Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 59

Snape kéo Harry lại gần, nên cậu rón rén ngồi xuống giường bên cạnh ông. Harry cố toe toét cười, nhưng nụ cười của cậu vụt tắt. Cậu hít một hơi rùng mình. "Suýt nữa thì."

"Harry –"

"Đừng."

Cậu cố mỉm cười lần nữa và môi dưới run run. Tầm nhìn của cậu bắt đầu mờ đi và cậu tức giận lau mắt. Ngón tay cái của Snape mân mê vết sẹo mờ trên bàn tay phải của cậu.

Harry nhìn lên. "Em...em nghĩ rằng em..." Giọng cậu đứt quãng. "Chết tiệt, Severus!"

"Suỵt," Snape dỗ dành, kéo cậu xuống cho đến khi đầu Harry tựa vào ngực ông. Harry nhắm mắt lại khi những ngón tay dịu dàng luồn qua tóc và vuốt ve gáy cậu. "Ta biết. Em không cần phải nói bất cứ điều gì."

"Severus," Harry nài nỉ.

"Nghe ta này." Giọng của Snape chắc chắn và mạnh mẽ. Cứ như thể ông không hề đau đớn chút nào. "Ta muốn em biết rằng ta rất tự hào và rất biết ơn về tất cả những gì em đã làm cho ta. Không ai khác trong đời ta đã từng cố gắng nhiều như vậy, hoặc cho đi nhiều như vậy. Và ta muốn em biết rằng... thật đau lòng khi biết rằng ta sẽ không biết em sẽ trở thành người như thế nào, nhưng ta tin chắc rằng bất cứ điều gì em đặt ra, em sẽ làm một cách xuất sắc."

Harry cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu mình. Cái miệng nán lại và Snape thì thầm vào tóc cậu, "Ta rất tiếc khi phải rời xa em."

Lần này Harry không thể kìm mình lại được nữa. Cảm xúc tức giận nguyên sơ bùng phát trong cậu và cậu khóc một cách cay đắng. Mỗi cái chết mà cậu từng trải qua đều khác nhau, mỗi cái là một kiểu tra tấn mới mà cậu phải chịu đựng. Cái chết của cha mẹ cậu là một sự trống rỗng nhức nhối mà cậu đã cảm thấy suốt đời. Cái chết của Sirius đến quá đột ngột khiến cậu phải mất hàng tháng trời mới hiểu được. Với Cedric, Harry đã cảm thấy tội lỗi vì không có khả năng thay đổi hoàn cảnh. Thực tế hiện tại về cái chết của Severus là tất cả những điều đó và còn hơn thế nữa. Tuyệt vọng vì thiếu giải pháp. Nỗi buồn khi mất đi một người mà cậu biết là cậu yêu, và yêu một cách tuyệt vọng. Tức giận với tình hình. Tức giận tên ma cà rồng đã bắt đầu chuyện này. Tức giận với thế giới.

Những cánh tay mạnh mẽ siết chặt quanh cậu và Harry ngẩng đầu lên. Tầm nhìn của cậu bị mờ đi và cậu nghĩ rằng mắt của Snape không hoàn toàn khô. Họ hôn nhau. Nó ẩm ướt và thèm khát và hoàn toàn, hoàn toàn vô ích.

Harry túm lấy tóc Snape và kéo trán họ lại gần nhau. "Xin đừng bỏ rơi em."

"Harry, ta không muốn. Nhưng không có cách nào – "

"Đừng đi. Em không thể làm điều này nếu không có ông."

"Potter," Snape nhẹ nhàng nói. Những bàn tay mát lạnh bao lấy khuôn mặt Harry khi cậu được kéo lên. "Em sẽ làm điều này mà không có ta. Em có nhiều bạn bè, nhiều người giúp đỡ em những việc cần làm. Chúa ơi, em sẽ giết hắn ta. Em sẽ làm điều đó cho ta."

"Và sau khi em đã làm điều đó? Em phải làm gì sau đó? Sẽ không còn gì cho em sau đó nữa."

"Sau đó," Snape trầm ngâm. "Sau đó là một câu chuyện khác. Sau đó là một thời gian dài. Em vẫn chưa sẵn sàng, và hắn ta cũng vậy. Vấn đề này sẽ không được giải quyết dễ dàng. Em vẫn còn nhiều năm phía trước."

"Em sẽ làm gì nếu không có ông?" Harry hỏi.

"Thổi tung mọi thứ lên," Snape nói, nhướng mày. "Đặt mình vào những tình huống không thể xảy ra và tìm những cách bất khả thi để thoát ra khỏi chúng. Gây ảnh hưởng xấu đến Weasley và Granger. Cười một chút. Sống thật nhiều."

Harry ngồi dậy và dụi ống tay áo vào khuôn mặt ướt đẫm. "Ông biết không," cậu nói với vẻ kết tội, "Em yêu ông."

Snape mỉm cười, giống như cách ông ấy cười trong môn Độc dược khi Neville mắc một sai lầm to hơn bình thường. "Ta biết."

"Em cho rằng hỏi ông có yêu em không thì hơi quá nhỉ?"

"Cũng không cần hỏi nhiều."

Harry càu nhàu. "Vậy? Ông có không?"

Snape chế giễu, nhưng đôi mắt ông dịu lại. "Em biết mà, đồ ngốc."

Harry càu nhàu lần nữa. "Ông không thể khen ai đó mà không xúc phạm họ. Em chỉ muốn nghe những từ này một lần trong đời thôi."

Snape khịt mũi và cựa mình trên giường. "Harry, thời gian của ta gần hết rồi. Theo nhiều mặt," ông nói, miệng nhếch lên.

"Ông nhận ra mình đang bị bệnh trong đầu, phải không?"

"Hôn ta đi."

Vì vậy, Harry đã làm theo, và cậu bắt đầu nhanh chóng và nhẹ nhàng nhưng sau đó họ nhận ra thực tế của tình huống - rằng đây sẽ là lần cuối cùng họ hôn nhau - và nó trở nên sâu hơn, chậm hơn, ngọt ngào hơn.

Harry từ chối là người kết thúc và cậu thút thít khi Snape nhẹ nhàng kéo ra. "Đi đi Harry. Đi ngay."

"Severus."

"Ta biết." Đôi môi lướt qua mí mắt và mũi cậu. "Ta biết."

"Cảm ơn ông," Harry thì thầm.

Snape hôn cậu một lần nữa, rồi đẩy cậu ra. "Nói với Hiệu trưởng là ta muốn gặp ông ấy."

Harry xuống giường, nhìn lại tay Snape lần cuối, tóc của Snape. Khuôn mặt của Severus.

"Ông luôn là một tên khốn hống hách," Harry cố nói đùa.

"Ta cũng yêu em," Snape khàn giọng nói. "Bây giờ ra đi. Ta không bao giờ muốn gặp lại em nữa."

Cổ họng Harry thắt lại và cậu gật đầu thật nhanh, cụp mắt xuống sàn. Khi cậu mở rèm cửa để gọi Hiệu trưởng, cậu nghe thấy tiếng thì thào của cụ Dumbledore khi một cây đũa phép ấn vào thái dương cậu.

Harry nhắm mắt lại và quay đầu lại. Cường độ của ánh sáng chiếu làm lốm đốm tầm nhìn của cậu. Nhìn từ dưới hàng lông mi, cậu chỉ có thể thấy cái bóng mờ mơ hồ của hai người đang canh giữ hai bên cậu.

"Các Thần Sáng," tâm trí cậu nhớ lại.

Cậu mở mắt ra và vùng vẫy chống lại những sợi dây trói chặt cậu vào chỗ ngồi.

Tòa án Tối cao.

Harry biết mình đang nằm mơ.

"Máu Bùn," cậu khạc nhổ. "Thứ Máu Bùn - bẩn thỉu - nhỏ bé - nhơ nhuốc."

Khi đám đông cổ vũ, Draco quay lại và cúi chào cụ Dumbledore, Hiệu trưởng cũng cúi đầu đáp lại. Draco nhếch mép cười với Harry và ngồi xuống.

Harry đấu tranh chống lại dây trói. "Mình phải ra khỏi đây," cậu nói sau hàm răng nghiến chặt.

Một bàn tay to lớn không tưởng đập xuống vai cậu. Hagrid nói: "Con sẽ ổn thôi, Harry."

Một làn gió thoảng qua tai cậu. Cậu quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu ấm áp của Remus Lupin. "Nghe này," người sói thở ra.

"Giáo sư McGonagall, nếu cô muốn?" Hiệu trưởng hỏi.

McGonagall từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào ánh sáng chói lòa chiếu vào mình. Bà cẩn thận mở một cuộn giấy và nhìn qua cặp kính của mình. "Một sự thay đổi," bà nói nghiêm khắc, "cũng tốt như một kỳ nghỉ."

"Hoàn toàn đúng, Minerva, hoàn toàn đúng. Bây giờ, nếu không còn gì khác - ?"

"Nếu tôi có thể, thưa Hiệu trưởng."

Harry há hốc miệng khi nghe giọng nói đó. Tiếng bước chân vang lên rõ ràng khi Severus Snape sải bước vào phòng. Ông đứng bên cạnh Harry và chế nhạo cậu. Đôi mắt của Harry lướt qua ông một cách thèm thuồng. Khuôn mặt của bậc thầy Độc dược khắc khổ, cơ thể ông cứng đờ ngay cả khi chiếc áo choàng của ông được xếp nếp một cách tinh tế quanh ông. Ông nhợt nhạt, nhưng mắt và răng đã trở lại như bình thường.

"Cậu Potter đã vô trách nhiệm trong nhiệm vụ của mình. Tôi đã luôn nói rằng chiều chuộng cái tôi của cậu ấy sẽ là một sai lầm. Trong trường hợp này – " ông lại cười khẩy.

Hết chương 59

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro