Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Sáng hôm sau, Harry bước vào phòng chính và thấy Severus đang ngồi ở bàn, mặt đỏ như quả cà chua và tờ báo của ngày hôm nay run rẩy trên tay ông. Uh oh, ông Cuffe đã xuyên tạc tin tức thế nào mà để khiến ông tức giận như vậy?

Harry di chuyển quanh bàn để nhìn, nhưng Severus đã gấp tờ giấy xuống nên cậu không thể nhìn thấy. "Cậu sẽ không muốn đọc nó," ông nói.

"Ôi thôi nào, không thể tệ đến thế được." Harry chộp lấy tờ báo, và họ vật lộn với nó trong một lúc cho đến khi Severus cuối cùng cũng mủi lòng. "Tôi mới là người không quan tâm, nhớ không?" Cậu mở tờ giấy nhàu nát ra.

ĐỘC QUYỀN CỦA TỜ BÁO TIÊN TRI: VỤ BÊ BỐI CỦA ANH HÙNG CHIẾN TRANH POTTER KHI HỦY KẾ HOẠCH PHÁ ĐÁM CƯỚI VÌ CUỘC TÌNH BÍ ẤN VỚI PHÙ THỦY HẮC ÁM

Trong cuộc phỏng vấn truyền thông đầu tiên kể từ sau Trận chiến Hogwarts, anh hùng Harry Potter dường như đã bắt chước theo ông Snape và mang đến thông tin bất ngờ không tin nổi. Đọc tiếp để biết toàn bộ câu chuyện độc quyền về sự kiện gây sốc này...

Cậu đã đọc bài báo đến hai lần, không biết nên cười hay nên phẫn nộ. Khi cậu nhìn thấy hình ảnh đi kèm thì cảm xúc của cậu chắc chắn là vế sau. Tổng biên tập không chỉ mang theo bột floo không gây tiếng ồn, mà dường như còn có cả một chiếc máy ảnh không tiếng ồn và không có đèn flash. "Tôi không nhớ đã nhìn ông như thế," cậu nói. Harry trong bức ảnh thực sự tràn đầy ngưỡng mộ chăm chú với người kia. "Hoặc nhìn bất cứ ai kiểu vậy, cho dù nó cũng không phải là vấn đề ở đây. Bọn họ có thể làm điều đó sao? Chỉnh sửa hình ảnh theo điều họ muốn? Phải có một số loại ủy ban để khiếu nại phàn nàn hoặc một cái gì đó..."

"Có Ủy ban Chất lượng Báo chí đây," Snape nói, giọng nghèn nghẹn. Ông gục đầu vào tay, khuỷu tay chống lên bàn. Harry không thể không cười được. Ở trường học, đám học sinh đã cố gắng trong nhiều năm để phá vỡ giáo sư, và hóa ra điều đó dễ dàng như vậy.

Cậu lật qua phần còn lại của tờ báo, để xem liệu có bất kỳ câu chuyện nào khác đáng quan tâm không, đặc biệt là về đám cưới của Weasley, cuối cùng cậu đã thuyết phục được mọi người rằng cậu không có ý định phá đám cưới. "Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ viết cho Ủy ban ấy một lá thư," cậu nói.

"Nó do Barnabas Cuffe cầm đầu."

"Được rồi, vậy chúng ta đừng viết thư nữa. Nói về xung đột lợi ích... Ông có thấy những gì Dylan nói không?" Cậu hỏi.

Severus rên rỉ. "Tôi đã nghĩ thật kỳ lạ khi cậu ta chúc phúc cho chúng tôi, nhưng giờ thì điều đó hoàn toàn có ý nghĩa – bọn họ đang dan díu với nhau, nếu bạn hiểu ý tôi muốn nói," ông trích dẫn. "Ta đã đọc toàn bộ bài báo, Potter."

"Harry," Harry sửa lại. "Và ít nhất không ai nghĩ rằng ông đã giết tôi nữa."

"Không nữa rồi, họ sẽ chỉ đơn giản nghĩ rằng ta... có quan hệ với cậu," Severus rên rỉ, như thể điều đó còn tệ hơn cả việc trở thành một kẻ giết người.

Harry gấp tờ giấy lại và đặt nó sang một bên. Cậu sẽ cười sảng khoái sau, và nếu thành thật mà nói thì cậu thích bức tranh này. Mặc dù biết rằng cậu chỉ đang nắm lấy tay Snape để ngăn ông làm rối tung mái tóc của cậu lên, nhưng trong bức ảnh thì trông nó hoàn toàn khác.

Cậu ngập ngừng trước khi đặt tay lên lưng Severus. "Cũng không tệ lắm đúng không? Chúng ta có thể-"

Severus giật nảy mình. "Không tệ lắm ư? Tất nhiên là quá tệ rồi! Ta không phải là một tên biến thái theo đuổi những người đàn ông trẻ hơn ta hai mươi tuổi – và còn là một cựu học sinh, không hơn không kém."

"À, đúng vậy, bây giờ đó là một khoảng cách lớn, nhưng nó sẽ không thành vấn đề khi chúng ta già đi," Harry lập luận. "Và hãy tưởng tượng khuôn mặt của mọi người nếu chúng ta cùng nhau tổ chức đám cưới. Hãy tưởng tượng khuôn mặt của Hermione."

"Cậu không thể nghiêm túc đề nghị-" Severus nhìn chằm chằm vào cậu, rồi đột ngột đứng dậy. "Chính nó, ta đã có đủ - bất kể điều này là gì. Nếu đây là một trò chơi khăm hoặc một kế hoạch phức tạp nào đó để trả thù cho những hành vi sai trái của cô Granger, thì cậu có thể bỏ qua cho ta. Ta đi ngủ đây."

Mới giữa buổi sáng, nhưng ông vẫn lao vào phòng thí nghiệm, đóng sầm cửa lại sau lưng. Harry ngã ngửa trên chiếc xe lăn. Cậu không định có cuộc trò chuyện đó, nhưng nếu có dự tính nào thì cuộc trò chuyện ấy đã không được lên kế hoạch theo cách này đâu. Hoàn toàn không phải như vậy mà.

Cậu thở dài, lấy tờ báo ra và bắt tay vào vẽ một cặp đôi mặt trăng lên trang bìa. Cậu sẽ cần giải quyết toàn bộ vấn đề của Severus sau, nhưng tốt nhất là nên cho ông một chút không gian trước.

Hai giờ sau, ngay trước bữa trưa, Harry cuối cùng cũng lấy hết can đảm để gõ cánh cửa gỗ. Không có câu trả lời, đó là những gì cậu mong đợi nên cậu đi thẳng và không hối lỗi chuyển sang kế hoạch B. "Chúa ơi," cậu kêu lớn. "Trời ơi, đau quá." Ngay sau đó là tiếng gỗ va vào nhau và cánh cửa bị mở tung ra.

Harry cười toe toét và giơ cao chai rượu whisky mà cậu đã mang theo. Severus cố gắng đóng cửa lại, nhưng Harry đã chặn nó bằng một câu thần chú. Cậu không còn bất lực nữa rồi. Cậu lách qua người đàn ông kia, vẫn cười toe toét, và mang theo hai chiếc cốc từ trong bếp. "Chúng ta hãy trò chuyện."

"Ta không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện này," Severus nói, đi theo cậu đi vào. Ông từ chối ngồi trên chiếc ghế đẩu mà Harry mang theo.

"Không sao, nếu không muốn nói thì nghe cũng được." Harry nói với ông. Cậu rót một lượng nhỏ vào mỗi ly, ngồi xuống và ném tờ Nhật báo Tiên tri xuống sàn trước chiếc xe lăn của mình. "Điều đó," cậu nói, "hoàn toàn và hoàn toàn rác rưởi. Họ không biết tôi, họ không biết ông và chắc chắn họ không biết chúng ta. Nhưng có một chúng ta. Tôi không biết quan hệ này là gì, nhưng nó ở đó và đó là... Điều đó tốt thôi.

"Tôi không dám phỏng đoán bất cứ điều gì về phía ông, nhưng tôi muốn nói rõ rằng tôi không nói đùa hay lừa ông. Tôi không lập kế hoạch ngu ngốc, bởi vì nếu ông không chú ý thì đó thực sự không còn là việc của tôi nữa. Tôi đã có đủ những điều kịch tính và khó khăn, và tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh, bình lặng. Trong một thời gian dài, tôi đã nghĩ rằng điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải sống phần đời còn lại một mình – nhưng tôi đã nhầm. Ông đã chứng minh tôi sai. Tôi không biết đây là gì, hoặc tôi cảm thấy thế nào.

Những gì tôi biết là ông là một người bầu bạn tuyệt vời. Tôi thích có ông xung quanh. Tôi thích nói chuyện với ông, nhìn ông và vẽ ông. Merlin biết ông là một tên khốn xấu xí, nhưng tôi có thể vẽ ông mọi lúc mọi nơi trong suốt phần đời còn lại của tôi. Tôi rất khỏe mạnh và thực sự bị ông ám ảnh."

"Harry-" Severus bắt đầu, nhưng Harry ngắt lời ông.

"Không, ông nghe đây. Tôi không cố nói rằng tôi... yêu ông, hay bất cứ điều gì tương tự. Tôi không nói rằng tôi muốn, tôi không biết nữa, muốn có quan hệ tình dục với ông hay bất cứ điều gì, và cả hai chúng ta đều biết rằng tôi không thể làm điều đó ngay cả khi tôi muốn. Nhưng tôi không muốn ông rời đi. Tôi không muốn tồn tại ở đây mà không có ông. Mặc dù ông suýt giết tôi, nhưng vài tuần vừa qua là khoảng thời gian ít đau khổ nhất mà tôi từng trải qua trong nhiều năm, và ý nghĩ rằng mình phải quay lại như trước còn gây hại nhiều hơn cả lời nguyền ngu ngốc đó." Cậu hít một hơi thật sâu. "À chính nó đấy, tôi nói ra được rồi. Hoặc là ông ở lại đây, hoặc tôi sẽ đi với ông."

Severus nặng nề ngồi trên ghế đẩu. Sau một lúc, ông nói, "Ta cho rằng ta không có bất kỳ quyền lên tiếng nào trong đó?"

Harry muốn nói rằng không, thực ra là không, ông có nói gì thì cậu cũng cảm thấy vậy thôi, nhưng nói dối sẽ không có lợi cho cả hai. "Nếu ông cảm thấy không thoải mái với cảm giác của tôi, thì chính xác là tôi không thể ngăn cản cấm ông không cảm thấy vậy được."

"Không phải, nó là..." Severus nâng ly của mình, cau mày. "Ta không khó chịu. Có lẽ không quen thuộc sẽ là một từ chính xác hơn. Ta không quen với việc có ai đó muốn có sự hiện diện của mình, cũng như không quen với việc đi theo con đường của những mong muốn mơ hồ, không cụ thể như cậu đã tuyên bố."

"Vậy, ông muốn gì?" Harry hỏi, cố gắng không tỏ ra bực bội. "Tôi sẽ hài lòng với hầu hết mọi thứ, vì vậy nếu ông cần điều cụ thể gì thì ông nên đưa ra yêu cầu đó."

Severus không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc chưa chạm đến môi mình. Có phải cậu đã ép buộc quá mạnh không? Thật khó để nói được, ngay cả với Snape Mới này – nhưng vì cậu không phải là người kiên nhẫn, và bởi vì ép-buộc là tất cả những gì cậu có thể làm, nên cậu tiếp tục. "Ông có muốn rời đi và không bao giờ gặp lại tôi nữa không?"

Phải mất quá nhiều thời gian để có câu trả lời, nhưng nó đã được nói ra. "Không."

"Ông có muốn gặp tôi vài lần một tuần để uống trà và ăn bánh quy không?"

Severus lắc chiếc ly trong tay. "Như vậy là đủ."

Harry chống lại thôi thúc đảo mắt. "Ừ, tôi chắc rằng chỉ cần chừng đó sẽ là đủ với ông, nhưng đó có phải là thứ ông muốn không?"

"Không phải. Ta không biết nữa. Cậu đã không cho ta thời gian để suy nghĩ," Severus trả lời.

Harry bắt gặp ánh mắt của ông. "Ý ông là đã đến lúc nghĩ ra những lý do tại sao chúng ta không nên làm vậy."

"Chính xác."

Cậu muốn bóp cổ người đàn ông đó. "Tôi đã cho ông hai giờ để làm điều đó. Ông có biết tôi đã nghĩ gì không?"

"Ta chắc rằng cậu sắp nói với ta điều cậu nghĩ."

Harry lăn bánh về phía trước, tờ báo lạo xạo dưới bánh xe. "Tôi nghĩ ông biết ông muốn gì và đó cũng chính xác là điều tôi muốn, nhưng ông không thể tự mình nói ra điều đó vì ông nghĩ điều đó là không thể. Và nếu ông không nói gì, thì ông sẽ không thua cuộc, vì nếu ông không nói thì nó không có thật – và nếu nó không có thật, thì nó không thể làm ông thất vọng hay tổn thương." Cậu dừng lại, đầu gối của cậu chỉ cách Severus một inch. "Tôi nghĩ ông đang sợ hãi."

Severus thẳng lưng. "Và nếu ta đang sợ hãi? Thì cậu sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ hôn ông," Harry trả lời. "Hay đúng hơn, ông sẽ hôn tôi vì tôi không thể với tới. Và sau đó cả hai chúng ta có thể nói đó có phải là điều chúng ta muốn làm lại không, và đó sẽ là một sự khởi đầu.

"Và chúng ta sẽ ăn trưa cùng nhau, để chúng ta có thể quyết định xem đó có phải là điều chúng ta muốn làm nữa không. Và ông sẽ đọc một cuốn sách trong khi tôi phác họa ông, chúng ta sẽ uống trà và tôi sẽ hút thuốc. Ông sẽ cố gắng thuyết phục tôi đừng làm thế, nhưng dù sao tôi cũng sẽ làm điều đó chỉ để chọc tức ông. Ông sẽ pha chế ma dược, và có lẽ chúng ta sẽ đi tàu đến - tôi không biết, Peru. Chúng ta sẽ leo lên Machu Picchu để xem tàn tích, và tôi sẽ bay chiếc ghế của mình suốt quãng đường trong khi ông đi bộ, vì vậy khi chúng ta lên đến đỉnh, ông sẽ kiệt sức và tôi thì sẽ ổn thôi. Tôi có thể sẽ cười nhạo ông và rồi chúng ta sẽ rút khóa cảng ra và tự hỏi tại sao chúng ta không đi lên đỉnh theo cách đó ngay từ đầu. Tôi chưa có lời mời, nhưng tôi sẽ đưa ông đến dự đám cưới của Ginny với tư cách là người đi kèm của tôi, và tôi sẽ khiến áo choàng của ông mắc kẹt vào bánh xe của tôi và ông sẽ khó chịu về điều đó nhưng bí mật mà nói thì ông sẽ không thật sự phiền đâu. Và tôi sẽ vẽ mọi thứ. Tôi sẽ vẽ ông đang mỉm cười, la hét, cười to và đọc báo và giận bốc khói và... và đưa ra những bình luận mỉa mai về bất cứ điều ngu ngốc nào tôi vừa làm hoặc nói ra.

"Điều đó nghe có hợp lý không? Nếu đó là một bài luận về Những Điều Mà Severus Snape và Harry Potter Nên Làm Cùng Nhau, liệu nó có được chấp nhận không?"

"Ta sẽ cho một điểm kém về ngữ pháp," Severus trả lời. "Và cậu sẽ nộp muộn, với nhiều nét vẽ nguệch ngoạc hơn là chữ."

"Và sau đó ông sẽ hôn tôi?" Harry nói, nghiêng đầu sang một bên với nụ cười nửa miệng.

Severus nghiêng người về phía trước một chút, rồi dừng lại - cùng với trái tim của Harry - rồi trượt khỏi ghế đẩu để quỳ xuống trước mặt Harry. Ông đưa một tay lên, và Harry bắt lấy nó trước khi người đàn ông kịp thay đổi ý định, cậu kéo bàn tay ấy lên chạm vào má cậu. "Ta không thể," Severus nói.

"Được rồi."

Harry nghiêng người về phía trước hết mức có thể, nắm lấy cằm của Severus và làm điều đó cho ông. Môi ông đúng như dự đoán, đông cứng nhưng lại mềm mại. Harry mỉm cười với đôi môi ấy và trao cho người đàn ông nụ hôn trong sáng thứ hai. Cậu muốn Severus đáp lại cử chỉ đó, và được thưởng bằng một chút mở miệng. Cậu ngậm môi dưới của Severus và liếm nó, và người đàn ông thở hổn hển nên cậu luồn lưỡi vào bên trong. Severus đưa tay ra sau đầu Harry, vuốt tóc cậu, và Harry bắt chước chuyển động đó. Nụ hôn sâu hơn, chậm rãi và uể oải, cho đến khi Harry phá vỡ nó bằng một nụ cười khác.

"Ông có thể mở mắt ra," cậu dịu dàng nói. "Tôi vẫn ở đây."

Severus mở mắt ra.

"Đủ tiêu chuẩn chứ?" Harry hỏi.

"Ta thật sự hài lòng."

Cậu cười toe toét. "Muốn làm lại không?"

Severus lại đưa môi họ gần như chạm vào nhau, hơi thở của ông mơn trớn làn da của Harry, nhưng ông nói "Ta tin rằng bữa trưa là điều tiếp theo trong danh sách."

Vì vậy, họ ăn trưa, và sau đó Severus đọc trong khi Harry phác thảo ông, và họ ăn tối. Harry hút thuốc - và Severus đã không bảo cậu không nên, rồi ông ấy pha chế và họ đến Machu Picchu. Hệ thống khóa cảng đang được bảo trì nên họ phải đến đó bằng con đường của muggle, và Harry đã cười trong nhiều năm về biểu cảm quá cố sức trên khuôn mặt của Severus. Và họ đã không đến dự đám cưới, vì thời tiết ở Tây Ban Nha đẹp hơn chỗ đó rất nhiều, và phóng viên của Tuần báo Phù thủy đã chụp được một bức ảnh tuyệt vời trông giống như Severus đang cố dìm chết Harry xuống biển, nên thay vào đó họ đã đến Na Uy. Và họ đã tranh cãi và đánh nhau, và đôi khi tự hỏi liệu có nên chia tay hay không, nhưng họ đã không làm vậy, vì thật ra sâu trong lòng họ không phiền lòng vì những mâu thuẫn này. Họ cười – Harry cười nhiều hơn Severus, nhưng thỉnh thoảng cả hai người cũng cùng cười, và Harry cuối cùng đã vẽ được Severus đang cười, và nó xấu hơn bức tranh gốc của cậu, nhưng điều đó không thành vấn đề.

Và khi Hermione hỏi chính xác họ là gì với nhau, mỗi người đều nhìn nhau để tìm câu trả lời, và không ai trong số họ có câu trả lời. Và Harry đã vẽ tất cả, mọi lúc, cho đến khi ngôi nhà chìm trong những cuốn phác thảo bìa đen giống hệt nhau, và Harry từ chối vứt bỏ bất cứ một trang nào vì mỗi giây trong cuộc đời của họ đều quý giá và đẹp đẽ.

Hết chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro