Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 33

Snape gật đầu một lần nữa, sự căng thẳng trong dạ dày của ông nhẹ đi. Ông từ từ xắn tay áo lên, làn da nhợt nhạt ở bên trong cổ tay nhường chỗ cho vết đen của Dấu ấn Tử thần Thực tử. Ông xắn tay áo lên cao hơn khuỷu tay. Cả hai người đều nhìn chằm chằm vào cánh tay của Snape.

"Ừm," Snape nói.

"Ông có cần dao không?" Harry quan tâm hỏi. Snape gật đầu để Harry cẩn thận đưa con dao cho ông, đảm bảo rằng các ngón tay của ông không ở gần lưỡi dao. Snape cầm nó trong tay phải và nâng cánh tay trái lên. Harry đẩy cái vạc lên và Snape đặt cánh tay lên nó, khuỷu tay nằm ở giữa.

"Tốt rồi," Snape nói, và không do dự, cắt vào tĩnh mạch lớn nhất có thể nhìn thấy ở đường cong của khuỷu tay. Máu của ông bắt đầu chảy ngay lập tức, chảy ra dày đặc trên cánh tay và vào cái vạc đang chờ đợi. Ông và Harry chăm chú nhìn nó.

"Nó có đau không?" Harry thì thầm.

"Không," Snape thì thầm đáp lại, và tự hỏi tại sao họ lại im lặng như vậy. Vài phút trôi qua trong im lặng, tốc độ chảy của máu không hề chậm lại, mặc dù hơi thở của Snape bắt đầu gấp gáp.

Khi tất cả bằng chứng về dòng máu bị nguyền rủa của mình đã được loại bỏ, ông ngồi trở lại ghế và nhắm mắt lại.

"Trông ông không ổn."

Snape lờ mờ mở mắt ra. Harry đang ngồi trên mép ghế, cơ thể cứng đờ khi nhìn Snape với vẻ quan tâm.

"Một lần nữa, cậu Potter," Snape mệt mỏi kéo dài âm điệu, "Ta rất ngạc nhiên về khả năng quan sát phi thường của cậu."

Harry mỉm cười, sự lo lắng dường như chảy ra khỏi cơ thể cậu một cách dễ dàng. "Ồ, cách nói của ông đã quay về dáng vẻ quyến rũ thường ngày, vì vậy chắc ông cũng không cảm thấy quá tệ. Nhưng nhìn ông vẫn nhợt nhạt, xanh xao hơn bình thường."

Snape khó nhọc ngồi dậy và cố gắng kìm chế tiếng càu nhàu. Mặc dù ông đang cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng ông thực sự cảm thấy không tốt lắm. Điều đó rõ đến mức cậu bé đã nhận ra.

"Vậy ông có nghĩ là chuyện này có tác dụng không?" Harry lo lắng hỏi.

Snape gục đầu xuống và nhắm mắt lại. Ông thả lỏng tâm trí, để ý thức của mình mở rộng cho đến khi ông có thể cảm thấy nó chạm đến giới hạn của căn phòng. Ông có thể nghe thấy hơi thở hơi run rẩy của Harry, có thể ngửi thấy mùi mồ hôi đặc biệt nhẹ nhàng của Harry, có thể ngửi thấy mồ hôi xạ hương của chính mình. Với một lực đẩy nhỏ của sự tập trung, ông tập trung vào hàm răng của mình, và cảm thấy răng nanh của mình dài ra và sắc nhọn. Ông dùng lưỡi chạm nhẹ vào đầu nhọn một cái rồi mở mắt ra. "Không, ta nghĩ rằng nó đã thất bại."

Harry nhăn mặt. "Tôi thực sự lấy làm tiếc," cậu nhẹ nhàng nói.

Snape đáp lại. "Không sao. Đó chỉ là một ý tưởng, và không phải là một ý tưởng tốt. Ta vẫn chưa nắm được mấu chốt."

Harry đứng dậy và đến đứng bên cạnh ông. Cậu đặt tay nhẹ nhàng lên vai Snape. "Chúng ta sẽ không bỏ cuộc."

Đôi mắt Harry ánh lên vẻ quyết tâm. Snape choáng ngợp với niềm tin tưởng mà ông nhìn thấy đang tỏa sáng ở đó, kiên định như sắt thép. Đôi khi ông đã quên mất rằng Potter thực sự mạnh mẽ như thế nào. Quá nhiều năng lượng, và rất ít trong số đó được khai thác.

"Vậy," Harry nói, nhấc tay khỏi vai Snape, "Tôi nghĩ ông cần thứ gì đó để lấy lại sức."

Môi Snape khẽ nhếch khi bụng ông sôi lên. "Ta e rằng ta không thực sự cảm thấy thích bất cứ điều gì, nhưng cậu có thể tự giúp mình thêm trà."

"Ý tôi không phải vậy," Harry trả lời, đưa tay kéo chiếc cà vạt của trường.

"Cậu định làm gì đấy?" Snape ngơ ngác hỏi.

"Tôi còn có thể làm gì?" Harry mỉm cười. "Ông cần phải nạp năng lượng. Thật may mắn cho ông, bữa trưa của ông ở ngay đây."

"Potter, cậu không cần phải-"

"Không, không phải đâu," Harry nói dứt khoát. "Nó không cần thiết, và hôm nay không phải là thứ Bảy nhưng chúng ta vẫn sẽ làm điều đó, được không? Tôi có thể nói rằng ông đang cảm thấy mệt mỏi, và tôi biết điều này sẽ khiến ông cảm thấy tốt hơn. Vì vậy, chỉ cần làm thôi và đừng suy nghĩ nhiều, được không? "

Đôi tay của Harry bắt đầu hoạt động trở lại, những ngón tay nhanh nhẹn của cậu nới lỏng chiếc cà vạt và kéo nó ra khỏi cổ áo. Cậu thả nó xuống sàn một cách hờ hững. "Và tôi cảm thấy khó chịu khi ông cứ gọi tôi là Potter."

"Vậy thì Harry," Snape nói. "Harry, ta không nghĩ mình còn đủ nghị lực để đứng lên vào lúc này. Nếu cậu cho ta chút thời gian -"

"Không. Không chần chừ nữa, Severus. Có ổn không nếu tôi gọi ông như vậy, chỉ khi chúng ta ở một mình?"

Snape không thể nghĩ ra lý do để phản đối. Ông chậm rãi gật đầu và Harry thở phào một cái. "Được rồi, ông cần phải di chuyển."

Trước khi Snape có thể phản đối rằng ông đã nói với Harry rằng ông không có năng lượng cần thiết để làm bất cứ điều gì, Harry đã đẩy ông tựa vào lưng ghế, rồi gợi ý Snape nên dịch người một chút cho đến khi ông có thể ngồi song song với bàn của mình. Snape khoanh tay trước ngực. "Cậu nghĩ cậu đang làm gì -?"

Bỏ qua mọi phép tắc, Harry leo lên ngồi trên đùi Snape, dễ dàng để chân vòng qua hai bên người ông với tư thế đối mặt. "Đây," Harry vừa nói vừa thở gấp gáp. "Như thế này sẽ ổn, phải không?"

Đôi mắt của Snape ánh lên vẻ giận dữ. "Cậu Potter, điều này chắc chắn sẽ không hiệu quả. Vui lòng bỏ người cậu ra khỏi lòng ta."

"Tôi thực sự chưa ở trong lòng ông, chỉ là trên đầu gối của ông thôi," Harry mỉm cười, vuốt những lọn tóc trước trán.

"Cậu biết chính xác ý ta là gì," Snape gầm gừ. "Đừng cố chấp nữa. Điều này hoàn toàn không phù hợp theo cách -"

"Ông vẫn còn răng nanh mà?" Harry hỏi, lờ đi sự thất vọng rõ ràng của Snape.

"Harry," Snape nói bằng giọng âm trầm, môi cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn thể hiện khá rõ khi ông đưa ra lời khuyên "nếu cậu không -, cậu đang làm gì vậy?"

Harry lại mỉm cười. "Ông cũng nhìn rõ rồi đấy. Tôi đang cởi áo sơ mi của mình."

"Nhưng -" Và một lần nữa Snape lại sững sờ khi chứng kiến ​​những ngón tay nhẹ nhàng của Harry cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo sơ mi. Những ngón tay lướt xuống thân thể cậu cho đến khi lớp vải trắng bị kéo ra và bộ ngực trần của Harry ở trước khuôn mặt kinh ngạc của Snape.

"Đây," Harry nói, kéo cổ áo sơ mi ra cho đến khi phần vải kéo sát xuống dưới vai. Cậu hơi cúi người về phía trước và nghiêng đầu, để lộ làn da mịn màng nơi cổ.

Snape nhận thức rõ nhất về nhịp tim của mình, và tự hỏi liệu Harry có nghe thấy nhịp độ điên cuồng của nó hay không. "Ta không thể -"

"Có, ông có thể," Harry xoa dịu. "Ông cần cái này. Đâu phải chúng ta chưa từng làm chuyện này trước đây?"

Và một lần nữa, Snape không thể nghĩ ra lý do gì để từ chối cậu bé.

Hết chương 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro