Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

"Thôi nào Potter, ta không thể ngủ nếu mấy thứ của ta làm cậu lo lắng kinh khủng như thế" người đàn ông trả lời, vẫn đang nghiên cứu công việc của mình.

Harry dừng lại, rồi đợi cho đến khi Snape quay lưng lại trước khi cậu leo vào giường một cách khéo léo nhất có thể. Cậu nhấc từng chân lên, thoáng lo lắng về việc chúng cảm thấy lạnh như thế nào. Cậu cố không nghĩ về điều đó khi kéo tấm trải giường lên trên đôi chân. Snape có lẽ không định để cậu vào trong giường, nhưng ông sẽ không để cậu chết cóng. "Vậy ông ngủ ở đâu?"

"Ta là một ma cà rồng," Snape trả lời tỉnh bơ. "Ta treo lên trần nhà." Ông lơ đãng chỉ vào một góc trong căn phòng nơi mà có một thanh xà ở nhà bếp nhô ra một phần khỏi tường.

Harry che miệng mình để ngăn phát ra tiếng cười. Cậu đã không cười trong, cái gì – nhiều năm? Thực ra vài năm. Cảm giác kì lạ khi bắt đầu cười bây giờ. "Chúng tôi đã từng nghĩ như vậy, hồi còn đi học." Cậu nói. "Lúc mà ông không bận rình mò ở hành lang."

Snape cuối cùng cũng hoàn thành công việc mà ông đang làm, ngước lên và cười. "Ta biết."

Harry không nhìn đi chỗ khác trong khi với lấy cuốn phác thảo của mình, nhưng người đàn ông đã quay đi để lấy thứ gì đó. Cậu phải ghi nhớ biểu cảm đó, cậu nhất định phải làm vậy. Ánh sáng trong căn phòng được điều chỉnh ở mức thấp, khiến cho những chi tiết về mái tóc và quần áo tối màu của Snape gần như mờ dần vào hậu cảnh, nhưng có lúc người đàn ông hơi nghiêng đầu. Ánh sáng chiếu một vòng quanh tóc của ông và đôi mắt của ông lấp lánh, nhấn mạnh sự vui vẻ nhất thời của ông. Ánh sáng đó cũng làm nổi bật chiếc mũi của ông theo cách không đẹp mắt nhất, nhưng điều đó gần như không quan trọng.

Cậu rất vui vì Snape đã gội đầu.

Tay của cậu đột nhiên như được nạp đầy năng lượng và cậu rút toàn bộ bút chì ra khỏi túi trên xe lăn. Nó nhanh chóng trở thành bộ bút chì yêu thích số một của cậu, nhưng cậu vẫn gọi chúng là bộ số hai. "Ngồi cho tôi," cậu yêu cầu. "Ông đã nói rằng ông sẽ cho tôi vẽ."

"Ta không cần nhắc lại lời hứa mà ta đã hứa," Snape cáu kỉnh trả lời. Đó là lần gần gũi nhất với Snape-cũ mà Harry từng gặp cho đến nay. Cậu thắc mắc liệu đó có phải là vì ông bị căng thẳng không. "Ta hoàn toàn có khả năng giữ lời thề."

Cậu biết, cậu có thể tiếp tục chọc tức người đàn ông. Bây giờ là thời điểm tốt để cậu chọc giận ông và quan sát một số biểu hiện khác nhau. Ánh sáng trong mắt ông hoàn toàn sẽ tuyệt vời khi ông tức giận. Nó thật sự lộng lẫy. Cây bút chì của cậu di chuyển như thể để vẽ cảnh đó, nhưng cậu đã dừng nó lại và cố gắng kiềm chế bản thân.

"Tôi biết, xin lỗi," cậu nói. Cậu phải chơi một trò chơi dài, sau này sẽ có nhiều thời gian để chọc giận Snape.

Vị giáo sư nhanh chóng gật đầu xác nhận, sau đó do dự trong một khoảnh khắc ngắn đến nỗi Harry gần như không nghe thấy, trước khi trượt đến bên giường. "Cậu... muốn ta ở đâu?"

Giọng ông trầm như nhung, và Harry lấy làm tiếc rằng mình không thể vẽ ra âm thanh. "Hãy đến gần hơn nữa đi, chỉ cần nhìn nơi tôi bảo ông nhìn. Ông có thể tạo ra một ánh sáng nhỏ màu vàng nhạt ở đây không?" Cậu chỉ vào một điểm phía trên vai phải của mình, và một câu thần chú thì thầm từ Snape khi ông làm theo lời cậu. "Sáng hơn một chút," Harry ra lệnh.

Cậu tiếp tục ồn ào, Snape làm theo mọi hướng dẫn một cách chính xác, cùng với sự bối rối. Di chuyển một nếp gấp ống tay áo vướng vào khuỷu tay, ông hãy nghiêng đầu sang bên phải một chút – không, quay lại chỗ cũ, cúi xuống một chút và nhìn qua đó, tuyệt vời – tạo ra ánh sáng thứ hai nhỏ hơn ở phía bên kia, và một ánh sáng khác để chiếu sáng quyển phác thảo đúng cách.

Họ đã mất mười phút lãng phí thời gian như thế này, nhưng Harry cảm thấy nó chẳng bao giờ đúng cả. Snape đã quá cứng nhắc sau khi tuân theo hàng nghìn mệnh lệnh và cố gắng ghi nhớ tất cả chúng trong đầu. Cảm giác đèn quá hoàn hảo và không chân thực. Nó không tự nhiên chút nào. Cậu không có hứng thú với việc vẽ những bức tranh chính thức hoàn hảo như tranh vẽ trên tường lâu đài.

Thở dài, cậu đánh rơi bút chì trong tay mình và dựa đầu vào bức tường phía sau. "Hãy-chỉ... dừng lại một chút đã. Cái này không hiệu quả với tôi."

Snape thả lỏng, ngọ nguậy ngón tay và chớp mắt vài lần. Ông không chớp mắt trong suốt thời gian này sao?

"Tôi có thể hút thuốc ở đây không?" Harry hỏi, dù cho câu trả lời chắc chắn là không. Sự thèm muốn hút thuốc đã lẻn vào cậu.

Snape di chuyển trên giường, cẩn thận tránh đôi chân của Harry khi ông ngồi dựa vào lưng tường để bắt chước Harry, nhưng nghiêng sang một bên và càng xa càng tốt. "Ta thực sự thích hơn nếu cậu không hút thuốc," ông nói.

Không phải là không được hút, Harry nhe răng cười. "Ông có thể Triệu hồi chúng cho tôi được không? Làm ơn. Chúng ở trong bếp." Người đàn ông đã làm theo lời cậu nói, và nhìn Harry châm một điếu thuốc với cái nhìn nhíu mày. Cậu hơi khó chịu khi ông tỏ ra chịu đựng và không phán xét gì. Cậu lấy một điếu ra. "Ông có muốn một điếu không?"

Snape lắc đầu.

"Hãy nói chuyện với tôi," Harry nói. "Về bất kể thứ gì. Tôi quyết định rằng tôi thích những bức vẽ của mình được vẽ một cách tự nhiên. Ông thể hiện tốt nhất với những biểu cảm tự nhiên."

"Giống như biểu hiện tự nhiên của việc cho ngón tay bị bỏng vào miệng?"

Harry gật đầu, quyết tâm không tỏ ra xấu hổ hay ngại ngùng. "Chính xác. Nói cho tôi về cái gì đó."

"Ma dược?"

"Không, cái gì đó thú vị cơ. Tại sao ông lại mặc đồ đen suốt vậy?"

Snape nhướn mày đánh giá định nghĩa thú vị của Harry. Ông ngồi vào một vị trí thoải mái và sau đó bắt đầu nói với bức tường đối diện. Góc mặt nghiêng, đẹp. Chà, thực ra cũng không đẹp. Đó có thể là góc độ ít đẹp nhất của người đàn ông này, nhưng lại là vật liệu mới tuyệt vời với bức vẽ của Harry. "Ta xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng, nhưng không có lý do chính đáng nào cho việc đó cả. Đơn giản vì ta thích màu sắc đó."

"Tại sao?" Harry nhắc nhở, cầm bút chì lên lần nữa. Thực sự là không có góc độ nào tệ hơn góc độ lúc này cho chiếc mũi của người đàn ông.

"Nó hợp với tóc của ta, ta cho là vậy. Và hợp với cá tính của ta nữa." Ông ta gãi sống mũi bằng ngón cái và ngón trỏ. Trông có vẻ như ông ta đang điều trị chứng đau đầu cho viêm xoang. "Ta cho rằng nó cũng hơi đáng sợ, đấy là một hình ảnh mà ta muốn nuôi dưỡng để ngăn học sinh có những cư xử không đúng mực ở trong lớp."

"Ông có từng mặc quần áo nhiều màu sắc lúc còn bé không?" Bây giờ thì đó sẽ là một hình ảnh đáng để xem. Dù sao thì theo ký ức Harry nhìn thấy trong Chậu tưởng ký, hồi ở trường ông cũng đã luôn mặc đồ đen. "Ông có bao giờ không mặc đồ đen không?"

Snape mất một lúc để trả lời. "Ta không thể nhớ lại bất kỳ trường hợp cụ thể nào trong ký ức gần đây, nhưng mà ta có sở hữu quần áo màu xanh lá và xanh dương. Cậu hẳn đã nhìn thấy chúng vào lúc nào đó trong thời gian cậu đi học ở Hogwarts. Vào Giáng Sinh và những ngày tương tự như vậy." Ông chờ Harry hỏi câu hỏi khác, nhưng cậu lại đang chơi trò chơi im lặng để xem ông có thể tự nguyện nói ra những gì.

Trán Snape nhăn lại khi lông mày của ông nhíu lại. "À, ta có một chiếc áo vest vảy rồng ở đâu đó. Đó là một món quà. Các vảy có màu đen nhưng chúng có ánh màu giống như dầu hỏa của Muggle dưới ánh sáng. Màu xanh lá và màu tím. Ta sẽ không bao giờ mua một bộ quần áo lòe loẹt như vậy đâu-"

"Tôi muốn xem nó." Harry nói. Bề mặt của xăng có hoa văn rất đẹp và không phải là thứ mà cậu luôn có thể nhìn thấy được. Và cậu cũng chưa từng chân chính cố gắng vẽ nó, vì luôn có những thứ khác để vẽ. Nhưng sự kết hợp của bề mặt ấy với kết cấu mềm mại của vảy rồng là thứ mà cậu rất muốn bắt đầu ngay bây giờ. "Không cần ông phải mặc nó," cậu nói thêm khi Snape trông có vẻ chán ghét.

Snape khom vai trong một động tác giống như nhún vai thể hiện sự khó chịu. "Ta sẽ tìm nó, khi mà ta có thời gian. Đó không phải là bộ đồ ta mang theo trong mọi cuộc chơi hay cuộc vui."

Rõ ràng. Người đàn ông lúc này cực kỳ căng thẳng, và Harry nghi ngờ rằng cậu sẽ hỏi thêm được bất cứ điều gì hay ho khác từ ông. "Ông có muốn kiểm tra các lọ thuốc và các thứ không? Tôi có thể ngồi đây vẽ cho ông, và có thể trong tương lai chúng ta có thể dành thời gian vẽ ở trên lầu vào ban ngày."

"Được thôi." Đó là tất cả những gì Snape nói, như thể ông đã dùng hết tất cả ngôn từ của mình trong ngày. Ông đứng dậy, lại cẩn thận để tránh đôi chân của Harry.

Harry lướt qua vài trang cuối cùng của bản phác thảo và thấy chúng chẳng có gì hấp dẫn cả. Không có bất kỳ thứ gì mà cậu quan tâm để vẽ lại cả, vì vậy cậu quay lại nhìn Snape. Ông đã đi thẳng vào việc lọc một thứ gì đó màu đỏ qua một mảnh vải màu kem có thể từng là cái vỏ gối, như thể ông đã dành toàn bộ thời gian của mình với Harry trong khi trong đầu vẫn cân nhắc rằng cần làm việc này. Ông hứng thứ chất lỏng màu hồng đang nhỏ xuống trong một chiếc bình rộng, rồi đổ nó vào một dãy những chiếc lọ đã được bày sẵn trên quầy gần đó.

Bây giờ Harry đã nhìn kỹ, cậu thấy rằng một số hộp đã được lấp đầy một nửa bằng các lọ và chai được xếp chồng lên nhau ngay ngắn. Trên quầy gần cửa ra vào có một chùm chai không đậy nắp mà cậu nhận ra là thuốc Mọc xương.

Cậu cau mày. "Ông cũng đang cung cấp vật tư cho bệnh xá phải không?" Theo những gì cậu biết, đó là một công việc toàn thời gian, và Snape đang làm công việc đó ngoài việc nấu nướng, dọn dẹp và chuẩn bị điều trị cho Harry?

"Tất nhiên," Snape nói, như thể rõ ràng là ông sẽ làm vậy. Ai khác sẽ làm điều đó? Ông nhanh chóng thêm nút đậy vào những chiếc lọ đang bốc khói nghi ngút trước khi lấy một giá đỡ bằng gỗ khác trên giá và xếp đầy lọ đó vào. "Ta cũng có một kho các loại thuốc khác nhau để điều trị các tác dụng phụ có thể xảy ra. Thuốc giảm đau, dầu xoa bóp cơ bắp, thuốc thư giãn và những thứ tương tự, tất cả đều được làm bằng những nguyên liệu phù hợp nhất để không gây ảnh hưởng vào quá trình chữa trị của cậu. Ta hy vọng cậu trân trọng khoảng thời gian mà ta đã bỏ ra để hỗ trợ cậu."

Snape quay lại nhìn cậu lần cuối, và cậu cúi đầu phác thảo. Bụng cậu thắt lại, và cậu không muốn nói bất kỳ điều gì nữa.

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro