Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 24

"Cậu Potter," Snape nghiến răng, "đã nói với tôi rằng cậu ấy muốn... sự việc này sẽ tiếp tục. Tôi đã nói với cậu ta, nó không có ý nghĩa gì, rằng cậu ta là một tên ngốc, và sẽ chấm dứt cuộc trò chuyện vô bổ này ngay lập tức. Chúng ta có những việc khác quan trọng hơn để giải quyết."

"Không phải vậy," Harry nói, quay về phía cụ Dumbledore. "Nhìn xem, nếu ông ấy không nói với thầy một cách chính xác, thì để con nói. Ông ấy cần máu, thưa thầy, thế nhưng ông ấy quá cứng đầu để nhận lấy nó. Con đã đề nghị cung cấp nguồn máu thường xuyên cho ông ấy, và... là vậy đấy, giáo sư Snape không chấp nhận. Con không hiểu tại sao ông ấy lại cứng đầu như vậy."

Snape nắm lấy vai Harry và xoay người lại. Những ngón tay của ông siết chặt khi ông nói nhẹ nhàng, "Ta sẽ không mắc nợ một Potter nào nữa. Ta sẽ không lấy gì thêm từ cậu, và việc cậu không thể hiểu điều này chứng tỏ cậu thậm chí còn lố bịch hơn những gì ta nghĩ trước đây."

"Đó không phải là vấn đề về món nợ," Harry bực tức nói. "Trước đây ông đã nói rằng chúng ta không ai nợ ai. Ông đã cứu mạng tôi, tôi muốn cứu mạng ông, có thế thôi! Nếu ông không thể nhận thức bình thường -"

"Sao cậu dám nói như thế -"

"Nếu như ông -"

"Các quý ông!" Lâu lắm rồi của cụ Dumbledore mới lớn tiếng như vậy. Snape thả vai Harry ra và rời đi. Harry nhìn ông ấy dò xét và ngồi thẳng dậy.

"Hành vi này phản tác dụng," hiệu trưởng tiếp tục. "Harry, Severus, nếu hai người muốn tiếp tục làm việc cùng nhau, nếu có bất kỳ khả năng nào, thì hai người phải bình tĩnh. Giữa hai người không cần có xung đột như vậy."

Harry giật mình nhìn Snape từ sau hàng mi rủ xuống. Người đàn ông ấy như bị đóng băng, giận dữ trừng mắt nhìn cụ Dumbledore. Sau đó ông lại nhìn Harry và trong ánh mắt cũng dịu đi một chút.

"Tôi xin lỗi vì đã mắng ông, thưa giáo sư," Harry nhẹ nhàng nói.

"Ta cũng vậy, ta xin lỗi vì đã tranh cãi với cậu," Snape nói, rất giống như ông thực sự có ý đó. Mặt của Harry hơi trầm xuống, Snape tự ngăn mình không nổ tung lên.

"Như vậy đi, điều đó không khó lắm phải không? Bây giờ, trở lại câu chuyện nào," Dumbledore nói, xoa hai tay vào nhau.

"Ông ấy đang yếu dần đi, thưa ngài," Harry nói, liếc nhìn Snape một cách lo lắng. "Có thể ông ấy không nói ra, nhưng con có thể cảm nhận được. Khi ông ấy dùng Chiết Tâm Trí Thuật với con."

"Và ta đã nói với cậu," Snape gầm gừ, "rằng chính cậu là người đang trở nên mạnh mẽ hơn trong việc hóa giải nó. Kỹ năng của cậu đang tăng lên. Cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi tâm trí của ta nên suy đoán đó là vô căn cứ."

"Làm sao ông biết?" Harry bực bội nói. "Có thể ông đúng, hoặc có thể tôi đúng, nhưng điều đó không đáng để mạo hiểm. Nếu ông muốn tìm cách chữa trị thì ông sẽ cần phải có toàn bộ sức mạnh của mình, và không ai khác có thể giúp đỡ."

"Nhưng ta không muốn cậu giúp ta," Snape rít lên.

"Nhưng mà tôi muốn," Harry đáp lại. Snape nhìn chằm chằm vào đôi mắt bướng bỉnh của cậu nhưng Harry không chịu lùi bước.

"Đồ ngốc," cuối cùng Snape nói, quay mặt đi chỗ khác.

"Khi cậu nói như vậy, nó gần giống như một sự đồng ý với thái độ trân trọng," cụ Dumbledore mỉm cười rồi ho nhẹ khi nhìn về phía hai người.

"Bây giờ chỉ nói về điểm chính. Severus, cậu có cảm thấy yếu hơn không? Nói sự thật đi, và nếu cậu cần giúp đỡ, thì chắc chắn ở đây đang có một người rất sẵn lòng."

Snape chế nhạo. "Tôi tin rằng tôi đang kiểm soát rất tốt."

"Còn Harry, con có cảm thấy bất kỳ tác dụng phụ nào sau khi đã hào phóng chia sẻ máu của mình cho giáo sư Snape không?"

Harry lắc đầu. "Không hẳn. Con cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng đó có thể là do đêm hôm đó đã muộn và con đã có một ngày bận rộn."

"Miễn là con không làm quá mức, con sẽ có thể tiếp tục giúp giáo sư Snape mà không có tác dụng phụ. Ta khuyên con nên uống một lọ thuốc phục hồi máu vào ngày hôm sau. Và vì con đã dành rất nhiều thời gian trong phòng của giáo sư Snape, nên con sẽ không thể viện lý do chính đáng cho sự vắng mặt của mình nhiều hơn nữa. Ta chắc chắn rằng với ba đêm một tuần mà các buổi học của hai người diễn ra, con sẽ tìm được thời gian thích hợp cho việc này."

Snape ngồi im lặng nhìn những ngón tay chai sần của mình. Harry nhìn chằm chằm tìm kiếm phản ứng của ông.

"Vậy thì," Dumbledore nói. "Có vẻ như chúng ta lại đi đến bế tắc. Harry muốn giúp cậu, Severus, và cậu từ chối nhận sự giúp đỡ của cậu ấy."

"Ông không biết mình đang yêu cầu chuyện gì đâu Albus, từ một trong hai chúng tôi," Snape giận dữ nói.

"Còn ai khác biết sao?" Harry tròn mắt hỏi.

"Lupin," Snape chán ghét nói.

"Remus? Tôi đâu có nói với chú ấy! " Harry vội vàng nói.

Snape nhìn cậu một cách kỳ lạ. "Ta chưa bao giờ nói rằng cậu đã nói."

"Sự thật là, giáo sư Lupin không phải là một lựa chọn, Harry. Thật không may, tình trạng của cậu ấy ngăn cản cậu ấy giúp đỡ trong vấn đề này. Không có ai khác đâu Severus, ta e rằng chỉ có mình Harry."

"Vẫn như mọi khi," Snape vừa lầm bầm vừa cài cúc áo choàng. "Ông biết ông không thể buộc tôi làm điều này."

"Ta biết," cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng, "mặc dù ta ước gì cậu suy nghĩ lại. Ta không muốn nhìn thấy cậu đau khổ mà không thể giúp gì."

"Tôi cũng vậy," Harry lặng lẽ nói thêm.

"Cậu phải hiểu rằng điều này sẽ không làm thay đổi bất kỳ chuyện gì giữa chúng ta. Ta sẽ tiếp tục đối xử với cậu như ta đã luôn làm," Snape nói một cách gay gắt, lướt đôi mắt đen của mình lên Harry.

"Tôi biết," Harry trả lời.

"Và nếu cậu dám nói một lời với bất kỳ ai -"

"Ông biết tôi sẽ không. Tôi hứa."

"Và... và nếu nó gây hại cho cậu, hoặc thậm chí chỉ cần ta nghi ngờ rằng điều này đang làm tổn thương cậu, chúng ta sẽ dừng lại ngay lập tức."

"Cảm ơn giáo sư, nhưng tôi vẫn muốn làm điều này. Tôi muốn giúp ông."

Snape nhìn cụ Dumbledore với vẻ mặt thất vọng. "Không có cách nào khác sao, Albus?"

Dumbledore lắc đầu. "Ta e là không, con trai của ta."

Snape chăm chú nhìn Harry. Ông nhìn thấy hàm răng nghiến chặt kiên định, đôi mắt không dao động đang nhìn lại phía ông với một chút lo sợ bị từ chối trong đó. Chân mày của chàng trai trẻ nhíu lại.

"Tốt lắm, Harry," Snape buồn bã nói. "Cậu sẽ giúp ta."

Hết chương 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro