Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 25

"Harry."

"Chú Remus!" Giọng nói vui vẻ của Harry vang lên trong thư viện. Cậu nhăn mặt và ngồi phịch xuống ghế khi cố gắng tránh cái nhìn hình viên đạn của người thủ thư nghiêm khắc của Hogwarts.

Remus Lupin mỉm cười và kéo chiếc ghế đối diện Harry ra, cẩn thận đặt chiếc túi cũ nát của mình lên bàn. "Con đừng nghĩ bà thủ thư sẽ hiền hòa đi theo tuổi tác."

"Giá mà được như vậy," Harry đồng ý, mỉm cười ấm áp. "Chú đến đây khi nào? Con không biết chú sẽ đến."

"Một vài giờ trước, và ta đã không lên kế hoạch cho nó," Remus trả lời cho cả hai câu hỏi. Ông liếc nhìn những cuốn sách đầy bụi trải khắp mặt bàn. "Con tự mình nghiên cứu thêm à?"

Harry nhìn vào những cuốn sách, cẩn thận đóng lại cuốn đang mở. Cậu liếc nhìn xung quanh và hạ giọng. "Con chỉ muốn xem liệu con có thể giúp được gì không."

Remus có vẻ trầm ngâm. "Theo những gì cụ Dumbledore đã nói với ta, có vẻ như con đã giúp đỡ được rất nhiều."

"Chú thấy có vấn đề gì sao?" Harry hỏi.

"Không -" Remus ngập ngừng. "Harry, con biết ta không có quyền gì với con. Con có thể làm những gì con muốn bất cứ lúc nào. Ta chỉ nghĩ rằng ta sẽ quan tâm đến con. Ta thực sự rất quý con!"

"Chỉ khi con sẵn sàng nói ra những tổn thương đó với ông ta," Remus nói, nhìn cậu một cách sắc bén.

Harry bỏ tay ra khỏi tay Remus, tháo kính ra và từ từ lau chúng bằng tay áo choàng.

Remus nghi ngờ rằng Harry đã không nói cho ông biết toàn bộ sự thật, nhưng, như ông đã nói, ông không có quyền hạn thực sự gì đối với một thanh niên mười tám tuổi. Hơn nữa, khi nghĩ về tuổi trẻ của mình, ông nhận ra rằng những thanh niên ở độ tuổi này đặc biệt khó lay chuyển, một khi ý tưởng của họ đã được đặt ra.

"Con đã thực sự nghĩ cho sức khỏe bản thân chưa?" Remus vẫn tiếp tục.

Harry cười nhẹ. "Vâng, con đã dùng 'thuốc' của mình mỗi tuần một lần. Con không hề mất ngủ hay cảm thấy yếu hơn. Thực ra con còn cảm thấy tốt hơn những gì đã có trong nhiều năm qua. Và con cũng đang trở nên tốt hơn trong... việc học của mình." Cậu thở dài. "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện khác được không?"

Remus lại mỉm cười cho tay vào túi áo đã nhàu nát của mình. Ông nhướng mày với Harry khi để lộ ra một thỏi sô cô la hình vuông sáng bóng. "Vậy, con nghĩ gì về đội bóng Súng Thần Công?"

*

"Có thông tin gì mới không?"

Snape ngạc nhiên khi giọng nói êm dịu của Harry làm gián đoạn việc đọc của ông.

"Không," ông buồn bực nói, "chỉ là xác nhận những gì chúng ta đã biết. Chết tiệt!" Ông xoa xoa sống mũi, cố gắng giải phóng áp lực đã dồn lên mắt suốt một giờ qua.

Ông có thể nghe thấy tiếng Harry đi đến phía sau mình. "Có thứ gì tôi có thể lấy cho ông không, thưa ông? Gần đây tôi thấy ông hay bị đau đầu."

"Lo lắng cho ta sao, Potter? Sợ ta sẽ chạy mất trước khi cậu có cơ hội tìm ra một phương pháp chữa bệnh kỳ diệu?" ông mỉa mai.

Harry cười nhẹ, âm thanh nhẹ nhàng vọng lại Snape. "Vâng, đại loại vậy. Ông biết tôi - luôn muốn trở thành người giải quyết vấn đề. "

Snape khịt mũi, rồi ngồi thẳng lưng. Ông nhìn vào cuốn sách đang mở trước mặt mình trước khi đóng sập nó lại. "Một thay đổi tốt đấy khi mà bình thường cậu luôn là người gây ra vấn đề," ông nói, có vẻ hơi thích thú.

Harry cúi gằm mặt, ngồi xuống mép bàn của Snape. "Tôi có thể hỏi ông một chút không?" cậu hỏi. Một chân của cậu khẽ đung đưa biểu hiện rõ sự hồi hộp.

"Có thể," Snape đáp, đặt tay lên đầu gối Harry để ngăn chuyển động của nó. Động tác này của Snape làm cả hai cùng đông cứng. Snape từ từ di chuyển tay, cầm một cây bút lông và bắt đầu loay hoay với nó.

"Ừm, tôi rất tò mò," Harry bắt đầu, một vệt ửng hồng xuất hiện trên khuôn mặt, "nó như thế nào. Ông biết đấy... Tôi vẫn thấy ông ăn uống bình thường và đi dạo dưới ánh nắng. Thỉnh thoảng." cậu nói thêm, nhếch mép.

Snape hừ lạnh và Harry thích thú bỏ qua nó. Cậu dùng đầu gối thúc vào người bậc thầy ma dược.

Snape thở dài. "Ta dường như không bị bất kỳ tác dụng phụ quá mức nào; ngoài cái cậu đã biết. Ta vẫn cảm thấy đói, mặc dù ta thấy sở thích của mình đối với thực phẩm đã chuyển sang những món có hương vị tươi, vị thuần tự nhiên. Và bây giờ mặt trời không còn tác động xấu đến ta như trước đây nữa," ông nhướng mày nói.

Harry mỉm cười trước khi hít thở sâu. Cậu lúng túng nhìn Snape. "Và tôi cũng muốn hỏi... nếu ông không phiền nói cho tôi biết... cảm giác như thế nào. Khi ông uống nó."

Đầu Snape ngẩng lên. Nhưng không có ác ý nào trên khuôn mặt của Harry; cậu bé mang vẻ mặt đầy mong đợi một câu trả lời.

"Ta thực sự chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó," Snape nói dối. Vẻ mặt của Harry không thay đổi, nhưng Snape biết ông không thể nói qua loa như vậy. Sự cứng đầu chết tiệt!

Snape cảm thấy dễ dàng hơn khi nhìn chăm chú vào bút lông khi trả lời.

"Cảm giác như... giống như được trở về nhà. Cơ thể ta cảm thấy ấm áp, từng hạt nhỏ được truyền một luồng nhiệt nhẹ nhàng và nó thẩm thấu vào từng tế bào. Nó giống như một bản nhạc tinh tế nhất mà cậu từng nghe, được sáng tác và phát ngay tại thời điểm đó, dành riêng cho cậu, chỉ dành cho cậu và nó thay đổi để phù hợp với nhu cầu của cậu. Nó tự liên kết xung quanh tâm trí cậu."

Ông nhìn sâu vào mắt Harry và sững sờ trước ánh mắt khao khát mà ông nhìn thấy. Giọng ông trầm xuống, âm thanh êm dịu và mượt mà. "Nó giống như những món ngon lành nhất cậu đã nếm, mọi mùi thơm tuyệt vời nhất mà cậu đã ngửi thấy trong đời đều xâm chiếm các giác quan của cậu cùng một lúc. Nó chảy qua lưỡi rất dễ dàng, nó mềm như nhung và tan ra như tuyết. Nó... cứ như thể mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống của ta đều tập hợp lại thành một khoảnh khắc, và ta không bao giờ muốn nó kết thúc bởi vì ta biết ta sẽ cảm thấy hụt hẫng khi nó rời bỏ ta."

Ông dừng lại, hơi xấu hổ vì sự chia sẻ của chính mình. Giọng ông trầm xuống. "Đó là thứ tinh khiết nhất mà ta từng cảm thấy trong đời và khi nó diễn ra, ta không bao giờ muốn nó dừng lại."

"Ông... ông thực sự cảm thấy những điều này khi ông... khi tôi để ông uống máu?" Harry hỏi nhỏ.

"Đúng, Harry. Đó là những gì cậu làm cho ta."

Và mặc dù đã trả lời một câu hỏi khác, nhưng Severus biết rằng ông, một lần trong đời, chỉ nói sự thật với Harry.

"Chắc hẳn rất khó để nghĩ đến việc từ bỏ điều này. Tôi không biết liệu mình có thể mạnh mẽ như vậy hay không."

Snape nhìn Harry - nhìn vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu trong ánh đèn mờ ảo, ngửi thấy vị ngọt nhẹ từ mồ hôi của cậu - và biết rằng ông sẽ từ bỏ tất cả những gì mình có ngay lập tức, nếu ông có thể có được một thứ tinh khiết như thế một lần nữa.

"Về lâu dài sẽ không khó như vậy," Severus cười khổ nói. "Ta đã khá quen với việc không có được những gì ta muốn."

Những ngón tay của Harry nhẹ nhàng quấn quanh lòng bàn tay của Severus, khiến ông ấy đánh rơi chiếc bút lông khi cậu khẽ nói. "Có lẽ nếu tôi..."

"Đã muộn rồi," Snape cắt ngang. "Tốt nhất cậu nên trở về phòng của mình." Ông buông tay Harry và đứng dậy.

"Tôi không thể," Harry nói, vẻ mất mát thoáng qua và biến mất đột ngột đến nỗi Snape nghĩ rằng ông đã tưởng tượng ra điều đó. "Hôm nay là tối thứ bảy."

Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro