Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 29

Snape thể hiện thái độ im lặng trong những buổi học tiếp theo của họ. Không mỉa mai châm chọc, ông chỉ trầm ngâm hơn những gì Harry đã quen. Severus, như Harry đã bắt đầu nghĩ về ông ấy bằng tên thánh, đã lịch sự nhất có thể đối với cậu, điều đó thật kỳ lạ với một người đàn ông mà danh tiếng về sự mỉa mai có khi còn vượt quá danh tiếng về sự tàn nhẫn của ông ấy.

Có điều gì đó trong tâm trí ông ấy, nhưng Harry không biết đó là gì. Cậu ghét cảm giác này.

Giọng nói nhẹ nhàng của Harry thì thầm, "Bước một, con tàu chất hàng. Bước hai, con tàu hoạt động. Bước ba, là một khao khát. Bước bốn, là một nhu cầu. Bước năm, các giác quan thức dậy. Bước sáu, niềm đam mê bùng cháy. Bước bảy, bảy, bảy, con tàu sẽ chìm hoặc bị đập vỡ."

Snape mở mắt ngạc nhiên và Harry đỏ mặt. "Tôi nghĩ việc ghi nhớ nó có thể có ích, đề phòng trường hợp tôi bắt gặp thứ gì đó liên quan."

"Ấn tượng đấy, cậu Potter," Snape ngạc nhiên nói.

"Tôi không phải hoàn toàn là một tên ngốc," Harry cười nhẹ, từ từ xoa gáy.

"Ta chưa bao giờ nói cậu như vậy," Snape trả lời. Harry nhướng mày và nhận lại một cái khịt mũi. "Được rồi, dù sao thì không phải là gần đây."

Một lần nữa, cái nhìn đó lại lướt qua giữa họ - cái nhìn khiến Snape đầy lo lắng và u uất, cái mà Harry bắt đầu mong đợi.

"Sẽ có vũ hội Halloween vào thứ Bảy này," Harry nói nhẹ nhàng.

"Đúng vậy."

"Lúc đó ông vẫn ở đây?" Harry hỏi, cố gắng che giấu sự lo lắng của mình. Cậu được đáp lại bằng một tràng cười sảng khoái.

"Ta sẽ ở đâu khác nữa? Nhưng ta khá chắc rằng đó là thời gian dành cho lễ hội nên buổi học tối hôm đó sẽ phải hoãn lại cũng như ... những sắp xếp của chúng ta. Cậu sẽ có thể làm bất cứ điều gì mà một thanh niên thích làm trong một đêm như vậy."

"Tôi không muốn," Harry chậm rãi nói. "Tôi... tôi có thể xuống và gặp ông sau nó được không?"

"Chắc chắn là cậu có những kế hoạch khác, những cuộc hẹn khác. Đừng bỏ lỡ những dịp như vậy chứ?" Snape nói, ánh mắt có chút bối rối.

"Sau đó tôi sẽ xuống gặp ông," Harry nói, lảng tránh câu hỏi. Cậu nở một nụ cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng siết chặt vai Snape.

"Chúc giáo sư ngủ ngon," cậu nói, rồi buông tay. Snape im lặng nhìn cậu lấy túi xách. Harry bước đến cửa và ném một cái nhìn cuối cùng về phía ông.

"Chúc ngủ ngon, Harry," Snape nói nhẹ nhàng khi Harry tự mình đóng cửa lại.

*

Ngày Halloween, Harry chưa kịp đóng cửa lại thì đã nghe thấy tiếng "Chiết tâm trí thuật" bên tai. Môi cậu nhếch lên nhăn nhó khi cậu dựa vào cánh cửa kiên cố, nhắm mắt tập trung khi sức phòng thủ của cậu tăng lên nhanh chóng. Sau một vài khoảnh khắc bị giam cầm trong trận chiến im lặng, lực lượng áp bách trong đầu cậu đã giảm xuống, gần như là biến mất.

"Chúc ông Halloween vui vẻ!" Harry thốt lên với nụ cười trên môi.

Snape nhìn cậu rồi cười khổ. "Cậu đang che giấu điều gì đó."

Harry gạt phần tóc mái khỏi mắt và đẩy kính lên mũi. "Đó là tất cả những gì ông có thể cảm nhận được từ tôi? Tốt quá."

"Cậu có một bí mật," Snape nói một cách u ám.

"Tôi có nhiều bí mật," Harry bí ẩn trả lời. Cậu ném cái túi vào góc và bắt đầu cởi áo choàng. "Vậy, trà?"

"Hãy tự làm như ở nhà," Snape nói có chút hài hước, mặc dù giọng ông vẫn nặng nề. Ông sững người khi quay lại nhìn Harry.

"Cậu -" Snape khàn giọng nói, "Cậu không có thời gian để thay đồ?" Snape đã nhìn thấy Harry ở vũ hội, hầu như chỉ ngồi với những người bạn Gryffindor của mình, nhưng thỉnh thoảng lại đứng dậy để khiêu vũ với Hermione. Một lúc sau, ông thấy Harry lắc đầu dứt khoát với cả Luna và Ginny trong vòng 5 phút sau khi gặp họ.

Harry tự giác nhìn xuống quần áo của mình. "Xin lỗi. Tôi muốn chắc chắn rằng tôi đã đến đây trước khi ông đi ngủ. Không sao đâu phải không?"

Snape gật đầu. Còn hơn cả không sao. Ẩn bên dưới áo choàng của Harry là một bộ quần áo mà Snape chưa từng thấy trước đây. Nó đã tạo ra một sự thay đổi so với trang phục thường ngày của Harry là quần jean ống rộng và áo phông đơn giản. Từ đôi ủng da bóng màu đen đến đỉnh đầu bù xù, cậu ấy trông thật sự đẹp trai. Chiếc quần tối màu của cậu ta được giữ chặt bởi một chiếc thắt lưng có móc cài vàng lấp lánh. Áo sơ mi của cậu ấy màu đỏ; đỏ như bầu trời lúc chạng vạng sau một ngày thiêu đốt, đỏ như vỏ quả táo mới chín giòn. Màu đỏ như rượu vang cổ điển. Đỏ như máu.

Snape cảm thấy hơi chán ghét chính mình.

Harry bắt đầu đỏ mặt. Cậu tự giác lần mò nút cổ tay áo đang đóng lại.

"Trông cậu..." Snape bắt đầu. Họ im lặng nhìn nhau.

"Có vẻ sẽ có một cuộc hẹn khác?" Snape đột ngột nói. Harry bối rối nhìn ông. "Trang phục của cậu..."

"Không," Harry nói nhẹ nhàng, cúi đầu xuống. "Tôi chỉ..."

"Không nên níu kéo sự thật vì sợ làm tổn thương tình cảm của ta. Ta đánh giá cao... những đóng góp của cậu, việc hoãn lại việc này trong vài ngày sẽ không khiến ta đau đớn. Nếu cậu đã có kế hoạch khác, ta sẽ không... "

Harry mỉm cười. "Nghe này, tôi sẽ không đi đâu cả, được chứ?" Cậu đưa tay vuốt tóc, làm nó rối lên đáng kể. "Chúng ta có thể chỉ -?"

"Chỉ làm gì?" Snape nói, cố gắng kìm chế sự tò mò của mình.

"Chỉ - trà. Hãy uống trà đi thôi," Harry nói, đảo mắt và thu lấy cái khay vừa bay ra khỏi lò sưởi.

Snape trừng mắt nhìn cậu một lần nữa và lấy khay ra khỏi tay cậu.

"Đây," Harry nói đột ngột khi Snape ngồi xuống. Cậu đẩy một gói quà hình chữ nhật về phía ông.

Snape biết khoảnh khắc ông nhìn thấy thứ bên trong ông đã không thể giấu được nụ cười nho nhỏ trên khuôn mặt mình. Ông tinh tế mở gói bánh Tim Tam.

"Đáng chú ý là dường như tất cả các vị đều ở đây, có những vị ta còn chưa thử qua," ông nói, cố gắng che giấu niềm vui trong giọng nói của mình.

"Ừ, thì..." Harry lắp bắp. "Tôi biết ông thích chúng, và tôi tình cờ thấy được một gói ... không phải vì hôm nay là Halloween, hay một món quà hay bất cứ thứ gì. Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên."

Snape, người không bao giờ tin vào sự trùng hợp hay số phận hay bất kỳ điều gì vô nghĩa khác vì ông nghĩ như thế là không muốn chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, đã để cho nụ cười vui vẻ của mình lộ ra.

"Tất nhiên là không, cậu Potter." Ông mở rộng cái hộp, và đưa chiếc bánh đầu tiên cho Harry.

Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro