Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 30

"Bất cứ điều gì?"

"Cậu có định hỏi ta cùng một câu hỏi mỗi ngày không?" Snape cáu kỉnh.

"Không, chỉ những ngày tôi gặp ông," Harry cười toe toét, đứng dậy khỏi phòng khách và duỗi thẳng tay vươn vai. Chiếc áo sơ mi của cậu nâng cao lên để lộ một mảng nhỏ da thịt ở bụng. Snape nhìn ra dải lông thưa sẫm màu bắt đầu từ dưới rốn theo xuống về phía khóa kéo quần. Harry bắt gặp ánh mắt của ông, cậu ngay lập tức hạ cánh tay xuống, khuôn mặt xuất hiện một chút ửng hồng.

"Ông có muốn tôi lấy thêm cho ông một tách trà không?" cậu bối rối.

"Không cần đâu," Snape nói, trông có vẻ mất tập trung. "Ta đã ăn hết bánh quy."

"Tôi cũng vậy." Harry liếc nhìn ông, nhỏ giọng hỏi, "Vậy, ông có muốn...?"

"Có," Snape nói nhanh và gần như nhăn mặt trước sự háo hức của mình. "À. Đúng. Về chuyện đó. Đã có một sự phát triển trong...cơ thể ta."

Cậu bé lập tức cảm thấy thích thú. Snape đã phải chiến đấu để kìm nén vệt màu hồng lan nhanh trên gương mặt của mình.

"Có vẻ như ta đã -" ông ngập ngừng. Thật ngu ngốc khi cảm thấy xấu hổ về những gì được coi là tiến triển bình thường. Ừm, là bình thường đối với những gì ông đang trải qua, ông buồn bã nghĩ.

"Có chuyện gì vậy thưa giáo sư? Ông biết đấy, tôi sẽ không nói cho ai biết," Harry nói. "Ông đau ở đâu à?"

Snape lắc đầu phủ nhận cả hai câu hỏi của cậu. Ông nhăn nhó. "Ta biết nó sẽ xảy ra, nhưng ta vẫn bị sốc khi thấy nó xảy ra với chính cơ thể của mình." Harry nhìn ông chằm chằm, cắn môi trong vô thức.

"Ta dường như đã phát triển," giọng Snape rơi xuống thật thấp, "răng nanh."

"Răng nanh?" Harry thốt lên. Sắc hồng mà Snape đã cố gắng kìm lại tràn ngập trên má ông.

"Xin lỗi. Xin lỗi. Chỉ là... tôi có thể nhìn chúng không?"

Snape kinh ngạc nhìn Harry. Trong tất cả những phản ứng của cậu mà ông mong chờ, sự háo hức không phải là một trong số đó.

Harry nhận ra sự khó chịu của ông và hơi cúi đầu. "Xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên đưa ra một yêu cầu cá nhân như vậy."

Hai tay Snape nắm chặt rồi thả lỏng. "Đó là... được rồi, ta cho là vậy. Không mấy khi có được sự hiện diện của một ma cà rồng."

"Không phải đâu," Harry đáp trả.

"Phải không?" Snape mỉm cười. "Các giác quan của ta đã phóng đại đến mức có thể xác định - hoàn toàn bằng mùi hương của người đang gõ cửa phòng ta. Sức mạnh của ta đã tăng lên gấp mười lần, và ta uống máu. Nếu ta không phải là ma cà rồng, ta sẽ lo lắng về tình trạng sức khỏe tâm thần của mình."

"Ừ, thì... ma cà rồng có thể có đầy đủ các đặc điểm đó, còn ông thì..." Cậu không nói hết từ "chưa" ở cuối câu. "Nên là tôi có thể?" Harry lầm bầm.

"Potter," Snape thở dài và ra hiệu cho cậu. Harry ngập ngừng bước về phía ông. Snape đứng khoanh tay trước ngực, mặt không chút cảm xúc. Harry ngước nhìn từ bụng người đàn ông lên cổ, qua đôi môi đang mím chặt và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm. Snape khẽ nhếch mép và Harry thở nhẹ ra. Nụ cười nhếch mép cao lên, làn môi mỏng bên trên rụt lại, môi dưới co vào, và Harry có thể thấy...

"Dừng lại," Snape nói, đặt tay lên vai Harry và thô bạo quay đi. "Chỉ cần... dừng lại một chút."

Harry đứng như thể đông cứng, cảm thấy sức nặng của đôi tay Snape đè lên vai mình, và tự hỏi liệu sự run rẩy nhẹ mà cậu có thể cảm nhận được là từ người đàn ông đứng đằng sau hay phản ứng của cơ thể cậu. Chất liệu dày của áo choàng Snape vung vẩy va quệt vào lưng Harry, khiến đầu gối cậu hơi khuỵu xuống.

"Harry," Snape lẩm bẩm, giọng ông trầm và khàn bên tai Harry. "Ta -"

"Làm ơn đi, thưa ngài. Tôi muốn ông làm điều này," Harry thì thầm. Hai tay trên vai cậu siết chặt một cách đau đớn, rồi đột ngột buông lỏng. Khi đó cậu chắc chắn cảm thấy một cơn chấn động đã truyền qua từ tay Snape.

Bàn tay với những ngón tay dài của Snape rời khỏi vai cậu, và tiến vào tầm nhìn của Harry. Chúng nhẹ nhàng đưa tay của Harry ra khỏi áo sơ mi và đặt lên những nếp gấp đang mở. Harry hít một hơi thật sâu và đứng thẳng lưng. Cậu có thể cảm nhận được tiếng thở của Snape sau gáy mình.

Những ngón tay cẩn thận cởi những chiếc cúc còn lại cho đến khi chiếc áo sơ mi của Harry bị bung ra, để lộ phần thân trên của cậu. Hai tay di chuyển gần như miễn cưỡng, kéo cổ áo khỏi cổ họng, trượt ra khỏi vai.

"Mọi chuyện có ổn không?" Snape hỏi. Sau đó, Harry gật đầu, hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi không sao. Ông có thể tiếp tục đi."

Harry cảm thấy bàn tay trái của Snape đặt nhẹ lên hông mình, giữ cậu tại chỗ. Tay còn lại của Snape vuốt xuống bắp tay, kéo chiếc áo sơ mi ra.

"Cậu sẽ cho ta biết nếu điều này làm cậu đau. Ta chưa bao giờ làm điều này trước đây. Ta có thể dừng lại," Snape thì thầm, lời nói của ông làm sợi tóc quanh thái dương của Harry khuấy động. Harry gật đầu một lần nữa và run rẩy đặt tay lên bàn tay đang đặt trên hông mình. Cậu đan những ngón tay của họ vào nhau và cảm thấy Snape siết chặt lấy tay mình.

Snape tới sát gần, Harry nhắm mắt lại, để đầu mình ngả ra sau cho đến khi nó đập vào vai Snape. Cậu cảm thấy hơi thở ấm áp của Snape lướt qua làn da trần trụi ở cổ mình, cậu nghiêng đầu sang trái, để lộ da thịt nhiều hơn.

Cậu cảm thấy cơ thể Snape run lên, vì thế cậu siết chặt các ngón tay của họ vào nhau hơn. Một chút ẩm ướt nhột nhạt ở cổ và cậu nhận ra đó là lưỡi của Snape, chuẩn bị trước khi cắn. Harry thở hổn hển. Snape ấn lưỡi xuống mạnh hơn, từ từ lướt qua khu vực đó, lướt lưỡi qua chỗ nối cổ và vai, lặp lại động tác với sự chậm rãi của một con mèo đang tự làm sạch.

"Bây giờ. Làm ơn, ngay bây giờ," Harry lặng lẽ cầu xin, một tiếng thở gấp thoát ra khỏi miệng khi cậu cảm thấy một chiếc răng xuyên qua da mình. Nó cứa vào cổ cậu một cách dễ dàng như một con dao và một giây sau, chiếc răng nhọn kia đã đâm thủng cổ cậu. Harry cảm thấy cái miệng nóng hổi của Snape đang khép lại trên vết thương.

Trong một lúc, cậu như hóa đá, rồi Harry cảm thấy một lực hút nhẹ nhàng. Chân cậu run rẩy đến nỗi cậu gần như không thể đứng vững. Snape mím chặt miệng làm lực hút tăng lên.

"Aaaaaa!" Harry rên rỉ nhưng vẫn nắm lấy tay Snape trong tay mình, kéo nó về phía trước cho đến khi nó nằm trên đường cong ấm áp của bụng cậu. Snape phát ra một tiếng động nhẹ và tay phải của ông di chuyển khỏi bắp tay của Harry, lướt qua cánh tay và vuốt ve làn da căng cứng bao phủ xương đòn của Harry cho đến khi nó dừng lại ngay trên trái tim cậu.

Harry lại chìm vào trong vòng tay người đàn ông, miệng há ra khi những cảm giác choáng ngợp chạy dọc khắp cơ thể. Snape là một sức nóng vững chãi phía sau cậu, vừa nâng đỡ cậu vừa khiến cậu ngất ngây. Tiếng rên trong cổ họng của cậu lúc này không ngừng nổi. Môi và lưỡi của Snape hoạt động khi ông thèm khát nuốt xuống dòng máu đang chảy.

Harry chìm đắm trong lực mút của Snape, sức mạnh từ cái ôm của ông khi cậu đứng bất động trước cơn kích thích đang chảy trong huyết quản. Cậu kéo cánh tay Snape lại gần bụng mình, rùng mình khi những ngón tay mát lạnh lướt trên da thịt đang run rẩy của cậu.

Các ngón tay của bàn tay phải của Snape co quắp lại, ông đang dùng sức mút vào làn da non nớt theo cách chắc chắn để lại dấu vết - lòng bàn tay của ông như một luồng hơi nóng thiêu đốt trái tim Harry. Harry quằn quại, không muốn thoát ra, như muốn đốt sạch năng lượng dư thừa đang lấp đầy trong cơ thể. Snape thở gấp khi Harry cọ xát vào người ông, rồi nhanh chóng di chuyển ra xa.

"Gì -?" Harry nói một cách uể oải, mắt mở trừng trừng. Cổ của cậu cảm thấy lạnh lẽo khi Snape đã bỏ miệng ra - nó lạnh và nhớp nháp. Cậu lờ mờ nhận ra rằng máu đang chảy từ cổ xuống vai mình.

Snape rên rỉ và nắm lấy vai Harry. Ông mở miệng, liếm hết giọt máu đang chảy trên nguồn vết thương. Thở hổn hển, ông kẹp miệng mình vào cổ Harry, mút vài cái cuối cùng.

Harry cảm thấy miệng Snape bắt đầu mềm ra, lực hút bắt đầu giảm bớt khi cơn khát của Snape cuối cùng cũng được dập tắt. Cuối cùng, cái miệng ngừng cử động. Đôi môi mỏng của Snape đặt lên cổ họng Harry, tĩnh lặng và hơi ẩm ướt.

"Thưa ngài?" Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Harry. Cậu hít thở sâu, tràn đầy không khí vào phổi.

Môi Snape hé mở và chiếc lưỡi mềm mại, ướt át của ông di chuyển từ từ trên da Harry - tác dụng làm mát và chữa lành của nước bọt hoạt động nhanh chóng để hàn gắn phần thịt bị đâm thủng.

Dần dần nó cũng dừng lại, và hai người đàn ông bất động trong vòng tay của nhau. Snape tựa trán vào sau đầu Harry và thả lỏng cánh tay. Rùng mình vì mất đi hơi ấm đột ngột, Harry có thể cảm nhận được hơi thở chậm rãi của Snape.

"Có ổn không?" cậu nghe Snape ngập ngừng hỏi. Harry không cảm thấy mình có thể sớm di chuyển bất cứ lúc nào, nhưng vẫn nở một nụ cười yếu ớt.

"Vâng, thưa ngài," cậu nói. "Tôi ổn."

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro