Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 32

"Ồ. Cậu đã đến."

"Tại sao lại không chứ?" Harry bối rối hỏi.

Snape khẽ lắc đầu và kéo tấm áo choàng. "Ta rất tiếc khi phải thay đổi kế hoạch của chúng ta sớm như vậy, nhưng ta có một chuyện khác cần làm. Ta e rằng chúng ta sẽ không thể có bài học tối nay."

"Cái gì? Ý tôi là, ừm, có gì đó không ổn sao?" Harry lắp bắp.

Snape cau mày nhìn cậu. "Không, không có gì sai cả. Ta chỉ đơn giản là có sắp xếp khác cho buổi tối. Thật là thiếu sót khi ta đã không thông báo cho cậu sớm hơn, nhưng chắc chắn cậu cũng có những việc khác - thôi nào, Potter! Có chuyện gì vậy? "

"Khuôn mặt nào?" Harry nóng nảy nói.

"Khuôn mặt đó," Snape chế nhạo. "Trông giống như ai đó vừa lấy viên kẹo sô cô la ếch cuối cùng của cậu."

"Tôi thề, nếu ông không phải là giáo sư của tôi -"

"Nhưng ta chính là vậy," câu trả lời rất nhanh chóng.

"Ừm," Harry nói một cách tự giác. Cậu lại nhìn chằm chằm vào chân Snape. "Tôi không đến đây để tranh luận, ông biết đấy."

Cậu nghe thấy tiếng Snape thở dài phía trên đầu. "Ừ, ta biết. Tuy nhiên, thật đáng tiếc."

Đôi mắt của Harry nhướng lên, cậu nhìn chằm chằm vào Snape với sự kiềm nén cơn tức giận. Mí mắt của Snape cụp xuống. Ông gần như sắp khiến Harry phải lùi lại, vì vậy cậu tranh thủ nói trước.

"Nếu tôi cản trở việc của ông, tôi không ngại rời đi," Harry nói nhẹ nhàng.

"Không, cậu không cản trở. Chỉ là... Ta không có hy vọng lớn vào việc thành công tối nay, và không muốn lấy hy vọng của bất kỳ ai. Cũng không muốn có ai khác chứng kiến ​​những thất bại của ta," ông ấy nói thêm với vẻ mặt nhăn nhó. "Những hy vọng của riêng ta đã quen với việc bị từ chối. Ta đã có nhiều năm luyện tập cho sự thất vọng rồi."

"Ông đã tìm thấy thứ gì đó à?" Harry háo hức nói.

Snape ánh mắt sáng lên. "Có lẽ. Vào trong đi."

Harry sốt ruột đi theo Snape đến cái bàn bừa bộn của ông.

"Đọc," Snape nói. Ông đưa cho Harry một mảnh giấy da đã nhàu nát. Mặc dù nó đã bị nhàu nát và có một chút vết bẩn ở các cạnh, nhưng các từ vẫn rõ ràng và dễ đọc như ngày chúng được viết.

"Nhưng đó chỉ là bài thơ," Harry hoang mang nói.

"Đúng," Snape đồng ý, "nhưng hãy nhìn vào dòng cuối cùng."

"Con tàu sẽ chìm hoặc bị đập vỡ," Harry đọc lại. "Tôi không hiểu. Điều đó khác với những gì chúng ta nghĩ trước đây như thế nào? "

"Không khác gì," Snape lẩm bẩm, lấy tờ giấy da từ tay Harry và đập nó xuống bàn. "Bài thơ giống hệt nhau, chỉ là cách hiểu của ta về nó đã thay đổi. Con tàu cần được đổ tràn - cần đổ bao nhiêu? Liệu nó có đủ để ngăn chặn lời nguyền, hay nó cần phải xảy ra thường xuyên?"

"Nếu ông không cần phải thay tất cả máu của mình," Harry nói với nhận thức ngày càng tăng, "ông sẽ không phải chết."

"Không," Snape nhếch mép. "Ta không."

"Điều đó thật tuyệt vời!" Harry hét lên. "Chúng ta cần phải làm gì?"

Đôi mắt của Snape mở to trong giây lát trước sự nhiệt tình của Harry. Harry mỉm cười với ông trong sự phấn khích.

"Chúng ta không cần phải làm gì cả. Ta cần phải thay máu của mình. Và ta sẽ thực hiện chuyện này, và không có sự xuất hiện của cậu." Snape nói.

"Không có khả năng," Harry mỉm cười, "Tôi sẽ không bỏ lỡ điều này đâu."

Snape nhếch môi. "Háo hức muốn xem máu của ta có đỏ như máu của cậu phải không, Potter?"

Lông mày của Harry nhướng lên. "Tôi cũng rất vui khi có bằng chứng rằng ông là con người." cậu nói thêm một cách táo tợn.

Snape lắc đầu. "Hãy để ta nghĩ rằng ta có thể thuyết phục cậu quay lại và giả vờ như chúng ta chưa bao giờ có cuộc trò chuyện này?"

Harry mỉm cười.

Snape thở dài. "Chà. Nếu không phải là cậu, chắc chắn cụ Dumbledore cũng sẽ nhúng mũi vào."

*

"Ông có thoải mái không, thưa ông? Tôi có thể giúp được gì cho ông không?" Harry hỏi.

"Cậu có thể ngồi xuống và ngừng quấy rầy!" Snape cáu kỉnh. Ông ngồi xuống ghế một cách thoải mái hơn. "Ngồi và im lặng."

Trước sự nghi ngờ của Snape, Harry không di chuyển đến phòng khách, mà ngồi trên mép bàn của Snape. Snape thở dài và kéo chiếc vạc nhỏ lại gần người mình. Cánh tay trái của ông ngửa ra trên bàn làm việc, con dao trước đây họ dùng để cắt Harry đã được khử trùng và sáng rực lên trong ánh sáng mờ ảo. Harry đã hỏi liệu Snape có thể tự cắn vào cánh tay của mình thay vì dùng dao hay không, Snape đáp lại bằng việc ném cho cậu một ánh mắt kỳ lạ đến nỗi Harry đỏ mặt.

Snape nghiêm túc nhìn Harry. "Cậu không được chạm vào bất cứ thứ gì. Nếu ta nói bất cứ thứ gì, thì có nghĩa là bất cứ thứ gì. Không phải con dao, không phải cái vạc, không phải bản thân ta. Đặc biệt không phải máu. Mặc dù bây giờ ta không lấy máu của cậu, chúng ta cũng không biết lời nguyền còn sót lại trong máu sẽ mất bao lâu để có sự đáp trả. Nếu cậu bị biến đổi bởi sự ngu ngốc của cậu hoặc sự thiếu chú ý của ta, ta sẽ vui lòng nộp mình cho Chúa tể Hắc ám và tự sát trước khi Albus ra tay với ta. Rõ chưa, Potter?"

Harry nghiêm túc gật đầu. "Vâng thưa ngài. Tôi sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì, cho dù có chuyện gì xảy ra. Nếu có gì đó không ổn, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức và gặp Hiệu trưởng."

Snape nghi ngờ nhìn Harry. "Bằng cách nào đó, ta không nghĩ rằng bản lĩnh Gryffindor của cậu sẽ cho phép cậu làm điều đó một cách dễ dàng."

"Tôi không muốn, thưa ông, nhưng tôi hứa. Tôi sẽ không đóng vai anh hùng. "

Snape thở dài. "Giá như ta có thể viết điều đó bằng văn bản."

Harry khẽ cười và nhích người ra xa. "Được rồi, thưa ngài. Hãy bắt đầu khi ông sẵn sàng."

Snape gật đầu và nhấc tay phải lên để cởi những chiếc cúc nhỏ ở cổ tay áo. Ông dừng lại, và lén nhìn Harry theo cách hơi e ngại.

Harry ngừng giao tiếp bằng mắt, nhìn vào phần bị che trên cẳng tay trái của Snape và ngước mắt trở lại Snape, khẽ mỉm cười.

Hết chương 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro