đầu. Nhưng hiện tại khuỷu tay và cổ tay của tôi hơi đau một chút." Có điều gì đó khác lạ về cách ánh sáng tán xạ trên má Snape hôm nay. "Ông đã dưỡng ẩm sao?" cậu nói thêm, lật ngược nửa tập phác thảo để so sánh Snape của ngày hôm qua với người đàn ông trước mặt cậu.

Snape xoa xoa quai hàm, như thể ông có thể chùi đi bất cứ loại kem nào mà ông đã dùng, và rồi ông cau mày. Rõ ràng là ông không mong Harry chú ý. Tự trấn an bản thân xong, rồi ông buông tay xuống cuốn sổ. "Khi nào cơn đau bắt đầu?"

Harry đã không thể nắm bắt được sự giống nhau về sự bất an của vị giáo sư trước khi nó biến mất. Cậu sẽ phải tinh chỉnh lại bức tranh sau. "Khi ông gõ cửa phòng tôi chiều nay," cậu lơ đãng trả lời. "Chỉ là nhẹ thôi, tôi chỉ nói với ông vì ông hỏi."

"Phải, Thượng Đế cấm cậu tự ý cung cấp những thông tin quan trọng liên quan đến việc điều trị của mình..." Snape càu nhàu. Trước khi Harry có thể nghĩ ra câu châm biếm của chính mình để bắt bẻ lại ông ta, người đàn ông đã đứng dậy và đưa tay ra. "Ta có thể không?"

Ông giữ nguyên vị trí rất kiên nhẫn sau khi Harry thì thầm, "Đợi đã, đừng cử động một giây..." và bắt đầu vẽ bàn tay đã nói trước đó. Cậu hoàn thành việc phác thảo móng tay trên các ngón tay của Snape trước khi đặt cây bút chì xuống nếp gấp giữa các trang và đưa cánh tay của mình ra. Vị giáo sư cầm lấy tay cậu và xắn ống tay áo qua khuỷu tay để kiểm tra các khớp. "Gập tay lại," ông ra lệnh, và Harry duỗi thẳng cánh tay khi Snape đẩy nhẹ vào người cậu. Sau đó, ông chuyển sự chú ý của mình sang cổ tay, nhẹ nhàng gập nó theo hướng này hoặc hướng khác. Cuối cùng, ông kiểm tra các ngón tay.

Harry cố gắng giữ cho tim không đập thình thịch. Hermione siết chặt tay cậu là một chuyện, nhưng có được sự quan tâm và chăm sóc nhiều như vậy từ Severus Snape lại là một chuyện hoàn toàn khác. Như thể cảm nhận được sự lo lắng của cậu, người đàn ông để cậu đi.

Cậu xắn ống tay áo xuống hết mức có thể, để thoát khỏi cảm giác rằng bàn tay của Snape vẫn còn ở đó. Snape lại ngồi xuống, ghi chép vài điều vào sổ tay. "Triệu chứng có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn theo thời gian. Có thể không có loại thuốc mỡ nào để ta có thể sử dụng mà không ảnh hưởng đến việc điều trị, nhưng nếu điều đó sẽ làm cậu khó vẽ thì ít nhất ta sẽ bôi thứ gì đó cho tay phải của cậu."

Ông đã dễ dàng đi thẳng vào điều duy nhất khiến Harry lo lắng. Tất nhiên, không phải là cậu sẽ cho người đàn ông biết. "Sẽ ổn thôi," cậu nói, để tâm trí mình bị phân tâm bởi hình ảnh họ đã nắm tay nhau. Bàn tay của hai người có cùng kích thước, nhắc nhở Harry rằng bây giờ cậu đã lớn hơn như thế nào so với lần cuối cùng họ cố gắng bầu bạn với nhau trong một khoảng thời gian dài. Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi Harry nhận ra rằng việc điều trị sẽ không bao giờ hiệu quả và họ chỉ sử dụng lý do ấy như một chiêu bài để giữ cậu dưới sự giám sát của họ. Ít nhất thì đó là điều mà cậu vẫn luôn nghi ngờ.

Cậu cau mày và tập trung hơn vào việc vẽ những ngón tay của họ. Ngón tay của cậu ngắn hơn và mỏng hơn và móng tay hình vuông, trong khi ngón tay của Snape dài hơn nhưng vẫn mảnh khảnh. Ông ta có những khớp xương nổi cục chỉ hơi làm mất đi vẻ sang trọng của những ngón tay ấy, và móng tay của ông có hình quả hạnh với lớp biểu bì gọn gàng. Chúng có một sự sắc bén, trái ngược với cách thức nhẹ nhàng và cẩn thận mà những ngón tay ấy được sử dụng.

Cậu đã vẽ trong hơn cả một giờ như đã quy định, cậu biết, nhưng Snape không bình luận gì về điều đó. Ông có vẻ hài lòng khi uống trà và ngắm nhìn khu vườn đang tối dần, thỉnh thoảng chỉ làm phiền sự yên bình của Harry để nhắc cậu uống một ít nước. Chẳng bao lâu nữa thôi thì trời sẽ đủ ấm để ngồi bên ngoài và Harry có thể vẽ bóng của những chiếc lá cây đang chơi trò chơi trên khuôn mặt của Snape. Nhưng mà, nếu cứ ngồi lâu thì ánh sáng mặt trời sẽ làm hỏng nước da trắng như ánh trăng của người đàn ông.

Khi họ chuẩn bị đi vào phòng thí nghiệm để lấy ma dược trong ngày, một tiếng gõ lớn trên cửa sổ thông báo rằng một bưu kiện đã được gửi đến cho Harry. Không cần nhìn cũng biết đó là con cú của Hermione, Earhart. Ngôi nhà của cậu không thể xác định được trên bản đồ, vì vậy nó là con cú duy nhất ở Anh có thể tìm thấy ngôi nhà. Cậu mời nó một miếng bí xanh còn sót lại từ món cơm Ý của mình, như một phần thưởng cho con cú, vì chính cậu không có lý do gì để giữ miếng bí ấy lại. Nhưng nó từ chối một cách phẫn nộ, kêu rúc lên một tiếng. "Tùy mày thôi," cậu lầm bầm, và nhặt cái gói ở chỗ nó đang đậu. Tuy nhiên, một tiếng kêu quác quác và một số động tác nhảy lên nhảy xuống đã dẫn đến việc Snape lấy cho nó một miếng giăm bông từ tủ lạnh. Ông hóa ra là một người mềm mại đúng nghĩa.

Harry đoán rằng giăm bông phải là thứ gì đó trong danh sách yêu thích của nó, vì vậy cậu đã đợi cho đến khi Snape đặt đĩa vào bồn rửa và quay lưng lại, rồi cậu mới mở gói đồ ra.

Vừa mở ra, giọng nói của một người đàn ông thông minh vang lên với giọng chuẩn Anh sang trọng, giống như của một số phát thanh viên truyền hình từ những năm 60. "Chào buổi tối và cảm ơn bạn đã chọn chương trình HELPING HANDS của ElfDirect. Sản phẩm mới và sáng tạo này sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của bạn. Sản phẩm được mang đến cho bạn cùng với Ủy ban phúc lợi Elfish, HELPING HANDS mang đến một giải pháp thay thế đối với-"

Harry đóng nắp hộp các tông lại, mở to mắt. Snape đã không quay lại hay dừng lại trong lúc rửa bát đĩa, nhưng khả năng ông không nghe thấy được chính xác là bằng không. Giọng nói tiếp tục tự quảng cáo, âm điệu bị bóp nghẹt, qua nắp. "-khi bạn già đi, không cần phải lo lắng về những người họ hàng miễn cưỡng hay những con gia tinh bất cẩn làm rơi bạn trong nhà vệ sinh-" Harry từ từ cúi người về phía trước để thân mình che đi nắp hộp, đầu gác lên hai cánh tay khoanh lại. Cậu hít vào... ra... Giọng nói tiếp tục trong một phút nữa, trải qua các bước để kích hoạt HELPING HANDS thần kỳ, cũng như bao gồm các lệnh cho các nhiệm vụ cụ thể, không chỉ giới hạn ở việc di chuyển để đến nhà vệ sinh đã đề cập ở trên, mà còn bao gồm cả việc đổ, rửa và thậm chí bài tập xoa bóp y tế. Nó diễn giải một số chi tiết về những việc nó có thể hỗ trợ trong phòng tắm, và cậu chao đảo trong khi đợi bài giới thiệu kết thúc.

Sau khi làm xong, với một lời nhắc nhở cuối cùng rằng tất cả những gì cậu cần làm là nói "Giúp tôi với, giúp một tay", cậu ngồi im lặng một lúc. Snape tiếp tục loay hoay với đống bát đĩa trong bồn rửa, mặc dù ông không thể vẫn đang rửa cái chảo đơn và hai cái bát mà họ đã dùng.

Vị giáo sư lên tiếng sau một phút dài im lặng. "Cậu có thể hỏi ta về bất kỳ-"

Harry ngắt lời ông bằng một tiếng rên rỉ. "Tôi không nói về điều này với ông đâu," cậu nói.

"Ta ở đây để giúp đỡ cậu, không phải để phán xét." Snape cãi lại, tiếng bước chân cho thấy ông đang tiến lại gần hơn.

Cánh tay của Harry siết chặt quanh chiếc hộp, và cậu lặp lại: "Tôi không nói về điều này với ông."

"Không có gì phải xấu hổ cả," Snape lại bắt đầu, lúc này đang đứng ngay bên cạnh Harry, giọng ông nhẹ nhàng kinh khủng. "Ta sẽ không-"

"KHÔNG."

Harry nghĩ Snape sẽ đẩy vấn đề đi xa hơn, nhưng cậu lại nghe thấy tiếng vải sột soạt và cánh cửa phòng thí nghiệm được mở ra. "Cậu có thể dành chút thời gian riêng tư nếu như cậu cần, trong khi ta chuẩn bị thuốc cho cậu trong ngày. Đừng để muộn hơn bảy phút nữa, nếu không ta sẽ phải bắt đầu lại – và cả hai chúng ta sẽ không ngủ được cho đến bốn giờ sáng."

Cậu nghi ngờ rằng đêm nay mình sẽ không ngủ được, ngay cả khi cậu vẫn sống sót thì sự bối rối và xấu hổ chắc chắn sẽ tràn ngập trong cậu khi cuối cùng cậu cũng tìm được can đảm để ngẩng đầu lên.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro