Chương 3. Kẻ xâm nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Halloween đến gần, tâm trạng của Harry có chút đi xuống. Cuối tuần, chuyến thăm quan ở Hogsmead sẽ diễn ra và mặc dù Harry đã cầu xin McGonagall ký vào giấy phép của mình, nhưng đều bị giáo sư từ chối. Harry sẽ là học sinh năm ba duy nhất mà cậu biết biết phải ở lại trường, và Harry đang cố gắng hết sức để che giấu sự thất vọng của mình với bạn bè.

Tuy nhiên, mọi thứ không hoàn toàn tệ, các buổi tập Quidditch đã bắt đầu và Ron và Hermione hiện không tranh cãi về Crookshanks nên Harry quyết định coi đó là những chiến thắng nhỏ.

Khi các học sinh năm thứ ba rời trường trên đường đến làng Hogsmead, Harry vui vẻ chào tạm biệt các bạn của mình và bắt đầu đi lang thang trong các hành lang cho đến khi có việc gì đó tốt hơn để làm xuất hiện với cậu. Khi đang đi xuống một hành lang bỏ hoang, cậu nghe thấy tiếng giáo sư Lupin gọi từ cửa văn phòng của ngài ấy. Harry mỉm cười với người đàn ông và nhận lời mời uống trà của Lupin. 

"Trò đang làm gì ở trường? Ta nghĩ đây là cuối tuần đầu tiên ở Hogsmead"

Lupin hỏi với một nụ cười quan tâm nhưng dễ chịu. 

"Em không có mẫu đơn được phụ huynh ký tên, vì vậy không thể đi,"

Lupin trịnh trọng gật đầu và đưa cho Harry một tách trà nóng.

"Ồ, ta rất tiếc khi biết rằng trò không thể tham gia chuyến đi nhưng ta đảm bảo với trò rằng sẽ có những dịp khác để đến thăm Hogsmead và ta chắc chắn rằng bạn bè của trò sẽ mang về một số bánh kẹo và có thể là một số quà lưu niệm để bù đắp cho sự thiếu vắng của trò"

Harry chỉ mỉm cười và gật đầu không muốn bày tỏ sự thất vọng khi bị bỏ rơi, cậu biết cảm giác đó là vô lý nhưng không thể không cảm nhận được chúng.

 "Vậy giáo sư, chúng ta sẽ học gì trong tiết tiếp theo?" 

Harry cố gắng nhanh chóng thay đổi chủ đề, Lupin có vẻ như hiểu được sự thay đổi đột ngột này và chỉ vào một chiếc bình thủy tinh trên bàn của mình.

"À, hôm nay trò thật may mắn Harry vì ta vừa nhận được một mẫu vật khá thú vị...''

Đi qua cánh cửa mang theo một bình thuốc là vị giáo sư độc dược, vẻ mặt rất nghiêm nghị khi Snape nhận thấy Harry trong phòng.

 "Ah Severus, cảm ơn anh rất nhiều vì đã đích thân mang cái này đến, Harry và tôi chỉ đang thảo luận về sinh vật mới trong tiết tiếp theo"

Snape nghi ngờ nhìn Harry trước khi đặt lọ thuốc lên bàn của Lupin và tiến về phía cửa.

"Tốt nhất là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám được hoan nghênh nhất Hogwarts hãy trực tiếp uống lọ thuốc đó, ta đã pha khá nhiều cho ngài và rất ghét phải thấy bất kỳ thứ gì còn sót lại trong đó"

"vâng, tất nhiên rồi, Severus, tôi sẽ trực tiếp uống nó."

Lupin mỉm cười thân thiện với bậc thầy độc dược đang trừng mắt khi đóng lại cánh cửa sau lưng. Nụ cười của Lupin giảm đi một chút khi nhìn vào cánh cửa, một lúc lâu sau mới chuyển sự chú ý sang lọ dược trên bàn của mình.

Harry tò mò về lọ thuốc nhưng không muốn xen vào chuyện của giáo sư nên cậu kiên quyết nhìn xuống tách trà của mình và cố gắng không nhìn Lupin uống hết lọ thuốc. Tuy nhiên, Lupin hẳn đã biết về sự tò mò của Harry và nói với cậu sau khi đặt chiếc lọ thủy tinh rỗng trở lại bàn của mình.

“Severus đã rất tử tế khi pha chế cho ta một lọ thuốc rất phức tạp, trò thấy đấy, gần đây ta cảm thấy không được khỏe và không thể bỏ qua cơ hội nhờ vả Severus chế tạo một loại độc dược điều trị hữu ích. Với lọ dược mà trò thấy thì Severus quả là bậc thầy độc dược tài ba, thật may mắn khi có thể làm việc với một người có kỹ năng như anh ấy."

Harry không thể ngăn nụ cười nhỏ nở trên mặt nó, thật hiếm khi nghe ai khác ngoài cụ Dumbledore nói rất nhiều về Snape, và Harry biết rằng sự thù địch không xuất phát từ cả hai vị giáo sư điều này đã giúp nó thư giãn hơn khi ở gần Lupin.

"Thầy ấy đã làm rất nhiều việc vào năm ngoái để giúp đỡ những học sinh bị hóa đá, chế tạo thuốc để giúp họ hồi phục." 

Harry nhẹ nhàng nói, say sưa với cơ hội được nói tốt về giáo sư độc dược của mình. 

"Ồ, chính ta đã nghe điều đó, mặc dù chỉ từ cụ Dumbledore, Severus dường như không sẵn sàng nói về những thành tích của mình một cách thoải mái như vậy."

Lupin dừng lại một lúc nhìn Harry với vẻ mặt trầm ngâm trước khi tiếp tục. 

"Ta rất vui khi biết rằng một học sinh không ở trong nhà Slytherin có thể nhìn thấy khía cạnh đó của Severus, từ những gì ta được nghe thì Severus là một giáo sư khá đáng sợ và bị các học sinh khác ghét bỏ."

Harry hơi đỏ mặt khi rời mắt khỏi Lupin, "Em nghĩ rằng hầu hết học sinh chỉ nhìn thấy giáo sư Snape trong lớp độc dược hoặc trong hành lang và không dừng lại để nghĩ xem ngài ấy có thể làm gì cho trường ngoài việc dạy học. Ngài ấy là một  giáo sư nghiêm khắc và không phải lúc nào cũng công bằng đối với những học sinh không ở nhà Slytherin nhưng với những gì đã xảy ra trong năm đầu tiên và năm thứ hai của em, có thể thấy rõ hơn những gì giáo sư Snape đã làm để giữ an toàn cho trường học và học sinh."

Harry ngừng lại khi nhận ra mình đang bắt đầu lan man về giáo sư độc dược. Lupin chỉ gật đầu và có vẻ hài lòng với những nhận xét của Harry. 

"Có bất cứ điều gì khác mà trò muốn nói về Severus?"

Harry cảm thấy nhẹ nhõm khi có cơ hội thay đổi chủ đề nhưng khi nhìn vị giáo sư tốt bụng của mình, người dường như rất sẵn lòng lắng nghe và dường như không ghét Snape, Harry đã tận dụng cơ hội để hỏi một điều mà nó đã nghĩ trong đầu nhiều tuần.

"Ừm, giáo sư, em đang tự hỏi. Ý em là thầy có vẻ như tôn trọng giáo sư Snape và thầy gọi trực tiếp tên của giáo sư và ừm, chỉ tự hỏi. Tại sao giáo sư Snape có vẻ không thích thầy nhiều như vậy?"

Harry nín thở khi nhìn khuôn mặt của Lupin rơi vào một dòng suy nghĩ nào đó chỉ có thể được mô tả bằng biểu cảm xấu hổ.

"Em xin lỗi thưa giáo sư, em không có ý tọc mạch, chỉ là em biết giáo sư Snape không phải lúc nào cũng là người thân thiện nhưng ngài ấy có vẻ không thích thầy nhưng mà thầy đã rất tốt với mọi người ở đây và em chỉ không hiểu tại sao...." 

Harry nhanh chóng hối hận vì câu hỏi của mình và tìm một nơi để đặt chiếc cốc rỗng để có thể trốn thoát khỏi sự gượng gạo.

"Không không Harry không sao đâu"

Lupin khẽ thở dài và ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, bắt gặp đôi mắt xanh buồn bã của Harry.

"Trong những trường hợp bình thường, ta tất nhiên sẽ không nói về những điều như vậy với một học sinh, nhưng thầy nghĩ rằng trò biết một chút về nó cũng không sao vì trò là người có thể hiểu rõ Severus và thầy tin tưởng rằng sẽ không thể nghe thấy bất kỳ điều gì mà thầy sắp nói với trò từ bất kỳ học sinh nào khác"

Lupin dừng lại và nhướn mày về phía Harry, cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý. 

"Nói một cách đơn giản, Severus và ta học cùng trường, thực tế là cùng năm. Đương nhiên là chúng ta không quá thân thiết vì ở khác nhà nhưng một số... bạn bè của ta... không thích Severus. Cậu ấy là một người hơi cô độc, trò thấy đấy, luôn đọc sách hoặc nghiên cứu độc dược một mình và điều đó khiến Severus trở thành mục tiêu cho những đứa con trai bắt nạt, trong đó có bạn của ta. Ta sợ phải thừa nhận điều đó mặc dù đã cố gắng tránh xa. Sự quấy rối mà họ gây ra cho Severus, ta cũng không thể làm gì để ngăn chặn."

.....

Thầy không muốn đi sâu vào chi tiết về những thứ bạn bè của thầy đã làm với Severus nhưng thành thật mà nói chúng không giống như của trò với Malfoy, ngoại lệ là trò có những người bạn luôn đứng về phía bạn, và Severus...."

Harry chậm rãi thở ra một hơi và nhìn xuống hai bàn tay bằng cách nào đó đang nắm chặt vào nhau.

 "Vậy là giáo sư Snape đã từng bị bắt nạt? Và thầy không ngăn họ lại?"

Lupin trông rất đau khổ một lúc trước khi gật đầu.

 "Cảm ơn giáo sư đã nói ra điều đó, em thực sự cũng không biết phải nói gì ngoài việc rất vui khi biết đó không phải là điều gì độc ác hơn. Em biết điều đó nghe có vẻ điên rồ nhưng sau năm đầu tiên, giáo sư Snape là một trong những người duy nhất em có thể tin tưởng và, em cũng không chắc liệu mình có thể tin tưởng thày hay không nếu giáo sư Snape không tin tưởng thầy."

"Thầy rất vui khi biết điều này Harry. Đôi khi thật khó để chúng ta biết mình có thể tin tưởng ai và đôi khi những người mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể tin tưởng nhất lại khiến chúng ta thất vọng. Có những người như Severus, cậu ấy và Ta có thể không phải lúc nào cũng nhìn thấy tận mắt sự việc và nếu trò hỏi ta khi còn trẻ rằng liệu có thể tin tưởng Severus không, ta chắc chắn sẽ nói với trò là không nhưng thời gian là cách cho chúng ta thấy con người thực sự của cậu ấy, Severus là người mà trò có thể tin tưởng. thực sự tin tưởng vào"

Harry mỉm cười buồn bã với giáo viên phòng chống nghệ thuật hắc ám của mình, cậu cảm thấy như thể một điều gì đó cuối cùng đã được giải đáp. Harry biết nó không thể nói chuyện này với Ron hay Hermione, về những suy nghĩ thay đổi của nó về Snape nhưng việc được nghe lời khuyên từ một người từng có quá khứ với Snape rằng nó có thể tin tưởng vào vị giáo sư độc dược đã giúp Harry cảm thấy đỡ điên hơn một chút.

"Chà, Harry, thầy nghĩ hôm nay thế là đủ rồi phải không." Lupin nhìn chiếc đồng hồ treo ở cửa, "ngoài ra thầy nghĩ bạn bè của trò sẽ sớm trở lại và bữa tiệc tối nay sẽ giúp trò vui lên"

Harry đứng dậy và cảm ơn giáo sư của mình về tách trà và lặng lẽ rời văn phòng, đầu nó quay cuồng với thông tin vừa nhận được.

Đêm đó trong bữa tiệc với tinh thần phấn chấn tột độ, Harry cười nói vui vẻ với các bạn của nó khi chúng chiêu đãi nó bằng những câu chuyện về chuyến đi đến Hogsmead.

Harry cảm thấy nhẹ nhõm hơn so với những ngày trước, buổi chiều không diễn ra theo cách mà nó mong đợi nhưng việc ngồi với những người bạn đang rộn ràng hạnh phúc và ngồi trong đại sảnh được trang trí bằng tất cả đồ trang trí Halloween đã giúp Harry nhớ lại lý do tại sao nó yêu Hogwarts rất nhiều.

Đôi mắt của nó có thể đã liếc nhìn dãy bàn giáo sư nhiều hơn bình thường vài lần nhưng cho đến nay giáo sư độc dược đã không nhận thấy những cái nhìn đó và Harry rất biết ơn vì điều đó.

Khi Harry, Ron và Hermione quay trở lại phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Harry đã mệt mỏi và không thể chờ đợi để ngã vào giường của mình, bắt đầu ngày hôm sau tươi mới và chỉ lo lắng về trận đấu Quidditch sắp tới. Harry đột ngột dừng lại khi nhóm học sinh nhà Gryffindor phía trước đứng chắn xung quanh lối vào phòng sinh hoạt chung.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?" Ron nhận xét một cách giễu cợt, cố gắng hết sức vươn vai và nhìn qua đầu những học sinh phía trước. Có khá nhiều tiếng thở hổn hển và tiếng thì thầm lan ra trong đám đông trước khi cụ Dumbledore lao tới phía trước để điều tra.

Bên cạnh nó, Hermione há hốc miệng khi tin tức về vụ tấn công bà béo lan truyền đến chỗ chúng nó. Họ nhanh chóng được đưa trở lại đại sảnh đường, nơi học sinh từ ba nhà khác cũng được đưa vào và cụ Dumbledore thông báo rằng tất cả học sinh sẽ ở qua đêm tại đại sảnh khi các giáo viên tìm kiếm kẻ tấn công trong trường.

Harry nhanh chóng nhìn quanh để tìm bóng đen cao lớn trong đám đông, cậu thấy Snape đang đứng cạnh Lupin với vẻ mặt như sấm sét. Harry muốn đến chỗ giáo sư độc dược để hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó biết rằng Snape sẽ không bao giờ trả lời những câu hỏi của nó và rằng cố gắng sẽ chỉ tạo ra một màn kịch, và nó cũng không muốn đối phó với những câu hỏi mà bạn bè sẽ hỏi nếu nó làm một điều lố bịch như vậy.

K

hi các giáo viên rời đi và Ron kéo Harry đến một chỗ trong góc để họ đặt túi ngủ, Harry sững sờ im lặng bởi những suy nghĩ của chính mình. Nó tại sao muốn chạy tới chỗ Snape? Nó biết người đàn ông đó không hoàn toàn xấu xa nhưng điều đó không có nghĩa là Snape sẽ là người an ủi Harry nếu cậu sợ hãi, tuy nhiên đó chính xác là điều mà bản năng của Harry muốn làm. Cậu muốn chạy đến gặp vị giáo sư đáng ghét ngay khi có điều gì đó không ổn, khoảnh khắc mà Harry có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của Snape rằng mọi thứ đang rất nghiêm trọng. Trong cơn mê, Harry nằm giữa Ron và Hermione khi chúng chuẩn bị đi ngủ.

Cả hội trường xôn xao với những cuộc trò chuyện lặng lẽ giữa các sinh viên khi chúng đưa ra giả thuyết về những gì đã xảy ra với bà béo.

"Cậu có nghe thấy gì không Hermione?" 

Harry nhìn người bạn của mình, người dường như hiểu rõ nhất về những gì đang xảy ra. 

"Percy nói với mình rằng Black bằng cách nào đó đã vào được lâu đài, khi hắn cố gắng vào phòng sinh hoạt chung thì bà béo không cho vào vì không có mật khẩu, vì vậy hắn đã tấn công bà ấy."

Đôi mắt của Hermione mở to khi cậu ấy chia sẻ thông tin của mình với chúng. Harry cảm thấy tim mình lỡ nhịp, Black đã vào được lâu đài? Hắn ta đã đến rất gần Harry và thậm chí không ai nhận ra?

"Làm sao nó có thể xảy ra?" Ron hỏi, mặt lộ vẻ bối rối. "Làm sao Black có thể vượt qua được Giám ngục? Và ngay cả khi Black đã làm được, không có kết giới hay thứ gì đó có thể ngăn hắn ta ra khỏi trường ngay cả khi hắn có thể vào được khu đất sao?"

"mình không biết," cô nhẹ nhàng nói "tất nhiên là có những người giám sát trong trường và mình không thể tin rằng họ thậm chí còn không thèm tăng cường phòng hộ khi biết rằng Black đang ở ngoài kia. Black rất thông minh, thông minh đủ để vượt qua cụ Dumbledore hoặc ai đó đang giúp hắn ta."

Harry sững người trước câu nói cuối cùng, ai đó đang giúp Black? "Tớ cá đó là Snape" Ron rít lên. "Ông ta có vẻ là kiểu người sẽ giúp Black vào trong chỉ để hắn có thể tấn công Harry"

"Không!" Lời của Harry phát ra hơi to và gay gắt, bắt gặp ánh mắt không tán thành từ Percy, người đang đi loanh quanh để theo dõi các học sinh. 

Snape sẽ không làm thế đâu” Harry nhẹ nhàng hơn.

"Tớ biết giáo sư không thích tớ nhưng cụ Dumbledore tin tưởng Snape và nếu giáo sư muốn tớ chết thì ông ấy có thể để tớ chết trong năm đầu tiên nhưng ông ấy đã không làm" Hermione gật đầu đồng ý nhưng Ron có vẻ không tin.

"Tớ không nói là tớ thích giáo sư," Harry nhanh chóng thêm vào "nhưng tớ không nghĩ đó là ông ấy, ý tớ là Snape trông rất tức giận với những gì mà Black đã làm, và ý tớ là nếu chúng ta tin tưởng cụ Dumbledore và cụ Dumbledore tin tưởng Snape"

Harry không muốn tiếp tục đào sâu vào cái hố này với Ron.

"Dù cậu có nói gì Harry, thì mình vẫn sẽ để mắt đến ông ta" Ron lầm bầm khi lăn ra khỏi họ và chuẩn bị đi ngủ.

Hermione bắt gặp ánh mắt của cậu một lúc trước khi cô nở một nụ cười dịu dàng và quay đi, để lại Harry một mình với những suy nghĩ của mình.

Harry vừa mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì có tiếng nói gần đó đánh thức cậu. "Percy, chúng thế nào rồi?" Harry ghi nhận ra giọng nói nhẹ nhàng của cụ Dumbledore. "Tất cả đều tốt thưa giáo sư, em nghĩ bây giờ mọi người đã ngủ hết. Ngài có tìm thấy gì không? Có đúng như những gì mọi người nói không, có phải thực sự là Sirius Black không?"

"Ta e là vậy, nhưng đừng hoảng hốt. Ta tin rằng Black đã rời đi ngay khi không thể vào tháp Gryffindor. Chúng ta không thấy gì về Black và ta chắc chắn rằng hắn đã biến mất."

Harry có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Percy và sau đó là một lời chúc ngủ ngon trước khi Percy bước đi. Ngay khi Percy rời đi, một giọng nói mới đã tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Hiệu trưởng, chúng tôi đã hoàn thành việc tìm kiếm ở tầng hai và tầng ba và không có dấu hiệu nào của Black"

Giọng Snape khẽ rít lên và Harry cố gắng hết sức để kìm nén cơn rùng mình không muốn để lộ ra rằng mình đã thức.

"Rất tốt Severus, những người khác cũng đã báo cáo không có dấu hiệu của Black, tôi nghĩ rằng có thể hắn ta không còn ở đó nữa." 

"Làm ơn đi ngài hiệu trưởng, thầy có thấy đáng ngờ không khi Black tình cờ vào được Hogwarts dưới sự bảo vệ của tất cả chúng ta mà không bị chú ý? Chẳng phải việc anh ta được giúp đỡ có vẻ hợp lý hơn sao?"

"Severus, chàng trai của ta, chúng ta đã thảo luận về điều này, ta khẳng định rằng không ai trong trường này sẵn sàng giúp đỡ Black, đặc biệt là không vào ngôi trường này, nơi có những đứa trẻ vô tội."

"Ông có thể đã quên Black như thế nào khi còn ở trường nhưng tôi thì không, Lupin là bạn thân nhất của hắn, làm sao ông có thể không thấy sự trùng hợp ngẫu nhiên khi Black vào trường ngay sau khi Lupin bắt đầu ở đây." 

Có một khoảng im lặng nhỏ và não của Harry bắt đầu quay cuồng quá mức. Lupin là bạn thân nhất với Black khi ở trường? Và không phải Lupin đã thừa nhận mình đứng bên cạnh khi những người bạn của thầy ấy hành hạ Snape sao? 

"Ta sẽ nói với trò một lần nữa Severus nhưng chỉ một lần này thôi. Black đã phản bội không chỉ Lupin mà cả những người khác, hắn đã kết thúc bất kỳ tình bạn nào mà họ đã giữ từ lâu và ta tin tưởng Lupin nhiều như ta tin tưởng trò. Ta không chỉ tin rằng Lupin không giúp cho Black mà còn tin rằng cậu ấy sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để bảo vệ Harry, đó là lý do tại sao ta yêu cầu trò ấy đến."

"Ông nói rằng Lupin sẽ bảo vệ cậu bé nhưng làm sao ông biết được? Hắn ta thậm chí chưa bao giờ gặp Potter trước năm nay, chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến việc bảo vệ Potter cho đến khi Black tự do."

"Ôi Severus, trò cần để quá khứ qua đi, hãy cố gắng hiểu Lupin, cậu ấy đã mất tất cả khi Black bị gửi đến Azkaban và ta tin rằng nếu bây giờ Lupin cảm thấy mình cần phải giúp bảo vệ Harry thì cậu ấy sẽ thực sự làm .
.....
Ta tin tưởng Lupin và ta cũng tin tưởng trò, nếu thực sự Harry đang gặp nguy hiểm ngay lập tức ta sẽ chú ý đến lời cảnh báo của trò." 

Im lặng nhiều hơn và sau đó là tiếng sột soạt của áo choàng và tiếng bước chân mạnh mẽ đi xa.

Harry nằm đó trong im lặng, đầu óc nó rối bời. Lupin đã từng thân thiết với Black, và bằng cách nào đó anh ta đã phản bội Lupin? và Snape đang lo lắng, lo lắng về Black hay lo lắng cho Harry mà chính Snape cũng không biết.

--------------------

Dịch xong muốn thở oxi luôn
Mong mọi người góp ý lấy động lực dịch tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#snarry