Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 28

Harry ngồi ở mép hồ, nhìn những làn hơi nước bốc lên trên mặt hồ. Con mực khổng lồ bơi qua một cách nhàn nhã, thỉnh thoảng co duỗi một cái xúc tu như để chào hỏi. Cậu chọc ngón tay vào đám cỏ ẩm ướt và ước gì mình không rời đi vội vàng như vậy.

"Này," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng cậu.

Vai Harry đột ngột siết chặt. "Chào," cậu nói hơi có ý mỉa mai.

Ron ngồi xuống bên cạnh cậu, giữ một khoảng cách nhất định. Không ai nhìn người kia, cả hai đều có vẻ hài lòng khi xem con quái vật dưới nước thực hiện các động tác giãn cơ buổi sáng của nó.

Ron nhặt một viên sỏi, tung nó lên xuống trong lòng bàn tay của mình vài lần. Cậu liếc nhìn Harry, rồi thở dài và ném viên sỏi xuống hồ.

"Mình xin lỗi," cậu cương quyết nói. "Mình là một thằng ngốc. Đáng lẽ mình không nên nói những điều đó."

"Ừ," Harry đồng ý với cậu ta. "Cậu không nên."

Ron rên rỉ. "Cậu muốn mình nói cái gì đây? Mình đã nói với cậu rằng mình là một thằng ngốc. Nếu mình để cậu đánh mình thì có ích gì không?"

Harry cố gắng giữ nụ cười trên khuôn mặt của mình. "Không, có lẽ mình sẽ chỉ tự làm đau tay khi đánh lên trên cái đầu cứng ngốc nghếch của cậu."

Ron khịt mũi. "Đừng là một tên ngốc. Cả hai chúng ta đều biết cậu đang làm gì và tại sao cậu lại làm điều đó. Mình chỉ cảm thấy kỳ lạ, phải không? Người bạn tốt nhất của mình đang dành tất cả thời gian rảnh rỗi của cậu ấy với giáo sư dầu mỡ bị ghét nhất trong trường, và cả hai người đều chưa đánh nhau đến chết. Mình đã nghĩ chắc chắn rằng cậu sẽ giết ông ấy ngay lập tức, hoặc ông ấy sẽ biến cậu thành một con sâu, nhưng Hermione đã đúng. Cô ấy nói rằng hai người sẽ hợp nhau."

"Cô ấy đã nói vậy à?" Harry cảm thấy hơi mơ hồ không biết nên phản ứng thế nào. Cậu không muốn tỏ rõ thái độ, nhưng thực sự, cậu có thể nói gì?

"Harry," Ron nói một cách mạnh mẽ, nắm lấy tay Harry và siết chặt. "Rõ ràng là có chuyện gì đó đang xảy ra, phải không? Và cậu không muốn, hoặc không thể nói về nó, nếu không thì cậu đã nói điều gì đó với chúng mình rồi phải không?"

Harry chỉ gật đầu.

"Vậy được rồi," Ron nói, đột ngột buông tay ra. "Mình chỉ muốn cậu biết - mình là bạn thân nhất của cậu, và sẽ luôn như vậy. Mình sẽ giữ bí mật cho cậu."

"Cậu nghĩ là-"

"Không phải như vậy," Ron xen vào. "Mình sẽ không là người giữ bí mật của cậu ... tốt thôi, trừ khi một ngày nào đó cậu muốn như vậy. Mình chỉ muốn nói rằng nếu cậu muốn chia sẻ một bí mật thì mình sẽ lắng nghe. Và dù bí mật ấy có kinh khủng thế nào, thì mình cũng sẽ không nói cho ai biết. Mình hứa."

"Cậu sẽ... thực sự giữ bí mật?"

Ron thở dài. "Tận thế đến rồi. Mình phải đồng ý với Snape. Cậu đúng là đồ ngốc."

Harry bật cười, cảm giác căng thẳng đè nén lồng ngực cậu suốt một giờ qua bắt đầu dịu đi.

"Cậu biết là mình không thể nói với cậu một số chuyện, Ron. Một số không phải là bí mật của mình để được phép kể ra," Harry nói nhẹ nhàng.

Ron hắng giọng và ngồi dậy, nhìn mặt hồ một lần nữa. "Mình biết. Và có một số chuyện cậu có thể chưa sẵn sàng để nói với mình. Nhưng mình sẽ ở đây khi cậu cần."

Harry cảm thấy một cơn rùng mình nhanh chóng chạy dọc sống lưng. "Cậu sẽ làm gì -?"

"Không có gì," Ron nói nhanh. "Chỉ ... không có gì, được chứ? Mình chỉ muốn cậu biết rằng cậu có thể tin tưởng mình. Mình sẽ không... Mình sẽ không bao giờ làm những gì như Pettigrew đã làm với bố cậu."

Cổ họng Harry thắt lại. "Nếu bí mật đó là một điều thực sự tồi tệ thì sao?" cậu ngập ngừng hỏi.

Ron cười khổ. "Có lúc nào mà bất cứ điều gì liên quan đến cậu không tệ chứ?"

Harry mỉm cười mặc dù miệng cậu đang mím chặt. "Ừ. Mình là kẻ bất thường nhất trên thế giới."

"Không, cậu không phải vậy," Ron nói một cách vui vẻ. "Nhưng ít nhất cậu không nhàm chán."

Harry mỉm cười. "Mình phải cảm ơn Hermione."

"Tại sao?" Ron nghi ngờ nói.

"Cậu đã trở thành một người đàn ông của kỷ nguyên mới, biết quan tâm, chia sẻ - đó hẳn là do ảnh hưởng của cô ấy."

Ron hơi đỏ mặt. "Ừ, thì - im đi. Cậu không biết nó sẽ như thế nào khi có cô ấy nhắc nhở mọi lúc mọi nơi."

"Cậu có cảm thấy tốt khi bên cô ấy không?"

Ron nhíu mày suy nghĩ. "Mình nghĩ nó tốt."

"Aaaaa trời ạ!" Harry hét lên. "Mình không. Nó giống như nghĩ về cậu với em gái của mình vậy, nếu mình có em gái."

Ron cười. "Ừm, mình nghĩ mình cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu là cậu và Ginny thân thiết. Nhưng nó sẽ không xảy ra, phải không? "

Harry suy nghĩ một lúc. "Không có đâu," cuối cùng cậu nói. "Mình không nghĩ là như vậy."

Ron trông hơi thất vọng nhưng dù sao cũng mỉm cười. "Không sao đâu, mình cũng đoán vậy. Cậu vẫn là một phần của gia đình mình."

Hai người thanh niên mỉm cười với nhau - một người là cười với sự cam chịu, người còn lại thì cười với việc tự nhận thức đã rõ ràng hơn.

"Vậy hòa nhau, Ron?"

"Được rồi, Harry."

Hết chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro