Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Cậu bị mắc kẹt trên giường thêm hai ngày nữa và cho đến lúc đó cậu cũng không được phép lấy cuốn phác thảo, mà cũng không phải là cậu có thể thức trong thời gian đủ lâu để tận dụng tốt nó. Cậu đơn giản chỉ là ngồi hoặc nằm trong góc phòng làm việc, nơi Snape có thể để mắt đến cậu cả ngày lẫn đêm, và quan sát người đàn ông pha chế. Cậu cho rằng cậu nên gọi ông là Severus, vì bây giờ cậu lại là 'Harry'. Cậu vẫn định thử, nhưng không có nhiều lý do để nói ra cái tên đó khi ông là người duy nhất xung quanh. Harry còn có thể nói chuyện với ai khác để mà cần gọi tên chứ?

Trên hết, dù sao thì họ cũng không nói nhiều đến thế. Giữa họ không có gì thiếu văn minh cả, không có gì xấu. Đơn giản là bất cứ sự thoải mái nào tồn tại trong nhiều tuần trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng khó chịu. Cậu không biết phải nói gì, hay phải nói như thế nào. Cậu có nên xin lỗi vì đã không nói với Snape về những bùa chú ấy sớm hơn không?

Sau đó là Hermione. Không giống với Snape, cậu biết chính xác mình sẽ nói gì với cô. Cậu đã nghĩ ra một số lời tán dương trong đầu, lấy những điều tốt nhất của mỗi người và biến chúng thành thứ mà cậu coi là lời tán dương vĩ đại. Cô sẽ học cách không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của cậu nữa, đó là điều chắc chắn. Tuy nhiên, cho đến nay, cậu vẫn chưa có đủ cảm xúc cần thiết để muốn gặp lại cô. Cô đã gửi những ghi chú mà cậu đã bảo Snape đốt đi mà không cần đọc, và cậu đã chặn hoàn toàn floo để ngay cả Molly Weasley cũng không thể vượt qua được.

"Cánh tay của cậu thế nào rồi?"

Đó là tất cả những gì bọn họ nói về bây giờ. Sức khỏe của cậu, sự thèm ăn của cậu, cậu có cần gì không... Không có câu chuyện về cocaine hay nhạc rock. "Ổn thôi," cậu ngắt lời, rồi nhăn mặt. Cậu đang rất khó chịu về điều gì? Cậu điều chỉnh giọng điệu của mình. "Cảm thấy khoẻ hơn rồi. Dễ dàng nâng lên hơn, nhưng tôi vẫn gặp khó khăn với các chuyển động tinh vi." Cậu giơ cánh tay vừa nói đến để minh họa, từ từ nắm chặt và thả lỏng các ngón tay. Đặc biệt, ngón út và ngón đeo nhẫn cứng đến mức chúng hầu như không cử động được.

Snape nắm lấy tay cậu, điều mà giờ đây đã trở nên bình thường giữa họ. Sự tiếp xúc. Ông nhẹ nhàng ấn những ngón tay cứng đầu vào trong cho đến khi chúng chạm vào lòng bàn tay. "Có đau không?" Ông hỏi. Harry lắc đầu. "Tốt. Ta sẽ lấy ghế của cậu. Cậu sẽ rất vui khi biết rằng ta tuyên bố rằng cậu đủ sức khỏe để ăn trưa trong phòng ăn."

Bữa trưa là bánh mì kẹp giăm bông, một sự giải thoát khỏi sự tấn công bất tận của súp cho bữa sáng, bữa trưa và bữa tối mà Harry đã phải chịu đựng cho đến nay. Cậu đang ăn được nửa chừng thì Snape nói với cậu rằng cậu được phép sử dụng lại phép thuật. "Ông đang đùa đấy à," cậu nói, bỏ thức ăn vào đĩa của mình.

"Ta đảm bảo với cậu rằng ta không phải loại trẻ con thích đùa giỡn," Snape trả lời. Ông trượt cây đũa phép của Harry qua bàn về phía cậu.

Harry cười toe toét và chộp lấy nó, chỉ để bỏ nó vào hộp đựng của mình và thay vào đó sử dụng bùa chú không-đũa-phép. Oh, thật tốt. Cậu làm lại những chiếc bùa dành cho xe lăn mà cậu đã luôn nhớ nhung, đọc nhiều câu thần chú nhanh đến mức nghe như một câu thần chú. Sau đó, cậu bắt đầu chuyến tàu ấm trà và nhận được một cuốn sổ phác thảo, bút chì và một hộp thuốc lá. Cậu đốt một cái với ngọn lửa lớn đến mức không cần thiết, và cuối cùng ngồi xuống. Merlin thân mến, cậu đã cảm thấy bớt lạnh hơn gấp mười triệu lần khi có sức nóng phát ra từ đôi chân không được ếm bùa của mình.

Khi cậu ăn xong, Snape đẩy đĩa bánh sandwich về phía cậu. "Những lá bùa đó là gì vậy, leniter cali -gì đó? Pernix? Trước đây ta chưa bao giờ thấy chúng."

Oh chết tiệt. Cậu đã quá thể hiện rồi. Chà, điều đó cũng không quan trọng – dù sao thì Snape cũng sẽ rời đi trong vài ngày nữa. "Chỉ là những thứ đơn giản trong cuộc sống thôi," cậu nói một cách thản nhiên, mở quyển phác thảo sang một trang mới và làm điệu bộ chọn đúng cây bút chì. "Làm ấm chân, bùa chống va chạm, xe lăn nên nhẹ đi dễ đẩy đi hơn. Những thứ như thế."

"Cậu-" Snape ngắt lời và dừng lại vài giây dài. Harry ngước lên đủ lâu để thấy một mạch máu đang nhói lên trên trán người đàn ông, và ông cúi đầu thật thấp. "Ta chắc rằng cậu không cần ta phải nói cho cậu biết cậu đã ngu ngốc đến mức nào, và ta sẽ chấp nhận một mức độ ngốc nghếch nào đó tương tự cho bản thân mình vì đã không tìm hiểu thông tin đó trước khi phủ quyết mọi phép thuật của cậu. Tuy nhiên, hãy cứ để cậu biết rằng ta rất không hài lòng."

Hừ, Snape mới này khó nổi giận hơn Snape cũ rất nhiều. Harry nói: "Nếu ông muốn đền bù cho tôi, thì trong nhà kho còn có ga trải giường ướt sũng nước tiểu đủ dùng trong hai tuần, nếu ông muốn đem chúng đi giặt."

Chính xác thì không phải là cậu đang cố làm cho người đàn ông đó tức giận. Chỉ là... nếu ông ta tức giận thì sẽ dễ dàng hơn để nói lời tạm biệt. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu đó chỉ là Snape CŨ, và họ sẽ dành toàn bộ thời gian để tranh cãi, la hét và ném sách vào nhau. Như vậy sẽ dễ dàng hơn nếu thấy ông ra đi.

Nhưng đây không phải là Snape Cũ. Đây là... Severus. Thế là không có tức giận đáp lại, chỉ là hừ một tiếng, sau đó là tiếng rót trà.

Cậu định tiếp tục vẽ trong vài giờ, nhưng rõ ràng là cậu sẽ không thức lâu như vậy. Sau khi gục đầu vài lần trên ghế, Sn-everus khăng khăng đòi đưa cậu trở lại giường.

Một vài ngày nữa trôi qua, Harry gần như trở lại với con người cũ của mình – cho dù không phải là sức mạnh, thì cũng trở về với niềm yêu thích của bản thân mình trước kia với cuốn sổ phác thảo của mình và một bậc thầy ma dược nào đó. Việc nói chuyện cũng dễ hơn, khi giờ cậu đã có lại cuốn sách – tấm lá chắn của cậu khỏi sự lúng túng.

"Ông sẽ quay lại Hogwarts ngay chứ?" cậu hỏi. Dù sao cũng chỉ còn vài tháng nữa là đến năm học. Đúng thế, ba hoặc bốn tháng. Dù sao thì thật kỳ lạ khi Severus đã đến đây trong kỳ học, nhưng cũng hợp lý khi ông đã không đợi đến mùa hè, khi xem xét kế hoạch của Hermione. Rốt cuộc thì cậu phải đủ khỏe để xông vào đám cưới của Ginny.

Lần này, Severus đọc sách thay vì pha chế. Mắt ông đảo qua lật lại trang giấy trong một phút, và Harry mỉm cười với ý nghĩ rằng ông đang lướt qua trang giấy vì cậu. Cuối cùng, ông nhìn lên. "Hogwarts?"

"Dạy học," Harry giải thích. "Ông sẽ quay trở lại ngay, hay ông đã xin nghỉ cả kỳ?"

Severus đánh dấu trang của mình bằng một cây bút lông dài màu đen và đặt cuốn sách lên bàn làm việc. "Ta đã lên kế hoạch trở lại vào tháng 9," ông nói. "Nhưng gần đây ta đã trở thành một thứ gì đó bị coi thường trong cộng đồng, và xem xét những gì đã được xuất bản về ta gần đây, ta nghĩ rằng ngay cả Minerva cũng sẽ cần có thời gian để sắp xếp cho ta."

Harry ngồi thẳng dậy, giận dữ. "Nhưng chúng tôi đã minh oan cho ông rồi. Dấu hiệu đã biến mất, không còn Tử thần Thực tử nữa," cậu lập luận. Tại sao Nhật báo Tiên tri và Tuần báo Phù thủy chết tiệt phải tiếp tục lôi thứ này ra? Mọi người không thể bỏ qua chủ đề này sao?

Severus thở dài. "Không phải thế, Harry, mặc dù ta phải thừa nhận rằng lịch sử đen tối của ta đã góp một phần nào đó." Ông dừng lại, rõ ràng là không chắc chắn, rồi vẫy tay trong không trung. "Thực ra là cái này. Cậu. Chúng ta."

"Chúng ta?" Harry yếu ớt đáp. Có một chúng ta, một cái gì đó với – giữa – họ? Một Harry và Severus?

"Một nửa phù thủy nước Anh nghĩ rằng ta đã khơi lại hoặc gieo lại lời nguyền lên cậu để trả thù cho cái chết của chủ nhân ta," ông giải thích. "Và nửa còn lại hoặc nghĩ rằng ta đã giết cậu hoặc cho rằng cậu đã chết nhiều năm rồi, và đây hoàn toàn là một mưu mẹo cho mục đích ai-cũng-biết-là-gì. Một quan niệm tàn độc, nhưng trong nhiều năm qua đã có rất nhiều bài báo và sự phơi bày tuyên bố về sự thật nào đó bị-che-giấu về cậu. Cậu đã chết theo mọi nghĩa của từ này, từ vì bệnh cảm lạnh thông thường đến lửa rồng và-"

"Nhưng ông đã giúp tôi," Harry nói, thả cuốn phác thảo của mình một cách cẩu thả vào trong cái hộp ở xe lăn. Cây bút chì bị trượt, nảy lên và trượt trên sàn. "Nếu không có ông thì tôi đã chết hoặc bị liệt rồi."

Severus cúi nhặt cây bút chì và giữ nó trong lòng bàn tay, xoay xoay nó trong các ngón tay. Nếu là bất kỳ ai trừ người đàn ông này, thì Harry sẽ dùng từ nghịch ngợm để mô tả hành động đó. "Nếu không có ta, thì ngay từ đầu cậu đã không bị đặt vào nguy hiểm. Ta chẳng có gì khác ngoài sự kiêu ngạo khi nghĩ rằng mình có thể chữa lành vết thương do lời nguyền từ rất nhiều năm trước. Điều đó chưa từng xảy ra, và ta đã đặt cậu vào rủi ro không cần thiết vì niềm kiêu hãnh của chính ta trong việc giải quyết một vấn đề mà cậu đã không cần ta giải quyết."

"Ông có biết nó sẽ thất bại không?" Harry hỏi. "Ý tôi là việc điều trị. Ông có biết nó sẽ không có tác dụng không?"

Cây bút chì ngừng xoay. "Ta-" Severus bắt đầu, nhưng dừng lại bất cứ điều gì ông định nói. "Ta đã nghi ngờ, nhưng đã hy vọng rằng ta đã sai. Xét nghiệm máu tiết lộ rằng một số ma thuật hắc ám còn sót lại từ lời nguyền vẫn sống sót, chỉ đang ngủ yên thay vì chết như ta đã nghĩ trước đây."

"Đó có phải là lý do tại sao ông từ bỏ điều trị?"

Severus ngạc nhiên nhìn cậu. "Đó là... Đúng, ta đã như vậy. Ta sẽ không ra vẻ như là điều khác," ông nói. "Cậu phải hiểu rằng, phương pháp điều trị giả định mà ta đã nghiên cứu và làm trong thời gian vừa rồi, ừm, là để cậu không cần ngồi trên chiếc ghế đó. Đó là nhiều năm làm việc dựa trên suy đoán của ta rằng lời nguyền đã bị phá hủy, việc bây giờ chỉ là chữa trị chân cậu, nhưng kể từ thời điểm cái vạc chuyển sang màu đen, ta liền biết rằng không có cách chữa nào hiệu quả. Vì vậy, ta bắt đầu nghiên cứu một phương pháp điều trị mới, một thứ gì đó để hóa giải lời nguyền trong khi khống chế và ngăn chặn các triệu chứng phát sinh, nhưng – ta nghĩ... " Ông lắc đầu.

Nếu Hermione ở đây, đây sẽ là lúc cô đặt tay lên chân ông để an ủi, nhưng chỉ có Harry nên họ ngồi trong im lặng, cho đến khi cậu có thể nghĩ ra những gì cần nói. "Tại sao ông không dừng nó lại? Ông có thể đã rời đi, tôi sẽ không-" Không buồn phiền? Không quan tâm? Không thất vọng? Đó là những lời nói dối. "nghĩ xấu về ông vì điều đó."

"Vì lòng tự trọng của ta," Severus nhẹ nhàng trả lời. "Ta đã được giao nhiệm vụ bảo vệ cậu rất nhiều lần trong suốt nhiều năm, và cho đến bây giờ ta chưa bao giờ thất bại trong việc đó. Đó là sự tự phụ của ta, và ta đã đặt mong muốn của mình trở thành người cứu Harry Potter một lần nữa, trên cả sự an toàn thực sự của cậu."

Harry cân nhắc Severus một lúc lâu. Ông là một người đàn ông tốt. Trên mọi nghĩa của từ đó. Và mặc dù Harry không phải là người yêu cầu ông ở đây, cậu cũng có trách nhiệm khi đã giữ ông lại, cũng như Hermione vậy. Công bằng mà nói, cậu nên làm gì đó để giúp đỡ người đàn ông, để đáp lại những gì ông đã cố gắng làm. "Và ông muốn quay lại Hogwarts để dạy học?" Cậu hỏi. "Nếu ông có thể?"

"Ta có rất ít sự lựa chọn. Đó là những gì ta đã luôn làm, là nơi ta đã luôn ở." Snape đã trả lời.

Ông có thể ở lại đây, với tôi.

Harry rũ bỏ những từ đó ra khỏi tâm trí. Hoàn toàn vô lý, Severus Snape sẽ không bao giờ muốn điều đó. Sẽ không bao giờ muốn cậu. Suy nghĩ này thật điên rồ, ngu ngốc.

Cậu lấy một mảnh giấy da dày đẹp, trải phẳng nó trên bàn và bắt đầu viết.

Gửi ông Barnabas Cuffe,

Về chủ đề là về cái chết gần đây của tôi...

Không đầy hai giờ sau, Severus và Harry đang ngồi gần lò sưởi, đợi vị khách của họ.

Severus đã thể hiện rất tốt là không hề bị ảnh hưởng gì, trong khi Harry thì căng thẳng. "Có lẽ ông nên đứng sau tôi khi ông ấy đến," cậu nói, đưa tay vuốt tóc lần thứ một triệu.

Lông mày nhướng lên. "Để cậu có thể bảo vệ ta?"

"Không, kiểu như – để cho thấy rằng tôi sẵn sàng để ông đứng sau lưng mình, đại loại vậy. Để cho thấy rằng tôi tin tưởng ông." Harry đẩy ghế của mình vào chân người đàn ông kia để thuyết phục ông đứng dậy. Đáp lại cậu là một cái nháy mắt cáu kỉnh, sau đó là một tiếng thở dài quá mức.

Severus lầm bầm đứng dậy. "Và ta cho rằng ta nên đặt một tay lên vai cậu, giống như hình tượng một người cha trong bức chân dung gia đình?"

Harry sắp xếp lại cái chăn của cậu để nó trải phẳng hơn trên đầu gối. "Ugh, không, ông nói đúng. Cả hai chúng ta nên ngồi xuống. Bình đẳng, đại loại thế – tôi không muốn bất cứ ai đứng trên tôi cả." Cậu nhìn lên. "Cái áo này có ổn không, ông nghĩ sao?"

"Có vấn đề gì sao?" Severus hỏi một cách bực bội, dừng chuyển động giữa chừng để kiểm tra chiếc áo liền quần vừa được nói đến. "Từ trước đến giờ cậu không quan tâm những người như Cuffe hay Skeeter nghĩ gì về cậu – thực ra, ta nhớ những từ rất cụ thể về suy nghĩ đó mới từ tuần trước." Ông chỉnh lại cổ áo sơ mi của Harry nơi nó thò ra từ bên dưới áo len, và xoa tóc cậu. Harry cố gắng tránh đi, nhưng mọi nỗ lực làm phẳng của ông ấy đã hoàn thành trong một giây.

"Dừng lại đi, tôi đang cố trông gọn gàng hơn – và điều đó thực sự quan trọng." Cậu vung tay gạt tay của Severus, sau đó bắt lấy đôi tay ấy để giữ yên. Mắt họ gặp nhau. "Tôi không quan tâm cho tôi, hay những gì họ nói về tôi. Tôi quan tâm đến ông," cậu nói một cách dữ dội.

"Chính là lời tuyên bố đấy, chàng trai của tôi."

Họ tách ra trước giọng nói xa lạ ấy, Severus với cây đũa phép đã sẵn sàng trong tay. Một người đàn ông có bộ ria mép vĩ đại, trông khoảng chừng sáu mươi hay bảy mươi tuổi nhìn họ với đôi mắt lấp lánh. "Tôi xin lỗi, thưa các quý ông," ông ấy nói, một nụ cười nửa miệng nhếch lên trên môi. "Bột floo im lặng, mẹo buôn bán, mặc dù không phổ biến. Đôi khi tôi thấy rằng việc đến mà không báo trước dù chỉ một hoặc hai giây cho phép tôi nắm bắt được câu chuyện có thật. Tôi hy vọng hai người sẽ giữ bí mật này chỉ giữa ba chúng ta thôi – tôi không muốn bất kỳ người cùng thời nào của mình biết được."

"Chào buổi chiều," Harry nói trước khi Severus có thể mở miệng và nói ra suy nghĩ của cả hai người. "Chắc ông là ông Cuffe, Tổng biên tập tờ Nhật báo Tiên tri."

Họ bắt tay nhau, mặc dù Severus vẫn khoanh tay. "Đúng thế. Tôi sẽ ngồi xuống nhé, được không? Xin thứ lỗi cho tôi được chứ, Giáo sư-à, ông Snape?" Không đợi câu trả lời, vị biên tập ngồi xuống ghế của Severus, buộc ông phải đứng bên cạnh Harry. "Vậy tất cả những chuyện này là về việc cậu chưa chết, hả? Tôi phải nói rằng đó sẽ là một câu chuyện hay khủng khiếp - nhưng có lẽ chúng tôi có thể khai thác thêm một vài câu chuyện từ cậu trước lúc đó, hum."

"Tôi nghe nói ông không nói những điều tốt đẹp về Severus," Harry nói, và gọi tàu trà. "Nếu tôi có thể khá trung thực, thì tôi không đánh giá cao những cáo buộc ấy."

"Ô-hô? Chỉ một viên đường cho tách của tôi, phiền cậu nhé. Cảm ơn." Ông Cuffe nhấc chiếc cốc của mình lên và nhấp một ngụm. "Thật đáng yêu. Tôi nên nói điều này với cậu, chúng tôi không thể kiểm soát những gì chúng tôi buộc phải viết. Nếu cậu có thông tin và bằng chứng chỉ ra hành vi chơi xấu, thì nhiệm vụ đã tuyên thệ của chúng tôi và những người chủ báo chí là đảm bảo rằng sự thật được biết đến."

Sự thật sao. Severus khịt mũi khó chịu, nhưng may mắn thay, ông đã giữ miệng. Họ đã bàn bạc chuyện này rồi – khi người đàn ông đó chọc giận họ thì Harry là người duy nhất được phép nói chuyện. Thấy rằng đây là điều đúng phải làm, Severus sẽ phải chịu đựng trong im lặng thôi.

Harry nói, "Tôi rất vui khi biết về sự cống hiến của ông cho Sự thật, bởi vì nếu vì bất kỳ lý do gì mà tôi nghĩ rằng ông không hoàn toàn tận tâm với việc đưa tin thực tế thì tôi chắc rằng ông hiểu rằng tôi không thể đưa cho Nhà Tiên Tri loại phỏng vấn độc quyền một lần nữa với một lương tâm tốt đâu."

Khóe miệng ông Cuffe giật giật. "Độc quyền à?"

"Tôi không thấy ai khác trong phòng khách của mình."

Người đàn ông cười toe toét. "Tất nhiên, cậu sẽ không thấy có lỗi lầm gì với tôi hay bài báo của tôi, tôi đảm bảo với cậu điều đó. Chúng ta sẽ bắt đầu với một vài câu hỏi rõ ràng để xem chúng ta có thể khám phá những sự thật nào, đúng chứ, hmm?"

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro