Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 26

À, đúng. Đêm hút máu.

Tất nhiên Snape không nói thẳng ra điều đó, nhưng đó là cách ông bắt đầu nghĩ về những buổi tối này. Sau một tuần vất vả dạy dỗ những đứa trẻ ngoan cố, chống chọi với chứng buồn nôn mỗi khi ép mình ăn thứ gì đó bổ dưỡng, gục xuống sàn mỗi khi Potter chống đỡ được đòn tấn công của ông và dành vô số giờ để nghiền ngẫm những văn bản bí ẩn, ông có được niềm vui khi hút máu một chàng trai mười tám tuổi.

Ôi, những niềm vui khi trở thành Severus Snape.

"Vậy thì rất tốt," Snape nói và mở một ngăn kéo, nhìn một lúc cho đến khi tìm thấy con dao. Ông làm phép khử trùng và đưa nó về phía Harry.

Harry nhận lấy nó từ từ, ngón tay hai người lướt nhẹ qua nhau. Cậu di chuyển đến chiếc ghế dài và lo lắng ngồi trên mép của nó khi Snape ngồi xuống bên cạnh cậu, giữ một khoảng cách giữa cơ thể họ.

"Thưa ngài?" Harry hỏi, nhìn chằm chằm vào con dao sáng lấp lánh. "Chúng ta có thể thử một cách khác không?"

Snape có thể thấy Harry đang lo lắng - rõ ràng là trạng thái cân bằng của cậu bé đã bị xáo trộn bởi cuộc trò chuyện của họ.

"Harry -"

"Không." Cậu nhanh chóng phản đối. "Chỉ ... không, được chứ? Chọn một vị trí khác, hoặc tôi sẽ chọn."

Snape nhắm chặt mắt rồi nhăn mặt.

"Ông bị đau đầu à?"

Snape gật đầu và Harry cười khổ với vẻ áy náy. "Xin lỗi. Tôi không có ý làm cho nó tồi tệ hơn. Nhưng tất cả đều ổn, phải không? Ý tôi là... chúng ta vẫn có thể làm điều này, phải không?"

Snape mở mắt ra, nhìn vẻ mặt tha thiết của Harry. Có rất nhiều sức sống đang tỏa sáng ngay tại đó, ngay trên mặt của cậu ấy và thật dễ dàng bị say mê bởi vẻ rực rỡ của nó.

"Ta ước gì ta biết tại sao cậu lại làm điều này," Snape rên rỉ, chịu thua.

"Ông sẽ không tin nếu tôi nói với ông," Harry mỉm cười. "Chà, thôi nào giáo sư - nếu ông là một ma cà rồng hút máu thực sự quan tâm đến nạn nhân của mình, ông sẽ hút ở đâu?"

Snape nhếch mép cười và quét mắt qua cơ thể Harry. Có một vài chỗ...

"Ta cho rằng cậu vẫn có một chút kiến ​​thức thô sơ về sinh lý học của con người?" ông hỏi.

Harry chớp mắt. "Tôi không biết mình đã bị xúc phạm về điều gì hơn - thực tế là ông nghĩ rằng tôi sẽ không hiểu câu hỏi, hoặc không có câu trả lời cho chính câu hỏi."

Môi Snape giật giật, ông ngả người ra sau một cách thoải mái. "Tại sao cậu không bị sỉ nhục bởi cả hai? Nó sẽ làm cho công việc hạ thấp cậu dễ dàng hơn rất nhiều."

"Tiếp tục đi," Harry cười, đá nhẹ vào bắp chân ông.

Snape thở dài thườn thượt. "Điểm mạch, Potter."

"Điểm mạch?" Harry nói, lặp lại nó một vài lần. "Đó là cái gì?"

Snape bật ra một tiếng cười khan. "Đồ ngốc," ông nói và nắm lấy cổ tay Harry, kéo cánh tay cậu lại gần. Harry không chống cự.

"Đây," Snape nói, ấn nhẹ đầu ngón tay vào cổ tay Harry. "Các tĩnh mạch dưới da nằm ở đây. Đây là một điểm mạch. Cần ta giải thích tại sao không? "

Harry mỉm cười. "Tôi muốn nhìn thấy ông sùi bọt mép vì sự ngu ngốc của tôi, nhưng ít ra thì chuyện này tôi hiểu. Còn những điểm khác không?"

Harry đã cởi áo choàng khi bước vào phòng và chỉ mặc một chiếc áo sơ mi.

"Đây," Snape nói, lướt hai ngón tay lên cẳng tay trần của Harry cho đến khi chúng nằm trên đường cong của khuỷu tay.

"Đây," ông lặp lại và nhấn xuống, "là một điểm mạch khác. Các tĩnh mạch hình húng quế và mạch máu nằm sát bề mặt, dưới lớp da mỏng."

Snape cảm thấy cánh tay của Harry run lên dưới ngón tay mình và nhìn lên. Hơi thở của Harry gấp gáp và Snape quan sát khi đầu lưỡi của Harry tự lướt qua môi trên của cậu. Snape cắn môi.

"Còn nữa không?" Harry hỏi nhỏ.

"Có chứ," Snape thì thầm, không muốn rời mắt khỏi khuôn mặt của Harry. Ông lướt những ngón tay từ từ lên cánh tay Harry, lướt qua cổ áo sơ mi và ấn vào làn da ấm áp bao phủ xương quai xanh của cậu. "Điểm này đây, khu vực mà cổ họng tiếp giáp với vai..."

Snape nhận thức được họ đang ngồi gần nhau như thế nào; có thể cảm thấy cơn run rẩy bắt đầu từ cánh tay của Harry đã đi đến phần còn lại của cơ thể cậu. Harry hơi nghiêng người khi ông chạm vào. Snape hắng giọng.

"Chỗ này," ông tiếp tục, cố gắng giữ cho giọng nói của mình khô khan và sách vở, "là nơi mà tĩnh mạch hình cầu nằm bên ngoài. Nó đi theo con đường xuống xương đòn cho đến khi nó gặp lỗ đệm bên trong, nơi cả hai đều đổ vào tĩnh mạch dưới xương đòn. Khoảng... đây," ông nói, đặt tay nhẹ lên xương ức của Harry.

"Còn nữa?" Harry thở nhẹ.

"Còn," Snape nhẹ nhàng đáp, cảm thấy tim Harry đập nhanh dưới lồng ngực rắn chắc của cậu. "Có những điểm mạch nằm ở mắt cá chân, ở mặt sau của đầu gối và ở động mạch đùi."

"Ở đâu cơ?" Harry lắp bắp, mặt đỏ bừng.

"Gần... chỗ giao nhau của đùi và háng. Bên trên xương chậu," Snape thì thầm.

Họ đang ngồi rất gần, Snape có thể cảm nhận được sức nóng từ cơ thể Harry đang phả vào người mình. Đôi mắt của Harry chớp nhanh sau cặp kính và Snape nhìn đôi môi cậu đang hé mở.

"Giáo sư..."

"Harry," ông thì thầm, rồi chợt tỉnh. Ông đột ngột ngồi thẳng trở lại, vô tình đẩy vào ngực Harry. Snape thở gấp gáp, hai tay ông nắm chặt lại khi nghiến răng. Ngu ngốc ngu ngốc...

"Giáo sư?" Harry hỏi, lại nghiêng người về phía ông.

"Đừng," Snape nói, đứng dậy. Harry ngơ ngác nhìn ông.

"Đừng làm gì? Tôi chỉ -"

Snape quay đầu về phía cậu. Harry có vẻ bối rối. Tất nhiên - cậu ta sẽ không biết chuyện gì sắp xảy ra. Cậu ta sẽ không bao giờ nghĩ về giáo sư Độc dược dầu mỡ của mình theo cách đó.

"Potter," ông nói một cách cộc cằn, cố gắng che giấu sai lầm sắp mắc phải của mình. "Đã muộn rồi. Nếu cậu muốn làm điều này, chúng ta phải bắt đầu ngay bây giờ."

Harry gật đầu không chắc chắn. "Ông muốn ở đâu -?"

"Khuỷu tay," Snape nhỏ giọng ra hiệu cho Harry tiến về phía mình. Sau một vài phút cố gắng, cả hai đều nhận ra rằng vị trí này không quá thích hợp. Mặc dù Harry đã cao thêm vài inch trong năm ngoái, nhưng Snape vẫn cảm thấy khó xử khi nghiêng người. Cuối cùng thì hai người ngồi ở phòng khách, Snape dựa lưng vào ghế trong khi Harry quỳ xuống bên cạnh ông.

"Ta không thể làm điều đó khi cậu nhìn ta," Snape nói một cách nhẹ nhàng, hai tay giữ chặt cẳng tay của Harry.

Harry thở dài và quay đầu lại. Cậu để Snape cắt, tin tưởng vào kiến ​​thức sâu rộng hơn của người đàn ông về cơ thể con người để tìm chỗ cắt thích hợp. Tuy nhiên, cậu vẫn run rẩy, và Snape lặng lẽ xin lỗi trước khi cúi đầu xuống vết thương đang chảy máu.

Bụng của Harry bị đè vào bên cạnh Snape, cậu hạ cánh tay qua vai Snape để giữ vững bản thân. Cậu nhắm mắt lại và lắng nghe - sau lần thử đầu tiên tai hại của họ, khi Harry thực sự đẩy tay mình xuống cổ họng Snape, Snape luôn nhẹ nhàng, không bao giờ phát ra tiếng động, và những động chạm của ông luôn dịu dàng khi di chuyển trên da của Harry.

Harry lại thở dài và đợi ông kết thúc và ân cần chữa lành vết thương.

Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro