Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

"-nên tôi nghĩ tôi sẽ đến đây và nhận lời chúc phúc của cậu, cậu biết đấy. Thể hiện cho họ thấy rằng cậu rất tốt với tôi, như tôi hoàn toàn hiểu rõ cậu là như vậy."

"Lời chúc phúc?" Harry nghiến răng, nắm cánh tay đủ chặt để cắt mạch tuần hoàn. "Cậu cần lời chúc phúc của tôi vào lúc này buổi sáng làm gì, chắc chắn cậu có thể tự giải quyết mà không-"

"Đám cưới của tôi, Harry. Nó đã như thế ba tháng nay và mọi người đang phát điên lên khi cậu đột nhiên kêu gọi bộ óc vĩ đại nhất trong thế giới ma dược đến cứu giúp cậu, để cho cậu có thể phá vỡ bữa tiệc và cướp lại cô ấy ngay lập tức." Cậu ta nói từng từ như thể đó là sự thật hiển nhiên. "Thành thật mà nói này, anh bạn à, tôi nghĩ hành động đó hoàn toàn lãng mạn và tôi sẽ rất thích nó ngoại trừ, cậu biết đấy, cô ấy nóng bỏng kinh khủng nên tôi không có ý định từ bỏ cô ấy để có một câu chuyện hay. Ngay cả là vì một chàng trai tuyệt vời như cậu, hiểu ý tôi không?"

Harry há hốc miệng. Không, cậu không biết ý của Dylan. Mọi người thực sự nghĩ rằng cậu đang cố gắng giành lại cô ấy sau khi cả hai đã chọn chia tay? Cậu đã sống cuộc sống không có cô trong nhiều năm – chứ không phải là vẫn khao khát cô một cách thảm hại và lên kế hoạch ngu ngốc nào đó để giành lại cô như một bộ phim hài lãng mạn của muggle. Cậu không liên quan gì đến sự xuất hiện của Snape ở nhà cậu, và nếu để cậu tự quyết định thì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Cậu nhìn Snape để xem liệu ông có bối rối như chính Harry không, nhưng cậu không thể đoán được ông nghĩ thế nào. Đây có phải là một trò đùa nào đó không? Đã có lúc cậu có thể cho rằng Snape sẽ làm điều gì đó tương tự như thế, nhưng không phải bây giờ... Hay đó là một kế hoạch ngu ngốc của ai đó, nghĩ rằng họ biết rõ cậu muốn gì từ cuộc sống của cậu hơn cả chính bản thân cậu? Ai sẽ ngu ngốc như vậy? Chắc chắn không phải Snape. Dù sao thì ông cũng không tình nguyện đến. Điều đó đã dẫn đến việc... Hermione.

Hermione, người đã tổ chức toàn bộ trò chơi giải đố chết tiệt này, bởi vì rõ ràng cô cho rằng cô biết cậu thầm muốn quay lại với Ginny để họ có thể có được hạnh phúc mãi mãi giống như cậu đã mong muốn khi còn là một thiếu niên vào những năm trước. Tất nhiên rồi. Căn phòng chao đảo và cậu phải mất một lúc để lấy lại bình tĩnh. Những bức tường mang một màu xám ủ dột hút hết màu sắc trong phòng.

Lời chúc phúc của cậu không cần thiết cũng không chân thành, nhưng cậu biết đó là điều duy nhất cậu có thể làm để khiến tình hình trước mắt mình bớt căng thẳng hơn hai mươi lần. "Chắc chắn rồi, vâng, tôi hiểu." Cậu nói nhanh, trước khi Dylan có thể bắt đầu lại, cố gắng bắt chước bài phát biểu của cậu ta để cậu ta chắc chắn hiểu được. "Anh bạn à, cậu thật là một chàng trai tuyệt vời. Cậu thực sự đã thuyết phục được tôi bằng cách không mời mà đến nhà tôi vào một giờ rất bất tiện và hoàn toàn làm suy yếu lòng tự trọng nhỏ nhoi mà tôi có. Cậu có lời chúc phúc cho đám cưới của mình, giờ tôi có thể thấy rằng cậu chính là kiểu người cứng đầu, tuyệt vời mà Ginny cần để được hạnh phúc."

Cậu cố gắng hướng dẫn người đàn ông kia mau đi về phía lò sưởi, nhưng người cầu thủ Quidditch hoàn toàn bất động nên cậu chỉ thấy xấu hổ khi vẫy tay với một bức tượng. "Cậu nghiêm túc chứ?" Dylan hỏi.

"Hoàn toàn và tuyệt đối. Cậu rõ ràng là một cặp đôi hoàn hảo cho một cô gái nóng bỏng như cô ấy. Nhân tiện thì, cậu hoàn toàn nên quay lại và báo tin vui cho cô ấy, tôi nói đúng chứ, anh bạn?"

"Cậu hoàn toàn đúng, anh bạn ạ." Dylan trả lời, vỗ vai Harry và cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển. "Cậu là tên khốn, người bạn nhỏ. Tôi biết cậu sẽ hiểu mà."

Cậu ta quay đi, và Harry nhanh chóng thêm vào một câu hỏi cuối cùng, trong khi ý nghĩ đó đã nảy ra trong đầu cậu. "Này, tôi không nghĩ rằng gần đây cậu đã gặp bạn Hermione của tôi, phải không?"

Dylan cười toe toét. "Ồ đúng rồi, cô ấy là một quả bom và tất cả, Harry, chàng trai của tôi." Cậu ta quay sang Snape với một nụ cười toe toét. "Tôi không biết chàng trai này thế nào, nhưng cậu ta có người theo đuổi mỗi ngày đấy, nếu ông hiểu ý tôi. Dù sao đi nữa, tôi sẽ không làm phiền ông, hẹn gặp lại ông lần sau."

"Nếu ta còn gặp lại ngươi, ngươi sẽ cần may mắn để có thể cưỡi chổi trong phần đời còn lại," Snape lạnh lùng đáp.

Người đàn ông cười. "Ôi những ngày của tôi, hai người. Buồn cười thật, cứ đợi cho đến khi tôi nói với Gin-" Ngọn lửa bùng lên màu xanh lục, và khi Dylan đã biến mất, Harry không lãng phí một giây nào trước khi lật tấm lưới kim loại chứa các khúc gỗ bên trong, dập tắt ngọn lửa.

Cậu rít lên vì những ngón tay bị bỏng, ôm chặt bàn tay vào lòng khi Snape tưới nước vào những cục than đang lăn khắp sàn theo mọi hướng. "Ông có biết không?" Harry quay sang ông, nhận ra rằng bất kỳ sự nguy hiểm nào trong giọng nói của cậu đã giảm đi vì vẻ nhăn nhó mà cậu tạo ra khi sử dụng đôi tay đau nhức, chuột rút, bỏng rát của mình để quay bánh xe của chiếc ghế.

Snape lùi lại một, hai lần. "Về đám cưới, hay là..?"

Harry nhăn mặt lần nữa khi cậu đẩy chiếc ghế của mình về phía trước cho đến khi chân của chúng ép sát vào nhau và Snape bị ép vào bức tường phía sau, nửa cúi đầu trước cậu. "Không, không phải về đám cưới ngu ngốc chết tiệt ấy. Ông đã giúp cô ấy lên kế hoạch cho việc này? Tất cả những thứ này... chết tiệt!" Cậu đang tức giận đến nỗi khiến cơn chuột rút trở nên càng tồi tệ hơn. Chúng dường như đang bò lên cổ cậu, khó mà không để tâm đến chúng. Cậu cảm thấy dạ dày mình như rơi xuống, giống như cậu vừa đi qua rìa của một vách đá.

Vị giáo sư lắc đầu, cau mày. "Harry, ta không-" Ồ vâng, bây giờ cậu là 'Harry' phải không?

Harry gầm gừ, húc vào chân Snape lần nữa. "Tôi không quan tâm đến đám cưới đó. Tôi không quan tâm đến đôi chân chết tiệt của mình, hay Ginevra Weasley chết tiệt. Tôi thậm chí còn không biết điều đó đang xảy ra cho đến vài phút trước, và tôi chắc chắn không có ý định lấy lại đôi chân của mình chỉ để lấy lòng một người phụ nữ thiển cận và nông cạn đến mức tin rằng tôi không đủ tốt nếu không có chúng. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ có ý định gọi ông đến đây để chơi trò chữa bệnh, vì bất kỳ lý do gì, bởi vì tôi đã học cách sống với chính mình theo cách của tôi. Tất cả những gì tôi muốn là một cuộc sống yên tĩnh, nơi tôi có thể làm những gì tôi yêu thích khi tôi chọn làm. Đây là điều mà tất cả các người đều biết rõ nếu các người chịu nhìn vào ánh nắng mặt trời mà các người đang lờ đi, và thực sự lắng nghe bất cứ điều gì tôi đã nói trong bốn. năm. khốn nạn. qua." Cậu thở nặng nề và mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng cậu nghĩ rằng ít nhất cậu đã xoay sở để lùi lại một cách đàng hoàng. Snape loạng choạng, vẫn còn quá sốc hoặc bối rối để nói nên lời, nhưng Harry không quan tâm. "Tôi không muốn thứ ma dược chết tiệt của ông, và tôi chưa bao giờ muốn. Ông được trả lại tự do để rời đi rồi đó."

Cậu quay người, choáng váng trong giây lát, và đi về phòng ngủ, nơi mà cậu dự định sẽ nghiền ngẫm cho đến hết ngày. Một cảm giác ngứa ran khó chịu leo lên như hàng trăm con nhện từ phía sau lưng cậu, dọc sống lưng lên cổ và xuống cánh tay cậu. Tay cậu giật giật khi những cảm giác chạm đến chúng.

"Tay của cậu-" Snape phản đối.

"Tôi sẽ uống một ít paracetamol," Harry nói qua vai – hoặc ít nhất đã làm như vậy, cậu đã đọc gần hết cụm từ trước khi khuôn mặt cậu bị cảm giác ngứa ran xâm chiếm, và những đốm màu xanh đậm nổi lên trước mắt cậu. Cậu cảm thấy hai cánh tay mình rơi xuống hai bên ghế, và đầu cậu lăn sang một bên. Cậu nghĩ mình đã nghe thấy giọng nói méo mó của Snape gọi tên mình.

Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro