Ngoại truyện - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 1

"Em đói quá ~" Harry càu nhàu, mặc cho hai chân mình ra vẻ như vô tình đá vào bàn chứ không phải cố ý. Cậu đã đợi mười phút, trong suốt thời gian đó, cậu đứng cạnh bàn của Snape, đợi ông chấm bài tập cho học sinh xong rồi cùng nhau uống trà. Trong phút chốc, cậu nhận ra rằng đôi chân của mình sắp mất đi tri giác.

"Quay trở lại phong cách tuổi 20 của cậu đấy à? Hãy ngẫm lại đi. Ta phải nói rằng hồi đó cậu hoàn toàn là một tên ngốc. Nếu còn có bất kỳ sự lộn xộn nào nữa, thì giáo sư Potter, cậu sẽ uống trà chiều một mình. Giờ ăn trưa đồ ăn chất cao thành núi cũng không đủ sao?"

"Rõ ràng là không, nếu không em cũng không đói đến mức muốn nhấm nuốt vạt áo choàng của mình. Đã hơn bốn giờ chiều rồi," Harry càu nhàu.

"Sắp xong rồi. Nhưng có một chút rắc rối về điểm Nhà cần phải thảo luận với hiệu trưởng."

Harry im lặng. Cái vấn đề 'nhỏ' liên quan đến điểm Nhà tại một số thời điểm sẽ có vẻ rất khó giải quyết, ví dụ như 'cuộc tranh luận tuyệt vời' diễn ra trong năm dạy học thứ hai của Harry. Harry nghiêng người nhìn cây bút tàn nhẫn của Snape đang trừ điểm một bài luận của một học sinh năm thứ sáu với nỗ lực không thành công khi viết về những cải tiến cho thuốc Bả Sói.

"Ta đã trừ thêm mười điểm từ bài tập về nhà của cô Bosworth," Snape lẩm bẩm trong khi viết: Thật lãng phí mực và giấy da. Trong tương lai, đừng lãng phí thời gian của ta và của trò. Gợi ý: Thuốc Bả Sói không chứa bạc. Nếu trò đưa nó vào lọ thuốc này và cho người sói yêu thích của trò uống, cửa hàng quần áo của bà Malkin sẽ phải nhập về rất nhiều loại áo choàng có băng tay đen.

"Trừ mười?" Harry nhướng mày. Cậu đã thêm sáu mươi điểm cho mỗi nhà, số điểm tối đa có thể đạt được trước khi kết thúc học kỳ, và như vậy Cúp Nhà năm nay khả năng cao thuộc về Ravenclaw.

"Ta mong đợi một Slytherin hoàn hảo hơn." Ngày càng có nhiều vết mực đỏ xuất hiện trên đống bài tập. "Tháp thiên văn," Snape ậm ừ. "Ta đã trừ trò ấy năm điểm vì bộ não hoàn toàn ngu ngốc của trò ấy - ta có thể liệt kê đến 50 địa điểm trong nhà Slytherin đủ cho trò ấy có không gian riêng tư cho những cuộc ân ái kỳ quặc - và năm điểm còn lại cho gu thẩm mỹ tệ hại - người kia là cậu Fothering-Hay?" Snape giận run người, cầm tờ giấy da trong tay của mình. Nó đã đầy những vết mực đỏ.

"Kiệt tác mới nhất của cậu ta". Kèm theo một nụ cười nhếch mép nhẹ, bút lông của Snape không ngừng viết bằng chữ in hoa trên giấy da: RÁC RƯỞI!

Harry bật cười. Chết tiệt, Snape từ khi nào học được những thứ này?

"Chỉ có ông mới sử dụng từ "loại hình khác" để giải thích cho cả hai tính hướng. Ông nghĩ rằng cậu ấy cũng thích làm tình với đàn ông hả? Em đảm bảo với ông, cậu ấy chỉ thích làm tình với phụ nữ." Theo những gì cậu đã nghe từ Lavinia Bosworth, Fotheringer rất được chào đón trong ký túc xá của họ. "Còn bao nhiêu bài tập nữa?"

"Cậu đã hỏi rất nhiều lần. Còn hai bài nữa."

"Chúa ơi, sao mãi vẫn chưa đến cuối học kỳ. Em đã gần như nguyền rủa Smith sáng nay. Em rất nóng lòng muốn quay về nhà."

Bên kia, Snape vẫn đang bình tĩnh chấm điểm bài tập, ông chậm rãi nói: "Khi nào tuổi nghề dạy học của cậu ngang với ta, ngay tại khai giảng cậu đã muốn nói những lời này rồi."

"Tuần sau em sẽ để Dobby đến giúp chúng ta dọn dẹp nhà cửa trước, được không?"

"Thói quen tùy tiện của người Mỹ lại được cậu hành xử như chuyện đương nhiên, tốt thôi."

Với cách hành động tùy hứng thường ngày của Harry, cho đến phút cuối cùng, ông vẫn không chắc liệu việc mua ngôi nhà kia có phải là một quyết định sáng suốt hay không. Ba tháng sau chiến tranh, Harry mua một ngôi nhà nhỏ trên bờ biển Cornish với tầm nhìn tuyệt vời. Lý do cho giá bán thấp là do vị trí của nó: cách xa bất kỳ khu dân cư nào đến hai dặm và rất gần bãi biển.

Tất cả là lỗi của Fotheringer. Theo một nghĩa nào đó.

Kể từ khi Harry tái hòa nhập với cuộc sống học đường, cậu đã rất đau khổ về vấn đề điểm Nhà, và nghĩ rằng sự ủng hộ hoặc phớt lờ việc Snape đe dọa các học sinh khác là điều đáng giận như ông ấy đã khủng bố cậu trước đây. Không liên quan đến việc cậu có ngủ với Snape hay không. Vì vậy, khi Snape trừ cậu Fotheringer 20 điểm chỉ vì cậu ta còn thở, bất chấp việc Snape đã cố gắng hết sức để kết liễu cuộc đời cậu ta bằng cách đe dọa, để đáp lại, Harry cũng trừ một số điểm tương đương từ một học sinh Slytherin vì một lỗi nhỏ. Sau đó, một cuộc chiến về cộng điểm và trừ điểm cứ thế diễn ra, với sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt hơn, và cuối cùng, tình huống xảy ra khi Snape trừ đi 300 điểm Nhà vì học sinh nhà Gryffindor thắt cà vạt không khéo léo. Vốn chuyện điểm số đã đủ xấu lắm rồi, nên chuyện đó là giọt nước tràn ly, dẫn đến cuối cùng cả hai bắt đầu cãi nhau công khai trong Đại sảnh đường. Harry hét vào mặt Snape: "Tôi thấy rằng ông cứ giữ khư khư cái cách trừng phạt của mình chỉ để làm cho mấy đứa trẻ sống dưới lòng thương xót của ông cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, một chủ đề mà tôi có thể viết thành truyện dài kỳ," Để đáp lại, Snape nói. "Ồ, hẳn là vậy, giáo sư Potter. Tuy nhiên, ta thấy thế hệ học sinh tiếp theo của cậu sẽ vẫn là lũ tham lam hay khóc lóc. Và trừ 20 điểm nhà Gryffindor, giáo sư Potter, cho ngôn ngữ."

Cả hai cùng lúc quay lại nhìn chiếc đồng hồ cát, và Harry cảm thấy sung sướng khi nhận ra rằng Snape rõ ràng không thể trừ điểm của các giáo sư khác. Tuy nhiên, sự tự mãn của Harry không kéo dài lâu, khi Snape tiếp tục, bằng giọng điệu chết chóc của mình, "Trừ Gryffindor 20 điểm, cậu Fothering-Hay. Bởi vì ..." Snape dừng lại. Sau một lúc, "dây giày không được buộc gọn gàng."

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro