Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 61

Trong vòng một giờ, họ đã sẵn sàng để bắt đầu. Harry đã cho phép Pomfrey đặt Snape nằm ngửa, hai cái ống vô trùng được gắn chắc chắn, một cái vào động mạch cảnh và một cái ở tĩnh mạch cổ. Harry nắm tay Snape, cố gắng không cản đường bà phù thủy đang làm việc nhưng không chịu di chuyển quá xa.

Ron chậm rãi bước đến bên cạnh cậu, nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Snape. "Cậu biết đấy, nếu điều này không hiệu quả, ông ấy sẽ thực sự tức giận với cậu."

"Mình biết," Harry khẽ khịt mũi.

"Thực sự tức giận, như trong kiểu tức giận 'bẻ cái cổ gầy gò của cậu' ấy. Đó là nếu ông ấy sống đủ lâu để phát hiện ra chuyện này."

"Cậu không giúp được gì đâu, Ron."

"Xin lỗi."

Cụ Dumbledore tham gia cùng họ, đứng ở phía bên kia giường và vuốt tóc khỏi mắt Snape, cẩn thận để không chạm vào những cái ống lấp lánh. "Ta hy vọng con biết mình đang làm gì, Harry."

"Em cũng hy vọng như vậy," Harry ngắt lời.

"Ta muốn con biết một điều trước khi chúng ta bắt đầu," Hiệu trưởng nói, đứng thẳng dậy. "Cho dù con tin điều gì đi chăng nữa, ta đã không làm vì ta sợ con sẽ tự kết liễu cuộc đời mình và phá hỏng cơ hội cuối cùng của chúng ta trong việc thoát khỏi thế giới của Tom. Ta đã làm điều đó bởi vì ta có hy vọng và ta muốn Severus được sống."

"Cảm ơn thầy."

"Có thể là như vậy," cụ Dumbledore nói thêm, nghiêm khắc nhìn qua cặp kính của mình. "Khi mọi chuyện kết thúc và hoàn thành - bất kể điều gì xảy ra - con và ta sẽ ngồi xuống và nói chuyện. Một cuộc nói chuyện rất nghiêm túc."

Với điều đó, họ đã đạt được tổng lượng máu. Hermione lo lắng rằng, mặc dù họ đều là phù thủy và pháp sư, nhưng sinh học bình thường của con người cần được xem xét và nhóm máu có khả năng khác nhau của họ sẽ khiến thủ thuật thất bại. Pomfrey chỉ cho cô ấy một câu thần chú phức tạp không còn được sử dụng thường xuyên nữa, mặc dù nó sẽ được dùng bây giờ đây, bà nói, "Tác dụng cân bằng các kháng nguyên và tế bào lympho, đồng thời duy trì khả năng tồn tại của hồng cầu."

Harry ngừng lắng nghe vào thời điểm đó và quan sát hai phù thủy làm cho vô số lọ thủy tinh quay trong không trung khi họ thương lượng và tranh luận và cuối cùng đi đến một thỏa thuận.

Nó sẽ hoạt động, hoặc nó sẽ không. Giấc mơ của cậu phải có ý nghĩa gì đó. Cậu nắm chắc vận may của mình. Sẽ ổn thôi. Phải như vậy.

"Chúng tôi đã sẵn sàng, thưa hiệu trưởng," Pomfrey nói, hai cái lọ lớn đáy tròn đầy máu đỏ lơ lửng phía trên. Hermione thận trọng bước đi phía sau bà, tái nhợt và co rúm lại nhưng vẻ mặt đầy kiên quyết.

Pomfrey cố đuổi Harry và Ron đi. Ron lùi lại nhưng Harry, sau khi thả tay Severus ra, đứng ở phía đầu ông và không chịu di chuyển.

"Tôi phải nói rằng, tôi không thích tình huống này," Pomfrey cáu kỉnh. "Việc thực hiện các thủ tục mới cho bệnh nhân mà không có sự đồng ý rõ ràng của họ là trái với chính sách của tôi."

"Hiểu rồi, Poppy, nhưng như Harry đã nói, chúng ta không còn gì để mất vào lúc này." Thầy hiệu trưởng mỉm cười mệt mỏi với bà. "Tôi có thể giúp gì được không?"

"Lùi lại," bà nói ngắn gọn. "Granger, lại đây. Em," bà nói thêm, nhìn thẳng vào Harry, "hãy chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Ta không biết nên kỳ vọng điều gì."

"Vâng, thưa cô," cậu khiêm tốn nói, đặt những đầu ngón tay trần của mình lên đầu của Snape.

"Giờ thì," Pomfrey nói, uốn cong bàn tay đũa phép của mình. Bà vỗ nhẹ vào trán Snape, đưa ông vào giấc ngủ sâu hơn. Hơi thở của ông trở nên nông hơn, miệng ông nhăn lại một cách bất thường khi đầu ông bị giữ lại để cho phép sự xâm nhập vào cổ họng ông. Những chiếc răng nanh của ông dường như đã dài ra kể từ khi ông được đưa vào bệnh xá.

"Bắt đầu nào," Pomfrey thở ra, gõ nhẹ vào cái ống nối với ống cổ của Snape và lẩm bẩm một câu thần chú. Ngay lập tức, máu màu nâu bắt đầu chậm chạp chảy vào ống, chảy xuống và vào các thùng chứa kín đặt dưới chân bà. Bà quan sát dòng chảy của nó rồi gõ vào ống một lần nữa. Máu bắt đầu chảy nhanh hơn.

"Hiệu trưởng, liệu thầy có thể đặt một câu thần chú ngăn chặn xung quanh các bình thu thập được không?"

Cụ Dumbledore gật đầu và niệm một câu thần chú nhanh chóng. Các thùng chứa lấp lánh với sức mạnh của câu thần chú sau đó trở lại màu sắc bình thường của chúng.

Pomfrey chạm đũa phép vào ngực Snape và căn phòng tràn ngập âm thanh khuếch đại của nhịp tim ông. Nhịp điệu cực kỳ chậm, nhưng bà không có vẻ gì là bối rối.

"Hermione?" Harry lo lắng hỏi.

Hermione gật đầu nhanh với cậu. "Có vẻ như gần một đơn vị rưỡi, thưa bà Pomfrey."

Bà y tá gật đầu và xoa mu bàn tay lên trán. "Ta biết, nhưng ta muốn lấy càng nhiều càng tốt trước khi dùng mẫu sạch."

"Một người có thể mất bao nhiêu máu trước khi chết?" Ron thì thầm từ trong góc.

Cả Pomfrey và Hermione đều phớt lờ cậu, nhìn vào sự phập phồng của lồng ngực bệnh nhân của họ.

"Hai đơn vị," Hermione nhẹ nhàng nói.

Pomfrey thở dài, vẫy đũa phép và gọi ra một số đường thẳng đầy màu sắc, nhấp nháy và nhấp nháy khi các con số cuộn liên tục dọc theo các cạnh của chúng. "Huyết áp đang giảm."

"Làm gì đó đi!" Harry gắt lên.

"Cậu Potter," Pomfrey nói, ném một cái nhìn sắc lẻm về phía cậu. "Cho đến khi, và trừ khi em là một bác sĩ được đào tạo, em sẽ không bảo tôi phải làm gì."

"Đó là ý tưởng của em," cậu ủ rũ nói.

"Phải," bà khịt mũi, "và hãy hy vọng đó là một trong những ý tốt hơn của em." Bà gõ đũa phép của mình vào cái chai gần nhất có chứa máu được hiến của họ và dòng máu đỏ tươi chảy xuống ống và đi vào động mạch của Snape. "Bây giờ hãy nhìn - "

Cơ thể Snape uốn cong trong dây trói, lưng cong lên và ngã trở lại giường.

"Giữ yên cậu ấy!" Pomfrey hét lên, kiểm tra xem các ống có còn nguyên vị trí không. Harry đè vai Snape xuống trong khi Ron ném mình qua chân Snape. Cụ Dumbledore đứng ở chân giường, cây đũa phép đã sẵn sàng.

Âm thanh lớn của nhịp tim Snape đã thay đổi; nó tăng tốc rồi dừng lại, đập theo nhịp ngắt quãng.

"Em nghĩ chúng ta cần phải nhanh lên," Hermione nói.

Pomfrey gật đầu và gõ đũa phép hai lần. Máu nhanh chóng chảy ra khỏi những cái chai và đi vào cơ thể Snape, trong khi máu bị nguyền rủa đổ vào những chiếc bình chứa bùa chú dưới chân họ.

Snape thở hổn hển, miệng há ra và để lộ những chiếc răng nanh to ra khi phổi của ông phải vật lộn để lấy không khí.

"Cố lên," Harry kêu lên. "Chúng ta sắp xong rồi."

Hết chương 61

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro