Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 62

Ngực phập phồng, cơ thể Snape lại co giật, căng ra và vặn vẹo trong tay của Harry và Ron. Đôi mắt ông mở to - đồng tử của ông co lại thành những điểm chính xác và tròng mắt của ông đã chuyển từ màu nâu sẫm thông thường sang màu đỏ thẫm lung linh.

Ông rít lên.

"Sắp xong rồi," Pomfrey lầm bầm, quan sát mức máu trong các thùng đựng đồ hiến tặng của họ giảm xuống nhanh chóng.

"Em nghĩ cơ thể thầy ấy đang chiến đấu chống lại lời nguyền," Hermione nói.

"Hãy hy vọng là thế," Pomfrey nói. Bà niệm một câu thần chú thư giãn cấp thấp và cơ thể của Snape hơi giãn ra.

Harry cúi xuống bên cạnh đầu của Snape, phớt lờ những tiếng gầm gừ nhỏ, hoang dã phát ra từ cơ thể run rẩy của ông. "Gần được rồi, Severus," cậu thì thầm vào tai ông. "Cố thêm một lúc nữa."

Nhịp tim của Snape chạy đua cho đến khi gần như không thể nghe thấy khoảng dừng giữa các nhịp.

Harry ấn trán vào thái dương Snape. "Đừng bỏ cuộc, đồ khốn. Đừng khiến em trông như một thằng ngốc."

Cụ Dumbledore mỉm cười và vuốt ve chân Snape. "Cậu đang làm rất tuyệt vời, người bạn cũ."

"Thế đấy," Hermione nói, gần như lảo đảo trên đôi chân của mình. "Đó là tất cả."

Mọi người nhìn vào những cái chai đã cạn sạch máu.

Pomfrey càu nhàu và đi lấy bình thuốc của họ.

"Hermione, Ron," Harry nói, ngăn những người bạn của mình lại. "Mình chỉ muốn nói rằng... rằng mình không thể làm được bất cứ điều gì nếu không có các cậu, và mình xin lỗi vì đã là một người bạn tồi tệ như vậy –"

"Ôi, Harry!" Hermione kêu lên, quàng tay quanh cổ cậu.

"Mình rất tự hào về cậu," cô thì thầm vào tai cậu. Harry ôm lại cô thật chặt. Cậu lùi lại và nhìn vào mắt người bạn thân nhất của mình.

"Ron...?"

Ron mỉm cười và ôm lấy gáy cậu, cúi đầu xuống cho đến khi trán họ chạm vào nhau. "Bất cứ điều gì vì cậu, được chứ? Điều này chẳng là gì cả."

"Mình không xứng đáng với cậu," Harry thì thầm, nhăn nhó khi cảm thấy môi dưới của mình run lên vì kiệt sức.

"Mình cũng yêu cậu, đồ khốn." Ron trao cho cậu một nụ hôn ướt át, nhanh chóng lên má và đẩy cậu ra. "Hãy ngồi với tên đó đi. Ông ấy sẽ rất vui nếu có thể mở mắt ra và hét vào mặt cậu ngay từ đầu."

Harry gật đầu và dụi mắt. Hermione dịu dàng hôn cậu. Khi Harry ngồi bên giường Snape, cậu nghe thấy họ nói chuyện nhẹ nhàng với bà Pomfrey khi họ được đưa trở lại phòng của mình.

Cụ Dumbledore ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Harry. "Màu da của cậu ấy có vẻ đang cải thiện," cụ nói, vuốt ve má Snape.

"Vâng," Harry lầm bầm, vẫn dán mắt vào ngực Snape. Thật thoải mái khi thấy sự tăng giảm đều đặn theo từng hơi thở.

Họ ngồi trong im lặng khi Pomfrey cho họ uống thuốc và đưa cho mỗi người một chiếc chăn, đặt bùa chú theo dõi bệnh nhân của bà trước khi bà nghỉ ngơi.

"Cô Pomfrey?" Harry lo lắng nói. "Em thực sự xin lỗi về cách mà em đã đối xử với cô trước đó và em muốn nói rằng – chúng em không thể làm được điều này nếu không có cô. Em cảm ơn. Rất nhiều. Thực sự đó ạ."

"Lời xin lỗi và cảm ơn đã được chấp nhận, cậu Potter, mặc dù tôi tin rằng một vài giờ để cọ rửa ván giường có thể phù hợp?"

"Vâng, thưa cô," cậu đáp. "Bất cứ điều gì."

Khuôn mặt cô dịu lại. "Nghỉ ngơi đi, cả hai người."

Cụ Dumbledore và Harry ngồi yên lặng, mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Harry cảm thấy mí mắt của mình sụp xuống và cậu lại nhanh chóng ngồi dậy, cố gắng tỉnh táo.

"Không gì có thể làm hại cậu ấy khi ta ở đây," cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói.

"Em biết," Harry đồng ý, nắm lấy tay Snape. "Ngay cả khi em không có ở đây."

Cụ Dumbledore ngồi thoải mái hơn trên ghế của mình, mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của Harry và Snape, sau đó lướt qua khuôn mặt của Harry. Harry phớt lờ cụ, tập trung vào ngực của Snape. Ông vẫn còn sống, ông vẫn còn sống...

"Harry?"

Harry lắc đầu. Cậu không muốn có cuộc trò chuyện này bây giờ.

"Harry –"

"Làm ơn. Chỉ là...không phải bây giờ. Được không ạ? Sau này, khi chúng ta...không phải bây giờ. Làm ơn ạ?"

Cụ Dumbledore thở dài. "Ta nghĩ Severus đã đúng."

Harry nhìn lên sắc lẹm. "Ý thầy là gì?"

Cụ Dumbledore mỉm cười. "Ta có vẻ dành cho con sự quan tâm đặc biệt."

Harry lại lắc đầu, chống lại một làn sóng kiệt sức khác. Cậu nhìn lồng ngực Snape phập phồng đều đặn và quyết định phớt lờ mọi thứ. Đây mới là điều quan trọng. Đây là mối quan tâm duy nhất của cậu. Sự phập phồng đều đặn của lồng ngực Severus, tiếng thở nhẹ nhàng của ông, lượng khí oxy vào và ra cho thấy ông vẫn còn...

Ngực Snape nhô lên.

Và dịu xuống.

Và dịu xuống.

Và tạm dừng.

Tại sao ông không -?

Harry hét lên. "Ông ấy không thở nữa!"

Hết chương 62

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro