Chương 34 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 34

Snape từ từ nhấc tay lên, lướt một ngón tay thon dài dọc theo đường viền xương hàm của Harry, xuống phần cổ mềm mại cho đến khi chạm vào chỗ hõm ở cổ tiếp giáp với vai. Ông có thể nhìn thấy lồng ngực của Harry chuyển động với những nhịp thở gấp gáp, có thể nhìn thấy vệt nước bọt ướt át mà cậu bé đã để lại trên môi dưới khi liếm nó. Snape thấy đôi mắt của Harry tối sầm lại, và đôi tay run rẩy tố cáo sự lo lắng của cậu.

Snape nghiêng đầu sang một bên và kề sát mặt vào vai Harry. Ông hít một hơi thật sâu, thích nghi với mùi hương của Harry. Ông có thể cảm nhận được nhịp đập nhanh, đều đặn của tĩnh mạch nằm sát bề mặt, đưa máu của Harry đến môi ông chỉ trong vòng một milimet.

Ông chậm rãi liếm lên điểm mạch.

Harry rùng mình, cậu đặt tay lên vai Snape để ổn định bản thân.

Snape cẩn thận đặt tay lên hông Harry và liếm lần nữa, ấn lưỡi vào làn da, để hương vị cuộn lại trong miệng.

Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ miệng Harry, và Snape nhận thức được điều đó một cách mạnh mẽ, cũng như việc ông nhận thức được vô số những điều khác đang xảy ra vào cùng một thời điểm. Giác quan phóng đại đã làm ông có thể cảm thấy nước bọt đọng lại ở khóe miệng khi cơ thể ông đoán trước được vị ngọt mà nó sắp được nếm, có thể cảm thấy môi ông đang kéo ra, nhe nanh ra trước không khí lạnh lẽo trong căn hầm tối, có thể cảm nhận được sự gia tăng nhiệt độ cơ thể của cả hai.

Ông cắn xuống.

Khi Snape cắn vào tĩnh mạch của Harry, ông run rẩy thở ra với niềm vui sướng. Máu trào vào trong miệng dường như kích hoạt một luồng năng lượng bên trong ông. Ông cảm thấy các cơ của mình bắt đầu thả lỏng, các tế bào bắt đầu giãn nở. Đôi mắt ông đảo ngược trong đầu vì sung sướng khi ông hút máu ngấu nghiến.

Cậu vặn vẹo trở mình, kéo răng Snape ra khỏi cổ mình. Cậu không để ý gì đến cơn đau xé toạc đột ngột nơi cổ họng, cũng mặc kệ Snape đang mở mắt kinh ngạc, trong sự sung sướng bùng nổ, cậu áp chặt môi mình vào khuôn miệng đang mở của Snape.

Với sự khẩn trương rất bản năng, lưỡi của Harry tự chui vào miệng Snape, lướt qua răng nanh và di chuyển không ngừng. Cậu có thể tự mình nếm Snape, có thể nếm máu của chính mình, và hương vị của nó khiến cậu rên rỉ. Snape không đáp lại, miệng ông chùng xuống khiến Harry gầm gừ bực bội, càng ngày càng tiến sâu hơn. Đôi môi cậu chậm rãi di chuyển trên đôi môi mỏng của Snape, liếm và mút trong yên lặng đến tuyệt vọng. Cậu cảm nhận được sự thở ra đột ngột của Snape và cuối cùng, nụ hôn đã được đáp lại. Harry gần như muốn khóc khi môi Snape di chuyển thô bạo thông qua những nụ hôn dài ướt át xen kẽ với những cú cắn nhẹ nhàng.

Harry ngọ nguậy hông, cảm thấy sự cương cứng của Snape dưới mông mình, và rầm một cái, cậu sững sờ khi thấy mình đột nhiên nằm bẹp trên sàn, lưng đau nhức khi tiếp đất trên những viên đá lạnh lẽo.

"Ông làm gì đấy?" Harry hét lên, đưa tay bịt vào cổ đang chảy máu. Snape ngồi đơ trên ghế, lồng ngực phập phồng. Thở dài một tiếng, Harry lúng túng đứng dậy, nhấc tay ra khỏi cổ họng. Cậu nhăn mặt khi nhìn thấy lòng bàn tay dính đầy máu. Cậu cởi áo sơ mi ra, vò thành quả bóng rồi đè lên vết thương. "Chuyện quái gì vậy?"

Snape bật ra một tiếng cười nhẹ. Chuyện gì ư? Cậu bé ngốc nghếch đứng trước mặt ông, một mảng lớn ướt sũng loang lổ phía trước quần, áo sơ mi đi học của cậu ta bị cuộn lại đang bịt lên vết thương đầy máu - và cậu ta hỏi có chuyện gì sao?

Snape rụt môi lại, cảm nhận những chiếc răng nanh bằng những ngón tay run rẩy và với một chút cố gắng, chúng thu lại kích thước bình thường. Ông run rẩy đứng dậy. "Cậu nên đi đi."

"Gì cơ?"

Và cùng một lúc, tất cả sự tức giận, thất vọng và ranh giới mà Snape đã kìm nén mấy tháng qua trào ra khỏi trái tim ông, thoát khỏi vòng vây chặt chẽ của chúng và tuôn ra từ cái miệng cay nghiệt của ông. "Cậu còn dám hỏi ta sao, nhóc con. Vậy để ta nói lại, cậu phải đi ngay! Ngay lập tức, hoặc vì Merlin, ta sẽ làm điều gì đó mà cậu sẽ phải hối tiếc."

"Đừng gọi tôi là nhóc con! Dượng của tôi gọi tôi như vậy và tôi rất ghét điều đó. Tôi không phải là con trai của ông," Harry nói, giọng nói đầy giận dữ. "Chuyện gì vậy? Tại sao ông lại đẩy tôi ngã xuống sàn?"

"Cậu thực sự là người đồng tính sao, Potter? Hay cơ thể của ta chỉ đơn giản là một vật thuận tiện mà cậu muốn thử nghiệm?" Snape nói, cười khẩy.

Harry cau có. Những khoảnh khắc như thế này, khi Snape đang tức giận nhất, cay nghiệt nhất, luôn khiến Harry tự hỏi liệu ông ấy có thay đổi gì không. "Ông - ông..."

Snape quay về phía cậu, nhưng Harry vẫn giữ nguyên vị trí. Chiếc áo sơ mi rơi đã rơi xuống đất từ lúc nào. Mặc dù máu từ cổ Harry cuối cùng đã ngừng chảy, nhưng nhìn cậu vẫn giống như vừa bị thú hoang tấn công. Harry đứng thẳng dậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn rằng, đó hoàn toàn không phải lỗi của cậu.

"Ta sẽ không phải là một công cụ cho thử nghiệm của cậu. Cậu đã vượt qua ranh giới tối nay, dù cho cậu có là Cậu bé vàng của Dumbledore cũng sẽ không tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào trong trường hợp này."

"Tôi đã vượt qua ranh giới ư!" Harry hét lên một cách phẫn nộ. "Còn ông thì không đấy!"

Snape tát thẳng vào mặt cậu trước khi Harry kịp nhìn thấy ông chuyển động. Một hoặc hai giây trôi qua - một khoảnh khắc ngắn ngủi khi mọi thứ mà Harry nghĩ rằng cậu biết đều sụp đổ thành một đống nát vụn, tự xáo trộn rồi lại tự tái tạo thành một thứ hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của cậu. Cậu đưa tay lên mặt, sờ da thịt nóng ran và tự hỏi liệu dấu bàn tay có sưng đỏ lên không. Cái tát không đau; cậu đã bị Ron đánh nhiều hơn trong những trò đùa, nhưng chính nhận ​​thức về những gì vừa mới xảy ra với cậu, và ai đã làm điều đó, đã làm cho trái tim của cậu muốn sụp đổ.

"Nhắc lại lần thứ hai, cậu cút ngay đi," Snape gầm gừ với chất giọng âm trầm và nguy hiểm bên tai Harry, "nếu không ta sẽ không bao giờ còn liên quan đến cậu trong suốt phần đời còn lại." Snape lùi lại, đôi mắt cứng rắn như nhìn xuyên thấu cậu khi trút toàn bộ gánh nặng bằng việc đuổi Harry đi.

"Đôi khi tôi thực sự căm ghét ông, ông biết điều đó chứ?" Harry nói, miệng nhếch lên vì tức giận.

"Ta cũng vậy, Potter. Ta cũng vậy."

*

Mãi cho đến khi nhiều giờ đã trôi qua, Snape mới nhớ ra rằng mình đã không chữa lành vết thương cho cậu bé trước khi đuổi cậu bé đi.

Hết chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro